Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1858: Tào Hiểu Quốc bị ủy khuất




Thời gian đã vào tháng 4 năm 2006, các hạng công tác tỉnh A triển khai trình tự. Có thể nói, năm nay là một năm quan trọng, về chính trị năm nay sẽ mở đại hội đảng toàn tỉnh, đoán chừng ban tỉnh ủy có điều chỉnh nhất đinh, đây là đại sự hàng đầu. Xét thấy năm sau sẽ tổ chức đại hội đảng toàn quốc, điều chỉnh nhân sự chắc chắn là để chuẩn bị cho bố cục năm sau, thế hiện mong muốn của TW.

Mọi người đều rõ, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều đại biểu cho môt tập đoàn chính trị lớn, hơn nữa hai tập đoàn này đã triển khai đấu tranh mấy năm liền, chưa phân thắng bại. Nói cách khác tiền đồ chưa rõ. Rất nhiều cán bộ tỉnh A muốn thông qua điều chỉnh ban thường ủy đại hội toàn tỉnh để nhìn ra chút manh mối, nếu như nhân mã đích hệ của Lưu Phi Bằng chiếm ưu thế, thì nói rõ bên kia chiếm thượng phong ở cao tầng. Giả sử Liễu hệ mở rộng thực lực, hoặc Liễu Tuấn giữ được cơ cấu hữu hiệu hiện nay, ít nhất nói rõ , cuộc quyết đấu lớn kia chưa rõ thắng bại, rất có khả năng Nghiêm Liễu hệ vãn hồi được thế yếu.

Đương nhiên còn có một khả năng Liễu Tuấn giành toàn thắng lên làm bí thư tỉnh ủy, có điều khả năng này rất nhỏ, khi đấu tranh cao tầng chưa rõ thắng bại, rất khó xuất hiện tình hình này. Dù sao Liễu Tuấn còn quá trẻ, vừa làm tỉnh trưởng chưa tròn 2 năm, đã nhanh chóng tiến chức, trừ khi Nghiêm Liễu hệ giành được thắng lợi mang tính quyết định, mượn thế thắng, đẩy Liễu Tuấn lên.

Cho nên mọi người càng quan tâm hơn diễn biến bên cạnh mình, nếu như có thể biết được chút tin tức điều chỉnh ban tỉnh ủy vậy thì quá tốt, có thể quyết định trước ngả theo vị đại lão nào, đó là cơ hội cực lớn, đợi thế cục rõ ràng mới ra quyết định, bất kể thế nào đều chậm mất một bước, mất đi cái lợi thế chủ động.

Chỉ có điều tin tức nội tình quá khó cầu, dù thi thoảng có được tí chút, thì sao phân được thật giả.

Nếu nhầm, rất có khả năng gặp phải toa họa ngập đầu.

Liễu Tuấn chẳng bận tâm, y chú trọng vào công tác thực tế, đối với y mà nói, chuyện hàng đầu năm nay là phải trừ bỏ thuế nông nghiệp trên phạm vi toàn tỉnh, ở thành phố kinh tế phát triền, thì hoàn thành mục tiêu này từ năm ngoái, thậm chí mấy năm trước rồi. Ngoài ra có mấy thành phố tầm trung cũng tuyên bố chính thức, bắt đầu trừ bỏ thuế nông nghiệp vào tháng 01 năm 2006. Chỉ có 5 thành phố kinh tế lạc hậu nhất là chưa có động tĩnh.

Quốc vụ viện yêu cầu, trước năm 2007, toàn bộ thủ tiêu thuế nông nghiệp, thời gian thực thi cụ thể, các tỉnh tự quyết định, chỉ cần không vượt quá kỳ hạn là được. Ở tỉnh A, Liễu Tuấn cũng có phương án tương tự, chuyện này không thể áp đặt, nơi có điều kiện làm trước một bước, nơi kém phát triển thì phải chuẩn bị đảm bảo hoàn thành mục tiêu trước kỳ hạn cuối cùng.

Nói cách khác hiện giờ Liễu Tuấn phải lo chỉ còn 5 thành phố kém phát triển kia nữa thôi.

Ở Nguyên Nam, Ngô Hưng Bình đã đảm bảo với Liễu Tuấn hoàn thành nhiệm vụ trước kỳ hạn cuối cùng. Nhà máy giấy ở Nguyên Nam qua chỉnh đốn, vốn có 57 nhà máy giấy đã sát nhập thành 12 nhà máy, trang thiết bị bảo vệ môi trường đạt tiêu chuẩn, đã bắt đầu chính thức vận hành.Chuyện trồng rừng cũng được đưa lên chương trình nghị sự, thực thi trước đó không lâu. Còn công việc tiếp nhận di dời sản nghiệp của khu dyên hải đã hình thành quy mô nhất định, dần sinh hiệu quả. Tài chính Nguyên Nam từng bước thoát khỏi cảnh khó.

Qua chuyến này Ngô Hưng Bình gây dựng uy vọng cực lớn ở Nguyên Nam, không cán bộ nào còn xì xầm hắn là bí thư phá hoại nữa, cùng việc giao lưu lượng lớn cán bộ bản địa, cơ cấu đội ngũ cán bộ Nguyên Nam phát sinh biến hóa lớn, "ân oán" mấy chục năm biến mất, cán bộ mới mang tới làn gió mới cho quan trường Nguyên Nam. Nhất là cán bộ đơn vị trực thuộc tỉnh tới giao lưu, rất nhiều bị ảnh hưởng "chăm chỉ kiến thiết" của Liễu Tuấn, hiệu suất công tác cao hơn hẳn cán bộ bản địa. Một đội ngũ cán bộ hoàn toàn mới đang được kiến thiết ở Nguyên Nam.

Một ảnh hưởng gián tiếp, có lẽ trong lòng cán bộ, hai cao thủ kiến thiết kinh tế tỉnh A đã phân cao thấp rồi.

Uông Quốc Chiêu từng đích thân đảm nhận bí thư thành ủy Nguyên Nam, nhưng Nguyên Nam chẳng có thay đổi gì, nước sông vẫn ô nhiễm, cán bộ vẫn đấu đá, mâu thuẫn trùng trùng. Còn Liễu Tuấn chỉ chỉ điểm cho Ngô Hưng Bình mấy chiêu, Nguyên Nam đã có biến đổi lớn lao, thoạt khỏi "danh hiệu" khu lạc hậu, bước vào con đường cao tốc.

Thành phố nhân khẩu lớn chuyển biến thành thành phố kinh tế lớn, đó không phải là mục tiêu xa vời, mà là sự thực có thể nhìn thấy trước mắt.

Một thành phố khó khăn nữa là An Phong cũng đang mau chóng thay đổi.

Kỳ thực An Phong biến thành khó khăn là điều nhiều cán bộ không hề ngờ đến, khi Hồng Thiên Kính chấp chính, bề ngoài An Phong rất lộng lẫy, thi thoảng lại có "kỳ tích" kinh tế và "kinh nghiệm" kiến thiết đảng xuất hiện trên báo chí, An Phong nghiễm nhiên thành nơi phát triển nhanh nhất tỉnh A.

Tới khi Hồng Thiên Kính ngã ngựa, qua thanh tra tỉ mỉ, nội tình An Phong mới bày rõ trước mặt mọi người.

Nếu như phải tìm từ ngữ để hình dung thì đó là thủng lỗ chỗ như tổ ong.

An Phong như một quả dưa hấu thị thối ruột, bề ngoài bóng bẩy, cắt ra bên trong nát vụn hết. Tài chính thâm hút kinh người, hơn cả Đơn Dương có kinh tế quanh năm xếp bét, những lỗ thủng như thế đâu đâu cũng có, lấp không hết.

Vương Lương Húc đảm nhận phó thị trưởng thường vụ được Hứa Vân Huy và Vương Cam ra sức ủng hộ, chuyện đầu tiên là vén tấm rèm che đậy An Phong.

Nhờ thế tỉnh ủy điều tra Hồng An Phong, thẳng tay thanh lọc đội ngũ cán bộ của An Phong, thanh tra càng đi sâu, tình huống càng kinh người.

Cuối cùng Hứa Vân Huy, Vương Cam dẫn đầu, lấy danh nghĩa thành ủy chính phủ An Phong, báo cáo tỉnh ủy chính phủ tỉnh, thực sự cầu thị phản ánh tình huống chân thực của An Phong.

Khi Vương Lương Húc cầu kiến Liễu Tuấn càng nói rõ ràng, ít nhất cần 3 năm thì An Phong mới có thể hồi phục lại, hơn nữa trong ba năm đó không được xảy ra biến cố gì, cần cán bộ từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực, nếu không An Phong rất khó đi lên.

Lần này Lưu Phi Bằng chủ động lấy Hồng Thiên Kính và An Phong làm điển hình, tôt chức nhiều tay bút viết tài liệu chuyên môn, còn chụp ảnh quay phim tài liệu, tiến hành bồi dưỡng giáo dục toàn tỉnh, để các cán bộ rút kinh nghiệm trong vụ án Hồng Thiên Kính.

Hắn là bí thư tỉnh ủy, làm như thế là chức trách thuộc bổn phận.

Nhưng vấn đề thực tế thì cần Liễu Tuấn đi giải quyết.

Tiếng tăm bên ngoài cứ do Lưu bí thư ra mặt chiếm đi.

Liễu Tuấn chẳng để ý cái này, có thành tích phải tranh, có thành tích không thể tranh. Quan trường có quy tắc của quan trường.

Liễu Tu đồng ý tài chỉnh tỉnh cấp tiền cải tạo khu ổ chuột An Phong, còn tiền xây dựng lại do An Phong tự nghĩ cách, nói thế nào thì An Phong cũng là thành phố tài nguyên, chỉ cần làm tốt, còn rất nhiều cách. Ít nhất là khá hơn Nguyên Nam và Đơn Dương.

Vương Lương Húc không "kỳ kèo" Liễu Tuấn quá nhiều, chỉ đề xuất yêu cầu với y, An Phong vận hành theo mô hình Tống Đô, thu toàn bộ tài nguyên về quốc hữu, điều này chính phủ tỉnh phải ủng hộ vô điều kiện.

Đáng lý ra là phó thị trưởng, chuyện này không tới lượt hắn nói. Nhưng hắn đường hoàng nhắc tới với Liễu Tuấn mà bản thân chẳng thấy gì không ổn, Liễu Tuấn càng thấy đương nhiên.

Hứa Vân Huy cho tới giờ vẫn kiêm chức thư ký trưởng chính phủ tỉnh, hơn nữa Hứa Vân Huy là nhân vật quá độ rõ ràng, hi vọng vào hắn mạnh mẽ dứt khoát trong công tác trùng kiến An Phong là không thể. Vương Cam thì bị Hồng Thiên Kính liên lụy, bị cảnh cáo nghiêm khắc trong đảng, uy tín sụt giảm mạnh, khó khống chế toàn cục. Lãnh đạo An Phong còn sức chiến đấu chỉ có Vương Lương Húc, hắn vừa là bạn thân của Uông Quốc Chiêu, thân tín của Lưu Phi Bằng, lại được một tay Liễu Tuấn đưa tới vị trí này, có thể nói là được hai vị lãnh đạo tỉnh nhất trí ủng hộ, có uy vọng ở An Phong hơn hẳn Hứa Vân Huy và Vương Cam.

Mọi người đều suy đoán đợi nhiệm kỳ này kết thúc, tư cách của Vương Lương Húc xem như miễn cưỡng đủ, rất có khả năng trực tiếp làm bí thư thành ủy, nhảy cóc qua chức vụ thị trưởng.

Mà Vương Lương Húc cũng không khiến Liễu Tuấn thất vọng, dù tài chính An Phong khó khăn vô cùng, cũng đã đảm bảo với Liễu Tuấn, nhất định trừ bỏ thuế nông nghiệp đúng hạn.

An Phong khó khăn tới đâu cũng không thể khiến anh em nông dân thiệt thòi, đó là lời của Vương Lương Húc.

Liễu Tuấn luôn tin lời của hắn, dù người này không phải là đích hệ của y, nhưng biểu hiện đúng tiêu chuẩn của đại tướng Liễu hệ, ở vấn đề quan trọng, nói một là một, tuyệt không hàm hồ.

Xem ra tình hình không tệ.

Khi Liễu tỉnh trưởng đang trù tính sự nghiệp nông nghiệp toàn tỉnh thì Tào Hiểu Quốc đột nhiên cầu kiến, vừa qua cửa đã thở phì phì, như bị ủy khuất lớn.