Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 445: Bạn cũ xinh đẹp




“Liễu Tuấn!”

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, nhìn về phía cửa.

Đây vốn là phòng làm việc trước kia của Bạch Dương. Sau khi Bạch Dương rời đi, Liễu Tuấn chẳng khách khí mà chiếm cứ. Điệu bộ này chính là tuyên bố với mọi người, chỉ cần Liễu Tuấn tôi còn ở bộ trường học đoàn tỉnh một ngày, người đứng đầu ở đây chính là tôi.

Trì Hiểu Ba đảm nhiệm bí thư đoàn tỉnh ủy, lại làm sao điều một trưởng phòng đến đây?

Cô vốn không có mối quan hệ phức tạp nào ở trung ương đoàn và tỉnh ủy, bí thư đoàn tỉnh ủy này hơi có nghĩa là “chiếc bánh từ trên trời rơi xuống”. Liễu Tuấn không chỉ dựa vào hai vị thường ủy tỉnh ủy, có vẻ còn có thâm nguyên rất sâu sắc với Hà bí thư trung ương đoàn. Nói ra thì hơi khó nghe, ở đoàn tỉnh ủy, Liễu Tuấn gần như bằng với tổ chức của Trì Hiểu Ba, bí thư Trì trừ khi não có vấn đề thì mới đắc tội với Liễu Tuấn.

Trên thực tê, Vi An Bang rớt đài, người uy vọng đoàn tỉnh ủy lớn nhất không phải Trì Hiểu Ba là mà Liễu Tuấn.

Mọi người miệng không nói, phía sau man Vi An Bang rớt đài, tuyệt đối là có bóng dáng của Liễu Tuấn. Nếu không thì không thể mà trùng hợp như thế được. Người này quả thật là giống với bố anh ta, là một “con hổ cười”, không ra tay thì thôi, chứ đã rat ay thì chỉ có đưa vào chỗ chết, cả đời không ngóc đầu lên được.

Tôm cá nhỏ khác thì ổn định một tí, đừng có làm đi làm lại nhiều lần.

Một trưởng phòng cấp phó sở thế lực mạnh như thế, người đầu tiên trong lịch sử đoàn tỉnh ủy từ trước đến nay.

Vì thế, tuổi Liễu Tuấn tuy còn trẻ, người tróng đoàn tỉnh ủy dám trực tiếp gọi tên thì không có nhiều. chỉ là Trì Hiểu Minh cũng chỉ khách khí gọi là “Tiểu Tuấn” mà thôi.

Đây chính là nguyên nhân mà Liễu Tuấn có chút không ngờ tới.

Ở cửa là một cô gái trẻ thân hình cao ráo, vì bị phản quang, trong một chốc, Liễu Tuấn không nhìn rõ mặt cô ấy.

“Mời vào!”

Liễu Tuấn rất khách sáo nói.

Y có thể kết luận người đến không phải là đồng nghiệp đoàn tỉnh ủy.

Cô gái ấy chầm chậm bước vào.

Liễu Tuấn nhìn rõ rồi, là một cô gái tuổi ngang ngang với mình, mặt một T-shirt ngắn tay màu vàng rẻ tiền và chiếc quần dài xanh nhạt, đi đôi giày cũng rẻ tiền. Nhưng nhìn cả người thì lại không hề “rẻ tiền” chút nào, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, thanh tú, cũng có chút trang điểm, trông rất kiều mỵ, xinh đẹp, đặc biệt là thân hình rất chuẩn, bộ ngực đẫy đà, có vẻ còn hơn cả đại tiểu thư Hà, đôi chân dài trong chiếc quần dài màu xanh nhạt khiến hình dáng như ẩn như hiện.

Theo con mắt của Liễu Tuấn mà nói, chỉ luận nhan sắc, cô gái này chỉ có thể ở tầm trung, như thân hình lại tuyệt đối có thể nói là “tuyệt vời”.

“Liễu Tuấn, còn nhớ mình không?”

Cô gái xinh đẹp khẽ mở môi, nhẹ nhàng hỏi, giọng nói cũng rất dễ nghe, hơi có vẻ quyến rũ, sắc mặt có chút lo lắng.

Thế này khiến cho Liễu Tuấn có chút bị động, sắc mặt có một chút xấu hổ.

Nghe cô gái này nói như thế, hẳn là cô ấy đã gặp Liễu Tuấn rồi. vậy mà Liễu Tuấn lại không hề nhớ ra là ai. Tuy nhiên điều này thì không thể nói ra được, nếu nói ra thì thật là đả kích quá. Đặc biệt là đối với người con gái hết sức xinh đẹp mê người thế này lại càng đả kích hơn.

Có vẻ cô gái xinh đẹp đều có thể trở thành tiêu điểm ở đâu đó, không nhớ người ta, từ trước đến giờ đều là đặc quyền của con gái xinh đẹp. Vì những người đàn ông mượn cớ đến gần cô ấy thực sự là nhiều không đếm xuể, thế thì sao mà nhớ được chứ?

Liễu Tuấn thế nào mà dám không nhớ người ta?

Trong nháy mắt, trong trí óc Liễu Tuấn hiện lên, hình như có một chút ấn tượng, nhưng thật là quá mờ nhạt, không thể nhớ chính xác được.

“Tôi là Long Diễm Lệ, là sinh viên sắp tốt nghiệp trường Thủy Lợi thành phố Đại Ninh, báo danh tham gia hoạt động chi giáo, không lâu trước đây anh còn bồi dưỡng cho chúng tôi một buổi rồi đấy!”

Long Diễm Lệ vừa nói ra, Liễu Tuấn liền thoải mái

Thì ra là thế.

Hoạt động chi giáo đã đến “giai đoạn lâm chiến”, nhân viên và khu chi giáo đã vào vị trí cả rồi, Bạch Dương Liễu Tuấn và Dương Hưu Hoa ba người chính phó trưởng phòng của bộ trường học đều lần lượt tham gia lớp huấn luyện chi giáo hớn 500 sinh viên đại học.

Vài trăm người cùng lên lớp, chủ yếu là giảng giải “ý nghĩa to lớn” của hoạt động chi giáo và một vài việc cần phải chú ý, tiêu chuẩn là hai buổi học, ngoài ra còn có hai buổi thảo luận tự do cũng là một buổi sáng hoặc một buổi chiều. Có vẻ cô nương này lúc tọa đàm không hề phát biểu, nhìn qua một cái, Liễu Tuấn không thể nhớ nổi tên cô ấy, thế nên cũng không gọi là quá đáng.

“Xin chào, Long Diễm Lệ, mời ngồi!”

Liễu trưởng phòng chào rồi mời Long Diễm Lệ ngồi, lại còn đích thân đi pha trà cho cô ấy.

Nhưng cũng không phải là Liễu trưởng phòng gặp người xinh đẹp mà mới ân cần như thế. Liễu Tuấn “rất quy củ”, chỉ là đối với đồng sự đoàn tỉnh ủy mà nói, mọi người đều qua lại với nhau về công việc, ngày ngày gặp mặt, quá “thân thiết” cũng không phải là chuyện hay. Đối với nhân viên ngoài đơn vị hay “nhân dân quần chúng” như Long Diễm Lệ thế này, Liễu trưởng phòng từ trước đến nay đều rất khách sáo.

Đây cũng là những điều mà Liễu bí thư răn dạy, không được nghênh ngang trước quần chúng và các cán bộ.

“Cảm ơn!”

Long Diễm Lệ nhanh chóng đứng dậy nhận lấy cốc trà, rồi lại len lén nhìn Liễu Tuấn. Cũng không biết là do hiếu kì hay là “ngưỡng mộ” Liễu Tuấn con người tuấn tú lịch sự này nữa! Có lẽ là cả hai cũng nên. Liễu Tuấn mỗi lần lên lớp bồi dưỡng cho học sinh hoặc là làm công tác giáo dục tư tưởng, chỉ cần vừa giới thiệu thân thế của cậu ta, nhất định sẽ gây “xôn xao” một trận.

Hơn nữa, không thể phủ định, Liễu trưởng phòng thật là đẹp trai!

Trẻ tuổi tuấn tú, địa vị lại cao, dù mọi người có không biết cậu ta là công tử của bí thư thành ủy Đại Ninh, cũng cảm thấy hết sức “ngưỡng mộ”.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô fa đối diện, mỉm cười: “Bạn Long Diễm Lệ, có điều gì cần tôi giúp đỡ chăng?”

Khuôn mặt xinh xắn của Long Diễm Lệ đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

Liễu Tuấn liền gãi đầu.

Không phải là muốn cậu ta giải quyết vấn đề , vậy mục đích của Long Diễm Lệ là gì?

Lẽ nào muốn cậu ta kí tên lên áo à?

Liễu Tuấn tự thấy chưa đến mức “nồng nhiệt” như thế, mà cậu ta cũng đâu phải là Chu Nhuận Phát.

“Liễu Tuấn, quê bạn ở huyện Hướng Dương à?”

Trong lúc Liễu Tuấn đang gãi đầu, Long Diễm Lệ nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ! Quê tôi là ở huyện hướng dương.”

Trong đầu Liễu Tuấn lại càng nghi ngờ hơn, sao lại muốn điều tra tung tích chứ?”

“Tôi cũng là người huyện Hướng Dương.”

Long Diễm Lệ đổi sang giọng người huyện Hướng Dương, thần sắc rất phấn chấn.

“Ồ, thế thì là đồng hương rồi!”

Liễu Tuấn giọng điệu cũng có vẻ nhiệt tình hơn.

Thành thực mà nói, theo như tuổi tác tâm lý của Liễu Tuấn, cậu ta sớm đã qua cái giai đoạn “đồng hương gặp nhau nước mắt đầm đìa” rồi. Huống hồ địa vị của cậu ta lại cao như thế, không biết muốn tiếp cận Liễu gia. Liễu Tuấn giọng điệu có phần nhiệt tình như vậy, thật là “diễn xuất” quá.

“Liễu Tuấn, hồi tiểu học, có phải bạn học ở trường tiểu học huyện Hướng Dương không?”

Long Diễm Lệ lại dò hỏi.

“Đúng rồi…”

Liễu Tuấn thuận miệng trả lời, rồi lại nghĩ ngay ra và nói.

“Đợi đã… bạn… bạn là Long Diễm Lệ, nhà bạn ở phố cũ…chúng ta là bạn học cũ.”

Liễu Tuấn bỗng dưng nghĩ ra.

Long Diễm Lệ liền cười, nụ cười thật là xinh đẹp.

“Đúng rồi, là mình đây…”

“Ai da, bạn cũ, lâu rồi không gặp, thật là ngại quá, tôi suýt nữa không nghĩ ra…”

Liễu Tuấn lại đứng dâyh, bắt tay với Long Diễm Lệ.

Hồi lớp 3, cậu ta toàn trốn học, phần lớn thời gian là ở “ban vì nhân dân phục vụ của huyện Hướng Dương” giúp người ta sửa tivi, đài, kiếm ra “những đồng tiền đầu tiên trong cuộc đời”. Đối với phần lớn bạn học, giường như gặp nhưng mà không nhớ.

Long Diễm Lệ này cũng không biết là tồn tại trong kí ức của kiếp trước hay tiếp này nữa. tất cả đều hỗn loạn. Nói chung thì những việc quá lâu, ngay cả bản thân Liễu Tuấn đều rất loạn.

Bây giờ cậu ta đã dùng một vài câu ngắn gọn viết lại việc đại sự sau này xảy ra ra một quyển sổ. Ví dụ Chính biến Liên Xô, trong quyển sổ của cậu ta viết một vài chữ đơn giản như phương bắc 8-9!

Những người khác thỉnh thoảng thấy cậu ta viết vài sổ những điều như vậy, trong chốc lát cũng không biết nó có nghĩa là gì.

Cậu ta nhất định phải viết lại.

Cùng với sự trôi đi của thời gian, kí ức của kiếp trước càng ngày càng mơ hồ. Không cân thận thì sẽ nhanh chóng quên mất. Chốc chốc lại mở sổ ra xem, như một hình thức ôn tập, để những kí ức trong kiếp trước được sống lại trong trí óc.

“Tiên tri ” này đối với y là rất quan trọng.

Nhưng đột nhiên lại gặp bạn cũ trong phòng làm việc, Liễu Tuấn thật sự rất kích động.

“Đúng là bạn rồi, Liễu Tuấn! Đúng là bạn rồi…”

Long Diễm Lệ cũng rất vui vẻ, nắm chặt tay Liễu Tuấn, không ngừng nói.

“Mình vốn cũng không dám khẳng định… Bây giờ bạn thật là khác quá…”

Liễu Tuấn vỡ lẽ.

Chả trách cô vừa vào, không gọi là Liễu trưởng phòng mà lại gọi là “Liễu Tuấn”, cũng không dám nhận là bạn học cũ, mà từng bước từng bước nhắc cho Liễu Tuấn nhớ ra, thì ra cũng sợ nhận nhầm, rồi lại làm trò cười cho người ta.

Sợ người ta biết cô ấy tùy tiện đến đoàn tỉnh ủy nhận “bạn học cũ”, kết quả không phải lại gây trò cười.

Trên khuôn mặt trẻ trung của cô gái bỗng căng thẳng.

Liễu Tuấn nhìn lại Long Diễm Lệ một lượt, mỉm cười, nói: “Bạn còn khác hơn tôi, đúng là con gái lớn rồi có khác. Thật xinh đẹp !”

Hình ảnh hồi nhỏ Long Diễm Lệ dần dần hiện lên trong đầu của Liễu Tuấn.

Đương nhiên, chỉ là hình dáng qua qua, chứ muốn nhớ lại hoàn toàn hình ảnh hổi nhỏ của cô ấy thì cũng không thể.

“Liễu Tuấn, bạn thật là biết ăn nói!”

Long Diễm Lệ bèn nở nụ cười.

Liễu Tuấn giơ tay xem đồng hồ, sắp hết giờ làm rồi, liền nói: “Đi, bạn học cũ, cùng nhau đi ăn cơm đi. Đã mười mấy năm rồi…”

Long Diễm Lệ cũng không khách sáo, chân thành đứng dậy, thản nhiên cười với Liễu Tuấn.

Cô ấy đợi đến bây giờ mới vào thăm thì ra cũng là muốn cùng được ăn cơm trưa với Liễu Tuấn.

Xe của Liễu Tuấn vẫn là chiếc Santana cũ đó, bền ngoài thì hơi cũ một tí nhưng bên trong đã thay mới hết rồi. Vi An Bang bị lật đổ, Lâm Minh Nghĩa hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, nhất thời không thể đến gây phiền phức cho anh ta, Liễu Tuấn hơi coi trọng một chút không vội.

“bạn học cũ, đồ ăn tây hay đồ Trung Quốc đây?”

Liễu Tuấn cười hì hì hỏi.

“Tùy bạn quyết, mình là khách tùy theo ý chủ mà.”

Long Diễm Lệ mỉm cười nói.

“Vậy chúng ta đến nhà hàng tây. Tôi gọi đồ ăn Trung Quốc, còn tùy bạn.”

Tháng tư năm này, đoàn tổ thành phố Đại Ninh tham gia hội thương giao của thành phố Nam Phương, giành được kết quả vô cũng lớn, tháng năm trong hội giao dịch thương phẩm tỉnh N lần đầu tiên thành phố Đại Ninh tổ chức cũng giành được những thành tựu hết sức to lớn. Kinh tế thành phố Đại Ninh bắt đầu chuyển biến rõ rệt, dần dần bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng. Mức độ phồn hoa của thành phố Đại Ninh so sánh với việc Liễu Tuấn Tài vừa đến, đã có một sự khác biệt rất lớn.

Các khu vui chơi giải trí, các nhà hàng, khách sạn lớn nhỏ mọc lên như nấm. Đặc biệt là quảng trường Thiên Mã và quảng trưởng Thập Nhất, và xây dựng một “con phố thương nghiệp hoàng kim” giữa hai quảng trưởng, vì sự có mặt của các bất động sản như Trí Nghiệp Hoa Hưng, phát triển càng bừng bừng khí thế hơn.

Liễu Tuấn đưa Long Diễm Lệ đến một nhà hàng tây mới mở chưa được bao lâu.

Liễu Tuấn không phải là kiệt sỉ, không muốn dẫn bạn đến nhà hàng lớn ăn cơm. Cậu ta cảm thấy hai người đến một nhà hàng lớn, gọi một đống đồ thì thật là lãng phí. Với địa vị thân thế của cậu ta hiện này, hoàn toàn không cần phải tỏ vẻ nhà giàu mới nổi làm gì.

“hai suất cơm, một suất sườn sào, một suất thịt bò hầm, một bát canh gà, một xuất tim rau xào.”

Liễu Tuấn vẫn như trước, không ăn cơm lá sen thì ăn cơm bảo tử. Nhà hàng tây làm cơm Trung Quốc cũng là làm theo khẩu vị của cư dân thành phố. Cơm lá sen khá thanh đạm, thích hợp với khẩu vị của thành phố Nam Phương, khẩu vị người thành phố Đại Ninh hơi mặn hơi cay, cơm bảo tử rất đặc sắc.

Long Diễm Lệ ngồi đối diện với Liễu Tuấn, trên khuôn mặt nở nụ cười xinh đẹp, không nói một tiếng.

“Bạn học cũ, bạn ăn gì?”

Liễu Tuấn hỏi.

“À? Không phải bạn vừa gọi hai suất cơm rồi sao?”

Long Diễm Lệ có chút ngạc nhiên.

Liễu Tuấn cười lên, thì ra cô ấy tưởng có một suất cơm là gọi cho cô ấy.

“Không phải vậy, sức ăn của tôi lớn, một bữa tối thiểu phải ăn hai phần. Bạn muốn ăn gì thì cứ gọi đi…”

Liễu Tuấn nói, rồi đưa menu cho Long Diễm Lệ.

“Thì ra là vậy…”

Long Diễm Lệ thở một cái, nhận lấy menu, dùng ngón tay cái và ngón trỏ, ba ngón tay còn lại lần lượt nhếch lên, cố gắng khiến cho động tác của mình nhìn trông nho nhã cao quí, chỉ hơi tỏ vẻ làm vài động tác mà thôi. Tên Liễu Tuấn này cũng có thể hiểu, con gái trẻ trung xinh đẹp đều muốn biến mình thành thục nữ.

“Ừ, cho tôi một suất bò bí tết, chín chín một chút…”

Liễu Tuấn âm thầm cảm thấy buồn cười.

Xem ra “giáo phái” của Hà Mộng Doanh, môn đồ không ít, muốn ăn thịt bò bít tết giả làm “thục nữ” mà lại sợ sống ăn không nổi.

Thật là rắc rối!

Một lát sau thức ăn được mang đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhắc lại những câu chuyện thuở nhỏ mà đầy hết sức vui vẻ. Long Diễm Lệ trước vốn cùng lớp với Liễu Tuấn, sau đó Liễu Tuấn trực tiếp được vào cấp hai, hai người không cùng lớp nữa. Kết quả học tập của Long Diễm Lệ không phải là tốt lắm, ôn hai năm mới thi vào cao đẳng vì thế năm nay mới tốt nghiệp.

Tuy nhiên cũng không vấn đề gì, lúc đó, tốt nghiệp cao đẳng cũng được phân công việc.

“Liễu Tuấn, hoạt động chi giáo lần này 200 biên chế công việc sẽ phân phối thế nào?”

Long Diễm Lệ như thuận miệng nói ra, ánh mắt lộ ra đầy hy vọng.

Liễu Tuấn bỗng rùng mình, mỉm cười đáp: “điều này cần phải xem biểu hiện trong thời gian hoạt động chi giáo, thể hiện tốt thì xem xét tình hình cụ thể giải quyết.”

“Ồ, thì ra là thế.”

Long Diễm Lệ khẽ nói lại một tiếng, rồi cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Liễu Tuấn cũng vậy, nói một vài chuyện phiến, ăn hết xơm rồi đưa Long Diễm Lê về trường Thủy Lợi.

“Liễu Tuấn, sau này, mình có thể đến gặp bạn được không?”

Long Diễm Lệ hỏi một cách e dè.

Liễu Tuấn cười.

“Đương nhiên là được rồi. Bạn cũ mà, lúc nào cũng hoan nghênh!”

Long Diễm Lệ liền cười đầy vẻ thích thú, vui vẻ đi vào trường, chốc chốc lại quay đầu lại vẫy tay Liễu Tuấn!