Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 276: Đánh lén nước lớn




Lầu làm việc của công ty Đằng Phi, tôi lái xe thẳng đến nhà bác bảy.

Công xưởng sớm nhất của tôi-----xưởng gạch, vì Liễu Gia Sơn lấy đất nên đã rời đến thôn Tiểu Thủy ở gần đây. Ý trước kia của tôi, là muốn đóng cửa xưởng gạch này, nhưng bác bảy không đồng ý.

Rời xưởng gạch, không biết bác sẽ làm gì.

Mấy năm gần đây, bác cứ giữ lấy xưởng gạch, gắn bó với nó, không nghĩ tới việc nghỉ ngơi. Quy mô xưởng gạch không mở rộng, nhưng hiệu ích của nó thì không tồi. Dù trước mắt xưởng gạch nở rộ khắp mọi nơi, nhưng gạch của “Liễu Thất”, luôn là một tên tuổi nổi trội. Có một vài xưởng gạch nhỏ vì lỗ không kinh doanh được tiếp, nhưng sản phẩm của xưởng gạch của tôi luôn ở vào trạng thái cung không đủ cầu.

Tất nhiên, đây đều là nhờ vào kỹ thuật làm gạch của bác bảy.

Gạch của bác, luôn tốt hơn những người khác.

Thấy bác bảy yêu nghề như vậy, tôi muốn tặng cả xưởng gạch cho bác, nhưng không ngờ bác lại không đồng ý.

Bác nghĩ rằng, mình làm sao có thể mưu đồ đoạt lại “gia sản” của tôi cơ chứ?

Chẳng còn cách nào, tôi chỉ đành bao xưởng gạch cho bác, tìm mọi cách để tăng thêm thu nhập cho bác. Việc này, lúc đầu bác năm cũng không đồng ý, đến khi tôi nói rằng đây là vì chính sách của trung ương, xưởng gạch nếu như lấy danh nghĩa của tôi, sẽ bị bắt, bác mới bằng lòng.

Giờ đây Tiểu Thanh đã trở thành một trong những “cán cân kinh tế” chủ chốt của tôi, tôi đã đồng ý về đến Liễu Gia Sơn, nhất định phải đi thăm hai bác, dù sao thì họ đối xử với tôi cũng rất tốt.

“Bác gái, cháu chào bác.”

Theo thường lệ, bác bảy vẫn đang ở xưởng gạch, nhà chỉ còn bác gái. Anh và chị dâu của Tiểu Thanh đều đã đi làm cả.

“Ôi chà. Tiểu Tuấn đến rồi...”

Bác gái đang làm một đống lạc, thấy tôi đến rất vui mừng, vội bỏ lạc xuống đứng dậy chào tôi.

“Bác gái, đây là quà chị Tiểu Thanh dặn cháu mang đến cho hai bác.”

Tôi lấy từ trong cốp chiếc xe Santana ra một đống đồ. Trong đó mặc dù có một ít là của đồ đạc và quần áo Tiểu Thanh mua ở Hồng Kông cho bố mẹ và anh chị, cũng có một ít tôi mua về ở thành phố Giang Khẩu. Tất cả đều để lẫn vào nhau, cũng chẳng biết là của ai, cứ thế lấy ra hết, mang vào trong phòng.

“Nào để bác để bác. Tiểu Tuấn à, cháu ngồi xuống đi...”

Bác gái vừa pha trà cho tôi vừa chạy đến cầm đồ, có hơi bận rộn.

Trong đó có một ít đồ trang sức quý giá và một cái hộp sâm Tây, tôi lấy riêng ra ngoài, đặt trên bàn.

“Bác gái à, những đồ này bác cất gọn đi nhé. Đây là sâm Tây, dùng để tăng cường tinh thần đó, bác và bác bảy bình thường có thể lấy nó ra pha nước uống.”

Tôi nói thêm vào hai câu nhắc nhở.

“Ừ ừ....Tiểu Thanh, vẫn khỏe chứ?”

Bác gái mắt nhìn tôi rất thân thiết.

Tôi gật đầu lia lịa: “Khỏe lắm bác ạ. Chị ấy ấy à, giờ là bà chủ lớn Hồng Kông rồi, cả một đám người phục vụ cơ đấy...”

Bác gái nhấc vạt áo lên lau nước mắt, nói: “Con gái con đứa, làm bà chủ cái gì chứ? Cứ trơ mặt ra ngoài đường vậy, về sau còn lấy ai được nữa?”

Tôi ngay lập tức thấy đầu tê đi, cười nói: “Thanh niên mà bác, phải đi ra ngoài xã hội chứ...”

“Hai ba hai tư tuổi rồi, mà vẫn không tìm người yêu đi.”

Bác gái vẫn nói không ngừng.

Tôi gãi gãi đầu, không biết nói với bác thế nào.

“Ôi chà, cháu thấy đấy, bác chỉ biết nói linh tinh thôi.... Tiểu Tuấn à, cháu mau ngồi xuống đi, ăn cơm chưa cháu? Bác đi làm chút ít đồ cho cháu ăn nhé...”

“Thôi bác ạ, cháu ăn rồi. Bác bảy đâu rồi ạ, vẫn ở xưởng gạch hả bác?”

“Lại chẳng phải thế à, ông này suốt ngày luôn chân luôn tay, chẳng biết nghỉ ngơi gì hết.”

“Đúng thế đấy bác ạ, bác phải khuyên bác bảy đi, đừng vất vả quá, nếu không thì để xưởng gạch cho người khác cho xong, về nhà hưởng phúc là được rồi.”

Tôi thành tâm nói.

Bác gái cười: “Ông ấy cứng đầu lắm, không nghe bác khuyên đâu. Không có gì làm là ông ấy lại buồn bực chân tay....Tiểu Tuấn à, trong nhà cũng chẳng có gì ngon, có ít lạc tươi, cháu mang về cho chú 12 thím 12 một ít nhé...”

“Vâng ạ.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

..........

Đầu tháng 9 vừa vào học, tôi bèn đi đến thành phố Giang Khẩu, gọi Hắc Tử, Bàn Đại Hải và Tiểu Thanh đến họp.

“Hắc Tử, trên sổ sách của khách sạn còn bao nhiêu tiền mặt?”

“Khoảng tầm 600 vạn. Đấy là tổng thu nhập của khách sạn và lầu viết chữ.”

Hai năm nay, được sự chỉ lệnh của tôi, Hắc Tử ngoài những khoản chi tiêu cần thiết, tất cả doanh lợi đều tích lại cả.

Tôi gật đầu, hỏi Bàn Đại Hải: “Thế công ty quảng cáo Phượng Hoàng của anh còn phải đầu tư bao nhiêu tiền nữa?”

Công ty quảng cáo Phượng Hoàng mới bắt đầu hoạt động vào năm nay, phát triển nghiệp vụ rất nhanh, tạm thời cũng chưa hi vọng có thể cho nhiều lợi nhuận. Vì vừa làm là đã phải bước đến con đường sản phẩm đẹp đẽ tinh xảo, có lẽ vẫn phải đầu tư một số vốn nhất định nữa.

Gương mặt tròn xoe của Bàn Đại Hải nở ra một nụ cười: “Đầu tư vào thì không cần nữa, tôi còn có thể điều động ra bốn năm mươi vạn nữa.”

Tôi sáng mắt, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Tốt lắm, quả nhiên có tài cán.”

Bàn Đại Hải khiêm tốn nói: “Chẳng phải là do cậu chỉ huy sao? Cứ làm theo cậu nói, tập trung sức lực, tìm một công ty lớn để hợp tác, chỉ mấy quảng cáo cho tuyến đường xe bus ở thành phố Giang Khẩu thôi cũng kiếm được một món tiền lớn rồi.”

“Được rồi, cái miệng đó của anh, thì cứ giữ lại để dỗ con gái đi. Tiểu Thanh, chỗ chị thì sao?”

Tiểu Thanh vẫn mặt một chiếc váy màu hoa tím, cô thích hoa hồng tím và màu trắng đen, vì có thể để lộ ra khí chất của giám đốc. Nghe vậy mỉm cười đáp: “Cũng làm theo như cậu nói, giờ đây tiền có khoảng 1500 vạn tệ Hồng Kông rồi.”

Thật là người tài, một nghìn vạn, trừ đi tiền lập công ty, chỉ mấy tháng thôi, mà đã gần gấp đôi rồi, thành quả chiến thắng thật huy hoàng.

“Thế này, chỗ Bàn Đại Hải không cần động vào nữa, bốn năm mươi vạn cũng không làm được việc gì lớn cả, để ở đó ứng cứu đi. Chỗ Hắc Tử để lại 100 vạn, đưa cho Tiểu Thanh 500 vạn...”

Hắc Tử gật đầu.

Thấy mặt của Bàn Đại Hải có chút không vui.

“Tiểu Thanh, tất cả hợp đồng, toàn bộ phải giải quyết cuối tháng 9, đến tháng 10, khi không có em, không được làm nữa.”

“Được.”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ rất hưng phấn.

“Hắc Tử, ở chỗ tôi còn tiền, số lượng hơi lớn, anh có thể tìm cách đưa vào tài khoản đầu tư của Thịnh Nghiệp không?”

Hắc Tử đã đến thành phố Giang Khẩu hai, ba năm rồi, nên có qua lại với những ngân hàng tư nhân ngầm.

“Bao nhiêu?”

“Bảy nghìn vạn!”

“Cái gì cơ?”

Ngay lập tức, cả ba người đều tròn mắt.

Hắc Tử nhướn đôi lông mày, hai mắt to tròn, chiếc miệng nhỏ của Tiểu Thanh biến thành hình chữ “O” thật dễ thương, còn Bàn Đại Hải thì buồn cười nhất, mắt với mũi dí sát vào nhau, cả một khuôn mặt tròn vo, chỉ nhìn thấy mỗi cái miệng to đùng.

Tôi nhấc điếu Trung Hoa trên bàn, để lên miệng, Tiểu Thanh là người hồi lại đầu tiên, cười châm lửa cho tôi.

“Đừng có ngạc nhiên như vậy, tôi vay từ công ty Đằng Phi đó.”

“Trời ơi là trời, 7000 vạn...”

Bàn Đại Hải lắp bắp kêu, không tin vào tai mình nữa.

“Bí thư chi bộ Tấn Văn đúng là tài năng! Cũng chỉ có công ty Đằng Phi, mới có số tiền lớn đến vậy!”

Hắc Tử cười nói, cũng ngậm một điếu thuốc lên miệng.

Tiểu Thanh đột nhiên hơi lo lắng, hỏi: “Tiểu Tuấn, món tiền thật là quá lớn, nhỡ đâu...”

“Không có nhỡ đâu! Chỉ có kiếm được, không có lỗ vốn!”

Tôi mỉm cười, rồi lại phả ra một hơi, chậm chạp nói, giống như một việc làm ăn chỉ có ba, năm nghìn tệ.

Sự lo lắng của Tiểu Thanh ngay lập tức biến mất, thấy tôi trấn tĩnh vậy, cũng vui vẻ theo, ánh mắt nhìn tôi đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái. Mọi người đều nói phụ nữ bẩm sinh đã sùng bái người đàn ông mạnh mẽ, câu này đúng là sự thật.

Trong lòng Tiểu thanh, sự tồn tại của tôi cực kỳ to lớn.

“Hắc Tử, thế nào?”

Hắc Tử thận trọng nói: “Số lượng lớn quá, một nơi sợ rằng không làm được. Tôi đi hỏi thêm đã.”

“Vậy thì giờ anh hỏi ngay đi.”

“Ừ.”

Hắc Tử nhấc chiếc điện thoại trên bàn, gọi điện. Sau khi vang lên mấy tiếng, người bên kia nhấc máy. Hắc Tử bèn nói về tình hình cụ thể một hồi, bên đó do dự một lúc, rồi đáp rằng bốn nghìn vạn thì không vấn đề gì. Hắc Tử gật đầu, rồi lại gọi cho một số khác, bên này đồng ý tiếp nhận ba nghìn vạn còn lại.”

“Tôi cho anh thời gian 1 tháng, đầu tháng 10 phải chuyển hết tiền đến.”

Tôi trầm giọng nói.

“Yên tâm, không có vấn đề gì.”

..........

Ngày 10/9, tôi đã chính thức được nộp đơn xin vào Đảng, thầy giáo Khâu là người giới thiệu của tôi.

Hai vị này rất yên tâm, nguyên nhân có ba điều, thứ nhất, kết quả cuối kỳ năm nhất, các môn của tôi đều ưu tú, thứ hai, bỉ nhân là người được nhận giải thương vinh dự “đoàn viên ưu tú” của khoa Trung Hoa Đại năm ngoái, thứ ba, trong cuộc thi viết văn “Lá cờ đầu phản đối tự do hóa giai cấp tư sản” của tỉnh D tổ chức, bài văn của tôi đã giành được giải nhất.

Hì hì, ở đằng sau có sự trợ giúp của bộ trưởng bộ tuyên truyền, muốn giành được giải nhất đúng là việc không khó lắm.

Lời bình của giáo viên với tôi là: Chăm học nhanh nhẹn, lập trường kiên định, yêu thương công ích, thích giúp đỡ người khác.

Học sinh tài năng vẹn toàn thế, đúng là một đối tượng bồi dưỡng tốt của Đảng.

1/10, tôi đứng dưới lá cờ đỏ của Đảng giơ tay phải lên trang trọng đọc lời thề, trở thành một đảng viên dự bị quang vinh.

15/10, vị đảng viên dự bị này xuất hiện ở tầng 18 tòa nhà Ức Xương Hồng Kông, phòng làm việc của giám đốc “công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Thịnh Nghiệp”.

Tôi mặc một bộ quần áo Lewis màu đen, đây là bộ quần áo Tiểu thanh mua cùng tôi từ trước, hai bộ Lewis, hai bộ Versace và hai bộ Amani. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đều rất hợp nhau. Ở trong nước giờ vẫn chưa có cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, nên đành phải mua ở Hồng Kông.

Nhìn cậu con trai to cao mở hai chiếc cúc cổ lộ ra một mảng ngực rắn chắc, lông mày rậm rạp uy phong, đang dùng tay gõ gõ vào bàn, ánh mắt của Tiểu Thanh cũng có phần mê màng.

Mắt tôi dính chặt vào màn hình trên bàn, đây là loại máy tính 286 mới nhất do công ty của Anh cho ra lò.

Giờ đây là 11h tối ngày 16/10, là 10h sáng của thời gian miền đông Newyork, thị trường chứng khoán ở phố Wall đã mở cửa.

Ngoài Tiểu Thanh, tất cả người quản lý đầu tư và cả người làm công đều đã đến đủ, mười mấy cặp mắt đều nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi này, mọi người nhín thở, chờ đợi mệnh lệnh.

Cùng với việc cuối tháng 9 đầu tháng 10, một khối tiền đầu tư lớn đã được gom lại, giám đốc Liễu lại tuyên bố tất cả các giao dịch đều dừng lại đợi mệnh lệnh, mọi người bèn đoán xem, sẽ xảy ra chuyện lớn gì. Giờ đây tiền của bốn tài khoản ở sở giao dịch Chicago, đã đạt đến ba ức tệ Hồng Kông, nếu đổi thành USD thì đạt đến 4000 vạn.

Ở Hồng Kông khi đó, đây cũng là một con số lớn.

Trước kia họ đều không chịu phục Tiểu Thanh, bởi lẽ Tiểu Thanh còn trẻ quá. Nhưng chính là em gái đại lục trẻ tuổi này, trong một khoảng thời gian ngắn 1 tháng, đã tập trung được một khoản tiền lớn đến vậy.

Mọi người đều ngầm đoán, Liễu tổng nhất định mà một thiên kim tiểu thư nào đó của nhà quan trong lục địa, nếu không thì làm sao có thể giỏi giang như vậy được?

Còn về Tuấn thiếu trẻ tuổi trên người toàn hàng hiệu và thần sắc nhàn hạ này, có lẽ cũng là công tử con nhà cấp cao, là một đôi cùng với Liễu Tổng.

“Từ bây giờ, làm trống hợp đồng YM , bốn tài khoản đồng loạt bắt đầu, mỗi cái bán ra 4000. Toàn bộ bán với gía hiện thời!”

Cuối cùng, tôi cũng chậm chạp ra mệnh lệnh!

“Cái gì cơ?”

Trong phòng làm việc ngay lập tức rơi đầy kính.

Đây đã là lần thứ ba họ bất ngờ rồi, 10h sáng, thị trường cổ phiếu Hồng Kông vừa mở cửa, tôi đã ra lệnh bán 1 vạn cổ phiếu Hang Seng với giá hiện thời.”

Lúc đó Hang Seng vẫn tương đối bình ổn và còn hơi lên cao, nhìn vào thị trường cổ phiếu toàn cầu, đều là tăng lên. Chỉ nửa tháng trước, tất cả tài khoản tiền tệ của công ty Thịnh Nghiệp đểu chỉ cho phép nhập không cho phép xuất, đây cũng là mệnh lệnh tôi đưa cho công ty làm theo. Vị quản lý Lý Sinh đó, vì ngày hôm sau làm trái lại với mệnh lệnh của tôi, nên đã bị Tiểu Thanh đuổi việc không hề do dự.

Sự thực đã chứng minh, khai trừ Lý Sinh là một quyết định hoàn toàn đúng đắn, theo chỉ thị chỉ nhập không xuất của tôi, mấy tháng nay, công ty Thịnh Nghiệp đã giành được nhiều doanh lợi, kiếm được hàng nghìn vạn tệ Hồng Kông.

Vì thế khi tôi xuất hiện một lần nữa ở công ty Thịnh Nghiệp, sự tôn kính của mọi người đối với tôi rất rõ ràng, không phải chỉ giống như sự tôn trọng lễ tiết phải có khi lần đầu tiên tôi đến đây nữa.

Người thanh niên trẻ tuổi này, thật không biết là con nhà ai, dù là con của nhà quan đại lục đi chăng nữa, thì cũng không thể hiểu rõ thị trường tiền tệ đến vậy. Hình như lục địa bây giờ vẫn chưa có một sở giao dịch chứng khoán nữa.

Những kiến thức về tiền tệ của Tuấn thiếu lấy từ đâu vậy?

Chỉ dựa vào kiến thức trong sách, không hề có kinh nghiệm thực tiễn, cũng có thể hiểu rõ thị trường cổ phiếu trên toàn cầu như vậy sao?

Nhưng khi tôi lật lại phán đoán mấy tháng trước của tôi, hạ lệnh ngừng bán tất của cổ phiếu, tất cả người quản lý đều kinh hãi nhìn tăm tắp sang Liễu tổng, hi vọng Liễu tổng có thể phủ quyết chỉ chị “điên cuồng” này.

Không ngờ Liễu tổng cũng “điên cuồng” theo, bảo mọi người chấp hành theo không hề do dự.

Khi chợ cổ phiếu Hồng Kông đóng cửa, hơi hạ xuống một chút, một vạn cổ phiếu không mang lại lợi nhuận gì lớn, những người này mặc dù đã miễn cưỡng chấp hành theo lệnh của tôi, nhưng ánh mắt của họ nhìn vào tôi rõ ràng có sắc thái không tin tưởng. Cần phải biết rằng tích cóp cổ phiếu, nhất là cổ phiếu Hang Seng qua đêm là một việc làm vô cùng mạo hiểm. Huống hồ lần này lại là tích đến hai ngày? Cũng không biết tình hình của thị trường cổ phiếu Newyork thế nào.

Không ngờ đến giờ, Thiếu tuấn lại cho ra một mệnh lệnh “điên cuồng” hơn cả buổi sáng.

Bán hết hai vạn hợp đồng YM!

Trời ơi, người này đúng là điên rồi!

Cái gọi là hợp đồng YM, có nghĩa là hợp đồng chỉ số DOWN JONES của Chicago nước Mỹ. Trước mắt chỉ số DOWN JONES vào khoảng 2300 điểm. Lúc này bán ra hai vạn, nếu mỗi ngày nó lên 1 điểm, thì có nghĩa là 10 vạn USD đã biến thành mây khói.

“Tuấn thiếu, thế này quá mạo hiểm!”

Cuối cùng, một người quản lý nữ trẻ tuổi bước lên một bước, nói một câu rất to gan.

Người quản lý này khoảng chừng 25 tuổi, dáng người không cao, đeo một cặp kính cận, bề ngoài cũng được coi là ưa nhìn, vì quá xúc động, nên mặt đỏ rực lên, bộ ngực đầy đặn phập phồng dưới lớp áo.

“Tiểu thư, cô tên là gì?”

“Tôi là Hoàng Diệu Kỳ....Tuấn thiếu, lúc này bán ra 2vạn hợp đòng YM, tức là lấy tiền đồ của cả công ty ra để dánh cược đó, người khôn ngoan sẽ không làm vậy đâu!”

Trên mặt tôi lộ ra một nụ cười, nói: “Tốt lắm, Hoàng tiểu thư, cô là người đầu tiên dám đứng ra đây chất vấn tôi, tôi rất ngưỡng mộ dũng khí của cô. Từ bây giờ, tiền lương của cô sẽ tăng lên 10%”

“Cảm ơn Tuấn thiếu!”

Hoàng Diệu Kỳ không hề nghĩ đến, một câu “phạm thượng” của mình lại có thu hoạch lớn đến vậy.

“Nhưng, giờ mời mọi người chấp hành mệnh lệnh, về vị trí công việc của mình, bán ra 2 vạn hợp đồng YM! Ngay lập tức!”