Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1922: Làm chó phải có giác ngộ của chó




"Thường ủy Cục chính trị, phó thủ tướng Quốc vụ viện Trình Tử Thanh, ngày hôm nay đã có mặt tại thủ đô để tổ chức hội Nghiên cứu & Thảo luận công tác du lịch toàn quốc. . ."

Trong TV, nữ phát thanh viên của đài truyền hình Trung ương với giọng êm tai đang đưa tin tức ngày hôm nay.

Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa tại phòng khách và xem bản tin thời sự ngày hôm nay. Hiện tại đã là cuối tháng 9, sau mấy ngày nữa Liễu Tuấn sẽ khởi hành vào kinh thành, tham gia Phiên họp toàn thể VI của Đảng.

Tại hội Nghiên cứu & Thảo luận công tác du lịch toàn quốc ngày hôm nay, Trình Tử Thanh đích thân dự họp. Hội nghị này là do cục Du lịch quốc gia khởi xướng, năm rồi đều là tổ chức vào khoảng thời gian này, mời các thủ trưởng phó chức Chính phủ của mỗi tỉnh thị và khu tự trị toàn quốc chủ quản công tác du lịch cùng cục trưởng cục Du lịch tham dự hội nghị, cũng sẽ mời một số nhân sĩ của giới xí nghiệp tham gia. Thông thường thì, Trình Tử Thanh sẽ không tham dự hội nghị thế này, hắn không phải làm phân công quản lý công tác du lịch. Lần này ngoại lệ, phỏng chừng là có nguyên nhân đặc biệt.

Phát thanh viên trong tin tức cố ý nhấn mạnh, đại biểu của giới xí nghiệp tham dự hội nghị, có tổng tài Nhan Hải Quân tiên sinh của tập đoàn Cty khách sạn Thu Thủy. Trên những Hội nghị cùng loại thế này, khách sạn Thu Thủy xem như là tập đoàn khách sạn nổi danh nhất trên quốc tế, năm rồi cũng nhận được lời mời, nhưng Phát thanh viên thông thường sẽ không "báo danh". Dù sao cũng là tin thời sự của đài truyền hình Trung ương, báo ai hay không báo ai cũng đều phải chú ý. Lần này đặc biệt "chiếu cố" với Nhan Hải Quân tiên sinh, nội bộ hình như có huyền cơ.

Trình Tử Thanh trên TV nhìn qua cũng không khác gì thường ngày, vẫn là khuôn mặt tươi cười, thần thái hòa ái dễ gần, phát biểu những bài quan trọng. Trên hội nghị, Trình Tử Thanh điểm danh biểu dương khách sạn Thu Thủy, nói tập đoàn khách sạn Thu Thủy đã cho ngành du lịch của nước ta làm ra cống hiến nhất định, làm ra tấm gương sáng cho ngành khách sạn toàn quốc, đáng để các khách sạn khác học tập.

Khi Hội nghị kết thúc, Trình Tử Thanh đại biểu Quốc vụ viện, trao cho các khách sạn ngôi sao tấm biển "Khách sạn ngôi sao du lịch", trong đó khách sạn Thu Thủy xếp vào vị trí đầu, Trình Tử Thanh đích thân trao cho tổng tài Nhan Hải Quân, cũng cùng Nhan Hải Quân tiên sinh thân thiết nắm tay.

Xem đến đây, Liễu Tuấn liền nở nụ cười.

Cũng vào lúc này Đtdđ vang lên, Liễu Tuấn cầm lấy thì thấy là Hà Mộng Doanh gọi tới.

"Hì hì, xem tin thời sự chưa?"

Trong điện thoại bộ dạng của Hà đại tiểu thư rất hài lòng, cười hì hì nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Biết rồi còn hỏi."

"Thế nào, phấn chấn chứ? Nếu biết trước có hôm nay thì ngày hôm qua chớ dối gian!"

Hà đại tiểu thư vô cùng hưng phấn, trong điện thoại nhặng xị lên, cũng không phải quá tính toán đối với "thái độ" không được tốt lắm của Liễu tỉnh trưởng. Trên thực tế, từ hơn 10 ngày trước, Trung ương đã đưa ra quyết định cách chức Vu Hướng Hoành, Hà đại tiểu thư vẫn luôn bị vây trong trạng thái khá là hưng phấn.

Mấy tháng trước, Nghiêm Liễu hệ hướng về Vu Hướng Hoành chính thức "khai chiến", Hà Mộng Doanh lúc nào cũng tâm thần không yên. Khai chiến lần này cũng có thể nói là Liễu Tuấn một tay thúc đẩy. Không có Liễu Tuấn ở phía sau màn đẩy tay, nhằm vào Vu Hướng Hoành "tổng tiến công" thì sẽ không triển khai nhanh đến như vậy.

Mặc dù nói mỗi lần đấu tranh trước kia của Liễu Tuấn đều là toàn thắng, nhưng lần này quả thực khác hoàn toàn, đối thủ quá cường đại. Nếu bỏ qua không tính đến quyền vị của bản thân Vu Hướng Hoành, tập đoàn chính trị sở tại của hắn thực sự vô cùng khổng lồ, thực lực vô cùng hùng hậu, bố cục cơ hồ là "độc đại". Không chỉ nói Liễu Tuấn, cho dù cả Nghiêm Liễu hệ, cũng vẫn quá "nhỏ nhoi", khi so sánh với bên kia thì căn cơ quá nông cạn. Phát động xung kích chính diện như vậy, hậu quả khó mà dự liệu.

Hà Mộng Doanh xuất thân chính trị thế gia nên rất rõ, một khi lần "đấu tranh" này thất bại, Nghiêm Liễu hệ sẽ đối mặt với cục diện nghiêm trọng nhường nào, về phần Liễu Tuấn thì càng không cần nói. Một số siêu cấp đại nhân vật cá biệt bên kia đối với y có thể nói là hận thấu xương, sau khi đại thắng, đương nhiên sẽ không ngại mà hái xuống cái mũ ô sa của Liễu tỉnh trưởng. Cơ hội muốn Đông Sơn tái khởi, trên cơ bản là số 0. Chỉ sợ cho dù muốn thảnh thơi lui xuống để làm một phú ông cũng không thể được.

Đấu tranh chính trị, xưa nay không có kết cục ôn hòa như thế.

Hiện tại, cuối cùng Hà Mộng Doanh cũng đã được an lòng.

Thắng lợi, đã thành kết cục đã định.

Kế tiếp chỉ là làm thế nào để hái càng nhiều thành quả thắng lợi mà thôi, điều này thì tương đối dễ làm.

Tiểu sắc ma này lại thắng!

Liễu Tuấn hoàn toàn lý giải tâm tình của Hà Mộng Doanh, chỉ mỉm cười.

"Này, anh không biết chứ, Lương Xảo đã nói với em, lúc đó sắc mặt của Thang Vĩnh Lương quả thực rất thú vị, thật giống như con chó săn Nam Bá Thiên vậy, chỉ chưa có quỳ xuống cầu xin Lương Xảo thôi. . ."

Hà Mộng Doanh cười khúc khích và nói qua điện thoại.

Thang Vĩnh Lương ở đây chính là phó tỉnh trưởng công tác phân công quản lý thuế vụ của tỉnh D, lần này điều tra "sự kiện trốn thuế lậu thuế" của khách sạn Thu Thủy, Thang Vĩnh Lương chính là người tiên phong. Mặc dù chuyện này không phải là tỉnh D dẫn đầu phát động, bởi vì tổng bộ tại quốc nội của khách sạn Thu Thủy là ở TP.Giang Khẩu, cho nên bên tỉnh D hiển nhiên thành "chiến trường chính", đoạn thời gian trước Thang Vĩnh Lương rất ra sức, điều động đại lượng nhân thủ toàn tuyến, hình như muốn một đợt đè sụp đổ khách sạn Thu Thủy.

Hiện tại thắng bại đã rõ, Thang Vĩnh Lương đương nhiên lo lắng, rất sợ người ta sẽ tính sổ mình, hắn còn không gấp rút tới cửa cầu tình?

Lúc trước hắn dự định chỉnh chết người ta, hôm nay không sợ người ta gậy ông đập lưng ông sao?

"Sao anh không nói lời nào vậy?"

Hà Mộng Doanh hưng phấn luôn mồm một trận, bỗng nhiên ý thức được bên Liễu Tuấn tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp: "Những gì cần nói em đã giành nói hết còn gì?"

"Hứ! Em xem như là đã hiểu, anh chính là một người xấu! Anh nói đi, cái chủ ý lúc trước của anh, bên trong trứng gà bỏ cục xương, độc ác biết nhường nào? Thang Vĩnh Lương nhận được tố cáo, quả thực là như vớ được chí bảo, xắn tay áo lên, thầm nghĩ nhanh chóng làm ra chút thành quả để mà tranh công xin thưởng với chủ tử của hắn. Phút cuối cùng, tất cả đều là vu cáo, bản thân người tố cáo đều thừa nhận chính là vu cáo. Anh nói coi trong lòng hắn vội cỡ nào! Ha ha, hài thật. . ."

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Làm chó thì phải có giác ngộ của chó. Không thể cứ muốn gặm xương mãi, cũng có khi phải ăn gậy!"

". . . Câu này rất kinh điển a. . ."

Đầu tiên là Hà Mộng Doanh buồn bực, lập tức phá lên cười càng vui vẻ hơn.

"Được rồi, an tâm mà nghỉ ngơi đi, việc này đã trôi qua."

"Em nói này Liễu tỉnh trưởng, thái độ của anh càng lúc càng không được! Anh cũng không nhìn hiện tại là lúc nào, chưa đến 7h30 mà anh bảo đi ngủ? Khi em là sâu ngủ hả?"

Hà Mộng Doanh nhất thời rất không vui, nổi giận đùng đùng nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Em vốn là con sâu ngủ rồi còn gì, ngày nào cũng không phải là ngủ đến mặt trời chiếu đến mông mới chịu thức dậy?"

Hà Mộng Doanh nhất thời nghẹn giọng. Có vẻ như chị cũng khá ham ngủ, đều nói tuổi trẻ của nữ nhân là nhờ ngủ. Đối với giấc ngủ xưa nay Hà đại tiểu thư vẫn rất lưu ý, chưa bao giờ làm qua loa cho xong. Cho dù là Liễu Tuấn đến, dằn vặt tới dằn vặt lui, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Hà đại tiểu thư cũng nhất định phải ngủ bù.

"Hiện tại em đang hưng phấn, ngủ không được, anh xem mà lo liệu đi!"

Hà đại tiểu thư cũng không phải ngồi không, lập tức xuất ra "kỹ xảo lợi hại".

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Được rồi, em mua một chiếc máy bay cá nhân đi, nửa đêm cũng có thể bay đến Ngọc Lan."

Hà Mộng Doanh lập tức nói: "Được, đây là anh nói đấy! Thực ra em và Lương Xảo sớm đã có ý nghĩ này rồi. Sang năm đi, sang năm ba em lui xuống, em lập tức mua một máy bay cá nhân, Airbus A380."

Liễu Tuấn càng buồn cười: "Boeing 747 đi, trực tiếp chiếu theo quy cách của không quân số 1 lắp lại, đảm bảo thoải mái."

Hà Mộng Doanh lập tức thấy hưng phấn: "Được được, cứ tính như vậy đi. Đến lúc đó, em sẽ mang con trai du lịch toàn thế giới, cho anh thèm chết!"

Liễu Tuấn chỉ đành lắc đầu thở dài.

Lời này của Hà Mộng Doanh thật đúng là bắn trúng chỗ yếu của Liễu tỉnh trưởng. Liễu tỉnh trưởng rất thích du lịch, chỉ tiếc làm tỉnh trưởng thật sự là không được tự do. Không chỉ nói ra ngoại quốc, cho dù tại quốc nội đi loanh quanh cũng phải đặc biệt cẩn thận. Một khi không chú ý sẽ biến thành "bạn thân phỏng vấn", các quan viên của khu danh thắng phong cảnh còn không khua chiêng gõ trống để nghênh tiếp Liễu tỉnh trưởng hay sao?

Việc này quả thực khiến người khác phiền muộn.

Hà Mộng Doanh đối với suy nghĩ trong lòng của yêu lang đương nhiên rõ như lòng bàn tay, cười toe toét nói: "Hối hận rồi hả? Lúc trước anh không làm chức quan này, cứ làm chức phú ông của anh đi, thủ phủ thế giới, cuộc sống tiêu sái nhường nào. Anh thật ngu!"

Được, lại thêm một Cận Hữu Vi!

Liễu tỉnh trưởng triệt để hết chỗ nói rồi.

"Được rồi được rồi, em không đả kích anh nữa, mang con trai đi ra ngoài ăn lẩu đây!"

Hà Mộng Doanh đắc ý nói.

Liễu tỉnh trưởng đành bó tay lẫn bó chân!

Nam Phương mới mấy tuổi? Hiện tại là mùa gì? Cô này không ngờ thường mang con trai đi ăn lẩu!

Hà đại tiểu thư hành sự quả nhiên là thiên mã hành không, rất có phong phạm "thần long thấy đầu thủ không kiến đuôi".

Liễu tỉnh trưởng có ý muốn "khuyên nhủ vài câu", cuối cùng đành nhịn xuống. Y quá lý giải Hà Mộng Doanh, bất kể y khuyên nhủ thế nào, Hà đại tiểu thư cũng tuyệt đối không để ý tới.

Hà Mộng Doanh hiển nhiên cũng hiểu trong lòng Liễu Tuấn đang suy nghĩ cái gì, vừa cười vừa nói: "Không có việc gì. Để em nói cho anh biết, Nam Phương rất thích ăn lẩu, còn đặc biệt ăn được cay. Em chỉ cần nói cho nó biết, thứ này ba rất thích ăn, thế là nó nhét nguyên quả ớt vào miệng. Em thật khó hiểu, anh cũng không đâu dẫn nó được mấy lần, nó còn nhỏ mà đã sùng bái anh như vậy? Em thấy đều là cái họa di truyền cả. Con trai em, từ nhỏ trong nội tâm đã rất ương bướng, mọi việc đều không chịu thua."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Không chịu thua cũng được, ương bướng chút cũng được! Sau này vào bộ đội mới có thể dẫn đầu!"

"Đúng đúng, muốn làm đại tướng quân mà, anh đã nói nhiều lần lắm rồi, cái lỗ tai em cũng nổi kén. . . không thèm nói với anh nữa, con trai đang kháng nghị đây này, bye bye. . ."

Có thể thấy Hà Mộng Doanh quả thực rất hưng phấn, phút cuối cùng còn tặng cho y một cái hôn gió rất vang qua điện thoại.

Liễu tỉnh trưởng quay về đtdđ đang kêu tu tu, cười lắc đầu.

Có lẽ, hiện tại người hưng phấn đến khó nhịn như Hà Mộng Doanh chắc không chỉ có một người đâu nhỉ?