Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2053: Đại địa chấn (5)




Trận địa chấn ở Phủ Khương cuối cùng được xác nhận là động đất cấp 8.

Tai nạn của trận động đất này tạo thành là chưa từng có.

Con đường đến khu thuộc tâm động đất toàn bộ bị gián đoạn, thủ tướng nóng lòng như lửa đốt, không quản đến sự khuyên can của nhân viên đi theo, sau khi đáp máy bay xuống tỉnh Du Trung, lập tức lên trực thăng và bay thẳng đến khu vực thị trấn Phủ Khương nằm ở tâm động đất.

Màn đêm đã phủ xuống, các nhân viên đi theo bật đèn pin, đỡ thủ tướng chạy tới ban chỉ huy cứu tế.

Bí thư Tỉnh ủy Du Trung Bao Văn Huy đã đến thị trấn Phủ Khương sớm một bước, đi cùng với tỉnh trưởng Sài Thiệu Cơ, tới hiện trường chỉ huy cứu tế. Nghe nói thủ tướng đã đến, lập tức suất lĩnh các nhân viên của ban chỉ huy ra nghênh đón.

"Chào thủ tướng!"

Bao Văn Huy và Sài Thiệu Cơ thấy thủ tướng đi tới, vội đi lên nghênh đón, nắm chặt tay với thủ tướng, vẻ mặt kích động.

Hiện tại thời gian cách lúc xảy ra động đất chưa tới năm giờ, mà thủ tướng cũng đã đến khu vực tâm động đất nguy hiểm nhất.

"Văn Huy, Thiệu Cơ, làm tốt lắm, làm tốt lắm!"

Thủ tướng cũng nắm chặt tay hai người, luôn miệng biểu dương.

Trên máy bay, thủ tướng đã nhận được báo cáo, bởi vì khi động đất xảy ra, đang tiến hành diễn tập phòng động đất với quy mô lớn, cho nên tuyệt đại bộ phận cư dân của các thành trấn huyện thị như mấy huyện Phủ Khương, huyện Xương An thuộc khu vực tâm động đất khi đó đã đứng ở khu vực an toàn trống trải, mức độ thương vong nhân viên đã được giảm thấp nhất. Căn cứ vào tin tức sơ bộ để phân tích, chỉ có số rất ít cư dân không phục tòng chỉ huy, còn ở trong công trình kiến trúc, tổng nhân số hẳn là sẽ không vượt quá 2000 người.

Đối với một trận động đất xảy ra bất ngờ như vậy, trước đó không có bất cứ dấu hiệu cường liệt nào, có thể trên vấn đề dự phòng đạt được thành quả lớn như vậy, quả thực khiến người khác không gì vui mừng hơn.

"Thủ tướng, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong lều rồi sẽ báo cáo với thủ tướng. . ."

Nhìn tóc bạc trên thái dương và bụi bặm đầy mặt mũi thủ tướng, Bao Văn Huy thỉnh cầu.

"Được!"

Thủ tướng gật đầu, dưới mọi người vây quanh, đi vào căn lều tạm thời dựng lên của ban chỉ huy.

Bao Văn Huy cũng không chào hỏi gì nhiều, lập tức đi đến sát một sa bàn rất to, bắt đầu báo cáo cho thủ tướng tin tức ở khu tâm động đất. Bởi vì khu vực tâm động đất mà Cục Địa chấn dự đoán có phạm vi khá lớn, Sài Thiệu Cơ là một cán bộ có tác phong công tác cực kỳ chặt chẽ cẩn thận, cho nên lần này khu vực diễn tập cũng rất lớn, hai huyện thị trấn Xương An, Phủ Khương cùng hai huyện có nhân khẩu tương đối tập trung đều trong cùng thời gian tổ chức diễn tập phòng động đất với quy mô lớn, mấy huyện thị khác tiếp giáp với hai huyện cũng tổ chức diễn tập tương tự. Mỗi khu diễn tập đều thiết lập ban chỉ huy, ban chỉ huy của khu vực diễn tập chủ chốt đều được phân phối điện thoại vệ tinh, thị trấn khác thì được phân phối các thiết bị thông tin như điện đài vô tuyến. Căn cứ vào tình huống mà mỗi ban chỉ huy phản ánh, tất cả đều tránh được thương vong nhân viên trên diện rộng.

"Thủ tướng, vấn đề chủ yếu hiện nay có mấy phương diện như sau. Thứ nhất, xác định còn có một số ít quần chúng chưa có sơ tán kịp thời, bị vùi lấp bên trong các công trình kiến trúc, nhân số cụ thể hiện tại không dễ xác định, căn cứ vào tình huống các ban chỉ huy báo cáo lên để phân tích, đại thể có trên vạn người. Bộ phận quần chúng này phải lập tức triển khai hành động cứu viện.

Thứ hai, lần này diễn tập phòng động đất chỉ bao trùm thành trấn, nhiều nông thôn không được bao trùm, hơn nữa bởi vì thông tin và đường sá toàn bộ bị cắt đứt, hiện tại tình huống của nông thôn và quần chúng trên núi vẫn chưa thể hoàn toàn sáng tỏ.

Thứ ba, chính là tất cả giao thông đường bộ của ra vào địa khu tâm động đất đều bị cắt đứt, hiện nay chỉ có thể dựa vào không trung để tiếp tế.

Thứ tư, vật chất chúng ta chuẩn bị không đủ, thí dụ các nhu yếu phẩm cho sinh hoạt như nước lọc, thực phẩm, dược phẩm, lều bạt đều thiếu thốn rất nhiều. Lúc này ngoại trừ vật chất dự trữ của Chính phủ, chủ yếu là dựa vào vật chất đã chuẩn bị trước đó của quỹ từ thiện Hoa Hưng để ứng phó nhu cầu bức thiết. . . Dự trữ của quỹ từ thiện Hoa Hưng tương đối đầy đủ, nhưng nhân số bị thiên tai thực sự rất nhiều, kiên trì không được bao lâu.

Thứ năm, chúng ta đã tổ chức mấy trăm đội xung kích cứu nguy, phương diện nhân thủ miễn cưỡng đủ dùng, nhưng máy móc cỡ lớn và máy móc cứu viện khác thì thiếu nghiêm trọng, phần lớn nhà cửa bị sập đều là kết cấu xi măng cốt thép, rất nặng, chỉ dựa vào nhân lực thì rất khó di chuyển, thế nhưng giao thông đường bộ bị cắt đứt, máy móc cỡ lớn trong khoảng thời gian ngắn không thể vận chuyển đến được, đó là một vấn đề lớn, cứu người không có những máy móc này thì không được. . ."

Bao Văn Huy chỉ vào sa bàn, giải thích từng việc cho thủ tướng.

Liễu Tấn Tài hai hàng lông mày nhíu chặt, nói: "Văn Huy, nhiệm vụ đầu tiên chính là cứu người. Không quản có dụng cụ hay không, lấy tay móc, dùng cây cạy cũng phải nỗ lực cứu người, phải thi chạy cùng thời gian, thi chạy cùng tử thần, có thể cứu một người thì chính là một người. Phải phát triển tác dụng gương mẫu cán bộ đảng viên đi đầu, từng đội xung kích đều phải chỉ định người phụ trách. Đương nhiên, bây giờ còn có dư chấn, an toàn thân thể của đội cứu viện cũng phải đặc biệt chú ý, chúng ta không thể lại tạo thành tử thương mới. . . Thực phẩm và nước uống bị thiếu thì không lo, bộ đội không quân đã được huy động toàn bộ, còn có bộ đội lục thủy, hàng loạt thực phẩm, dược phẩm sẽ không ngừng được tiếp tế đến theo đường không. Về phần máy móc cỡ lớn, tạm thời không cần quản nó, phải nhanh phái người dọn dẹp ra một sân bãi để hạ xuống, để cho phi cơ trực thăng vận chuyển những máy móc loại nhỏ đang cần ngay đến trước. Nhớ kỹ, nhiệm vụ quan trọng nhất là cứu người!"

"Vâng!"

Bao Văn Huy ưỡn thẳng người đáp.

Toàn bộ báo cáo đều là Bao Văn Huy làm, Sài Thiệu Cơ yên lặng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt chăm chú. Nhìn qua, hắn đã rất uể oải.

"Thiệu Cơ, anh thế nào?"

Thủ tướng phân phó xong, lại quan tâm hỏi Sài Thiệu Cơ.

"Báo cáo thủ tướng, tôi rất tốt!"

Sài Thiệu Cơ đứng nghiêm đáp, tiếng nói đã hoàn toàn bị khàn khàn, hình như nói mỗi một chữ cũng rất cật lực.

Bao Văn Huy ở một bên giải thích: "Thời gian xảy ra động đất, Thiệu Cơ ở ngay hiện trường chỉ huy, lúc đó quá rối loạn, một mình anh ấy bận đến không thở nổi, cổ họng la gọi liên tục. . . Lần này tỉ lệ thương vong nhân viên của chúng ta giảm đến mức thấp nhất, đồng chí Thiệu Cơ phải nó đã có công đầu!"

"Chủ yếu là các đồng chí của Cục Địa chấn dự đoán chuẩn xác. . ."

Sài Thiệu Cơ khàn giọng nói.

Liễu Tấn Tài lại nắm tay Sài Thiệu Cơ, nhẹ nhàng vỗ lên vài cái, cũng không nói thêm gì. Sài Thiệu Cơ lại rõ ràng thấy được vẻ vui mừng trong mắt thủ tướng, trong nhất thời, cảm xúc dâng trào, khó mà tự kiềm chế được.

"Bao bí thư, Sài tỉnh trưởng, mời các anh tăng thêm nhân thủ đến kho hàng số 3 để phát vật chất, chúng tôi nhân thủ không đủ, phát không kịp, nạn dân bên kia rất nhiều, tụ tập cùng một chỗ, sợ sẽ xảy ra nguy hiểm, xảy ra chen lấn thì phiền phức. . ."

Đang nói chuyện, một giọng nói của phụ nữ vang lên bên ngoài căn lều, giọng cũng đã hơi khàn.

Nhân viên đi theo thủ tướng đang muốn ngăn cản thì Bao Văn Huy vội nói: "Mời cô ấy đi vào, cô ấy là Hà lý sự trưởng của quỹ từ thiện Hoa Hưng. . ."

Một bóng hình thon thả xuất hiện trong căn lều, chính là Hà Mộng Doanh. Tuy nhiên Hà đại tiểu thư nhất quán thần thái ưu nhã, lúc này người cũng đầy bụi đất, mái tóc đen óng và trên người cũng đầy đất bụi, giống như một con khỉ đất, đâu còn một chút dáng vẻ tao nhã nào.

"Bao bí thư. . . A, thủ tướng. . ."

Hà Mộng Doanh vừa xông vào, chị thấy được Liễu Tấn Tài, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đối với Liễu Tấn Tài, Hà Mộng Doanh đương nhiên cực kỳ quen thuộc, trên TV đã nhìn thấy vô số lần. Nhưng chân chính mặt đối mặt thì cũng rất ít, chỉ có trên hôn lễ của Liễu Tuấn, Liễu Yên mới gặp qua hai lần, trên cơ bản vẫn chưa nói chuyện qua với nhau.

Hà Mộng Doanh không nghĩ tới Liễu Tấn Tài đã đến đây nhanh như vậy.

Quan hệ mật thiết giữa Liễu Tuấn và Hà Vũ hệ trên cao tầng đã không còn là bí mật gì, Liễu Tấn Tài tự nhiên vô cùng rõ ràng. Về phần quan hệ cá nhân giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh, Liễu Tấn Tài có thể biết có thể không biết, nhưng hiện tại những việc này đã không còn quan trọng.

Trên thực tế, ở chỗ này nhìn thấy Hà Mộng Doanh, Liễu Tấn Tài càng thêm giật mình.

"Mộng Doanh à, xin chào!"

Liễu Tấn Tài chủ động vươn tay qua Hà Mộng Doanh.

"Vâng, chào thủ tướng!"

Tuy Hà đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, đột nhiên ở đây nhìn thấy bố chồng, trong lòng vẫn vô cùng khẩn trương, vội vã vươn hai tay cầm lấy tay Liễu Tấn Tài, thanh âm hơi run run.

"Mộng Doanh này, cô làm việc cũng nhanh thật đấy, còn nhanh hơn cả tôi. . ."

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Hà Mộng Doanh rất thân thiết.

Sài Thiệu Cơ liền ở một bên cố gắng giải thích: "Mấy ngày hôm trước, Hà lý sự trưởng cũng đã đến đây rồi, còn sớm hơn cả tôi nữa."

Bao Văn Huy cũng nói: "Đúng vậy, thủ tướng, lần này quỹ từ thiện Hoa Hưng đã phát huy được tác dụng rất lớn. Trường học và nhà xưởng của họ xây, tuyệt đại bộ phận đều chịu được khảo nghiệm, không bị chấn sụp đổ, cứu không ít người. . . Hơn nữa họ dự trữ rất nhiều vật chất, đã có được tác dụng rất lớn."

Liễu Tấn Tài liên tục gật đầu: "Tốt, tốt. . . Mộng Doanh làm tốt lắm. Đảng và Chính phủ cảm tạ mọi người, nhân dân Du Trung cảm tạ mọi người, nhân dân toàn quốc đều cảm tạ mọi người! Công đức vô lượng a!"

Hà đại tiểu thư cũng xem như là trải nghiệm nhiều sóng gió, lúc này đối mặt với lời khen ngợi và khuyến khích của Liễu Tấn Tài, vẫn nhịn không được vô cùng kích động, liền khiêm tốn nói: "Thủ tướng, đây đều là việc chúng tôi phải làm, tôi là đảng viên!"

Đã rất lâu rồi, Hà đại tiểu thư chưa có nhắc với người khác thân phận của mình là đảng viên, nếu nói tỉ mỉ, đến nay Hà Mộng Doanh vẫn là sĩ quan tại ngũ mà. Hiện tại nói bốn chữ với thủ tướng "tôi là đảng viên", một cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra.

"Tốt, tốt, thời khắc mấu chốt, đảng viên chính là phải phát huy tác dụng đi đầu, phát huy tác dụng của đội tiên phong!"

Liễu Tấn Tài tán thưởng: "Đồng chí Mộng Doanh, đợi sau khi hoàn thành cứu trợ, tôi sẽ xin công lao cho các đồng chí!"

"Vâng, cảm ơn thủ tướng!" Lát sau, Hà Mộng Doanh lại thấp giọng nói: "Thủ tướng, ở đây quá nguy hiểm, dư chấn không ngừng, tùy thời đều có thể sẽ xảy ra chấn động mạnh, vì sự an toàn của thủ tướng, mời thủ tướng về trước đi. Ở đây đã có chúng tôi. . ."

Bao Văn Huy và Sài Thiệu Cơ lập tức cũng biểu thị ý kiến tương tự.

Liễu Tấn Tài gật đầu: "Cảm ơn ý tốt của các đồng chí, thế nhưng nếu tôi đã đến, thì sẽ không đi nữa. Lập tức hành động đi."

"Vâng!"

Bao Văn Huy lập tức phái người dọn dẹp ra một sân bay giản đơn, cung cấp cho phi cơ trực thăng vận chuyển đến máy móc cứu viện và hàng hóa, giao vào tay đội viên, giành giật từng giây từng phút, cứu vớt các sinh mệnh từ trong đống phế tích.

Sau khi thủ tướng đến vùng thiên tai, một trung tâm chỉ huy cứu trợ càng mạnh mẽ hơn được thành lập, đưa ngay vào hoạt động với tốc độ nhanh.

Mỗi lộ đại quân cứu trợ mang theo vật chất cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến vùng thiên tai. Nhân dân toàn quốc đều được động viên, trên dưới một lòng, cùng nhau kháng thiên tai.