Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1656: Tranh chấp bí thư Thành ủy Ngọc Lan




Khi Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng nói chuyện thì bầu không khí đương nhiên thanh thản nhiều hơn, hai người rất tùy ý ngồi ở ghế sofa hút thuốc uống trà rồi thuận miệng nói chuyện.

Tân nhậm tỉnh trưởng, cùng ban thành viên liên hệ chính là phần mà Liễu Tuấn nên làm. Trên trình tự vị thứ nhất là phó tỉnh trưởng Thường vụ Trần Kỳ Mưu, vị thứ hai đương nhiên sẽ đến phiên phó tỉnh trưởng Thường ủy Lưu Quang Hưng.

Đối với Lưu Quang Hưng, Liễu Tuấn kiên quyết không đến mức mượn tay thư ký để thông báo mà tự mình điện thoại.

Lưu Quang Hưng cười nói: "Tốc độ này nhanh thật, trò chuyện với đồng chí Kỳ Mưu có được ăn ý không?"

Ban đầu Lưu Quang Hưng đoán là Liễu Tuấn muốn nói chuyện với hắn có lẽ phải đợi tới buổi chiều. Buổi sáng vừa lên ban, an bài một số việc như thư ký tài xế, thời gian còn lại nên dành hết cho Trần Kỳ Mưu. Bất kể như thế nào, phó tỉnh trưởng Thường vụ là trợ thủ chủ chốt của tỉnh trưởng, công tác giao tiếp giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng hơn phân nửa là do Trần Kỳ Mưu thay mặt hoàn thành. Nhưng Lưu Quang Hưng không ngờ lại nhanh như vậy, chưa tới 10h sáng điện thoại của Liễu Tuấn đã gọi qua rồi.

Liễu Tuấn cười nói: "Đồng chí Kỳ Mưu tích ngôn như kim, tôi cũng không thể cứ lải nhãi mới với đồng chí ấy."

Lưu Quang Hưng ngầm hiểu, Trần Kỳ Mưu quả nhiên đại biểu cho Lưu Phi Bằng tiếp tục giao phong cùng Liễu tỉnh trường. Hiện tại cơ cấu nhân viên của Chính phủ tỉnh còn phức tạp hơn cả thời gian Lưu Phi Bằng còn đảm nhiệm tỉnh trưởng. Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng là minh hữu, Trần Kỳ Mưu đại biểu cho Lưu Phi Bằng tiếp tục thống lĩnh nhân mã Lưu phái, một hệ của Thai Duy Thanh cũng vẫn có hai phó tỉnh trưởng phi Thường ủy, nắm trong tay một số bộ môn trực thuộc tỉnh tương đối quan trọng.

"Bên TP.Ngọc Lan tỉnh trưởng có an bài gì chưa?"

Lưu Quang Hưng vẫn chưa dây dưa vào nội dung buổi họp ngày mai. Thời gian Liễu Tuấn còn đang đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan cũng đã chặn được Lưu Phi Bằng, hôm nay chính vị tỉnh trưởng, nắm quyền, dù cho Lưu Phi Bằng có là bí thư Tỉnh ủy cũng không thể dễ dàng thay đổi nghị quyết mà Chính phủ tỉnh đưa ra. Nguyên nhân rất đơn giản, phủ quyết những hạng mục cấp tiến này có độ khó lớn hơn so với ủng hộ chúng nó.

Liễu Tuấn kiên trì phủ quyết, trước đây Thai Duy Thanh ủng hộ y nên có thể, dù sao đầu tư quá lớn, phiêu lưu cũng lớn, còn có nguy cơ xung đột nhau với chính sách điều tiết vĩ mô mà quốc gia đang thực thi. Tỉnh ủy vì thận trọng nên yêu cầu hoãn lại những hạng mục này đó là điều đương nhiên. Hiện tại Lưu Phi Bằng đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, nếu cố muốn "đoạt quyền", vượt qua Chính phủ tỉnh để ủng hộ duyệt những hạng mục này, vị miễn tay duỗi quá dài rồi, Liễu Tuấn há có thể chấp nhận? Những khu thành phố phía dưới nếu dám đối nghịch cùng Chính phủ tỉnh, vậy thì vừa lúc cho Liễu Tuấn mượn cớ để thu thập họ.

Uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh A không phải một vị tân nhậm tỉnh trưởng nào có thể sánh bằng.

Căn cơ của y quá vững chắc.

Cho nên vấn đề Lưu Quang Hưng chân chính quan tâm là an bài nhân sự sau đó. Trong một chuỗi dài chức vụ cần tranh thủ, bí thư Thành ủy Ngọc Lan không thể nghi ngờ là cương vị quan trọng nhất cũng là hiển hách nhất.

Vị trí này đồng thời nắm hai ghế trên Hội nghị xử lý thường vụ bí thư Tỉnh ủy và hội Thường ủy. Lúc này Hội nghị xử lý thường vụ bí thư Tỉnh ủy chỉ còn lại có bốn người, nếu như bí thư Thành ủy Ngọc Lan thay bằng người của Lưu Phi Bằng, vậy thì tại Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư Liễu Tuấn tuyệt đối sẽ bị vây trong hoàn cảnh xấu. Dưới thể chế hiện hành, Hội nghị xử lý thường vụ bí thư mới là cơ cấu quyết sách trên thực tế. Trung ương mặc dù có yêu cầu "giảm phó", nhưng tạm thời còn chưa phổ biến xuống, nhanh nhất cũng phải hai năm sau mới có thể thực thi sau khi đại hội Đảng tỉnh A tuyển cử nhiệm kỳ mới.

Hơn nữa, rất nhiều việc làm của Liễu Tuấn tại TP.Ngọc Lan cũng đang trong thực thi, nếu thay một bí thư không hợp với Liễu Tuấn, nhất là thay bằng chi chính của Lưu Phi Bằng, rất nhiều chính sách Liễu Tuấn phổ biến sẽ có nguy cơ bị "chết non".

Nhân vong chính tức, chính là tai hại lớn nhất của "Lưu quan chế".

Liễu Tuấn hít một hơi thuốc, nhìn Lưu Quang Hưng mỉm cười nói: "Theo ý kiến của anh thì phải an bài thế nào?"

Lưu Quang Hưng cười nói: "Tôi cũng không phải là trưởng Trung tổ bộ!"

Dù cho là trưởng Trung tổ bộ cũng không thể một mình quyết định chức vị này.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Anh tạm thời làm khách mời một lúc đi."

Sắc mặt Lưu Quang Hưng trở nên nghiêm túc. Mặc dù giọng điệu của Liễu Tuấn mang theo vui đùa, tuy nhiên Lưu Quang Hưng rất rõ, Liễu Tuấn sẽ tất tranh vị trí này, lúc này đàm luận cùng y kỳ thực chính là đang suy nghĩ nhân tuyển thích hợp.

"Nếu như giải quyết ngay tại chỗ, nhân tuyển thích hợp không phải là rất nhiều. Theo tôi thấy cũng chỉ Sài Thiệu Cơ, Lý Huệ và Hàn Kình Vũ miễn cưỡng đủ tư cách. . ."

Ba người này đều là chủ lực trung kiên của Liễu phái hiện nay.

"Thiệu Cơ miễn cưỡng thích hợp, Lý Huệ và Hàn Kình Vũ. . ."

Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.

Luận tư lịch, Sài Thiệu Cơ vượt xa Lý Huệ và Hàn Kình Vũ, trên tính toán mấy năm thời gian đảm nhiệm ti trưởng Cao Tân của Ủy phát triển quốc gia, thời gian Sài Thiệu Cơ đảm nhiệm cán bộ cấp cục Chính sở có khoảng 6 năm, nói như vậy, ti trưởng khi đưa xuống địa phương đều sẽ nâng một cấp. Nếu như không phải bởi vì Liễu Tuấn nắm chắc trong tay TP.Tống Đô, rất có khả năng Sài Thiệu Cơ đã bị đưa đến tỉnh thành phố khác để đảm nhiệm chức vụ phó tỉnh trưởng. Lý Huệ tư lịch còn nông, Hàn Kình Vũ cơ sở công tác trải qua đủ dài, niên kỷ cũng lớn nhất, nhưng thời gian đảm nhiệm cán bộ cấp Chính sở lại là ngắn nhất, hiện nay còn chưa tới 2 năm, trực tiếp thăng nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư Thành ủy Ngọc Lan thì độ khó quá lớn.

Dù cho là Sài Thiệu Cơ kỳ thực cũng rất khó.

Phó tỉnh trưởng phi Thường ủy và phó bí thư Tỉnh ủy, sự khác nhau trong đó rất lớn.

Lưu Quang Hưng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy bên Lưu Phi Bằng khả năng sẽ đề cử ai?"

Liễu Tuấn uống một ngụm trà, nói: "Có một người có sẵn."

"Uông Quốc Chiêu?"

Lưu Quang Hưng hơi kinh hãi.

"Đúng!"

Lại nói tiếp, tư lịch của Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm cán bộ cấp Chính sở còn già hơn cả Liễu Tuấn. Thời gian Liễu Tuấn vừa mới đảm nhiệm bí thư Công ủy khu Trường Hà, Uông Quốc Chiêu cũng đã là thị trưởng TP.Ngô Tây, nếu không phải ảnh hưởng của "sự kiện sắt thép Vĩ Phong", từ 3,4 năm trước Uông Quốc Chiêu đã lên vị trí cấp Phó bộ.

Lần này "đảo Thai", Uông Quốc Chiêu có thể nói là đệ nhất công thần của bên kia, nếu luận công ban thưởng Lưu Phi Bằng cũng nên có biểu thị. Uông Quốc Chiêu mạo hiểm phiêu lưu thúc đẩy Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn liên thủ, rốt cuộc đã đá được bí thư Tỉnh ủy. Nếu nói từ ý nghĩa nào đó, đây chính là "đầu danh trạng*" của Uông Quốc Chiêu, là một "vé tàu" chính thức để leo lên chiếc thuyền Minh Châu hệ!
(*)thời xưa khi 1 hảo hán muốn nhập hội Lương Sơn Bạc phải kiếm 1 đầu danh trạng là giết 1 người.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như do Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, nếu nhìn từ trạng thái hiện nay thì rất nhiều bố cục cùng với một số tướng tài của Liễu Tuấn còn ở tại TP.Ngọc Lan, bất kể như thế nào đều đỡ không được Uông Quốc Chiêu!

Thủ đoạn của người này rất cay độc, ngay cả Liễu Tuấn cũng cảm giác rất khó giải quyết, càng không nói còn có một Lý Đào vốn không hợp gì với Liễu Tuấn.

"Không được! Nếu như Uông Quốc Chiêu thượng vị trí này thì mọi chuyện sẽ rất xấu, sẽ ngăn cản không được!"

Lưu Quang Hưng nói không chút do dự, liên tục lắc đầu.

"Cho nên phải ngăn hắn. Ngày hôm qua Nghiêm Minh đã nói qua điện thoại với tôi, nói bên kia đã có ý này, mặc dù còn chưa có kiến nghị chính thức nhưng đã thử tung tin ra bên ngoài và đã gây tiếng vang rất tích cực."

Liễu Tuấn cau mày, nói.

"Việc này chỉ có thể nghĩ biện pháp từ phía trên, tôi cảm thấy có hai người khá thích hợp. . ."

Lưu Quang Hưng nói, nếu Bộ uỷ quốc gia đưa cán bộ xuống có thể trung hoà ưu thế tư lịch của Uông Quốc Chiêu.

Liễu Tuấn hơi giương mày lên, hỏi: "Hai người nào?"

Lưu Quang Hưng cười nói: "Có chủ ý vào hai lão gia tử của cậu đấy, cậu cảm thấy thế nào?"

Liễu Tuấn cười nói: "Chủ ý Thương Hiếu Trung thì anh cũng đừng nghĩ làm gì, an bài khác đi, nếu là Vương Đạo Điền thì cũng có thể suy nghĩ."

Cái gọi là Thương Hiếu Trung, là thư ký đầu tiên khi Nghiêm Ngọc Thành vào kinh thành đảm nhiệm bí thư Chính pháp ủy Trung ương, lúc này là người phụ trách của "văn phòng Nghiêm". Thương Hiếu Trung là người tâm phúc do chính miệng chủ tịch Lý Trị Quốc cử cho Nghiêm Ngọc Thành .Có người nói khi chủ tịch Lý Trị Quốc còn trẻ công tác tại một tỉnh Tây Bắc, phụ thân của Thương Hiếu Trung là đồng sự tốt nhất của chủ tịch Lý Trị Quốc. Người này lý lịch chỉnh tề, quyết đoán mười phần, Nghiêm Ngọc Thành cực kỳ coi trọng hắn, nếu như đưa đến TP.Ngọc Lan đảm nhiệm người đứng đầu, bất kể tư lịch hay là phương diện khác đều trội hơn Uông Quốc Chiêu, thật ra cũng là một nhân tuyển thích hợp nhất.

Tuy nhiên Liễu Tuấn nói y có an bài khác nên cũng không tiện nói.

Lý lịch của Vương Đạo Điền có rất nhiều điểm tương tự với Thương Hiếu Trung, hiện nay là người phụ trách của "văn phòng Liễu", là cán bộ rất được Liễu Tấn Tài coi trọng, măng lực cũng cực kỳ xuất sắc, có thể đảm nhiệm được bí thư Thành ủy Ngọc Lan.

"Có điều Vương Đạo Điền xuống đây cũng có rất nhiều chỗ không tiện. . ."

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, lại khẽ lắc đầu.

Con trai của Liễu Tấn Tài tại tỉnh A làm tỉnh trưởng, rồi lại đưa thư ký tới TP.Ngọc Lan làm bí thư, vị miễn khiến người chỉ trích. Bên kia nói không chừng sẽ mượn điều này để rêu rao. Thương Hiếu Trung thì đỡ hơn Vương Đạo Điền một chút, dù sao cha ruột và cha vợ vẫn có điểm khác nhau.

Lưu Quang Hưng thuận miệng hỏi: "Thương Hiếu Trung dự định đưa tới đâu?"

Lẽ ra vấn đề mẫn cảm như vậy Lưu Quang Hưng nên cấm kỵ, chỉ là lấy giao tình của hắn và Liễu Tuấn cùng với lúc này là thân phận trợ thủ chính của Liễu Tuấn nên hỏi một câu cũng không hề gì, Liễu Tuấn sẽ không cảm thấy hắn đi quá giới hạn.

Liễu Tuấn đáp: "Bộ trưởng Quách Kế Hiền đã tự mình chọn để đưa đến thành phố trước đây ông ấy công tác qua, dự định nắm giữ công việc chính."

Lưu Quang Hưng bừng tỉnh.

Thành phố lớn còn trẻ ở Tây Nam cũng quả thực cần một người mười phần mười phần đi chấp chưởng môn hộ.

"Nói như vậy cũng có độ khó nhất định, nếu không thì cứ đẩy Lý Đào lên đi, trở lực cũng nhỏ hơn."

Lưu Quang Hưng lại suy nghĩ rồi đưa ra phương án của mình. Vấn đề này quả thực là vấn đề gần đây Lưu Quang Hưng suy nghĩ nhiều nhất, không chỉ bởi vì tướng tài của Nghiêm Liễu hệ, bạn thân của Liễu Tuấn, còn bởi vì yêu cầu hiện thực. Nếu không thể do "người một nhà" chấp chưởng TP.Ngọc Lan thì sẽ phát sinh rất nhiều nhân tố khó lường, nói không chừng cuộc sống của cán bộ Liễu phái sẽ gian nan hơn cả so với trước đây.

Đẩy Lý Đào lên khẳng định có thể thu được sự ủng hộ của Cao hệ, lực cạnh tranh cũng khá mạnh, trở lực thông qua cũng nhỏ hơn. Cùng lúc đó, Liễu Tuấn tranh vị trí thị trưởng, Hàn Kình Vũ chính là nhân tuyển thích hợp nhất. Lấy các thành viên nòng cốt của Liễu Tuấn lưu lại tại TP. Ngọc Lan, thị trưởng Hàn Kình Vũ sẽ làm được uy phong lẫm lẫm, cường thế vô cùng, cho dù Lý Đào chiếm được vị trí bí thư Thành ủy Ngọc Lan, vì ổn định "hậu viện", tại Tỉnh ủy có lẽ cũng đành phải thỏa hiệp với Liễu Tuấn, xem như là miễn cưỡng có thể do bên Liễu Tuấn "khống chế".

Lại nói tiếp, đây cũng cũng xem như là thượng sách trong hạ sách.

Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, nói: "Để xem xét thêm đi, không vội, có thể qua một đoạn thời gian, tình huống sẽ có biến hóa mới."

Lưu Quang Hưng gật đầu.