Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1844: Liều một phen




Trịnh Hạo.

"Người bạn" Lý Ngọc Hoa muốn giới thiệu cho Liễu Tuấn gặp không ngờ là thị trưởng Minh Châu.

Điều này thực sự hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Liễu Tuấn.

Chỉ có điều Liễu Tuấn lập tức từ cái tên này nhìn ra ba vấn đề.

Thứ nhất, Liễu Tuấn biết mình đánh giá thấp thân phận địa vị của Lý Ngọc Hoa ở bên kia, căn cứ một số tin tức y biết được trước đó, Lý Ngọc Hoa qua lại gần gũi với một nhám thành viên ở Đông Hải, còn tham gia vào hạch tâm. Còn về phần mức độ đáng tin cậy của tin tức này, Liễu Tuấn không kiểm chức. Nguyên nhân rất đơn giản, giám đốc quốc xĩ cấp bậc như Lý Ngọc Hoa chẳng đáng để vào mắt y.

Mạng lưới quan hệ của Liễu Tuấn lớn thế nào thì khỏi cần phải nói, đứng nói cán bộ bình thường không sao tưởng tượng ra, cho dù là quan lớn một phương có địa vị tương tự với y cũng không ai theo kịp. Không một tỉnh trưởng nào có quan hệ ở trong quân đội và bộ ủy ban quốc gia sâu như Liễu Tuấn. Thậm chí bố cục 20 năm sau của Hà Vũ hệ, đều triển khai quanh khả năng tiến bộ của Liễu Tuấn sau này, Liễu Tuấn đã trở thành một trong cột trụ đảm bảo sự trường thình trong 20 năm sau của Hà Vũ hệ.

Bố cục này chẳng những được hai vị lão gia tử chấp nhận, cũng được lãnh tụ đời hơi như Hà Trường Chinh, Vũ Thu Hàn nhất trí.

Địa vị của Lý Ngọc Hoa thực sự quá thấp, nếu không vì Hướng Hàm, Liễu Tuấn có xen vào chuyện Cty Hải Dương không rất khó nói.

Nhưng hiện giờ xem ra tiềm lực của Lý Ngọc Hoa không đơn giản như bề ngoài.

Có thể làm cầu nối cho Liễu Tuấn và Trịnh Hạo, đủ để chứng minh phe phái mà hắn tham gia vào kia có Trịnh Hạo đứng đầu, hơn nữa Lý Ngọc Hoa dung hòa rất sâu, đoàn chừng tư giao rất tốt với Trịnh Hạo, nếu không chẳng liều lĩnh như thế.

Ngoài ra Liễu Tuấn lập tức nhớ tới cuộc nói chuyện với Hắc Tử khi tham gia diễn đàn Hoa Đông, lần đó Hắc Tử cho biết một tin làm y phấn chấn, đó là giữa Trịnh Hạo và Vu Hướng Hoạch có mâu thuẫn sâu sắc, mà nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn này rất khó tin.

Trong mắt người ngoài, Vu Hướng Hoành và Trịnh Hạo đều là đại tướng chủ lực bên kia cực kỳ coi trọng. Luận tuổi Vu Hướng Hoành nhiều hơn Trịnh Hạo khá nhiều, nhưng luận tư cách, Trịnh Hạo không kém Vu Hướng Hoành bao nhiêu, lên chính ở chỉ kém Vu Hướng Hoành bốn năm, đều là đối tượng bên kia ra sức bồi dưỡng.

Bề ngoài Vu Hướng Hoành và Trịnh Hạo rất hòa hợp, Trịnh Hạo giữ đúng vị trí người thứ hai, Vu Hướng Hoành thi thoảng lớn tiếng phát biểu, khiến người ta chú ý. Trịnh Hạo tỏ ra kín đáo, ăn nói không kịch liệt như Vu Hướng Hoành. Nhưng công tác không hề hàm hồ, Vu Hướng Hoành chỉ đâu đánh đó.

Giữa hai người phối hợp rất ăn ý.

Nhưng hiện giờ Trịnh Hạo lại muốn gặp riêng Liễu Tuấn.

Chắc chắn đó không phải ý của Lý Ngọc Hoa, mà là ý của Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo muốn gắp Liễu Tuấn.

Lý Ngọc Hoa chỉ là cầu nối.

Chẳng trách hôm nay không có Hướng Hàm, đoán chừng hắn không hề nói với vợ chuyện này. Thậm chí Hướng Hàm không hề biết quan hệ giữa chồng và Trịnh Hạo thân thiết như thế.

Cả hai là quan lớn, vốn khác biệt nhiều với cặp vợ chồng bình thường. Đôi bên đều có nhiều bí mật phải giữ.

Từ đó có thể thấy câu nói kia của Hắc Tử là chính xác.

Hắc Tử nói: Chỗ đột phá thực sự, khả năng nằm trên người cô ta.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỗ đột phá này có liên quan tới Trịnh Hạo. Dùng một câu rất văn nghệ mà nói, ở chuyện này, Trịnh Hạo rất tổn thương.

Từ đó Liễu Tuấn nghĩ tới điều thứ ba -- Trịnh Hạo không nhẫn nhịn được nữa.

Trịnh Hạo lén gặp riêng với y là mạo hiểm chính trị cực lớn, nếu bị người ta phát giác, tiền đồ của Trịnh Hạo rất có khả năng kết thúc. Đương nhiên Liễu Tuấn cũng phải mạo hiểm nhất định, nhưng so với Trịnh Hạo là nhỏ hơn rất nhiều.

Cùng lắm cũng chỉ bị người ta lên án vài câu, càng khiến cho nhân vật lớn bên kia cảnh giác hơn mà thôi.

Tiền đồ của Liễu Tuấn không nằm trong tay bọn họ.

Lý Ngọc Hoa sau khi báo ra tên Trịnh Hạo, liền hết sức căng thẳng đợi Liễu Tuấn quyết định. Trong mấy giây ngắn ngủi mà trán hắn rịn mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn.

Lý Ngọc Hoa sao chẳng biết nguy hiểm ẩn chứa trong chuyện này.

Không cẩn thận một chút là thua trắng bàn.

Nhưng đem so với lợi ích nó đáng mạo hiểm, Lý Ngọc Hoa mình tuổi đã tròn 50, nếu không liều một phen, khả năng kiếp này sẽ đứng ở cấp chính sở cho tới nốt quãng đời còn lại rồi.

Trước kia hắn cầu viện Liễu Tuấn là bị ép vào đường cùng, giả sự không tự cứu, thì đừng nói là tiến bộ, chỉ sợ còn phài lâm vào cảnh tù tội. Vương Chính Kiệt, Khổng Học Hải là tấm gương tày liếp. Tình hình của hắn hợp lấy làm điển hình nhất, chực vụ không cao không thấp, ảnh hưởng không lớn không nhỏ. Xử hắn là có thể dọa cả đám giám đốc quốc xí có tình hình tương tự, lại không tới mức khiến hệ phái nào đó phản thùng quyết liệt.

Theo tin tức Lý Ngọc Hoa tìm hiểu được, mình có tên trong danh sách đen rồi.

Lý Ngọc Hoa dùng hết chiêu số cũng không thoát thân được, chỉ còn cánh nhờ vợ cầu khẩn Liễu Tuấn, vốn chỉ là còn nước còn tát, không hi vọng gì nhiều.

Không ngờ Liễu Tuấn đồng ý ngay, còn kéo hắn ra một cách đẹp đẽ, không vướng lại chút bùn nào trên người.

Tuy Liễu Tuấn nói "vấn đề kinh tế dùng thủ pháp kinh tế giải quyết", nhưng Lý Ngọc Hoa rất rõ vấn đề không phải là thuần kinh tế, nếu Liễu Tuấn không đánh tiếng lên trên, khả năng hắn bị hạ trước Tết rồi.

Từ tin tức bạn bè hắn phản hồi lại, hiện giờ hắn còn có thể được biểu dương.

Nói thế nào thì hắn cũng không lỗ, còn kiếm được 20 triệu USD, đó là thành tích đáng nể lằm rồi, tài chính lưu động của Cty Đại Dương trở nên hết sức dư dả.

Công tác trong quốc xĩ, quá trình tất nhiên quan trọng, nhưng kết quả còn quan trọng hơn.

Từ đó có thể thấy, Liễu Tuấn là "lão Đại" đáng quy thuận, chính vì điều này, Lý Ngọc Hoa quyết định liền một phen.

Từ xưa có câu, phú quý cầu trong hiểm nguy mà.

Không liều, chẳng lẽ đợi vận may từ trên trời rơi xuống.

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, mày nhíu chặt.

Lý Ngọc Hoa thi thoảng nhìn trái ngó phải, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, cho dù trong phòng bao chỉ còn hai người, hắn vẫn lo bị lộ.

- Liễu tỉnh trưởng....

Không khí nặng nề làm Lý Ngọc Hoa chịu áp lực cực lớn, chủ mười giây thôi hắn không kìm được gọi "Liễu tỉnh trưởng". Nói ra ba chữ này, hắn cũng giật mình, giọng mình đã trở nên khản đặc như thế.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Lý Ngọc Hoa tức thì thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, vội lấy điện thoại ra, bấm số, nói hai chữ "hoang nghênh" rồi vội cúp điện thoại.

- Nào, Liễu tỉnh trưởng, cạn một chén.

Lý Ngọc Hoa cầm chén rượu lên nói.

Thực sự vào lúc này, giám đốc Lý rất cần mượn sức rượu để trấn tĩnh tinh thần.

Liễu Tuấn rất hiểu tâm tình của hắn, liên giơ chén lên uống cạn.

Không bao lâu sau, phòng bao có tiến gõ cửa khe khẽ, rất có tiết tấu, có thể thấy người gõ cửa rất có giáo dục.

- Mời vào.

Lý Ngọc Hoa cố trấn tĩnh , liên tiếng nói.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, một làn gió thơm tràn vào, một cô gái xinh đẹp mặc váy đen tươi cười đi tới. Cô gái này tuổi chừng 30, tóc ngắn, đeo kính gọng vàng, đầy vẻ trí thức, là điển hình mỹ nữ miền nam. Trong tay mỹ nữ này cầm một ly rượu vang.

- Xin chào Liễu tỉnh trưởng.

Cô gái váy đen gót sen uyển chuyển đi tới trước mặt hai người chào hỏi.

- Liễu tỉnh trưởng, xin giới thiệu đây là cô Hàn Mai, là bà chủ của CLB Hàn Mai, cũng là bạn cũ của Trịnh thị trưởng, chúng tôi tụ hội ở thủ đô, đa phần đều tới chỗ giám đốc Hàn... Giám đốc Hàn, Liễu tỉnh trưởng là khách quý, chúng ta ngàn vạn lần không thể thiếu chu đáo.

Bạn cũ của Trịnh thị trưởng.

Ý tứ của câu này ai cũng hiểu.

Trịnh Hạo còn chưa lộ diện đã phái Hàn Mai đi trước, có thể thấy muốn được lòng tin hoàn toàn của Liễu Tuấn, đó là sách lược chính xác, nếu như muốn hợp tác với Liễu Tuấn, nghi kỵ lẫn nhau là không thể thành công.

Liễu Tuấn nhìn Hàn Mai một cái là nhận ra, có vài phần giống với một cô gái trong những bức ảnh Hắc Tử cho y xem, xem ra Trịnh Hạo chung tình với sở thích này.

Có lẽ đó là nguyên nhân mà Trịnh Hạo không kiềm chế được, muốn liều một phen.

- Hi hi, giám đốc Lý quá lo rồi, khách quý như Liễu tỉnh trưởng chúng tôi mời còn chẳng được, làm sao có thể thiếu chu đáo.

Hàn Mai cười tươi tắn, giọng nói êm dịu dễ nghe.

- Chào giám đốc Hàn.

Liễu Tuấn đứng dậy, chủ động đưa tay ra với Hàn Mai