Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1854: Đồ không bán




- Xin lỗi Đàm thiếu gia, Giang tiểu thư, tôi không biết hai vị cũng tới...

Điền Mỹ Ức kiếm ăn ở chốn giải trí, cũng là nhân vật khôn khéo, ngẩn ra một hồi, lập tức tỉnh lại, ngượng ngập xin lỗi.

Đàm Quốc Tử không thèm nhìn cô ta một cái, đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn, chủ động đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Chào Tuấn thiếu gia.

Đàm Quốc Tử biết một vị tỉnh trưởng xuất hiện ở trường hợp này không tiện rêu rao, nhìn tình hình thì người ta tháp tùng vợ "dạo phố", vì chuyện tư không phải chuyện công. Nếu như làm lộ thân phận của y, bên tổ chức lại chẳng són đái chạy tới dâng trà, mời tỉnh trưởng phát biểu, chẳng phải làm hỏng hết sao.

Đàm Quốc Tử không làm chuyện ngu xuẩn ấy, nên tự ý thay đổi cách xưng hô.

Liễu Tuấn hiển nhiên là hiểu ý, mỉm cười bắt tay hắn.

- Chào chị dâu! Tôi là Đàm Quốc Tử, người phụ trách CLB Hoa Đô.

Chào hỏi Liễu Tuấn xong, Đàm Quốc tử quay sang lịch sự chào Nghiêm Phi. Cho dù hắn cũng kinh ngạc bởi dung mạo của Nghiêm Phi, nhưng không tới mức thất thố.

Nghiêm Phi không nghe nói tới CLB Hoa Đô, có điều thấy Liễu Tuấn khách khí với Đàm Quốc Tử, cũng biết lai lịch của hắn không nhỏ, liền mỉm cười bắt tay.

- Oa, chị là tiểu thư Nghiêm Phi, chà, em luôn nghe nói Nghiêm bí thư có con gái thiên hương quốc sắc, tuyệt thế giai nhân, muốn được gặp mặt một lần, hôm nay cuối cũng được gặp, Liễu.. Hi hi, đúng là có phúc.

Giang Mân Lâm lập tức đi tới cười tươi bắt tay Nghiêm Phi, luôn miệng tấm tắc khen.

Liễu Tuấn liền giới thiệu cho Nghiêm Phi đó là bạn gái của Đàm Quốc Tử.

Bên này cứ lo nói chuyện, hoàn toàn vứt Điền Mỹ ức qua một bên, cô ta cực kỳ xấu hổ đứng ngay ra đó, đi không được, không đi cũng không được. Có điều Đàm Quốc Tử chưa nói gì mà cô ta đã bỏ đi là cực kỳ không ổn, hiện giờ thấy Đàm Quốc Tử đối với người gọi là "Tuấn thiếu gia" kia khách khí hết sức, thậm chí mang theo chút ngưỡng mộ, trong lòng cô ta hiểu, bên kia e rằng lai lịch càng lớn hơn.

Cô ta nghe nói, Đàm Quốc Tử là con cháu trực hệ một siêu cấp đại nhân vật ở TW, chính là nhất vật đỉnh cấp trong giới hoàn khố.

Vậy một nhân vật cỡ nào, mời khiến nha nội đỉnh cấp phải ngưỡng mộ?

Nghĩ tới đây, Điền Mỹ Ức chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

- Tiểu thư Nghiêm Phi.. Hi hi, gọi như thế thất thiếu tự nhiên, sau này em có thể gọi chị là chị Phi Phi không?

Giang Mân Lâm rất là khôn khéo, nhìn bên ngoài Nghiêm Phi còn trẻ hơn cô , Giang Mân Lâm cũng chẳng biết tuổi thực của Nghiêm Phi, gọi "chị Nghiêm Phi" là do lễ tiết, bày tỏ tôn kính với Liễu tỉnh trưởng.

- Được mà.

Nghiêm Phi mỉm cười gật đầu.

Cô chẳng hề có suy tính gì, thấy Giang Mân Lâm trông xinh đẹp, cười rạng rõ như ánh nắng, miệng lại ngọt lịm, lập tức có được thiện cảm của Nghiêm Phi.

- Nghiêm Phi tiểu thư?

Điền Mỹ Ức lúc này mới nghe thấy Giang Mân Lâm gọi tên Nghiêm Phi, không khỏi thốt lên. Cái tên này chẳng phải "nhà thiết kế nối tiếng nhất" mà cô ta hay nói sao? Chẳng lẽ trùng hợp như thế?

Nghiêm Phi liền gật đầu với Điền Mỹ Ức, nói:
- Tiểu thư, tôi chính là Nghiêm Phi, bộ trang phục này do tôi thiết kế. Tôi kiến nghị cô, sau này mặc nó với dây chuyền ngọc trai thích hợp hơn.

- Vâng vâng, ngọc trai nhu hòa sang trọng, đeo vào rất có khí chất, tôi sẽ thay ngay.
Điền Mỹ Ức choàng một hồi liền gật đầu rồi rít.

Nói thế xem như đã thu lại lời chẳng may đắc tội với Giang Mân Lâm lại rồi.

- Oa, chị Phi Phi, ra là chị.. Chị chính là nhà thiết kế thời trang đó? Oa.. Em thật sự không ngờ... Thất đấy, em luôn muốn mời chị thiết kế cho một bộ trang phục, nhưng chị cứ bận suốt, em phải xếp hàng tới mấy tháng. Lần này thế nào chị cũng phải mở cửa sau cho em, thiết kế cho em, được không?

Nghe hai người đối đáp tới lượt Giang Mân Lâm cả kinh.

- Được, lát nữa gửi cho tôi thông tin, tôi trở về sẽ thiết kế cho.

Nghiêm Phi sảng khoái đồng ý.

Đàm Quốc Tử ở bên cạnh hỏi:
- Chị dâu hôm nay tới đây là để tham quan tác phẩm của nhà thiết kế khác để tham kháo sao?

- Đúng thế, xem thiết kế của người khác cũng là một sự gợi mở.

- Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa.
Đàm Quốc Tử nói.

"May mắn" gặp Liễu Tuấn ở nơi này, song hắn không muốn ở cùng một chỗ qua lâu, tính của hắn không cam nguyện đi làm nền cho người khác, cho dù hắn không tiết lộ thân phận của Liễu Tuấn. Nhưng ý nghĩ hải làm "lá xanh" từ trong lòng phát ra, không thể thay đổi.

Đàm Quốc Tử biết, khoảng cách giữa hắn và Liễu Tuấn đã rất xa xôi, hơn nữa có thể dự kiến trong tương lai sẽ càng xa hơn.

Liễu Tuấn mỉm cười tạm biệt rồi cùng Nghiêm Phi đi thăm quan chỗ khác.

Đợi hai người đi rồi, Đàm Quốc Tử cũng nắm tay Giang Mân Lâm, dưới sự tháp tùng của mấy người nữa rời đi. Tới khi bóng dáng bọn họ biến mất ở góc khuất, Điền Mỹ Ức mới thở phào, định rời đi mới phát hiện ra chân đã mềm nhũn, căn bản đi không nổi, đành ngồi xuống ghế bên cạnh dưới sự dìu đỡ của mấy người khác, nghỉ ngơi một chút.

Liễu Tuấn cùng vợ đi dạo khắp khu thời trang, rồi thong thả tới khu đồ trang sức.

Trong khu đồ trang sức có một chỗ đặc biệt, có mấy nhân viên bảo vệ mặt mày nghiêm nghị đứng đó, cảnh giác nhìn xung quanh, có thể thấy ở đây triển lãm đồ vô giá.

- Xem giấy giới thiệu hình như có một số châu báu triển lãm ở đó.
Liễu Tuấn nói với Nghiêm Phi.

Theo lời giới thiệu của Cty Hào Nghệ, trong lần triển lãm này có tổng cộng 12 món châu báu quý hiếm, rất có lai lịch, trong đó có cả châu báu hoàng thất Âu Á, mỗi món đều có giá trị cực lớn.

Đặc biệt là khu triển lãm này có một tên riêng, là "Thanh Trúc hiên".

Dùng trúc xanh lặp một khu triển lãm mô phỏng môi trường tự nhiên, có thế vào được "Thanh Trúc hiên", khách phải có ký hiệu đặc biệt trên giấy mời.

Tất nhiên là để thể hiện sự hiến có có mười hai báu vật vô gia kia.

Giấy mời của Liễu Tuấn tất nhiên có ký hiệu đặc biệt, dù Hà đại tiểu thư hay Hắc Tử, đều không thể đưa ra thiếp mời bình thường cho y, nếu thế quá xem nhẹ Liễu tỉnh trưởng rồi.

- Vào xem đi, anh còn nhớ bọn họ ghi trong sách có một cái vòng phỉ thủy, rất hợp với làn da của em, nếu không tệ thì chúng ta mua.
Liễu Tuấn nói với vợ.

Nghiêm Phi hôm nay mặc bộ váy lụa máu trắng, nếu như đeo thêm vòng tay phỉ thủy, đúng là rất hợp.

- Được, không ngờ Liễu tỉnh trưởng cũng có nghiên cứu cách phối hợp trang sức và đồ trang phục nhé.

Nghiêm Phi tâm tình rất tốt, trêu y.

Liểu tỉnh trưởng cười ha hả:
- Đương nhiên, mắt anh không tốt, sao lấy được vợ như em? Độc nhất vô nhị toàn thế giới, anh hời lớn đấy.

Nghiêm Phi cười duyên, kéo tay Liễu Tuấn đi vào Thanh Trúc hiên.

Thật khéo là lại gặp được Đàm Quốc Tử và Giang Mân Lâm, xem ra bọn họ đã tới đây một lúc rồi. Đàm Quốc Tử thích sưu tầm, quan tâm tới châu báu cực phẩm này đúng hợp với tính của hắn. Giang Mân Lana thì đang đứng trước một chiếc tủ pha lê, ngắm nghía dây chuyền hồng bảo ngọc.

Sợi dây chuyển này hơn xa cái của Điền Mỹ Ức, đây mới là trâu báu hoàng thất nước Nga chính tông, viên Hồng Bảo Ngọc ít nhất phải to bằng quả trứng bồ câu, long lanh trong suốt, dưới ánh đèn phát ra màu đỏ tươi làm người ta hoa mắt.

Một nam nhân mặc đồ tây trên bốn mươi, béo ú, đang giới thiệu cho Giang Mân Lâm đó là một trong món trang sức của nữ sa hoàng Ekaterina II yêu thích nhất.

Giang Mân Lâm nhìn nó chăm chú mặt lộ vẻ khao khát.

Đàm Quốc Tử thì tỏ ra thiên nhiên, đưa tay ngăn lời thao thao bất tuyệt của nam nhân béo ú kia, hỏi:
- Pham tiên sinh, có thể lấy sợi dây chuyền này ra cho tôi xem không?

- Chuyện này...
Phạm tiên sinh do dự, cười bồi:
- Đàm thiếu gia, triển lãm này của chúng tôi có một số món chỉ triển lãm, không báo. Không may, món trang sức này không bán... Cho nên xin Đàm thiếu gia thông cảm..

- Ha ha, nếu là đồ không bán, ông nói nhiều như thế làm gì?

Nụ cười Đàm Quốc Tử biến mất, mặt phủ một lớp sương lạnh, giọng càng lạnh.

Phạm tiên sinh cả kinh, toát mồ hôi, hắn gọi "Đàm thiếu gia" tất nhiên biết thân phận của Đàm Quốc Tử. Giờ Đàm thiếu gia tỏ ra không vui, đừng nói hắn không chống đỡ nổi, cho dù là chủ hắn cũng chưa chắc chống đỡ nổi, trừ phi trỉển lãm này đóng cửa, công ty Hào Nghệ khỏi bước chân vào trong nước nữa.

Nếu không sẽ có rắc rối không bao giờ hết.

- Chuyện này... Chuyện này, Đàm thiếu gia bớt giận.. Tôi, tôi mở ra ngay, mời Đàm thiếu gia và tiểu thư Mân Lâm thưởng thức...

Phạm tiên sinh không do dự nhiều, lập tức đưa ra quyết định, châu báu có quý đến đâu cũng không so được với việc kinh doanh công ty sắp triển khai trong nội địa.

- Thôi khỏi, nếu đã là đồ không bán khỏi xem thì hơn, xem rồi không mua được, lòng bứt rút, chẳng phải tự chuốc lấy bực mình sao?
Đàm Quốc Tử khoát tay lạnh nhạt nói.