Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1951: Liễu bí thư bồng bột




Trước đêm tết âm lịch, Lương Kinh Vĩ đến TP.Ngọc Lan, thị sát một bộ lục quân trú tại tỉnh A và bộ đội khu cảnh bị Ngọc Lan, việc này cũng là chúc mừng năm mới cho các chiến sĩ, và nhìn xem có việc gì trắc trở cần giải quyết hay không.

Khi Lương Kinh Vĩ thị sát khu cảnh bị Ngọc Lan, có đồng chí Liễu Tuấn cùng nhau tham gia thị sát, mấy vị lãnh đạo quân khu tỉnh như tư lệnh viên quân khu tỉnh Thiếu tướng Vương Trung, chính ủy quân khu tỉnh, bí thư Đảng uỷ Thiếu tướng Điền Quảng Quân, cùng với Thành ủy Ngọc Lan và lãnh đạo khu cảnh bị Ngọc Lan cùng đi thị sát.

Khu cảnh bị Ngọc Lan có một số lượng bộ đội dã chiến nhất định, trong đó bao gồm cả một đoàn phòng không với cơ cấu hoàn chỉnh.

Khi thị sát bộ đội, trung tướng Lương Kinh Vĩ biểu thị cao hứng khi phát biểu, sau đó tư lệnh viên Vương Trung mời Liễu bí thư cũng làm một chỉ thị. Liễu Tuấn cười khoát tay áo, nói: "Ngày hôm nay tôi chỉ đi cùng thị sát, chủ yếu là tới nhìn các chiến sĩ, chỉ thị thì sẽ không làm. Nếu như bộ đội có gì trắc trở hay yêu cầu giải quyết thì cũng có thể đề xuất."

Khi nói chuyện cùng các chiến sĩ, các chiến sĩ đều biểu thị kinh ngạc đối với hoàn cảnh tươi đẹp của TP.Ngọc Lan, nhất là một số chiến sĩ mới nhập ngũ, nói rằng cho tới bây giờ chưa thấy qua thành phố lớn ngăn nắp sạch sẽ như thế, không khí tươi mát như thế. Cả thành phố giống như là một vườn hoa khổng lồ vậy, thật đẹp.

Chỉ có một chiến sĩ đề xuất, nói là xe Bus công cộng chạy qua nơi họ đóng quân quá ít, ngày họ nghỉ ngơi muốn đi đến khu vực khác để dạo thì không thuận tiện. Liễu Tuấn lập tức chỉ thị cán bộ TP.Ngọc Lan đi theo, muốn họ lập tức giải quyết thích đáng.

Đảo mắt đã tới tết âm lịch, phải tận khả năng cho các chiến sĩ đi tới đi lui giữa khu vực thành thị và nơi đóng quân được thuận tiện hơn.

Buổi tối, lãnh đạo quân khu tỉnh thiết yến tại "khách sạn Ngân Thuẫn" trực thuộc quân khu tỉnh, khoản đãi Liễu bí thư và nhóm Lương tham mưu trưởng.

Vốn ý của Vương Trung là muốn thiết yến tại khách sạn Thu Thủy, dù sao Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đều là đại nhân vật. Tuy nhiên bị Lương Kinh Vĩ cười phủ định, cuối cùng định tại khách sạn Ngân Thuẫn của quân khu tỉnh.

Yến hội của quân đội cũng đã khác ngày xưa, cũng không phải ly rượu to, miếng thịt bự, mà là chân truyền của Khổng phu tử --gạo phải thật trắng, thịt phải băm thật nhỏ! Không hề kém hơn yến hội của địa phương. Đã đến tầng cấp này, cũng không ai dám "chuốc rượu" bí thư Tỉnh ủy nữa.

Lương Kinh Vĩ mặc dù là trung tướng lục quân trẻ tuổi nhất khi tại ngũ, nhưng cũng như cha vợ hắn Hà Trường Chinh, trầm mặc ít lời, rất uy nghiêm, các thuộc hạ ở trước mặt hắn, đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám vượt quy cách.

Bầu không khí trên tiệc rượu nhiệt liệt mà trang trọng.

Sau bữa tiệc, Vương Trung và Điền Quảng Quân tự mình đi cùng Lương Kinh Vĩ đến căn hộ mà hắn ngủ lại, đi cùng còn có Liễu Tuấn, mọi người ngồi nói chuyện một hồi, Vương Trung và Điền Quảng Quân liền cáo từ đi. Có lẽ Lương tham mưu trưởng còn có một số việc muốn đơn độc tra đổi với Liễu bí thư.

Hai người họ chính là đồng hương chính tông mà.

Mặc dù trên lý lịch phía chính phủ của Liễu Tuấn viết chính là người của TP.Nam Phương, nhưng nguyên quán rõ ràng chính là huyện Hướng Dương của tỉnh N, đi ra từ một huyện với Lương tham mưu trưởng, hai người hẳn là có nhiều đề tài chung.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại có hai người Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn, đèn treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng êm dịu. Căn hộ xa hoa của khách sạn Ngân Thuẫn phải nói đẹp như khách sạn 5 sao.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Vừa rồi nhiều người chắc cũng không uống được nhiều? Nếu không thì gọi vài món thức ăn, em và anh lại uống thêm một chút?"

Lương Kinh Vĩ cũng cười: "Với tửu lượng đó của cậu hả? Hay là thôi đi!"

Liễu Tuấn cười ha ha: "Tạm biệt ba ngày sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa. Nói không chừng em tiến bộ thì sao?"

Lương Kinh Vĩ cười lắc đầu: "Tửu lượng là phải luyện, còn có thiên phú nhất định. Cái tiến bộ của cậu phỏng chừng cũng rất có hạn. Bản thân cậu không muốn uống thì ai dám miễn cưỡng cậu uống đâu nào?"

Nói rồi, Lương Kinh Vĩ liền tự mình đứng dậy, pha hai ly trà đặc, anh em hai người ngồi đối diện nhau.

"Cứ tâm sự đi, cũng không nhất định phải uống rượu. Anh cũng không phải Hải tổng trưởng."

Liễu Tuấn liền bật cười, quả nhiên không nhắc đến chuyện rượu nữa.

"Tính ở Ngọc Lan mấy ngày?"

"Một ngày. Ngày mai sẽ đi Ngô Tây, chuyển một vòng, mấy đơn vị quan trọng cũng phải đi xem."

Liễu Tuấn kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy à? Em còn muốn ngày mai mời anh đến nhà làm khách nữa đấy."

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Lần sau đi, có rất nhiều cơ hội mà."

"Ừm, ba mẹ có khỏe không? Năm nay họ ở nhà đón năm mới, hay là đến thủ đô?"

Lương Kinh Vĩ đáp: "Ở nhà. Lão nhân gia tuổi tác đã lớn rồi, không muốn ra ngoài nhiều. Nhất là ba, luyến tiếc mấy ông bạn già của thôn Phong Thụ. Năm mới, mọi người cùng đánh bài, xem kịch, thật náo nhiệt. Hiện tại Hướng Dương cũng đã đổi thay rất nhiều, thành trấn hóa cũng tương đối triệt để. Năm ngoái anh trở về một chuyến, dáng dấp ngày xưa cũng đã tìm không thấy, khắp nơi đều là phố xá sầm uất."

Lương Quốc Thành cũng đã ngoài thất tuần, lão nhân gia thường khó mà rời quê hương, mặc dù con cái đều có tiền đồ, nhưng lại vẫn cố ở thôn Phong Thụ, không chịu đi đâu. Cũng may đúng như Lương Kinh Vĩ nói, khu Hướng Dương cũng đã đổi thay rất nhiều, thôn Phong Thụ cũng đã gần như Liễu Gia Sơn, đã phát triển thành một thành trấn hiện đại hoá. Bởi vì hai ông bà không muốn ra ngoài ở, Xảo Nhi liền đổ vào tài chính, biến thôn Phong Thụ thành dáng dấp như ngày hôm nay.

"Đúng vậy, em cũng nghe nói. Xảo Nhi nói mấy xí nghiệp của thôn Phong Thụ rất có hiệu quả, lợi ích cực kỳ tốt, đã phát triển thành một công ty lớn hiện đại hoá, mọi nhà trong thôn đều được chia hoa hồng, thời gian qua rất náo nhiệt."

Liễu Tuấn gật đầu.

Khu Hướng Dương vẫn luôn nằm ở top 3 trong 100 huyện phát triển nhất nước, chưa bao giờ rớt ra khỏi tam giáp.

Liễu Tuấn lại có chút cảm khái nói: "Con đường đi của huyện Hướng Dương xem như là được rồi. tiểu Chính phủ đại thị trường, tiềm tàng ở dân. Đây mới là phương hướng phát triển của tương lai nước ta."

Lương Kinh Vĩ chậm rãi gật đầu: "Kỳ thực, quốc gia phát triển thế nào, chúng ta cũng đã từng lén thảo luận qua. Anh tương đối tán thành quan điểm của cậu. Mặc dù nói, tính ưu việt của chế độ quốc gia chúng ta ở chỗ có thể tập trung lực lượng làm đại sự, cũng có thuyết pháp thép tốt thì phải dùng trên lưỡi. Thế nhưng tập trung tài phú của dân gian quá độ đến các hạng mục lớn mà Chính phủ chủ đạo, không thể khẳng định là biện pháp tốt nhất. Cũng giống như cậu đã nói, tiểu Chính phủ đại thị trường, tiềm tàng là ở dân, hạn độ lớn nhất kích thích sự nhiệt tình của dân gian mới là phương hướng phát triển của tương lai."

Liễu Tuấn hơi có chút động dung.

Cái gọi là "chúng ta lén thảo luận", chỉ tự nhiên là các vị tướng có thân phận địa vị tương đương với Lương Kinh Vĩ. Các tướng quân cũng không phải hoàn toàn không hỏi ngoại sự. Thời đại phát triển cho tới hôm nay, quân sự và chính trị, quân đội cường đại và quốc gia cường thịnh, đâu có thể hoàn toàn chia cắt ra được?

Liễu Tuấn nói: "Then chốt tại cán bộ. Chỉ có càng ngày càng nhiều cán bộ nhận thức được vấn đề này, mới có thể tự giác hướng về phương hướng phát triển này."

Lương Kinh Vĩ gật đầu: "Phương châm xác định con đường, vấn đề cán bộ chính là then chốt. Lời giáo dục của chủ tịch, cho tới hôm nay cũng cực kỳ thích hợp... này, Liễu Tuấn, đối với vấn đề của đảo Minh Hà, cậu thấy thế nào?"

Liễu Tuấn khẽ giương mày lên, hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên muốn phải thảo luận chuyện này? Quân đội muốn có động tác gì ư?"

Vốn bí thư Tỉnh ủy và tham mưu trưởng quân khu thảo luận vấn đề này, là vô cùng mẫn cảm, thường đều là phải cấm kỵ. Chỉ là đang ở phòng kín, lấy quan hệ của hai người họ cũng không quá để ý.

Lương Kinh Vĩ lắc đầu: "Cũng không phải. Chính là lần trước Đan Đan và Cố Khải Tú đến thủ đô chơi, thỉnh thoảng hay nhắc đến vấn đề này với anh. Lúc đó Hán Ninh cũng có mặt. Hán Ninh và Đan Đan đều có chút tức giận."

Đan Đan ở đây chính là Dư Đan con gái của Lương Thiếu Lan, mà Hán Ninh chính là Lương Hán Ninh con trai của Lương Kinh Vĩ, năm nay cũng đầy 18 tuổi, chính là tuổi tác tuổi trẻ bồng bột. Đối với sự kiện ở đảo Minh Hà, hết thẩy thanh niên trên cơ bản đều nhìn không vừa mắt. Tính tình của Dư Đan tương đối hoạt bát, trước mặt cậu là tướng quân cũng dám nói ra.

Quả nhiên, Lương Kinh Vĩ nói tiếp: "Đan Đan còn bức xúc hơn cả Hán Ninh, rất tức giận chất vấn anh, vì sao quân đội không áp dụng hành động đuổi Nhật ra khỏi đảo Minh Hà, nó còn nói đối với kẻ có dã tâm thì phải kiên quyết dùng vũ lực, bằng không, quốc gia nuôi quân đội còn có ích gì?"

Liễu Tuấn không khỏi kinh ngạc: "Đan Đan cũng không còn nhỏ mà? Đã kết hôn hai ba năm rồi còn gì. Tính tình sao không giống chị Thiếu Lan một chút nào vậy?"

Lương Kinh Vĩ cười một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: "Lúc đó anh thật sự bị nó hỏi không biết trả lời sao. Lời của Đan Đan quả thực cũng có đạo lý nhất định. Đại thế quốc tế, quan hệ vi diệu giữa các quốc gia, có thể nó không hiểu. Nhưng anh nghĩ, không hiểu cái này cần phải là đại đa số người? Đại đa số người này mới cấu thành hòn đá tảng của cả quốc gia. Nếu như để cho họ quá thất vọng, cũng chưa hẳn thấy rõ là chuyện tốt."

Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà, đưa cho Lương Kinh Vĩ một điếu, còn mình cũng châm một điếu, thong thả hút hai hơi, mới nói: "Khi em ở thủ đô cũng đã từng nói qua việc này với bác Hà. Hữu hảo và chủ quyền, cũng không mâu thuẫn. Kỳ thực, phía chính phủ không tiện có hành động, nhưng không có nghĩa là dân gian cũng phải nhất trí. Rất nhiều tổ chức dân gian của nước ngoài, ở trên cùng một vấn đề cùng loại đã phát huy được tác dụng rất chính diện. Thường thì khi Chính phủ không tiện đứng ra, tổ chức dân gian sẽ có thể thay mặt. Em thấy, chúng ta cũng có thể tham khảo phương thức này. Nếu như chúng ta không làm bất cứ phản ứng gì, thời gian quá dài, người khác thì sẽ cho rằng là đó là điều dĩ nhiên."

Lương Kinh Vĩ kinh ngạc nói: "Sao quan điểm của cậu lại nhất trí như Đan Đan vậy. Ý của nó cũng là như vậy, còn nói muốn thành lập một quỹ chuyên nghiệp, chuyên dùng cho "công việc bảo minh". Ha ha, có khi, anh rất tán thưởng cái sự chấp nhất của Đan Đan."

Đan Đan ở đây chính là Dư Đan con gái của Lương Thiếu Lan, mà Hán Ninh chính là Lương Hán Ninh con trai của Lương Kinh Vĩ, năm nay cũng đầy 18 tuổi, chính là tuổi tác tuổi trẻ bồng bột. Đối với sự kiện ở đảo Minh Hà, hết thẩy thanh niên trên cơ bản đều nhìn không vừa mắt. Tính tình của Dư Đan tương đối hoạt bát, trước mặt cậu là tướng quân cũng dám nói ra.

Quả nhiên, Lương Kinh Vĩ nói tiếp: "Đan Đan còn bức xúc hơn cả Hán Ninh, rất tức giận chất vấn anh, vì sao quân đội không áp dụng hành động đuổi Nhật ra khỏi đảo Minh Hà, nó còn nói đối với kẻ có dã tâm thì phải kiên quyết dùng vũ lực, bằng không, quốc gia nuôi quân đội còn có ích gì?"

Liễu Tuấn không khỏi kinh ngạc: "Đan Đan cũng không còn nhỏ mà? Đã kết hôn hai ba năm rồi còn gì. Tính tình sao không giống chị Thiếu Lan một chút nào vậy?"

Lương Kinh Vĩ cười một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: "Lúc đó anh thật sự bị nó hỏi không biết trả lời thế nào. Lời của Đan Đan quả thực cũng có đạo lý nhất định. Đại thế quốc tế, quan hệ vi diệu giữa các quốc gia, có thể nó không hiểu. Nhưng anh nghĩ, không hiểu cái này cần phải là đại đa số người? Mà đại đa số người này mới cấu thành hòn đá tảng của cả quốc gia. Nếu như để cho họ quá thất vọng, cũng chưa hẳn thấy rõ là chuyện tốt."

Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà, đưa cho Lương Kinh Vĩ một điếu, còn mình cũng châm một điếu, thong thả hút hai hơi, mới nói: "Khi em ở thủ đô cũng đã từng nói qua việc này với bác Hà. Hữu hảo và chủ quyền, cũng không mâu thuẫn. Kỳ thực, phía chính phủ không tiện có hành động, nhưng không có nghĩa là dân gian cũng phải nhất trí. Rất nhiều tổ chức dân gian của nước ngoài, ở trên cùng một vấn đề cùng loại đã phát huy được tác dụng rất chính diện. Thường thì khi Chính phủ không tiện đứng ra, tổ chức dân gian sẽ có thể thay mặt. Em thấy, chúng ta cũng có thể tham khảo phương thức này. Nếu như chúng ta không làm bất cứ phản ứng gì, thời gian quá dài, người khác thì sẽ cho rằng là đó là điều dĩ nhiên."

Lương Kinh Vĩ kinh ngạc nói: "Sao quan điểm của cậu lại nhất trí như Đan Đan vậy. Ý của nó cũng là như vậy, còn nói muốn thành lập một quỹ chuyên nghiệp, chuyên dùng cho "công việc bảo minh". Ha ha, có khi, anh rất tán thưởng cái sự chấp nhất của Đan Đan."

Liễu Tuấn cười nói: "Chuyện tốt mà. Dù sao thì gia đình có tiền, chị Thiếu Lan cũng có thể ủng hộ nó được một ít. Em thấy biện pháp này có thể làm được. Cứ làm ầm ĩ, đừng để cho bên Nhật nó yên bình quá, có cơ hội, cũng có lý do để nhúng tay."

"Những lời này cũng chỉ có thể nói ở chỗ này thôi. . ."

Lương Kinh Vĩ cười lắc đầu.

Nói cả nửa ngày, thì ra Liễu bí thư cũng có tiềm chất bồng bột, trước đây lại không hề nghĩ đến.