Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 294: Vận đào hoa




Du Khả Khanh đột nhiên cao giọng đòi theo đuổi tôi quả làm người ta bất ngờ.

Tin tức này rất nhanh đã được truyền khắp trường Hoa Đại, làm cho rắt nhiều người như bị rơi xuống đất, họ ùn ùn kéo nhau đi dò hỏi xem tên Liễu Tuấn này có lai lịch như thế nào. May mà bình thường tôi hành sự không phô trương, chưa từng thể hiện thế lực ở trường nên những người biết rõ nội tình đã ít còn ít hơn. Nhiều nhất chỉ có mấy nguời như thầy Khang, đám Trương Hiểu Mạn, nhưng họ sớm được tôi dặn dò giữ kín bí mật không nói linh tinh.

Vì thế bọn họ hỏi thăm đi hỏi thăm lại mất cả nửa ngày cũng chỉ biết tên này đến từ một tỉnh hẻo lánh, năm đó với thành tích đứng đầu mà được chọn vào khoa trung văn đại học Hoa Đại, bây giờ được tin sắp được làm môn hạ của Khương lão tiên sinh

Điểm duy nhất có giá trị ở hắn có lẽ chỉ có một điều. Chính là Liễu Tuấn có một cô người yêu vô cùng xinh đẹp. Nghe nói luận về mức độ xinh đẹp thì không phân cao thấp với Du Khả Khanh.

Hắn làm gì mà có vận khí tốt như vậy chứ? Sao lại có duyên với con gái vậy?

Hình như Du Khá Khanh bây giờ không chỉ xinh đẹp mà cũng là một trong những thiểu số "nữ đại gia" trong trường. Nghe nói tiền lương mỗi tháng công ty Phượng Hoàng trả cho cô ta không dưới một vạn đấy.

Một cô gái "tài mạo song toàn” như vậy sao lại có thể thích được tên Liễu Tuấn chứ?

Thật là chuyện lạ.

Du Khả Khanh lại không quản nhiều việc như vậy. Chẳng có việc gì lại chạy đến khoa Trung văn gặp lúc tôi đang lên lớp liền âm thầm đứng bên ngoài lớp học. Thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt tóc và lấy chiếc guơng nhỏ ra soi thậm chí còn uể oải đứng dựa vào lan can, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh. Không chỉ có học sinh mà ngay cả thầy giáo trẻ định lực kém một chút cũng bị thất thần, khi giảng bài đôi lúc nói lung tung làm cho cả giảng đường cười ầm lên.

Chuyện này quả thật làm người ta đau dầu.

Hôm nay Du Khả Khanh lại đứng bên ngoài phòng học. Cả nguời mặc một chiếc váy liền màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn mỏng manh, mặt lại mang thêm một chút u buồn trông rất cao quý và tao nhã.

Tôi ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, cô ấy liền nở một nụ cười tươi rói, giơ ngón tay lên hướng về phía tôi. Hoàn toàn coi những người khác là vô hình.

”Du Khả Khanh, cô đang làm gì vậy?”

Tôi thật sự có chút bực mình. Vừa tan học tôi lập tức làm mặt lạnh đến trước cô ta, không vui nói.

"Đưa tôi đi ăn cơm nhé! Đi thôi.”

Du Khả Khanh một chút cũng không thèm để ý đến sự không vui của tôi, càng không để ý đến sự kinh ngạc muốn chết của những người khác, vô tư bước lên trước, nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi hất tay ra, bước lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách, lãnh đạm nói: "Buổi trưa tôi đã hẹn người ta ăn cơm rồi."

"Vậy thì cùng đi."

Du Khả Khanh hoàn toàn không để tâm.

"Người tôi hẹn là bạn gái của tôi, cô cảm thấy có tiện không?”

Tôi nói ngược lại.

"Thế cũng không sao, tôi cũng đang muốn gặp cô ấy đây, cạnh tranh công bằng."

Canh tranh công bằng!

Tỏi không khỏi cười lớn lên: "Có nên cạnh tranh công bằng hay không hình như là do tôi quyết đinh chứ, đúng không?”

Du Khả Khanh cũng mỉm cười: "Tiếp nhận tôi hay không là do cậu quyết đinh, còn cạnh tranh hay không là do tôi quyết định chứ."

Lời này có lý.

Tôi có thể không yêu cô ta nhưng không thể ngăn cô ta yêu tôi.

Nhưng cô ta thật sự yêu tôi ư?

Yêu một người thật sự không cần lý do sao? Ít nhất tôi nhìn không ra lý do vì sao cô ta lại yêu tôi.

Thấy ánh mắt kiên quyết của Du Khả Khanh có lẽ cô ta nhất định đòi đi theo tôi.

Lại nhìn những anh mắt quái dị của các bạn học xung quanh, rõ ràng ràng dây dưa thì cục điện càng bất lợi.

"Như thế này đi. Buổi trưa quả thật không tiện, buổi tối tôi đi tìm cô rồi cùng đi ăn cơm, được không?"

Đôi mắt đen láy của Du Khả Khanh nhìn chằm nhằm vào tôi hình như đang xác định mức độ đáng tin trong lời nói của tôi khoảng mấy giây mới nở nụ cười, nói: "Cũng được, vậy tôi đợi cậu, biết tìm tôi như thế nào rồi chứ?”

Tôi nói: "Cô cũng quá xem thường mình rồi đó.”

Du Khả Khanh cười tươi, phong tình vô hạn.

Trong bữa trua, Xảo Nhi buồn bực không vui, bê bát cơm, gắp từng hạt một cho vào mồm có dáng vẻ nuốt không trôi.

"Xảo Nhi, sao vậy?"

Tôi không khỏi cảm thấy đau lòng, đặt bát cơm xuống nhìn cô ấy.

Đôi mắt Xảo Nhi dần đỏ lên, đặt nhanh bát cơm xuống, không ăn nữa.

Bảo mẫu Tiểu Mai nhìn thấy thế vội vàng gắp chút thức ăn rồi bê bát chạy vào nhà bếp. Cô gái này đến đây cũng được mấy ngày rồi, Xảo Nhi đối với cô ấy đương nhiên là rất tốt, cô ấy đối với Xảo Nhi cũng quyến luyến, chỉ là có chút sợ tôi.

Thực ra tôi không thân thiết với cô ấy như Xảo Nhi nhưng cũng tuyệt đối không ghê gớm. Chỉ là ít nói một chút với cô ấy thôi. Vì thế mà cô gái này mới cảm thấy tôi không dễ tiếp xúc.

Bây giờ Xào Nhi đã bắt đầu khóc. Tiểu Mai rất sợ.

"Xảo nhi, hôm nay làm sao thế?"

Lúc này không chỉ Tiểu Mai mà tới tôi cũng thấy luống cuống.

"Sao vậy, sao vậy?”

Tôi vội ôm lấy cô ấy, liên tục hỏi.

Xảo Nhi lắc đầu, không nói nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy men theo khuôn mặt cô ấy rơi xuống đất.

Tôi gãi gãi đầu có chút không hiểu.

"Tiểu Tuấn, anh có phải là ghét em rồi chăng, có phải không thích em nữa?"

Xảo Nhi khóc một tràng, nghẹn ngào nói.

Tôi không khỏi thấy mơ hồ, cười nói: "Lời này là thế nào? Anh từng nói ghét em lúc nào chử?"

"Vậy... Du Khả Khanh đó là thế nào?"

Nghe đến cái tên Du Khả Khanh phát ra từ miệng Xảo Nhi, tôi lập tức cảm thấy đau đầu. Việc này sao lại truyền đi nhanh thế, ngay cả Xảo Nhi cũng biết?

"Xảo Nhi, em nghe ai nói vậy?"

Tôi hơi cau mày, hỏi.

Sau khi nói ra cái tên Du Khả Khanh, Xảo Nhi luôn nhìn trộm sắc mặt của tôi, thấy tôi cau mày thì có chút bối rối

"Em...em nghe những sinh viên đến thuê phòng nói...nói anh và cô ta..."

Hóa ra là như vậy. Lông mày tôi càng nhíu hơn, hỏi:

“Nói anh và cô ta thế nào?"

"Không.. không có gì..." Xem ra Xảo Nhi vốn có rất nhiều ấm ức muốn nói với tôi nhưng thấy sắc mặt tôi không vui, lại có chút sợ hãi. Hình như bao nhiêu năm qua tôi chưa từng tức giận với Xảo Nhi. Tôi lại thở dài, nói:

"Xảo Nhi, Du Khả Khanh đang theo đuổi anh. Nhưng không giống như em nghĩ đâu. Anh vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với cô ta."

Xảo Nhi vừa nghe đã lặp tức nín khóc mà cười.

"Em biết mà…"

Tôi có chút buồn cười: "Em biết gì chứ?"

"Em biết anh sẽ không thích cô ta đâu..."

Tôi cố ý lật mặt: "Em lần sau mà còn đoán mò linh tinh thì anh sẽ giận thật đấy."

"Sẽ không đâu, lần sau sẽ không đâu..."

Xảo Nhi vội vàng xua xua tay, dáng vẻ rất lo lắng, nhưng vô cùng đáng yêu, nào giống một bà chủ lớn nắm trong tay cả mấy trăm triệu.

"Vậy em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?"

Xào Nhi nhìn tôi, cắn môi, cúi đầu xuống, mặt đỏ lên.

Tôi lập tức động lòng sắc, bất kể mọi thứ xung quanh mà bế lấy cô ấy đưa vào phòng ngủ.

"A. . .không được không được, Tiểu Mai còn đang ở trên…"

Xảo Nhi không ngờ tôi lại "vô sỉ" như vậy, luống cuống chân tạy trong lòng tôi.

"Ở cũng chẳng sao, cũng không phải là không biết mà!"

Tôi nhe răng nói.

"Không... không đâu. Anh vẫn còn chưa ăn cơm mà..."

"Ăn em là đủ rồi"

"Không..."

Xảo Nhi còn đang tìm lí do thì tôi đã đá cửa phòng ngủ ra, ném nhẹ cơ thể mềm mại xinh đẹp của cô ấy xuống giường trải đệm màu phấn hồng, sau đó như một con hổ đói chụp mồi lao tới.

"Ôi, cửa, cửa vẫn chưa đóng..."

Vì vừa "ức hiếp” Xảo Nhi, buổi chiều lại phải lên lớp nên bụng rất đói, sôi lên ùng ục, tôi ngồi dậy ăn cơm thì phát hiện Tiểu Mai đã len lén mang thức ăn đi hâm nóng lại.

Tôi cười ha ha, ăn mấy bát lớn như con lang đói, lại thấy Xảo Nhi xuống giường vào phòng tắm, tôi rón rén chen vào. Xảo Nhi kêu ầm lên, tôi liền ôm cô ấy nhảy vào trong chiếc bồn tắm cực lớn.

Nghich ngợm đến khi trời mờ tối, Xảo Nhi mềm mại nằm trên chiếc giường cung đình lớn, thở dốc, liếc mắt nhìn tôi, cả đôi mắt tràn ngập ý xuân.

Khi ra khỏi cửa tôi vô cùng dồi dào tinh thần.

Du Khả Khanh đang đứng ở hòn non bộ trong khoa ngoại thương, lại đã thay một bộ quần áo mới, hơn nữa lại thay bộ váy mà cô ta đã mặc trong tấm hình quảng cáo. Tóc hất sang một bên, khuôn mặt mang một ý cười nhạt giống y hệt trong tờ quảng cáo làm cho người ta liếc mắt nhìn, thật không biết cô gái này đang nghĩ gì nữa.

Tôi dặn Tô Kiến Trung dừng xe ở xa một chút kéo kính xe xuống, vẫy tay với cô ta.

Du Khả Khanh nhìn thấy liền tươi cuời bước từng bước gợi cảm tới, đến trước xe thì xoay gót đôi giày cao gót một vòng hỏi: ”Đẹp không?”

Tôi cười lớn, không trả lời.

Du Khả Khanh có chút đau lòng, lắp bắp nói: "Nghe nói bạn gái cậu là một bà chủ lớn làm kinh doanh tôi còn tưởng cậu thích đàn bà thành thục một chút chứ…”

Dám chắc cô ta còn biết đàn ông thích những loại trang phục mê hoặc nào?

Có điều hình như loại trang phục mê hoặc này phải sau năm hai nghìn mới hình thành, hơn nữa là sản phẩm Đông Dương, bây giờ không phải mới năm 88 hay sao?

"Lên xe đi.”

Tôi đẩy cứa xe ra, bảo cô ta vào.

Du Khả Khanh mỉm cuời ngồi vào trong, rất tự nhiên dựa đầu vào vai tôi, tay nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi cũng mặc kệ cô ta, nói với Tô Kiến Trung: ”Đi thôi”

Lần này Tô Kiến Trung không hỏi đi đâu, khới động xe lái ra khỏi trường học, lúc này mới đi chậm lại, buồn bực hỏi: "Đi đâu?"

Người này tuy thuộc loại đầu gỗ, nhưng lại rất nhanh nhẹn, biết đó không phải là nơi có thể dừng lại lâu.

Tôi hỏi Du Khả Khanh: "Đi đâu?"

Du Khả Khanh kinh ngạc nói: "Là cậu nói buổi tối đến tìm tôi, sao tôi biết cậu sắp xếp thế nào?"

Tôi không khỏi vỗ vỗ vào đầu.

Chỉ là vì cuộc hẹn lần này bị ép nên trong lòng tôi vẫn mặc định rằng Du Khả Khanh sẽ sắp xếp tất cả.

"Đến nhà hàng cơm tây Kim Manh, ăn cơm trước đã."

Tô Kiến Trung không trả lời, đạp ga, xe chạy như bay.

Du Khả Khanh cứ bám lấy cánh tay tôi như vậy, dựa vào vai tôi, hình như là rất thỏa mãn.

Tôi kéo cửa xe xuống, châm một điếu thuốc, lại đưa cho cô ta.

Du Khả Khanh lắc đầu, nói: "Bây giờ không hút"

Tôi cũng không miễn cưỡng, tự mình hút.

Cả chặng đường cô ta chỉ nói có đúng bốn từ "bây giờ không hút". Tôi không nói, Du Khả Khanh cũng không nói. Hình như rất có sự ăn ý, Đến nhà hàng tây Kim Manh, Du Khả Khanh nắm lấy cánh tay tôi bước vào, một nhân viên phục vụ suýt chút nữa làm đổ đĩa đồ ăn.

Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt như lửa ở xung quanh.

"Cơm gà lá sen, thịt bò sấy khô, canh xương."

Tôi ngồi xuống bên một chiếc bàn, rồi nói với nhân viên phục vụ.

"Tôi muốn canh gà, một đĩa mì Ý nhỏ."

Du Khả Khanh nói

Tô Kiến Trung không ngồi cùng bàn với chúng tôi mà ăn ở một chiếc bàn khác. Người này giống tôi, thích ăn cá lớn thịt lớn, một khi đã gọi thì sẽ gọi hai phần, chỉ có một khác biệt duy nhất là mỗi lần anh ta gọi đều gọi hai phần giống hệt nhau.

Một lúc sau thức ăn được mang lên, tôi vùi đầu vào ăn không nói một lời.

Du Khả Khanh ăn đĩa mì Ý, thỉnh thoảng uống một hớp canh, cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tôi như một đôi vợ chồng nhiều năm vậy.

"Tiểu Tuấn?"

Đột nhiên có người hỏi tôi, có chút kinh ngạc lẫn mừng rỡ.

Tôi thẩm thở dài, than thế giới này thật nhỏ.

"Chị Mộng Doanh!"

Tôi đành phải ngẩng đầu lên chào Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh lại đụng hàng với Du Khả Khanh, cùng mặc một kiểu váy.

Luận về tướng mạo thì Du Khả Khanh đương nhiên ở trên Hà Mộng Doanh, nhưng luận về sự mê hoặc đối với đàn ông thì chưa chắc nàng đã thắng Hà Mộng Doanh.

"Không biết mọi người đến đây, nếu không tôi đã không mặc bộ này rồi.” Hà Mộng Doanh cười cuời, không nhìn ra có vẻ gì không vui, hơn nữa lại còn ngồi xuống bên tôi giơ tay ra phía Du Khả Khanh: "Cô Du, xin chào, làm quen chút nhé, tôi tên là Hà Mộng Doanh, là bạn của Tiểu Tuấn.”

Xem ra Du Khả Khanh thật sự tiếng tăm lẫy lừng, ngay cả Hà Mộng Doanh cũng biết tên cô ta.

Nhà hàng tây ở thành phố Nam Phương nhiều như vậy sao cứ nhất thiết phải đến Kim Manh cơ chứ?

Một Du Khả Khanh đã đủ làm tôi đau đầu rồi, giờ lại thêm một Hà Mộng Doanh đến, thật là mệt mỏi.

Tôi không khỏi lắc lắc đầu.

Du Khả Khanh đưa tay ra bắt tay Hà Mộng Doanh: “Chị Mộng Doanh, xin chào!”

Hà Mộng Doanh hơi nhíu mày: "Gọi là chị Mộng Doanh thì tôi không dám, cô Du và Tiểu Tuấn quen nhau như thế nào?"

''Chúng tôi là bạn học, đều là sinh viên củà trường Hoa Đại."

Hà Mộng Doanh cười nhạt; "Đại học Hoa Đại có đến mấy vạn sinh viên cơ mà."

Lời này có nghĩa là “ Cô thật giảo hoạt, trong mấy vạn sinh viên mà thoắt cái có thể cưa được kẻ "đáng tiền” nhất này.”

“Tôi nghĩ đây là duyên phận.” Du Khả Khanh cũng cười nhạt, tự nhiên ưỡn ngực lên. Hai con người xuân sắc gặp nhau đều có đức hạnh này.

"Chị Mộng Doanh, ăn chút gì nhé, tôi giúp chị gọi."

Hà Mộng Doanh cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ tự gọi."

Tôi lấy làm lạ nói: "Chị từ lúc nào trở nên tính toàn chi li vậy?"

"Vừa mới thôi."

Hà Mộng Doanh mỉm cười, trong ánh mắt lại có chút mơ hồ.

Tôi ngậm mồm lại.

“Được rồi không phiền hai người nữa. Tiểu Tuấn, hai ngày này nhớ gọi điện cho tôi đấy nhé."

Hà Mộng Doanh đứng lên, xoa xoa đầu tôi, ngón tay nhỏ rất tùy ý vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, ánh mắt mơ hồ lướt qua khuôn mặt tôi và Du Khả Khanh, cười một cách mập mờ.

Xem dáng vẻ có lẽ đã rước họa rồi, người con gái này muốn dọa nạt tôi thì phải.

Nghĩ cũng bình thường thôi, "đại sự" như vậy thì một bữa cơm tây sao có thể nhét vào miệng người ta?