Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 471: Kinh người




Hai người không nói được câu nào, nếu như cái mỏ than đó mà chỉnh đốn được thì bọn họ cần gì phải đến đây nịnh nọt thế này?

Liễu Tuấn thấy hai người ngẩn người, thì cười cười nói : "Tại sao, văn kiện trong huyện không cần thi hành sao?Uy tín của Bạch bí thư không cần bảo vệ sao? Đạo lý các anh không rõ?"

Lữ Vượng Hưng giật mình, cảm giác hiểu được ý của Liễu Tuấn bèn gật nhẹ đầu, nói : "Liễu bí thư nói rất có lý, uy tín của huyện ủy và Bạch bí thư nhất định phải giữ gìn..."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Thế mới đúng, huyện Ninh Bắc chúng ta, vẫn nằm sưới sự chỉ đạo của thư kí Bạch, giữ gìn uy tín của cấp trên là nghĩa vụ của mỗi một đảng viên cán bộ."

“ Đúng thế, Liễu bí thư nói quá chính xác, "Lữ Vượng Hưng liên tục gật đầu.

"Nhưng mà Liễu bí thư, quả thật chúng tôi cũng bất đắc dĩ mới như vậy. ", "Có gì thì các anh phải nói ra, các anh không nói lãnh đạo làm sao biết?"

Liễu Tuấn nói, chỉ chỉ lên bàn nói: "Uống trà, uống trà đi, ăn hoa quả đi, đừng vừa ăn vừa nói, lúc tan việc, không cần phải câu nệ!"

Hai người liếc nhau, đều là âm thầm thở phào một cái!

Còn tưởng rằng hắn muốn trở mặt..."Liễu bí thư, thật ra chúng tôi cũng biết chỗ hại của mỏ than, nguồn than đá quý giá của quốc gia bị xói mòn, biện pháp bảo vệ an toàn chưa đảm bảo dễ dàng phát sinh sự cố, nhưng Mã Đầu còn nghèo, dân chúng không có cách nào khác để kiếm tiền, chỉ có thể vụng trộm đào than đá lấy tiền... Anh xem, mỏ than rộng vậy, chúng tôi muốn chỉnh đốn cũng rất khó ra tay... Quê nhà người thân..."

Lần này Lữ Vượng Hưng lên tiếng, người này ăn nói cũng không kém gì Trần Bảo Quý, chỉ là lão luyện thành thục quá nên không chịu mở miệng thôi, chứ đã nói thì bài bản đủ cả.

"Không chỉ là chuyện này? Rất nhiều cán bộ nông thôn đều có cổ phàn trong mỏ than!"

Liễu Tuấn nâng chén trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói với Lữ Vượng Hưng.

Lữ Vượng Hưng thần sắc tái mét, lắp bắp nói: "Liễu bí thư, chuyện này. . .", cũng chỉ là tình huống cá biệt đa số các cán bộ đều rất liêm khiết, chiếm cổ phần thì cũng là tài sản của gia đình..."

Liễu tuấn bật cười, "Lão Lữ! anh và vợ anh có gì khác nhau?"

Lữ Vượng Hưng xấu hổ, Liễu Tuấn tiếp đó sắc mặt nghiêm nghị, đẩy sấp tiền trước mặt nói :, " Nếu như hai vị đến đây để nói những lời vô nghĩa này thì mời về cho tôi không có thời gian.", Lữ Vượng Hưng nhìn Trần Bảo Quý, hắn gật gật đầu, "Liễu bí thư, chúng tôi cũng không dám lừa gạt anh, tôi nói thật, quả thật là có như anh nói thật. Đây cũng không phải là hiện tượng của riêng xã tôi mà là toàn bộ huyện nơi nào có mỏ than đều như vậy..."

Liễu Tuấn khoát khoát tay: "Nơi khác thế nào các anh không cần quan tâm, các anh là nơi thí điểm, trước tiên hãy nói tình huống của các anh, con người tôi, các anh cũng biết, không thích quanh co lòng vòng, nếu các anh muốn nói thì nói, còn không tôi cũng không miễn cưỡng, đến lúc đó tất nhiên sẽ có người đến nói chuyện với các anh.”

Hai người lo lắng, Liễu bí thư thật là lợi hại, ép bọn họ phải đứng hẳn về một bên.Nếu đã như vậy thì phải thành thật có gì nói đấy, nếu không tin lãnh đạo thì lãnh đạo sao tin mình?

Lữ Vượng Hưng quan sát Liễu Tuấn rồi nhìn đống tiền trên bàn, hít một hơi thật sâu, gật nhẹ đầu, nói : "Liễu bí thư, chúng tôi sẽ đứng về phía anh. "
Liễu Tuấn mỉm cười, lập tức Lữ Vượng Hưng cũng không giấu diếm nữa, nói hết mọi vấn đề, tình trạng nghiêm trọng hơn so với dự tính của Liễu Tuấn

17 mỏ than đều có cán bộ nắm giữ, thậm chí là trăm phần trăm cổ phần, cán bộ chính là chủ, chỉ có điều treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, Chuyện này chỉ cần nộp ít tiền cho huyện là được, chỉ cần trích ra khoảng 10 đồng từ thuế qua cửa của mỗi tấn than là đủ, còn lại tất cả đều rơi vào hầu bao của họ” Liễu Tuấn nghe xong vô cùng tức giận nhưng vẫn nén giận nói.:
"Đã xảy ra sự cố bao giờ chưa?"

Lữ Vượng Hưng gật đầu: "Đã từng"

"Bình quân hàng năm chết bao nhiêu người?"

Liễu Tuấn không e dè, đi thẳng vào vấn đề,Lữ Vượng Hưng miễn cưỡng cười nói: "Liễu bí thư hay nói giỡn, sao có thể bình quân chết bao nhiêu người một năm. Cũng chỉ là sự cố nhỉ thôi, không đến nỗi chết người..."

Liễu Tuấn cười lạnh một tiếng, nói : "Mỏ than gặp sự cố là chuyện nhỏ? Anh nói đến chuyện ngã trong mỏ than?Các biện pháp an toàn của các anh lẽ nào sẽ không thể có sự cố? Gas nổ mạnh, sập lún, ngập nước, lúc nào cũng có thể có chuyện xảy ra, có thể đảm bảo mạng sống của người khác không? Nói thật đi!"

"Ách, Liễu bí thư..."

Lữ Vượng Hưng cười nói , "Không cần anh phải nói! Lão Trần, anh nói đi! Rốt cuộc hàng năm chết bao nhiêu người?"

Liễu Tuấn quả quyết cắt đứt lời của Lữ Vượng Hưng trừng mắt nhìn Trần Bảo Quý nói .

Trần Bảo Quý vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ tới mức nhảy dựng lên, mắt dò xét Liễu Tuấn, lắp bắp nói:

"Cũng không nhiều chỉ có vài ba người thôi. "

"Nói hưu nói vượn! Mỗi lần xảy ra sự cố sao có thể chỉ chết bằng đó được!"
Liễu Tuấn quát.

"Ách, năm nay xác thực chỉ chết có ba người, năm rồi, thì nhiều hơn chút nhưng Liễu bí thư, những chuyện này chúng tôi đều xử lý tốt. Gia đình bọn họ đều được bồi thường tiền, ít cũng là mấy nghìn đồng, nhiều thì hơn vạn.."

"Đủ rồi."

Liễu Tuấn tức giận đứng lên, đi tới đi lui, hắn thật sự không cách nào đem một mạng đánh đồng với mấy ngàn đồng, trước khi hắn xuyên việt, quốc gia từng có văn bản quy định, nếu như trong mỏ có người thiệt mạng thì đền bù không được thấp hơn hai mươi vạn, như thế hắn vẫn không thể chấp nhận được. Thấy Liễu Tuấn tức giận,hai người vội đứng lên, nhìn theo động tác của Liễu Tuấn, trong đầu thật sự có phần không chắc, hắn là người thế nào, rốt cuộc muốn làm gì.

Liễu Tuấn bèn nói :"Các anh nghe kĩ đây, các anh phải đóng tất cả các mỏ than nhỏ lại cho tôi, ngoại trừ mỏ than Mã Đầu ra không chỗ nào được khai thác nữa! Mỏ ở Mã Đầu cũng phải dừng khai thác để chỉnh đốn.

Sau đó hắn đứng dậy lanhaj lùng nhìn hai người nói: "Liễu bí thư,Chuyện này rất khó...” Lữ Vượng Hưng cứng đầu nói.

"Làm không được hả? Đã làm không được,thì các anh không cần phải khổ sở nữa, tôi sẽ phái người có thể làm được đến."

"Liễu bí thư, không phải là hai chúng tôi nói láo, trong xã ngoài tôi và Lữ bí thư ra, vô luận là ai, cũng chưa chắc làm tốt được." Trần Bảo Quý nói.

"Tôi biết rồi! họ Lữ và họ Trần là hai họ lớn trong xã, hai vị, lại là đứng đầu họ, nếu thay người khác thì họ sẽ gây chuyện đúng không?"

Hai người gật đầu. Hai người kia, lúc trước hối lộ Phương Triêu Dương mục đích cũng không phải muốn thăng quan, mà là muốn giữ cái chức trưởng xã và bí thư. Thấy châu báu nên không chịu chuyển chỗ đây mà. Dân chúng áp chế chính phủ! Các anh làm đảng viên làm cán bộ thế sao?"
Liễu Tuấn nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng hỏi, "Liễu bí thư, cũng không phải chúng ta muốn làm như vậy, thật sự là... Thật sự là yêu cầu của anh quá cao, chúng tôi không làm được..."

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Tôi đã nói rồi, các anh không làm được, thì tôi sẽ phái người làm được đến, các anh mời ra ngoài cho, ngay lập tức!"
Hai người liếc nhau, Trần Bảo Quý muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Lữ Vượng Hưng chặn lại, Lữ Vượng Hưng cầm lấy sấp tiền trên bàn rồi "Hừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Tống Giai đứng đó, Trần Bảo Quý nhìn cô một lượt, kỳ quái nói: "Giai Giai, cô phải cẩn thận một chút, không được để người khác ức hiếp!"

Tống Giai ù ù cạc cạc gật gật đầu. Đợi đến khi hai người đi khuất Tống Giai mới cẩn cẩn dực dực nói: "Liễu bí thư... , Liễu Tuấn khoát tay , nói : "Không phải chuyện của cô, cô có thể về nghỉ rồi."

"Hai người này sao lại vô liêm sỉ vậy chứ?"

Bạch Dương nghe xong chuyện cũng giận tím mặt, vỗ mạnh lên bàn.

"Ngang nhiên hối lộ thượng cấp lãnh đạo không thành, còn muốn uy hiếp lãnh đạo, muốn kích động dòng họ phản kháng lại, thật đúng là nực cười! Làm như vậy bộ, căn bản là quá đểu! Cậu còn muốn dùng bọn họ để chỉnh đốn mỏ than!"

Liễu Tuấn nhíu mày, nói : "Trước kia tôi cũng không ngờ tình huống lại nghiêm trọng vậy, vượt ra khỏi dự liệu của tôi, lúc trước tôi chỉ muốn cho hai người đó cơ hội chuộc tội, đồng thời chỉnh đốn những mỏ than nhỏ... Xem ra tôi nghĩ quá đơn giản.."

Khó thấy tên nhóc này tự phê bình mình. Bạch Dương nhịn cười, hai tay ôm ngực, nói : "Vậy bây giờ thế nào?"

Liễu Tuấn thở dài nói: "Còn làm gì nữa, dùng cách của chị!"

Trong cuộc họp văn phòng bí thư, Bạch Dương nói muốn lập tức tra rõ vấn đề của Trần Bảo Quý và Lữ Vượng Hưng, tiến hành song quy đối với bọn họ, "Song quy Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý ?" Lý Giang nhíu lông mày, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì vấn đề của họ rất nghiêm trọng, "Liễu tuấn nói xen vào "Thứ nhất, bọn họ đã từng hối lộ Phương Triêu Dương bảy vạn, giới thiệu bồ cho Phương Triêu Dương, tiếp theo, bọn họ còn muốn hối lộ tôi hai vạn, thứ ba, bọn họ âm mưu người phục vụ trong nhà khách vu hãm tôi! Tôi giờ đây chính thức báo cáo với Ban Kỷ Luật Thanh Tra huyện!"

Nói xong, Liễu Tuấn nói với Trương Hiểu Mạn : "Trương thư ký, xin cô hãy ghi chép lại,tôi chính thức báo cáo với Ban Kỷ Luật Thanh Tra huyện vấn đề của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.

"Trương Hiểu Mạn dĩ nhiên trợn mắt há hốc mồm, nghe vậy vội vàng gật đầu cuống quít, vội tại ghi chép lại, các bí thư tham dự hội nghị sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng, một phó bí thư huyện ủy lại trực tiếp tố cáo cấp dưới của mình chắc chắn là có gì "Quái dị".”

"Xin hỏi liễu bí thư, có bằng chứng gì không?" Lý Giang cẩn thận nói.

Cũng không thể nói anh là phó bí thư huyện ủy tố cáo cấp dưới mà không cần chứng cứ? Anh đã theo trình tự mà làm thì tôi cũng theo trình tự mà làm "Có, thứ nhất, bọn họ hối lộ Phương Triêu Dương bảy vạn, cái này không cần tôi cung cấp chứng cớ, Phương Triêu Dương đã cung khai, Ban Kỷ Luật Thanh Tra tỉnh cũng đã xác nhận với Trần Bảo Quý và Lữ Vượng Hưng, chứng cớ vô cùng xác thực. Thứ hai bọn họ tối hôm qua ngang nhiên hối lộ tôi trong văn phòng, đương nhiên, không có nhân chứng khác, cần Ban Kỷ Luật Thanh Tra xác minh.Thứ ba tôi có bằng chứng, liễu tuấn nói, móc ra "Bản cung" của Tống Giao giao cho Lý Giang, Lý Giang xem xong, yên lặng gấp lại, kẹp bút đặt cẩn thận, chứng tỏ Lý Giang là người cẩn thận, sẽ không để người khác nắm thóp, nếu như chứng cớ, thì huyện trưởng cũng không thể chỉ xem qua. "Thật ra, đây cũng chỉ là vấn đề bên ngoài mà thôi, vấn đề của xã Mã Đầu còn nghiêm trọng hơn..."

Liễu Tuấn nói , bắt đầu chậm rãi thuật lại mọi vấn đề, Bành Thiểu Hùng vào làm việc ở huyện này đã hơn một năm cùng thời đại với Phương Triêu Dương lẽ nào chưa từng nghe đến? Vừa nghe là biết Liễu Tuấn nói đúng sự thật"Các đồng chí, nhìn thấy mà giật mình, quả thực đúng là giật mình! Mỗi mỏ than của xã hàng năm đều chết rất nhiều người, vậy thì cả huyện có bao nhiêu người khai thác bất hợp pháp?

Lại thêm bao nhiêu người chết? Chuyện như vậy, huyện ủy chúng ta nếu mặc kệ, thì đúng là vô trách nhiệm, không là không làm tròn trách nhiệm! Cho nên, chuyện này cần phải giải quyết dứt điểm.”

Bạch Dương phẫn nộ nói, "Tôi đồng ý, "Chu Quốc Trung người thứ nhất tỏ thái độ, chậm rãi nói : "Tôi đồng ý, "Lý Giang cũng không chút do dự, gật đầu nói: "Tôi cũng đồng ý.”