Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1691: Không tưởng được




Nhìn báo cáo của Lăng Nhã trình lên, con mắt chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh Ngô Thừa Quân hơi đăm đăm.

"Này. . . đồng chí Lăng Nhã, việc này. . . tới cùng là chuyện gì vậy?"

Ngô Thừa Quân giọng lắp bắp, trên mặt lộ vẻ tuyệt đối không tin.

Lăng Nhã ngồi ở đối diện Ngô Thừa Quân, thần thái ưu nhã, mỉm cười nói: "Ngô chủ nhiệm, ý của tôi trong báo cáo đã nói rất rõ rồi mà."

Lời này thật ra không giả, Lăng Nhã đệ trình chính là một phần báo cáo từ chức. Cách thức rất quy củ, Lăng Nhã nói mình không muốn công tác ở đơn vị quốc gia nữa, muốn đổi lại một hoàn cảnh cuộc sống khác. Về phần vì sao thì Lăng chủ nhiệm chưa nói.

Đây là tự do của cô.

Ngô Thừa Quân chỉ là không hiểu, đang làm phó chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh êm đẹp, Lăng Nhã còn muốn làm gì?

"Đồng chí Lăng Nhã cần phải suy nghĩ cho kỹ, nhất thiết đừng có mà nhất thời xung động."

Ngô Thừa Quân giọng thành khẩn đảm nhiệm công tác khuyên nhủ, vẻ mặt nhìn qua rất chân thành. Bất kể nói như thế nào, Lăng Nhã là một phó chủ nhiệm có thâm niên già nhất của văn phòng Chính phủ tỉnh, giờ đột nhiên đề xuất từ chức, bất kể như thế nào Ngô Thừa Quân cũng phải làm gì đó để giữ lại. Nhưng trong lòng Ngô Thừa Quân cũng không cho rằng Lăng Nhã thực sự là muốn đổi lại hoàn cảnh cuộc sống gì mới, đây trăm phần trăm là mượn cớ.

Vậy thì vì sao Lăng Nhã phải từ chức?

Tuy nhiên ngay lập tức Ngô Thừa Quân đã nghĩ tới vài khả năng, và khả năng lớn nhất trong đó chính là Lăng Nhã đang lấy lui làm tiến, phát tiết bất mãn của mình với tổ chức.

Khoảng 10 năm trước, Lăng Nhã cũng đã là cán bộ cấp Chính xử, nhân viên của văn phòng Hồng thủ tướng, lại là thư ký của tỉnh trưởng tiền nhiệm Hà Duyên An, bất kể tư lịch hay là hậu trường đều đủ cứng. Thời gian Lăng Nhã trở thành cán bộ cấp Phó sở, thậm chí còn sớm hơn cả Ngô Thừa Quân, rất lâu trước đây chính là phó chủ nhiệm của văn phòng Chính phủ tỉnh. Nhưng năm nay thư ký trưởng và chủ nhiệm văn phòng của Chính phủ tỉnh đồng thời được điều chỉnh, Lăng Nhã không thể tiến thêm một bước, một vị trí cũng không kiếm được, dù cho là ai cũng đều phải tức giận.

Lúc này trình lên báo cáo từ chức, đây là Lăng Nhã đang đưa ra điều kiện hướng về phía tổ chức còn gì!

Ai chẳng biết Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân cũng không phải chi chính của Liễu Tuấn? Thư ký trưởng và chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh đều là đại quản gia của Chính phủ tỉnh, Liễu Tuấn cần người của mình đó là điều đương nhiên. Lăng Nhã xem như là đã nhìn chuẩn cơ hội.

Thế nhưng, Lăng Nhã là người của Liễu Tuấn sao?

Hình như cũng có chút quan hệ.

Lăng Nhã đã từng là thư ký của Hà Duyên An, mà Hà Duyên An là một trong những lãnh đạo Trung ương công nhận thưởng thức Liễu Tuấn nhất, nếu nhìn từ điểm này, Lăng Nhã có thể quy là chi chính của Liễu Tuấn.

Về phần giữa Liễu tỉnh trưởng và Lăng chủ nhiệm có phải là có quan hệ cá nhân rất mật thiết hay không, đây không phải là việc Ngô Thừa Quân có thể tùy tiện suy đoán. Thai Duy Thanh vừa mới bởi vì vấn đề giống thế này mà bị đổ ngã, còn ai dám lung tung phỏng đoán nữa?

Liễu Tuấn cũng không phải là dạng thiện nam tín nữ gì.

Ngô Thừa Quân một mặt làm công tác tư tưởng cho Lăng Nhã, một mặt vận chuyển đầu óc.

Lăng Nhã thản nhiên cười, nói: "Ngô chủ nhiệm, tôi đã quyết định rồi, đây là quyết định tôi đã suy nghĩ rất lâu. Văn phòng Chính phủ tỉnh là một đơn vị tốt, các đồng chí đối với tôi cũng rất thân thiện, kỳ thực thì tôi cũng luyến tiếc mọi người, nhưng mà thực sự là tôi không thích hợp với cuộc sống thế này. Nói như thế nào nhỉ? nó quá rập khuôn, nội tâm của tôi rất hướng tới cuộc sống tự do tự tại. Tôi nghĩ thừa dịp mình còn trẻ còn có thể có lựa chọn, nếu như để kéo dài thêm mấy năm, chỉ sợ bản thân tôi cũng không còn quyết tâm như vậy."

Nghe xong lời này, Ngô Thừa Quân không khỏi tỉ mỉ quan sát Lăng Nhã vài lần.

Không hề nghi ngờ, Lăng Nhã là đại mỹ nữ hiếm thấy, là "một nhánh hoa" được Chính phủ tỉnh công nhận. Từ khi Lăng Nhã xuất hiện tại Chính phủ tỉnh tỉnh A, danh hiệu "đệ nhất mỹ nữ Chính phủ tỉnh" này chưa bao giờ đổi lại người khác. Cơ quan Chính phủ tỉnh hàng năm cũng sẽ phân phối không ít sinh viên mới trẻ tuổi qua đây, phụ nữ trong đó không ai không phải là học hành giỏi giang, tướng mạo vóc người đều xuất chúng, bằng không cũng không vào được cơ quan Chính phủ tỉnh. Thế nhưng những nữ sinh viên trẻ tuổi này khi so sánh với Lăng Nhã thì còn có vẻ quá non nớt, bất kể phong vận hay là khí độ đều kém xa.

Dù cho tuổi tác chân thực của Lăng Nhã cũng đã ngoài 30, nhưng liếc mắt nhìn qua chỉ như thiếu phụ trẻ tuổi ngoài 20, toàn thân tràn ngập mị lực thanh xuân. Đương nhiên, còn có gợi cảm mê người.

Đến bây giờ Ngô Thừa Quân cũng chưa làm rõ, chồng trước của Lăng Nhã vì sao phải ly hôn với cô ta. Theo Ngô Thừa Quân nghĩ, đại mỹ nữ như vậy quả thực khả ngộ mà bất khả cầu, nếu may mắn có được, vậy còn không phải là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa hay sao?

Anh chàng kia không ngờ lại đi ly hôn với mỹ nữ như vậy, phỏng chừng đầu óc khẳng định có vấn đề.

Trước kia khi Ngô Thừa Quân mới gặp Lăng Nhã, có lúc cũng không khỏi ở trong lòng suy nghĩ vẩn vơ. Mỹ nhân như vậy nếu như là vợ của mình thì tốt biết mấy nhỉ? Trên thế giới này thật là có đàn ông rất quái lạ!

Hôm nay Lăng chủ nhiệm kiều mị này không ngờ muốn rời khỏi chức vị phó chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh mà vô số người ngưỡng mộ hướng tới, bước qua cuộc sống tự do tự tại của mình.

Đây thực sự là một thế giới kỳ diệu.

Vị trí của Lăng Nhã hôm nay cũng không biết có bao nhiêu người phải bận lòng ngày đêm.

"Lăng chủ nhiệm, việc này. . .tôi vẫn khuyên cô nên suy nghĩ kỹ, phải thận trọng. Nếu như cô có yêu cầu gì thì có thể nghỉ một thời gian, đi ra ngoài giải sầu, việc này tôi có thể làm chủ!"

Ngô Thừa Quân tiếp tục muốn giữ lại.

Lăng Nhã nhẹ nhàng lắc đầu: ""Cảm ơn hảo ý của anh, Ngô chủ nhiệm. Ta đã quyết định rồi, xin anh phê chuẩn đi!"

Vẻ mặt Ngô Thừa Quân nghiêm túc lên: "Lăng chủ nhiệm, đã như vậy tôi phải xin chỉ thị của thượng cấp."

Phó chủ nhiệm văn phòng đột nhiên từ chức, đây không phải là việc Ngô Thừa Quân có thể phê chuẩn được. Chỉ là y theo trình tự, Lăng Nhã phải giao báo cáo từ chức cho người lãnh đạo trực tiếp của mình thôi.

"Được rồi, làm phiền Ngô chủ nhiệm vậy, tôi hy vọng chuyện này có thể mau chóng có kết quả."

Lăng Nhã cũng không ở lâu, chầm chậm đứng dậy, mỉm cười nói.

"Được, tôi sẽ làm nhanh thôi!"

Ngô Thừa Quân gật đầu.

Trên thực tế, động tác của Ngô Thừa Quân vẫn rất nhanh. Lăng Nhã vừa rời khỏi phòng làm việc thì hắn đã giao ngay báo cáo này đến bàn của Liễu tỉnh trưởng, ngay cả thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Hứa Vân Huy cũng bỏ qua.

Trên nguyên tắc, hắn là phó thư ký trưởng kiêm chủ nhiệm văn phòng, Hứa Vân Huy chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn. Nhưng hai người đều là cán bộ cấp cục Chính sở, ở trong tỉnh Hứa Vân Huy cũng chưa nói tới có chỗ dựa mạnh, có đôi khi Ngô Thừa Quân cũng không cần phải giữ quy củ nghiêm ngặt.

Lúc này, quan trọng chính là chạm lấy bắp đùi của Liễu Tuấn.

Bằng không thì, cái bảo tọa dưới mông sớm muộn gì cũng sẽ là của người khác.

Điều khiến Ngô Thừa Quân kinh ngạc chính là khi Liễu Tuấn thấy báo cáo này vẫn không biểu thị kinh ngạc gì, sau khi tùy ý xem lướt qua một lần liền đặt ở trên bàn, mắt nhìn Ngô Thừa Quân, mỉm cười hỏi: "Ngô chủ nhiệm, anh nói thử xem, biểu hiện của đồng chí Lăng Nhã tại văn phòng thế nào?"

Chiếu theo trong lòng Ngô Thừa Quân suy nghĩ, đó là ước gì Liễu Tuấn lập tức phê chuẩn Lăng Nhã từ chức. So sánh mà nói, lúc này Lăng Nhã có thể nói là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của hắn. Hiện tại Ngô Thừa Quân vẫn không tin Lăng Nhã thật sự muốn đổi lại một loại cuộc sống khác, khả năng lấy lui vì tiến, "áp chế" lãnh đạo là rất lớn. Nói không chừng Liễu tỉnh trưởng chính là muốn mượn cớ này để mà đề bạt Lăng Nhã thế vị trí của hắn thì sao?

Mặc dù Lăng Nhã là đại mỹ nữ hiếm thấy, mỗi ngày nhìn vài lần cũng thật là đã mắt. Nhưng khi so sánh với quyền vị của mình, đương nhiên Ngô Thừa Quân càng coi trọng cái sau nhiều hơn.

Có điều Ngô Thừa Quân cũng rất cơ linh, đang chuẩn bị mở miệng thêm chút mắm muối nhằm chỉnh Lăng Nhã, nhưng đột nhiên giật mình tỉnh lại. Đây là việc của người thân cận mới có thể làm, mình là người nào của Liễu Tuấn chứ? luận thân cận so được Lăng Nhã sao? Tục ngữ nói: kẻ xa không xen lẫn với người thân được, mình nóng ruột muốn bép xép nói xấu Lăng Nhã, nếu chẳng may thì chính là tự tìm khổ.

Có thể Liễu tỉnh trưởng đang mượn việc này để thử nhân phẩm của mình thì sao!

Vừa nghĩ đến điểm này, Ngô Thừa Quân kịp thời đổi giọng, rất chân thành nói: "Liễu tỉnh trưởng, đồng chí Lăng Nhã là một đồng chí tốt, tại văn phòng nhiều năm như vậy, bất kể là đảm nhiệm trưởng ban tổng hợp hay là đảm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng, trên công tác cho tới bây giờ đều là cẩn trọng, rất được lãnh đạo thượng cấp và các đồng chí khen ngợi. Trước đây khi đồng chí Uông Quốc Chiêu còn tại nhiệm cũng rất hay ca ngợi đồng chí Lăng Nhã. Đặc biệt là Lăng Nhã chưa bao giờ làm ra vẻ, tính tình rất hiền hoà, các đồng chí mới vào đều rất tín nhiệm cô ấy, trong lòng có chuyện gì cũng đều nguyện ý nói cho cổ biết, vài tiểu cô nương còn thân thiết gọi cổ là tỷ tỷ. Điều này có thể nói rõ đồng chí Lăng Nhã là một đồng chí tốt tài đức vẹn toàn. Hiện tại đồng chí ấy đề xuất từ chức, tôi rất bất ngờ, tôi cũng đã làm một số công tác tư tưởng nhưng tôi năng lực có hạn, không cách nào thuyết phục cô ấy ở lại được."

Ngô Thừa Quân phát hiện, trên mặt Liễu Tuấn nở một nụ cười nhạt, trong lòng không khỏi thầm hít vào một hơi, luôn miệng bảo "may quá". Xem ra mình ra sức khen ngợi Lăng Nhã chính là kế sách đúng, bằng không thì, sợ rằng sẽ phải lưu lại ấn tượng "tiểu nhân" trong mắt Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn tỉnh bơ nói: "Nói như vậy, đồng chí Lăng Nhã là một cán bộ rất tốt?"

Ngô Thừa Quân lại cả kinh, lẽ nào, Liễu tỉnh trưởng thật muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình?

Nhưng việc đã đến nước này, Ngô Thừa Quân cũng cũng vô pháp xê dịch, chung quy không thể vừa mới khen ngợi Lăng Nhã luôn mồm, giờ lập tức đổi giọng nói Lăng Nhã thế này thế nọ được?

Mâu thuẫn như vậy chỉ khiến Liễu Tuấn càng phản cảm, làm cho mình càng thêm nguy hiểm.

"Đúng vậy, tỉnh trưởng, có đôi khi tôi cảm thấy có lẽ để đồng chí Lăng Nhã đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng so với tôi còn thích hợp hơn."

Ngô Thừa Quân dứt khoát đánh bạo nói luôn.

Nếu như Liễu Tuấn thật có ý muốn "đổi tướng", vậy còn không bằng mình chủ động một chút, nhượng lại vị trí, coi như còn có một cái nhân tình, khi Liễu Tuấn "đuổi" mình đi, nói không chừng "lương tâm trỗi dậy", không đến mức đuổi đến một đơn vị quá hẻo lánh.

Liễu Tuấn nghe xong Ngô Thừa Quân "biểu lộ", không có nóng lòng tỏ thái độ mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, hình như đang suy nghĩ lời nói của hắn có đúng là phát ra từ nội tâm hay không.

Ngô Thừa Quân vội vã trấn định tâm thần, ra sức áp lực tâm tình khẩn trương trong lòng mình, không để lộ ra ngoài, hơi mỉm cười nghênh đón ánh mắt của Liễu Tuấn.

"Ừ, tình huống thì tôi rõ rồi, báo cáo cứ đặt ở đây, sau khi tôi và đồng chí Lăng Nhã liên hệ rồi sẽ làm quyết định."

Một lúc, Liễu Tuấn thản nhiên nói.

"Vâng, tỉnh trưởng!"

Ngô Thừa Quân kính cẩn đáp.