Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1920: Trung ương khẩn cấp thông tri




Những lời này khiến Đường Bỉnh Trung có ý nghĩ muốn tìm một cái lỗ để rúc vào.

Năm nay hắn 48t, luận tuổi tác lớn hơn Liễu Tuấn cả con giáp, cái gọi là quan trường từng trải đương nhiên cũng phải phong phú hơn Liễu Tuấn cả 10 năm. Hôm nay hắn lại bị Liễu Tuấn nói là "trẻ con chơi trò người lớn". Điều này càng khiến người khác xấu hổ không còn mặt mũi nào so với bị răn dạy.

Nhưng hắn không có biện pháp phản bác. Bởi vì ở trong lòng hắn cũng rõ ràng hai cái gọi là khu khai phát này kỳ thực không nhất định phải làm, lý do lớn nhất đơn giản là vì nghênh hợp với yêu cầu của Lưu Phi Bằng mà thôi.

Liễu Tuấn muốn vững bước phát triển, Lưu Phi Bằng muốn "đại kiền khoái thượng", là cán bộ chi chính một tay Lưu Phi Bằng đề bạt lên, Đường Bỉnh Trung cảm thấy mình có "nghĩa vụ" phất cờ hò reo cho Lưu bí thư.

"Cái gì là quyền lực, cái gì là chiến tích! Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, cũng là một vấn đề rất sâu khắc cần phải đi lý giải. Đồng chí Bỉnh Trung, tôi cho rằng đồng chí nên suy nghĩ một chút."

Liễu Tuấn tiếp tục thong thả nói, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, thậm chí có chứa một ý thuần giáo huấn.

"Vâng, tỉnh trưởng. . ."

Đường Bỉnh Trung lúng túng nói, không dám ngẩng đầu lên.

"Chúng ta có thể tính toán đơn giản một chút. Tăng thêm hai khu Khai phát cấp Huyện xử thì cần tăng thêm bao nhiêu cán bộ? Bỏ qua không tính đến nhân viên hương trấn sẵn có trước đây, thì nhân viên thuộc Công ủy, hội Quản ủy của hai khu Khai phát cùng với trực thuộc cơ cấu, biên chế chính thức, không dưới 400 người. Hơn nữa sau này tất nhiên sẽ xuất hiện cơ cấu cùng công việc tạm thời khác, cuối cùng nhân viên thoát ly sản xuất của hai khu Khai phát này ít nhất cũng sẽ tăng đến trên 2000 người, đây là ước đoán tối bảo thủ rồi. Riêng tiền lương phúc lợi đãi ngộ của những nhân viên này chi ra hàng năm cũng cần vài nghìn vạn. Lại thêm chi tiêu về hành chính, hai khu Khai phát mới này hàng năm phải tiêu phí tài chính đến một hai trăm triệu. Ba khu Khai phát cấp thành phố khác đại thể cũng là như vậy. Năm khu Khai phát, hàng năm từ từ tài chính chi ra sáu bảy trăm triệu, chỉ chi ra thuần túy mà không có bất cứ hiệu quả và lợi ích gì đáng nói. Đồng chí Bỉnh Trung là bí thư Thành ủy TP.Mã Đầu, đồng chí cho rằng loại thiết trí này là hợp lý sao? Loại chi tiêu này là cần thiết sao? sáu bảy trăm triệu, nếu như dùng vào các mặt khác, thí dụ như dùng để hỗ trợ kiến thiết Tam Nông thì có thể sản sinh hiệu quả và lợi ích lớn thế nào, đồng chí tính qua chưa?"

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

"Tỉnh trưởng, tôi. . ."

Đường Bỉnh Trung hình như mắc phải chứng mất chữ, cứng mồm cứng lưỡi, một câu hoàn thành nói cũng nói không nên lời.

"Chỉ bởi vì, đồng chí đang phỏng đoán tâm tư của một số đồng chí lãnh đạo, đồng chí liền làm quyết định không hợp lý như vậy, dưới tình huống Chính phủ tỉnh minh xác phản đối, nhưng tiền trảm hậu tấu, kiên trì làm khu Khai phát này. Vì ứng phó tôi, lại 'hủy tường đông chữa tường tây', tập trung qua toàn bộ xí nghiệp của mấy khu Khai phát khác. Làm những thứ hình thức này hữu dụng hả? Ai cho đồng chí quyền lực này? Làm bí thư Thành ủy thì có thể muốn làm gì thì làm, lời nói của ai cũng không nghe vào tai hả?"

Thanh âm của Liễu Tuấn từ từ trở nên nghiêm khắc.

Đường Bỉnh Trung cúi đầu xuống, không ngừng vuốt mồ hôi. Nhưng trong lòng lại từ từ trấn định xuống. Liễu Tuấn trực tiếp nói hắn "phỏng đoán" tâm tư của một số đồng chí lãnh đạo, chính là những lời này đã nhắc nhở hắn, khiến hắn đang từ trong kinh hoảng cực độ tỉnh táo lại.

Đúng vậy, Đường Bỉnh Trung tôi không phải là đơn độc tác chiến, phía sau có người chống lưng, sợ cái gì?

Liễu Tuấn nói mặc dù đều đúng, nhưng đây là chính trị, đây là quan trường.

Rất nhiều hành vi trên quan trường là không thể lấy quan điểm của người bình thường để phán đoán. Theo người bình thường thấy, hành vi mười phần não tàn, nếu nhìn từ quan điểm của một số quan viên thì cực kỳ chính xác, cực kỳ cần thiết.

"Còn có đồng chí Lý Khánh Vĩ. Thân là thị trưởng, kiến thiết kinh tế là bản chức công tác của đồng chí. Đồng chí cũng cho rằng hai khu Khai phát này nên làm sao? Ba khu Khai phát trước mấy năm liên tục lỗ lã, đồng chí không nghĩ biện pháp đi chỉnh đốn, tranh thủ nữu khuy vi doanh*, nhưng lại đi làm những chủ nghĩa hình thức này, ký thác hy vọng lên may mắn, đây là biểu hiện bình thường của một cán bộ lãnh đạo thành thục hả?"
(*) đương lỗ lã mà gặp hồi buôn may bán đắt.

Phê bình Đường Bỉnh Trung đến độ không biết đường chống đỡ, Liễu Tuấn lại chuyển hướng về phía Lý Khánh Vĩ.

Lý Khánh Vĩ cũng mồ hôi nhễ nhại, lắp bắp trả lời: "Tỉnh trưởng, tôi. . . Tôi xin kiểm điểm, công tác của tôi không có làm tốt, mời tỉnh trưởng. . . phê bình. . ."

"Phê bình?"

Liễu Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Phê bình không phải là mục đích. Nếu muốn chỉ vì phê bình các đồng chí, ngày hôm nay tôi sẽ không tới. Tôi tới là để muốn làm rõ phương diện này tới cùng là tồn tại vấn đề gì. Đã có vấn đề thì phải giải quyết, không thể kéo dài."

Đường Bỉnh Trung cả kinh, lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn. Tuy nhiên chỉ chốc lát thì Đường bí thư đã khôi phục trấn định, trên trán cũng không tùy tiện đổ mồ hôi lạnh nữa, có thể thấy được hắn cũng là có bản lĩnh, không hổ ở trong quan trường từng trải lâu như vậy.

Xem ra Liễu Tuấn nói không sai, y chính là đến vì hai khu Khai phát này. Công viên chủ đề của TP.Ngô Tây cùng kiến thiết Ma Thiên Luân đã chấm dứt lặng lẽ, hiện tại chỉ còn lại hai khu Khai phát TP.Mã Đầu của họ, đó là một cái gai trong mắt Liễu tỉnh trưởng phải nhổ nó xuống. Bằng không thì, uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh A sẽ bị suy giảm mạnh.

TP.Mã Đầu không nghe Chính phủ tỉnh, không nghe Liễu tỉnh trưởng, tưởng cũng không có việc gì sao?

Nhưng Đường Bỉnh Trung cũng không dự định dễ dàng chịu thua như vậy.

Đúng, hai khu Khai phát này là không nên xây, Đường Bỉnh Trung cũng biết bản thân không có đạo lý. Nhưng đã xây, cán bộ đều đã phái xuống và đã chính thức bắt đầu vận hành, cũng không phải nói triệt là có thể triệt. Nếu triệt thật, đối với hắn uy vọng của Đường bí thư hắn cũng là một đả kích trầm trọng, càng không chỉ nói ở trước mặt Lưu bí thư thu được tình cảm.

Hơn nữa nhiều cán bộ như vậy, lại đưa tới nơi nào nữa?

TP.Mã Đầu hiện tại bất kể là cơ quan nào đều là kín người hết chỗ, toàn hai ba củ cải nhét chung một cái hố.

Lý Khánh Vĩ lại nói: "Mời tỉnh trưởng chỉ thị, chúng tôi. . . chúng tôi kiên quyết phục tòng an bài của tỉnh trưởng."

Đường Bỉnh Trung liền liếc nhìn Lý Khánh Vĩ, cảm thấy trong lòng có một cổ khí không thuận. Những lời này Lý Khánh Vĩ anh nên nói hả? Được, nếu Liễu Tuấn nói triệt đi hai khu Khai phát mới này, anh có thể làm chủ được hả?

Cần biết bí thư TP.Mã Đầu là họ Đường mà không phải họ Lý!

Xem ra Lý Khánh Vĩ là có chút ý nghĩ. Vạn nhất thế cục trong tỉnh cũng không phải như mọi người sở liệu là mục tiêu hướng về Lưu bí thư mới có lợi, nhưng vạn nhất là Liễu nha nội đạt được thắng lợi cuối cùng, vậy cơ hội của Lý Khánh Vĩ đã tới rồi.

Trong lòng họ suy nghĩ cái gì, Liễu Tuấn đều rõ như ban ngày.

"Bất kể như thế nào, TP.Mã Đầu hiện tại có năm khu Khai phát cấp thành phố đều là cơ cấu cấp Huyện xử. Vậy thì nhiều quá, phải bỏ đi hai hoặc là bỏ đi ba, và khôi phục chế độ bình thường như lúc đầu. Ý kiến của tôi là, những cái gọi là khu Khai phát đã thua lỗ mấy năm liền, hoàn toàn dựa vào tài chính cùng ngân hàng cho vay để sống, hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại. Vốn nó đã không phải là cơ cấu hành chính chính thức, mà là vì tăng tốc phát triển kinh tế, tăng thu nhập tài chính, thuận tiện thống nhất quản lý mới xây lên. Hiện tại nếu đã thua lỗ, đã đi ngược lại với ước nguyện ban đầu. Những khu Khai phát này huỷ bỏ hoặc là xác nhập, tinh giản nhân viên là điều rất cần thiết, có thể tiết kiệm một khoản chi đáng kể, còn có thể làm lên những khu Khai phát chân chính còn lại. Về phần triệt thế nào, xác nhập thế nào thì trong thành phố các đồng chí phải thương lượng một chút, phải làm một phần quy hoạch tường tận. Trong một tháng tôi muốn xem phần quy hoạch này."

Liễu Tuấn không để ý tới những tính toán trong lòng Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ, trực tiếp hạ chỉ thị.

"Vâng, tỉnh trưởng! Trong hai ngày tôi lập tức tổ chức hội nghị Thường vụ Phủ thị chính, nghiên cứu chứng thực chỉ thị của tỉnh trưởng!"

Liễu Tuấn vừa dứt lời, Lý Khánh Vĩ lập tức biểu lộ thái độ.

Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Đường Bỉnh Trung.

Ở trong lòng Đường Bỉnh Trung cười lạnh một tiếng, trên mặt thì hiện ra vẻ tươi cười, nói: "Chỉ thị của tỉnh trưởng chúng tôi nhất định kiên quyết quán triệt chứng thực. Tuy nhiên khu Khai phát đã xây lên, các cán bộ đều đã được sắp xếp, triệt thế nào, xác nhập thế nào là một vấn đề rất khó giải quyết, nó liên quan đến rất nhiều phương diện, nhất là an trí cùng phân lưu cán bộ, đây là một vấn đề lớn cần phải tính toán lại. Không an bài tốt sẽ có thể tạo thành vấn đề xã hội nhất định. Sau khi chúng tôi trở lại nghiên cứu, sẽ tận khả năng làm một phương án hoàn chỉnh rồi trình lên Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy."

Lời này của Đường Bỉnh Trung có chút khen chê chưa nói, có vẻ như lơ đãng đã khiêng ra "Tỉnh ủy".

Thành ủy Mã Đầu chỉ hướng về Tỉnh ủy mà phụ trách.

Liễu Tuấn nhìn hắn thật sâu, rất lạnh nhạt gật đầu.

Đã cho cơ hội nhưng Đường Bỉnh Trung không nắm lấy, đó chính là chuyện của hắn, Liễu tỉnh trưởng không có nghĩa vụ tiếp tục "giải thích nghi hoặc" cho hắn.

Phòng họp bỗng trở nên im ắng.

Lúc này, Kha Khải Phàm ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào.

Liễu Tuấn liền trưng cầu nhìn hắn.

Thường thì lúc này Kha Khải Phàm vào làm phiền, nhất định là đã xảy ra tình huống tương đối khẩn cấp.

Hiện tại có thể xảy ra tình huống gì khẩn cấp đây?

"Tỉnh trưởng, vừa rồi thư ký trưởng Triệu Đan điện báo tới, mời tỉnh trưởng lập tức về Ngọc Lan, đêm nay Tỉnh ủy muốn tổ chức hội nghị Thường ủy khẩn cấp để truyền đạt quan trọng văn kiện Trung ương."

Kha Khải Phàm thấp giọng báo cáo.

Tất cả mọi người đều thầm kinh hãi.

Vốn tưởng rằng là địa phương khác trong tỉnh xuất ra sự cố quan trọng gì cần Liễu Tuấn vội đi xử lý, không nghĩ tới là Trung ương truyền xuống văn kiện khẩn cấp. Thông thường Tỉnh ủy ngay trong đêm tổ chức hội Thường ủy đã nói lên chuyện này không thể nhỏ, phải lập tức thương nghị đối sách.

Trung ương đã xảy ra đại sự gì đây?

Liễu Tuấn gật đầu, ngửa tay nhìn đồng hồ và nói: "Được, chúng tôi lập tức trở về."

Lý Khánh Vĩ vội đứng dậy, nói: "Tỉnh trưởng, ngài cả đường phong trần mệt mỏi tới đây mà vẫn chưa ăn uống gì. Hay là, chúng ta tùy tiện ăn uống chút gì rồi hãy về tỉnh?"

Đây cũng là đạo đãi khách cơ bản.

Liễu Tuấn khoát tay nói: "Cảm ơn đồng chí Khánh Vĩ. Cơm không cần ăn. Khải Phàm, ven đường mua chút gì rồi chúng ta ở trên xe ăn tạm cũng được."

"Vâng, tỉnh trưởng!"

Đường Bỉnh Trung cũng nói vài câu khách khí, Liễu Tuấn lắc đầu, nắm tay với họ rồi ra khỏi phòng họp, lại nói mấy câu cùng mấy vị cán bộ lãnh đạo chủ chốt khác của TP.Mã Đầu, sau đó vội vã lên xe Audi chạy về hướng tỉnh thành.

Liễu Tuấn rời khỏi không lâu sau, Đường Bỉnh Trung vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho thư ký tiểu Trương của Lưu Phi Bằng, hắn đương nhiên là muốn nghe được đại sự loại nào đã xảy ra. Trong điện thoại Tiểu Trương dè dặt nói cho hắn một tin tức