Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 232: Đồng hành




" Tiểu Tuấn, em giỏi quá...Sao em lại biết được nhiều chuyện vậy?"

Chị tiểu Thanh ngồi đối diện tôi, vui vẻ nói.

Tôi chỉ là nói một số chuyện nhỏ nhặt, sau đó dẫn mọi người đi một vòng hết tầng 2 đến tầng ba, chỉ đông sờ tây, nói mấy câu không nóng cũng không ấm, Âu Dương và Hán Lục thường ngày kêu ngạo là thế, nghe tôi nói tập tức căng thẳng, lau mồ hôi không ngừng, Hắc Tử và hai người kia không phục không được.

Tôi mỉm cười im lặng, chăm chú nhìn chị tiểu Thanh, muốn biết rõ ràng ý nghĩa của câu " Đầu ngã sở hảo", có phải là câu cố ý nịnh hót,hay thật sự ngưởng mộ tôi?

" Sao vậy, mặt chị có hoa hay sao?"

Tôi nhìn làm chị tiểu Thanh mất tự nhiên, chị nhìn hết trên rồi xuống dưới, nhìn lại cách trang điểm, không phát hiện ra bản thân có điểm gì không ổn, sau đó lấy chiếc gương nhỏ ra soi soi.

Con gái thường chú ý đến dung mạo bản thân, càng không thể nói đến tổng giám đốc Liễu, một người con gái " Bạch lĩnh lệ nhân."

"Không có hoa, rất xinh."

Tôi vừa cười vừa nói, lúc đầu dự định nói hai từ " Hoa hoa", nghĩ đi nghĩ lại không nói vẫn tốt hơn. Nếu hôm nay trong phòng chỉ có hai người, Hắc Tử và Bàn Đại Hải tìm một lí do nào đó rồi đi ra ngoài, tôi vẫn không được tuỳ tiện trêu chọc chị.

Từ lúc sống lại đến giờ, tôi luôn có một cảm giác kì lạ, luôn có cảm giác tư tưởng và cơ thể không thống nhất, ý là linh hồn và **không phải của một người. Bạn nghĩ xem, kinh nghiệm của một người 40 tuổi, phối hợp với một thân thể trẻ như vậy, khi đó có thể là rất khó" Hài hoà" được.Nói như vậy, tuy hai linh hồn đã hợp nhất vào nhau, nhưng tôi luôn có cảm giác cơ thể hoàn toàn không phải thuộc về mình, nó cần phải được bảo vệ an toàn.

Cô nam quả nữ, lại ở chung phòng, không may" Luyến gian tình nhiệt ", không khống chế được, xảy ra chuyện gì, tôi cũng không đoán trước được điều gì.

Thời gian vẫn chưa đến.

Nhìn thấy chị Tiểu Thanh nóng lòng, chuẩn bị ngồi vào lòng tôi, tôi vội vàng đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, nói: " Hai người này, kinh nghiệm và năng lực không tồi, nhưng có chút kiêu ngạo, mấy người không có kinh nghiệm quản lí khách sạn, không chịu học, sợ không tiện cho việc quản lí, một người nếu quá kiêu ngạo, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

" Chính là hai người họ, ngoài sợ Hắc Tử ra, bọn họ không coi tôi và Bàn Đại Hải ra gì, đặc biệt là Âu Dương, ngày nào cũng bộ dạng đó, giống như có ai đó nợ cô ta mấy trăm tệ không trả...."

Chị tiểu Thanh ngồi xuống ghế sôfa, thân dựa vào thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi nói.

Dù sao trong phòng không có người ngoài, tổng giám đốc Liễu cũng không sợ mất hình tượng.

" Điều này là nhất thiết rồi, phải để cho bọn họ biết rõ vị trí của mình, chỉ có một cách...."

" Là cách gì vậy?"

" Chị có bản lĩnh hơn bọn họ mà."

Chị tiểu Thanh nhíu mày, có chút nhục chí, ừm ừm nói: " Chị không giống như em, cái gì cũng biết..."

Tôi cười: " Thực ra quản lí khách sạn, em cũng không hiểu, vừa rồi cũng chỉ là chiêu bài bới móc. Thực ra đạo lí này rất đơn giản, bới móc tương đối dễ dàng mà, người quản lí tốt khách sạn, chăng lẽ không có kẽ hở sao? Chị giữ được chân của người ta, người ta nhất định sẽ nghe lời chị."

Mắc chị tiểu Thanh sáng lên, giống như nhặt được bảo bối, trong lòng rối bời, vội vàng nói mấy câu giải thích.

" Ai ah! Tiểu Thanh, chị đừng có như vậy, bới móc rất dễ dàng, mà không phải ngày nào cũng phải làm, đạo lí vẫn là đạo lí, khách sạn to như vậy, quản lí tốt đến mấy cũng có khe hở, chị phải biết bới móc, người ta nhất định phản cảm, cảm thấy người chủ này không thể không quan tâm được.

" Thế nào?"

Chị tiểu Thanh thành tâm thỉnh giáo.

" Đơn giản, tối nay ,chị mời người ta đi ăn một bữa."

Chị tiểu Thanh cười: " Vừa đấm vừa xoa?"

" Đúng rồi."

.....................

Tối nay mời Âu Dương đi ăn, không phải ở trong khách sạn Thu Thuỷ, mà đi " Khách sạn Phú Xương", chính là Kim Phú Xương mở khách sạn đó. Bàn Đại Hải không hiểu.

Trong tư tưởng của bọn họ, làm gì có đạo lí mình mở khách sạn lại mời khách đến khách sạn khách ăn cơm, đó không phải là tự mình đánh mình hay sao?

Tôi cười, giải thích: " Tha sơn chi thạch khả dĩ công ngọc. Phải thường xuyên đến nhà người khác, học tập, học tập, sẽ học được rất nhiều điều."

Một lí do khác, trước mặt mọi người không được nói ra, đó chính là mời khách ở khách sạn nhà mình, trong lòng người ta sẽ không có cảm giác bị khinh thường, người này là cổ quái như vậy đó.

Ngoài Hắc Tử, Âu Dương và mấy người kia, mời cả Vũ Huy Quân hành chính nhà bếp của khách sạn nữa. Bếp trưởng này là do Hán Lực dẫn đến, trong khách sạn hắn đóng một vai trò không nhỏ.

Tuy nói khách sạn lớn thường mang tính tổng hợp, bộ phận thực phẩm không phải là bộ phận quan trọng duy nhất, nhưng nếu ăn cơm không tạo cảm giác ngon miệng cho khách, vậy cón hi vọng lần sau người ta sẽ tiếp tục đến nữa không?

Khách sạn Phú Xương ở khu Hải Giang, " Kiều đầu bảo" trận địa đầu tiên của thành phố Giang Khẩu, đối diện là Đông Phương Chi Châu, ngồi xe ôtô mất khoảng 20 phút là đến khách sạn Thu Thuỷ.

Thành phố Giang Khẩu bây giờ, không phồn hoa như kiếp trước nữa, nhưng cũng lộ rõ tính khả quan, đường đất tương đối rộng, hai bên là hoa cỏ chập chờn, cây xanh um tùm, đèn đường thiết kế rất nhiều màu sắc, hình dáng, khiến cho con người ta vừa đến đã có cảm giác thoải mái, vui vẻ.

Xem ra, có thời gian phải cho cha và Nghiêm Ngọc Thành đến thành phố Giang Khẩu vừa thăm quan vừa học hành một chút, như vậy có thể đề xuất ra tài liệu tham khảo giúp ích cho thành phố Bảo Châu.

Đến khách sạn Phú Xương, đúng giờ ăn cơm, dừng xe trước cổng khách sạn, trong nhà để xe của khách sạn thường gặp là xe jeep, chiếc xe con một mầu, không nhìn thấy cái nào.

Trong nhà để xe, thỉnh thoảng mới nhìn thấy chiếc xe con biển thượng hải và mấy chiếc Phúc Nhĩ Gia màu đen dại.

" Tình hình kinh doanh không tồi mà."

Tôi liếc qua một vòng dãy để xe con, gật đầu.

Vì cố ý muốn đến học hỏi kinh nghiệm làm ăn của người ta, tôi không có dự định đặt phòng trước, mà ngồi một bàn ở đại sảnh. Vừa ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng đậm tiến đến, khuôn mặt tươi cười hỏi chúng tôi chọn món gì.

Nhân viên nhà hàng Thu Thuỷ mặc đồng phục màu xanh biếc, rất hợp với tên của khách sạn, còn nhân viên khách sạn Phú Xương, là màu hồng đậm.

Tôi cười, chỉ vào đầu bếp, nói: " Đặng tổng, ngài chọn món đi, không quan tâm đến tiền, gọi món mà ngài thích gọi."

Mọi người đều ngạc nhiên, nói đên thức ăn, không ai tinh thông bằng đầu bếp? Ý của tôi là muốn nhắc nhở hăn, chọn những món mà hăn không biết làm, đây gọi là học tập, một mặt khác muốn nhờ mọi người chấm điểm, đây gọi là phương pháp so sánh.

Đừng coi thường đầu bếp Đặng, thực tế hăn là một người rất nhanh nhẹn, lập tức hiểu ra ý định của tôi, không khách sáo, một lúc chọ ra 11, 12 món, gọi cái gì bào ngư, ngư sí, tôm hùm không bỏ một món nào.

Nhìn thấy khách đến, nhân viên phục vụ nữ cẩn thận đến chào hỏi,chúc mừng.

Sau khi nhân viên phục vụ nữ vừa quay người đi, tôi mỉm cười nói: " Âu Dương, nhìn xem có học được cái gì hay không?"

Nhân viên quầy phục vụ phải quản lí như cô ấy chứ. Ăn cơm trưa xong, trong lòng Âu Dương luôn luôn bất an, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta vào cửa rồi mới chọn chỗ ngồi, trong hoàn cảnh này, làm không được tốt, sẽ rất mất mặt.

Tôi cười gật đầu, nói được mấy câu rồi im lặng

Không quá 15 phút, nhân viên phục vụ mang thức ăn ra, Hắc Tử giả bộ hút thuốc, lấy điếu thuốc ra, liếc nhìn xung quanh. Thấy tôi hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy tôi luôn quan sát Âu Dương, rồi lập tức hỏi nhân viên phục vụ: " Có gạt tàn thuốc không?"

Nhân viên phục vụ vội vàng tìm gạt tàn thuốc lá tới.

Tôi gật đầu cười, nói: " Thực ra không phải gạt tàn thuốc lá phải chuẩn bị từ trước là tốt nhất, diêm cũng không thể thiếu được."

Thời đó, bật lửa vẫn chưa xuất hiện, nhưng không lâu nhất định sẽ có.

Ánh mắt Âu Dương lộ rõ sự khâm phục.

Nói thẳng ra, nha nội tôi chỉ muốn nhắc cho bọn họ biết thao tác quản lí khách sạn mà thôi. Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của tôi, đã đi vào rất nhiều khách sạn cao cấp.

" Hán tổng, nhìn cách bố trí đại sảnh."

Tôi mỉm cười nói Hán Lực đúng một câu.

Hán Lực cười: "Khoảng trống nhiều quá, trên tường lại không trang trí."

" Đúng rồi." Ý định của tôi chính là câu hỏi này, tôi cười gật đầu: " Mỗi một không gian trong khách sạn, đều phải được lợi dụng tối đa, ngoài nhiều màu sắc giống khách sạn chúng ta ra, đương nhiên, chúng ta phải chú ý đến cách phối hợp, không nhất thiết phải hao lá cành, mệt thị giác.

Nghe câu " Mệt thị giác", Âu Dương đột nhiên khẽ mỉm cười.

Không quá 15 phút rượu và thức ăn được mang lên.

Hán Lực nói: " Động tác mang thức ăn rất nhanh, tiểu Đặng à, điểm này chúng ta phải nhìn người ta mà học tập nhé."

Đầu bếp Đặng gật đầu liên tiếp.

Tôi cầm chén rượu lên, nói: " Nào, chúng ta cạn chén, nam uống rượu, nữ uống nước ngọt, không miễn cưỡng."

Mọi người giơ cốc lên cạn chén, chị tiểu Thanh cạn chén là chén rượu. Tôi biết chị ấy có thể uống rượu, ban đầu, tôi không nên nói đến chuyện của khách sạn. Hán Lục và đều bếp Đặng đang bình phẩm thức ăn, đồ ửu đồ kém, nghe thấy cúng có đạo lí.

" Quân Huy, chị Hiểu Lâm đến chưa?"

Tôi đột nhiên nhắc đến Vũ Quân Huy.

Tuy Vũ Quân Huy được tôi trọng dụng, nhưng bận đến mấy cũng phải đến chào hỏi tôi một câu mới đúng, nghe thấy tôi đột nhiên nhắc đến vợ hắn, mọi người ngạc nhiên, vội vàng trả lời: " Đến rồi, đang làm phục vụ trong khách sạn."

Tôi nhíu mày, nhìn chị tiểu Thanh nói: " Chị Hiểu Lâm đang thực tập ở bộ phận tài vụ, công ty đối đãi ngộ với nhân viên thục tập giống như nhân viên chính thức."

Trong kí ức của tôi, chị Hạ Hiểu Lâm học quản lý tài chính rất giỏi, sau này nhất định trở thành người quản lý tốt, hơn nữa chị là người rất tốt, có thể tin tưởng được. Chị ấy lại không thích dựa vào mối quan hệ, tôi không có lí do gì để gửi tiền cho chị.

Chị tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi vì sao?

Vũ Quân Huy cười, anh là người không biết biểu đạt tình cảm của mình đối với người khác, chỉ cười hì hì, không nói gì.

Mọi người vui vẻ, ngồi ăn cơm cùng nhau, quan hệ mọi người càng ngày càng thân mật.

Thanh toán tiền, mọi người đi ra cổng, một chiếc xe satana dừng trước cửa, hình dáng quen thuộc bước xuống xe.

" Chủ tịch Kim, tiểu thư A Giai, rất vui khi gặp mặt hai người."

Tôi chủ động tiến lên phía trước chào hỏi.

" Ah ha, tiểu Tuấn, là anh hả?"

Rời thành phố Bảo Châu, A Giai luôn mồn gọi tôi là: " Tiểu Tuấn tiên sinh", rồi tiến lên phía trước bắt tay.

Nghe thấy A Giai gọi tôi như vậy, chị tiểu Thanh không vui, hình như trong khách sạn Thu Thuỷ chỉ có chị tiểu Thanh gọi tôi là tiểu Tuấn, Hắc Tử và Bàn Đại Hải đều tuân thủ quy định gọi tôi là " Thiếu gia Tuấn". Thoáng thấy A Giai là một người con gái thành thị xinh đẹp, chị Tiểu Thanh càng cẩn thận hơn.

Tướng mạo của nha nội tôi cũng không phải là quá xấu, cũng được coi là một anh tài, nhưng vẫn chưa đạt đến bước " Vạn người mê", chỉ là " Tình nhân nhãn lý xuất tây thi ", chị tiểu Thanh có tình cảm sâu sắc với tôi, chị luôn có cảm giác tiểu Tuấn vừa ra mặt, tất cả thiếu nữ đều vì tôi mà chết mê chết mệt.

" Ha ha, Liễu tiên sinh, cậu đến khách sạn nhà tôi ăn cơm, sao không nói trước với tôi một câu, cậu không coi tôi là bạn hay sao?"

Kim Phú Xương tiến lên trước bắt tay tôi, hình thức tiêu chuẩn của thương nhân, rất chuyên nghiệp, nhìn rất thân mật, nhưng vẫn ẩn chúa một khoảng cách.

Âu Dương và Hán Lực mỉm cười, khách sạn Phú Xương cũng xếp vào loại một khách sạn cao cấp nhất của thành phố Giang Khẩu. Là một anh tài trong lĩnh vực quản lý khách sạn, hai người họ cũng đã nghe qua cái tên Kim Phũ Xương, không ngờ với thân phận ông chủ tỉ phú của thương cảng, lại khách khí với người thanh niên trẻ tiểu Tuấn tiên sinh như vậy.

" Mời vào, mời vào...Liễu tiên sinh, mời trước không bằng ngẫu nhiên gặp nhau, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

Kim Phú nhiệt tình mời chúng tôi.

Tôi: " Vừa ăn xong."

" Vậy chúng ta đi uống chà được không? Dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải cho tôi chút thể diện chứ."

Kim Phú kéo tay tôi.

Thực ra tôi cũng rất muốn thân mật với hắn, nên lúc đó cũng không khách sáo, đồng ý đi uống chà. Tôi vẫy tay bảo Hắc Tử và mọi người đi trước, chỉ có tôi và chị tiểu Thanh ở lại.

.....................

Phòng làm việc của Kim Phú Xương huy hoàng tráng lệ, không hổ danh với cái tên " Phú Xương."

" Mời ngồi, mời cậu thưởng thức hương vị chà của Hồng Kông."

Kim Phú Xương lấy dụng cụ pha cha ra, cười hì hì nói: " Xin hỏi, đây là Phương tiểu Thư đúng không?"

" Chủ tịch Kim, xin chào, tôi là tổng giám đốc tài vụ khách sạn Thu Thuỷ."

Chị tiểu Thanh giới thiêu rất tự nhiên.

" Khách sạn Thu Thuỷ?"

Kim Phú Xương ngạc nhiên với thân phận của chị tiểu Thanh, trẻ như vậy đã lên chức tổng giám đốc tài vụ.

" Ha ha, chủ tịch Kim không phải ngạc nhiên như vậy ạ, khách sạn Thu Thuỷ là do Liễu Gia Sơn đầu tư xây dựng, hơn nữa chị tiểu Thanh lại là con gái của bác Năm."

Tôi mỉm cười giải thích.

Kim Phú Xương liền mỉm cười, thế lực của Liễu Gia Sơn, hắn cũng tận mắt nhìn thấy rồi.

" Tiểu Tuấn, lần này cậu đến là để thị sát tình hình công việc hay chăng?"

A Giai ngồi bên canh Phú Xương mỉm cười, rất thân mật. Cô ấy sống ở khu Bảo Châu lâu như vậy, chuyện hai người ở cùng nhau, đi cùng nhau, tôi thừa biết, nhưng không nhất thiết phải hành động thái quá như vậy.

" Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, thị sát cộng việc gì, chỉ là đến đây chơi vài ngày thôi."

A Giai lẩm bẩn có vẻ không tin, cô ấy biết tôi không phải là một học sinh bình thường, nhưng mọi người đều là người thông minh, không nhất thiết phải thể hiện bản thân.

Thưởng thức chà Cửu Vi, tôi hưng phấn, nói ra những phiền muộn trong lòng.

" Liễu tiên sinh, bản quy hoạch công viên ở khu vục Bảo Châu, làm đến đâu rồi?"

Kim Phú Xương hỏi.

" Tôi đang cố gắng hoàn thành nó, ngài yên tâm, có tình hình gì, người đầu tiên tôi thông báo chính là ngài, đến lúc đó ngài nhất định phải giúp tôi đó."

Tôi nói có ý trêu chọc.

Tôi có một dự định, là muốn chị tiểu Thanh chuyển hộ khẩu đến Hồng Kông, trong nước, một người con gái trẻ xuất thân từ một vùng nông thôn hẻo lánh xa xôi bất chợt trở thành người giàu có, nhất định có nhiều người nghi ngờ, nhất định sẽ đi điều tra. Sau khi chuyển hộ khẩu, sẽ không có ai đố kị với thân phận của chị, hơn nữa, doanh nghiệp muốn phát triển lên một bước nữa, phải nhờ vào người có hộ khẩu bên đó, việc này không thể coi thường được.

Muốn chuyển hộ khẩu, thì phải cần đến sự giúp đỡ của Phú Xương, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, tôi nghĩ việc này sau này nói sẽ tốt hơn, đợi đến khi hắn đầu tư một lượng lớn vào thành phố Bảo Châu, hai bên cùng thu được lợi nhuận, nói chuyện này là hợp nhất, đến lúc đó hắn không giúp cũng không được.