Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1688: Mang bệnh kiên trì công tác




Sau khi Liễu Tuấn thị sát TP.Tiềm Châu mới trên đường về thị sát TP.Đại Hồ, bí thư Thành ủy Đại Hồ vẫn là Tào Tiến, ông ta nghe nói Liễu Tuấn muốn đến thị sát, Tào Tiến không dám ở tiếp trên giường bệnh ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh, phải suốt đêm chạy trở về.

Hắn biết rõ, cái ghế bí thư Thành ủy Đại Hồ hắn làm không được lâu nữa, thời gian Thai Duy Thanh tại nhiệm đã đề xuất qua kiến nghị này, mặc dù là vì bày tỏ cho Liễu Tuấn, cuối cùng bởi vì Song quy Tạ Viện mà không giải quyết được gì. Có điều đã nói rõ để cho hắn khỏi bệnh là sự nhất trí của các đại lão trong tỉnh. Hiện nay Thai Duy Thanh đã rời chức, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều không thể nào ngồi xem hắn tiếp tục lấy "thân thể mang bệnh" để mà chiếm vị trí quan trọng như vậy.

Mặc dù như vậy, tỉnh trưởng thị sát vẫn không được khinh thường.

Có khỏi bệnh hắn cũng muốn tại tỉnh A, tại TP.Ngọc Lan dưỡng lão, đây chính là hậu hoa viên của Liễu Tuấn.

Ai chẳng biết Lưu Quang Hưng là người Liễu Tuấn tin cậy?

Tào Tiến đích thân gọi điện thoại cho Kha Khải Phàm để tìm hiểu hành trình của Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm liền báo cáo việc này cho Liễu Tuấn biết. Lập tức Liễu Tuấn đích thân gọi điện thoại cho Tào Tiến, phân phó họ tuyệt đối không làm ra các loại nghi thức hoan nghênh. Trời đã dần dần trở lạnh, Tào Tiến lại bệnh lâu chưa khỏi, cũng không nên bởi vì làm nghi thức như vậy mà khiến cho bệnh của Tào Tiến càng thêm bệnh, rồi sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Việc đó mà để lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng quá không tốt!

Miệng Tào Tiến thì đáp ứng, do dự nửa ngày, cuối cùng mới quyết định nghe theo phân phó của Liễu Tuấn, không làm nghi thức hoan nghênh ngoài thành. Tào Tiến chưa từng qua lại trực tiếp với Liễu Tuấn, song trong ấn tượng của hắn, vị tân tỉnh trưởng trẻ tuổi này xưa nay nói một không hai, có thể nói thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Nếu chính miệng anh ta đã phân phó, vậy thì vẫn theo chỉ thị chấp hành thì mới thỏa đáng hơn.

Liễu Tuấn không thấy đội ngũ chờ đón trên lối vào ở đường cao tốc, chỉ thấy 2 chiếc xe cảnh sát và cục trưởng cục Công an TP.Đại Hồ, đối với điều này Liễu Tuấn biểu thị hài lòng. Cục trưởng cục Công an thấy Liễu tỉnh trưởng mỉm cười, hình như thực sự không có ý khiển trách, lúc này mới thầm thở phào, tự mình đi trước dẫn đường cho Liễu tỉnh trưởng đến trụ sở Thành ủy.

Cửa trụ sở Thành ủy sớm đã xếp thành hàng hơn mười người, cũng như TP.Tiềm Châu, toàn bộ lãnh đạo tại chức trong tứ sáo ban tử của TP.Đại Hồ đều đến đông đủ, cung kính chờ đợi Liễu tỉnh trưởng đại giá quang lâm.

Bí thư Thành ủy Tào Tiến đương nhiên là đứng ở vị trí đầu hàng rồi. Có điều rất ít người chú ý tới, kỳ thực thư ký của hắn vẫn theo sát phía sau để đỡ lấy Tào Tiến. Bằng không thì, chỉ sợ vài phút chờ đón ngắn ngủi này cũng khiến Tào bí thư không kiên trì nổi.

Căn cứ vào biểu hiện trên tư liệu, Tào Tiến năm nay 57t, song nhìn qua chí ít cũng trên 60t, tóc cơ bản đã hói hết, da thịt trên mặt đã bủng beo, mặc dù khi nắm tay với Liễu Tuấn đã dùng cả khí lực toàn thân những vẫn khiến Liễu Tuấn cảm giác rất phù phiếm.

Người bệnh lâu cũng không có gì đáng trách. Ngày hôm nay hắn có thể đứng ở chỗ này cũng đã đủ biểu thị hắn đối với Liễu tỉnh trưởng tôn trọng cỡ nào rồi.

Khi nắm tay với Tào Tiến, ở trong lòng Liễu Tuấn thầm thở dài, sự mê hoặc của quyền lực đối với con người không ngờ lớn như vậy. Dáng dấp như Tào Tiến mà vẫn còn luyến tiếc buông tay với quyền lực, dù cho ngồi trên vị trí bí thư Thành ủy thêm một ngày cũng là tốt một ngày.

"Tào bí thư, sức khỏe không sao chứ?"

Liễu Tuấn cầm tay Tào Tiến, ngoại lệ nói thêm mấy câu, trên mặt lộ vẻ quan tâm.

Tào Tiến thụ sủng nhược kinh, liên tục khom lưng gật đầu: "Đa tạ tỉnh trưởng quan tâm, sức khỏe của tôi vẫn tốt ạ, có thể kiên trì được."

Nghe xong câu trả lời không đủ trung khí rõ rệt này, các lãnh đạo khác đều thầm lắc đầu. Đã đến lúc này mà Tào Tiến vẫn còn chống cự, kỳ thực cần gì phải làm khổ mình như vậy?

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, có bệnh nhất định phải trị liệu kịp thời."

Liễu Tuấn gật đầu, nói với giọng hoà nhã.

"Vâng vâng, cảm ơn tỉnh trưởng quan tâm, cảm ơn tỉnh trưởng quan tâm. . ."

Y theo lệ cũ, Liễu Tuấn tại phòng họp Thành ủy nghe công tác báo cáo của tứ sáo ban tử TP.Đại Hồ. Sự lý giải của các lãnh đạo TP.Đại Hồ đối với tác phong công tác và tính cách của Liễu tỉnh trưởng không bằng các cán bộ của TP.Tiềm Châu, khi báo cáo dùng rất nhiều quan thoại sáo thoại, thậm chí còn thêm một lời dạo đầu, đều là vài trăm từ, khi đọc lên cũng cần phải 5,6 phút. Về phần những lời nói khách sáo ở giữa bài báo cáo thì thấy được rất nhiều. Nếu bỏ hết toàn bộ những lời khách sáo này, nội dung báo cáo chân chính phỏng chừng còn chưa tới 1/3. Dù cho nội dung của 1/3 này cũng không thể tin tưởng được.

Ngay từ đầu, Liễu Tuấn còn cố nhẫn nại, rất nhanh đã "ngăn địch không được", đành phải xen miệng cắt đứt bài báo cáo của họ, trực tiếp hỏi tới nội dung thực tế, lại nhắc nhở họ chú ý khống chế thời gian báo cáo.

Liễu tỉnh trưởng vừa "ngắt lời", các các cán bộ của TP.Đại Hồ nhất thời trán thấm ra mồ hôi lạnh.

Đã sớm nghe nói Liễu nha nội cũng như ông già của cậu ta là một lãnh đạo làm đến nơi đến chốn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Cũng may có thể làm được lãnh đạo cấp một của thành phố thì không ai không thành tinh, thấy Liễu tỉnh trưởng không hài lòng, lập tức cải chính, loại bỏ đi hơn phân nửa những lời quan thoại sáo thoại, đi thẳng đến chủ đề.

Lúc này Liễu Tuấn mới thoả mãn địa gật đầu.

Kỳ thực mục đích chủ yếu mà Liễu Tuấn thị sát TP.Đại Hồ chỉ có một, đó chính là chủ đề công viên "Mờ ảo chi lữ". Liễu Tuấn rất rõ "Mờ ảo chi lữ" này đối với sự phát triển kinh tế trong tương lai của TP. Đại Hồ ảnh hưởng lớn thế nào. Vì vậy yêu cầu thị trưởng Đỗ Như Phúc làm chuyên đề báo cáo đối với "Mờ ảo chi lữ".

Về điểm này, TP. Đại Hồ đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ tư liệu đầy đủ tường tận, còn tạo ra hình ảnh bằng đồ họa rồi dùng máy chiếu phóng ra, tổng cộng vài chục bức hình. Chỉ nhìn vào những tấm hình này, công viên chủ đề trên nước trong tương lai quả thực là xa hoa, lộng lẫy, dự đoán sẽ hấp dẫn không ít khách du lịch. Nếu công viên chủ đề này hoàn toàn chiếu theo hình ảnh mà kiến tạo, sản nghiệp du lịch của TP.Đại Hồ có hi vọng thực hiện được phát triển nhảy vọt.

"Được, ý tưởng này rất tốt. Đỗ thị trưởng, chúng ta đến thực địa xem thế nào!"

Liễu Tuấn nghe xong báo cáo chuyên đề rồi nói ngay.

Đỗ Như Phúc kinh hãi, nhìn Tào Tiến một cái rồi nói: "Tỉnh trưởng xem, hiện tại đã là buổi trưa, hay là cứ dùng cơm trước rồi chúng ta mới thực địa khảo sát?"

Liễu Tuấn cười ha ha: "Được, nếu Đỗ thị trưởng không nhắc chắc tôi cũng quên mất, thế thì quyết định như vậy đi."

Cũng không biết có phải là TP.Đại Hồ phái "gián điệp" tới Tiềm Châu hay không, quy cách ngọ yến ở TP.Đại Hồ cơ hồ là giống như đúc ở TP.Tiềm Châu, mười hai món ăn một canh.

Đương nhiên, kiểu dáng món ăn thì có khác.

Liễu Tuấn thấy vậy cũng không nói gì, song vẫn quy củ cũ, thời gian làm việc uống rượu 3 ly làm hạn định. Đương nhiên, quy củ này là Liễu tỉnh trưởng tự định cho mình, nếu như cán bộ khác cảm thấy 3 ly chưa đủ đã thì nhất định phải uống thêm vài ly, Liễu tỉnh trưởng cũng không ngăn cản.

Chẳng qua ai lại dám uống nhiều chứ?

Nói là uống ba ly cũng có một chú ý, ly đầu tiên Tào Tiến đại biểu đông đảo cán bộ quần chúng của TP.Đại Hồ kính Liễu tỉnh trưởng. Có danh mục này, Liễu tỉnh trưởng đương nhiên là phải uống 100%. Ly thứ hai, Đỗ Như Phúc đại biểu đông đảo cán bộ quần chúng của TP.Đại Hồ lại kính Liễu tỉnh trưởng, vẫn là 100%. Ly thứ 3, Liễu tỉnh trưởng kính chư vị đồng chí đang ngồi, hy vọng họ có thể không ngừng cố gắng, làm cho kinh tế của TP.Đại Hồ nâng cao một bước.

Sau 3 ly, Liễu tỉnh trưởng quả nhiên hạ ly không uống và bưng lên bát ăn cơm.

Có thể thấy Liễu tỉnh trưởng coi như bên cạnh không có người, ăn một mạch tới vài bát cơm, các cán bộ của TP.Đại Hồ không khỏi thầm líu lưỡi. Sớm nghe nói Liễu tỉnh trưởng tinh lực dồi dào, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ nhìn sức ăn này thôi cũng đã nói rõ vấn đề rồi.

Cơm nước xong, Liễu Tuấn không trực tiếp đến Đại Hồ thực địa khảo sát, trước tiên ở phòng nghỉ của mình triệu kiến Tào Tiến. Tào Tiến mặc dù "mang bệnh kiên trì công tác", kỳ thực đối với một số tình huống cơ bản bên trong thành phố cũng không quá quen thuộc. Thông thường hắn cũng chỉ khi chủ trì hội Thường ủy Thành ủy hoặc là có lãnh đạo thượng cấp đến thị sát mới có thể hiện thân tại trụ sở Thành ủy. Việc chính đều do thị trưởng Đỗ Như Phúc chủ trì.

Liễu Tuấn triệu kiến hắn chủ yếu là xuất phát từ yêu cầu lễ tiết, thời gian nói chuyện cũng không dài, đơn giản hàn huyên hơn 10 phút, lý giải một chút bệnh tình của Tào Tiến rồi căn dặn hắn hãy dưỡng bệnh cho tốt, buổi chiều cũng không cần phải đi cùng đến Đại Hồ thực địa khảo sát.

Liễu Tuấn mặc dù là cười nói, mang theo ý quan tâm, nhưng Tào Tiến vẫn có thể nghe được trong giọng nói không thể nghi ngờ là có ý mệnh lệnh, lập tức cũng không dám không tuân theo chỉ thị của Liễu Tuấn, cười đáp ứng ngay, rồi lại biểu thị cảm ơn đối với sự quan tâm của tỉnh trưởng.

Triệu kiến xong Tào Tiến, Liễu Tuấn lập tức khởi hành đi cùng với Đỗ Như Phúc và mấy vị lãnh đạo trong thành phố khác trực tiếp chạy xe đến ven bờ Đại Hồ. Đại Hồ là hồ nước lớn nhất tỉnh A, chính vị ở trung tâm tỉnh, từ đông sang tây dài 55km, nam bắc rộng 21 km, diện tích thuỷ vực khoảng 770 km², là một trong 5 hồ nước ngọt lớn nhất nước. Được TP.Ngọc Lan, Đại Hồ vây quanh, mặt nước chủ yếu nằm trong khu trực thuộc của TP.Đại Hồ.

Đoàn người Liễu tỉnh trưởng đi tới bên hồ, dõi mắt nhìn xa, sóng nước mênh mông, mặt hồ một màu xanh biếc, quả nhiên phong cảnh rất đẹp.

Liễu Tuấn than thở: "Nghìn dặm Giang Hoài, Đại Hồ đẹp nhất. Quả nhiên thịnh danh vô hư. Đồng chí Như Phúc, Đại Hồ dựa vào phát triển sản nghiệp du lịch, cách nghĩ này là chính xác, rất đúng. Công viên trên nước này nhất định phải xây tốt."

Đỗ Như Phúc vội nói: "Cảm tạ tỉnh trưởng biểu dương, chúng tôi cũng là dựa vào núi ăn núi, dựa vào sông ăn sông."

"Ha ha, được, dựa vào núi ăn núi, dựa vào sông ăn sông. Đi thôi, đồng chí Như Phúc, chúng ta đến hồ dạo chơi, lãnh hội một chút phong cảnh của Đại Hồ."

Liễu Tuấn hăng hái nói.

Đỗ Như Phúc vội an bài một con thuyền máy loại nhỏ, tỉnh trưởng lên thuyền, du lãm Đại Hồ.

Liễu Tuấn đứng ở đầu thuyền, một bên thưởng thức mỹ cảnh của Đại Hồ, liên tiếp gật đầu, một bên nói với Đỗ Như Phúc và các cán bộ trong thành phố khác: "Đồng chí Như Phúc, cách nghĩ làm công viên trên nước 'Mờ ảo chi lữ' này rất đúng, nhưng có hai vấn đề cần phải chú ý."

Đỗ Như Phúc vội nói: "Mời tỉnh trưởng chỉ thị!"

"Thứ nhất, chính là phải bảo vệ tốt hoàn cảnh, không thể bởi vì khai phá tài nguyên mà phá hủy hoàn cảnh tự nhiên và hoàn cảnh sinh thái của Đại Hồ, đây là điều quan trọng nhất, bằng không thì hồ nước ô nhiễm, hiệu quả du lịch sẽ suy giảm mạnh, còn phải dùng tiền để mà giải quyết, rất không có lời. Thứ hai, chính là quảng cáo tuyên truyền, phong cảnh của Đại Hồ vốn rất đẹp, cho dù không có công viên trên nước này cũng có thể hấp dẫn không ít du khách. Cho nên, không nhất định phải đợi công viên làm xong, ngay bây giờ có thể tiến hành quảng cáo và tuyên truyền tương quan. Nếu điều này làm trước, tài chính thu hồi cũng nhanh, hiệu quả và lợi ích càng cao."

Đỗ Như Phúc liên tục gật đầu: "Chỉ thị của Tỉnh trưởng quá anh minh, chúng tôi nhất định nhớ kỹ, sẽ lập tức hành động ngay."