Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 541: Luận điểm tài chính được lên báo




- Tiểu sắc ma, cậu lại giở trò gì thế?

Trong điện thoại truyền tới tiếng nũng nịu của Hà Mộng Doanh, chỉ một câu "tiểu sắc ma" đã làm người ta ngứa ngáy rồi.

Liễu Tuấn nằm trên ghế sô pha của gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga, hai chân gác lên thành ghế, không có lấy chút hình tượng nào.

- Có phải là lâu lâu không bị đánh, mông lại ngứa rồi phải không?
Liễu Tuấn trả lời rất "hạ lưu", nhớ tới thân hình lả lướt của Hà Mộng Doanh, lòng lại cồn cào.

Hà Mộng Doanh cười khanh khách:
- Này, cậu đăng bài trên nhật báo kinh tế, rốt cuộc là có ý gì đấy?

Hà Mộng Doanh đi vào chuyện chính.

Liên quan tới chuyện đồng Yên có thể tăng giá, theo an bài của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn viết bài gửi lên nhật báo kinh tế, hơn nữa được đăng ở vị trí rất bắt mắt.

Phải nói với văn tài thạc sĩ văn học của Liễu Tuấn, viết bài đăng lên nhật báo kinh tế không phải là vấn đề, nhưng được đăng ở vị trí bắt mắt trên tờ báo lớn toàn quốc, thì là chuyện không đơn giản.

May mà Chu tiên sinh đeo hàm phó bộ trưởng bộ tuyên truyền trung ương, mở "cửa sau" cho đệ tử đắc ý cũng không khó.

Liễu Tuấn dùng tên thật chứ không phải là bút danh.

Người biên tập cũng ghi chú rõ ràng tác giả là phó bí thư huyện Ninh Bắc, cán bộ đảng ủy, điều này phải chú ý, cán bộ đảng viết được bài báo lý luận kinh tế chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa dự đoán xu hướng hai đồng tiền quốc tế chính, bất kể như thế nào cũng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Chu tiên sinh nói rất rõ ràng:
- Tiểu Tuấn, con người già đi, nhưng tư tưởng không thể đi xuống, phải đứng ở góc độ toàn cục để xét vấn đền, nếu không năm ba năm nữa, cháu sẽ thành hạng quan liêu đó.

Lời này giống y như đúc lời của Nghiêm Ngọc Thành, quả nhiên không hổ là thầy trò, mạch tư tưởng truyền thừa giống nhau, hiện giờ lại bắt đầu ảnh hưởng tới đệ tử nhỏ.

Chu tiên sinh "lấy công làm việc tư" tất nhiên là vì tạo thế cho Liễu Tuấn, ông đã sau mươi mấy tuổi rồi, làm hết khóa này, cơ bản là lùi về, bất quá cán bộ cao cấp dạng "túi khôn" như ông, cho dù là nghỉ hưu cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, sau khi lui khỏi thế chế, phòng chừng sẽ đảm nhận chức đứng đầu cơ cấu nửa chính phủ nào đó, thậm chí vẫn đeo một chức vụ hành chính, trở thành phụ tá của đại lão đỉnh cấp.

Chu tiên sinh không quá để ý tới vấn đề tài chính, nhưng không phản đối đệ tử nhỏ tìm hiểu thêm về kinh tế thế giới.

Một cán bộ lãnh đạo hợp cách, thì phải hiểu biết toàn diện, mới phù hợp với yếu cầu về cán bộ thanh niên dự bị trong mắt cao tầng.

- Bài báo kia chỉ có sáu bảy ngàn chứ, chỉ viết về chuyện thời này, quá đủ rõ ràng rồi, chị còn không hiểu à? Chị làm bà chủ kiểu gì thế?
Liễu Tuấn rất không vui.

Hà Mộng Doanh trong đám "nữ thái tử" đại thứ ba, được coi là có đầu óc kinh tế rồi, ở Nam Phương và thủ đô mở hai câu lạc bộ, làm ăn cực tốt, hiện giờ Hà đại tiểu thư đã sắp thành đại phú bà bạc tỉ rồi, đó mới là tính tiền mặt có thể sử dụng, không bao gồm nhất bất động sản mà cô nghiếm ba phần trong Hoa Hưng.

Một người am hiểu kinh tế như vậy lại hỏi bài văn kia có ý gì, bảo Liễu nha nội không tức sao được?

Bị tình lang mắng cho một trận, Hà Mộng Doanh cũng không giận, cười hì hì nói:
- Người ta ngốc mà, có thông minh được như cậu đâu, đọc không hiểu thì nói không hiểu. Hay là cậu tới thủ đo giải thích trước mặt cho người ta đi.

Thì ra Hà đại tiểu thư kiêu ngạo lại cam tâm tình nguyện tự xức là ngốc trước mặt Liễu nha nội là vì câu sau.

- Chẳng phải là trẻ con nữa, còn cần nắm tay chỉ dẫn à, thật đúng là.
Liễu nha nội làu bàu trong điện thoại.

Nghe thấy câu này trái tim thiếu nữ của Hà đại tiểu thư lại nhộn nhạo, hận không thể lập tức chui qua đầu điện thoại bên kia, đè lấy "tiểu sắc ma", có điều mỗi lần gặp nhau, hình như tới chín phần Hà đại tiểu thư mới là người bị đè.

- Này nói nghiêm túc đó, cậu có rảnh không? Rảnh thì tới thủ đô một chuyến, giới thiệu cho cậu làm quen với mấy người bạn trong giới tài chính.
Hà đại tiểu thư xao xuyến một trận rồi thu lại tơ tưởng, nói chuyện nghiêm túc.

Liễu Tuấn biết trong câu lạc bộ Trường Thành của Hà đại tiểu thư, có một số nhân vật lớn của giới chính trị và kinh tế lui tới, Hà đại tiểu thư muốn Liễu Tuấn mở rộng quan hệ.

- Ừ nói ra xem là nhân vật thế nào, có đủ tư cách để làm quen không đã.
Liễu Tuấn cố ý kéo dài dọng, ra vẻ do dự.

Hà Mộng Doanh tức tới ngứa ngáy răng lợi, con người này thực khó chịu.

- Có một số người trong giới thương nghiệp, còn cả người trong thể chế, đã nghe tới Khâu Tỉnh Xuyên chưa?
Hà Mộng Doanh nhắc tới một cái tên.

Liễu nha nội rất không vui nói:
- Kể ra một vài nhân vật lợi hại nghe xem nào, chó mèo gì đó người ta cũng phải biết à?

Hà đại tiểu thư thiếu chút nửa giận tới xỉu ngay tại chỗ, hừm một tiếng nói:
- Cứ ra vẻ đi! Trên đời này chỉ có một mình cậu ghê gớm thôi.

Liễu nha nội càng bắt bí:
- Chị dám nói không phải sao?

Hà đại tiểu thư nghĩ một chút, cảm thấy người này nói đúng là có chút đạo lý, người khác đánh giá "tiểu sắc ma" như thế nào cô không rõ, chỉ biết trong lòng của cô "tiểu sắc ma" là số một:
- Được rồi, đừng khoác lác nữa, cậu nghe chuyện Khâu Tỉnh Xuyên đây, nam, ba mươi lăm tuổi, nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý công trình đại học kinh tế phương bắc, trước kia làm việc ở ủy ban cải cách quốc gia, ngân hàng trung ương quốc gia, hiện giờ là phó trưởng ban chính sách tiền tệ trong ngân hàng trung ương. Thế nào, đã đủ tư cách cho cậu làm quen chưa? Nếu như còn chưa đủ tư cách, thì cha vợ của anh ta là Lý Đức Sơn hiện giữ chức phó thủ tướng quốc vụ viện, cậu ruột là Vương Vạn Thiên bên quân ủy, thế nào cũng đủ tư cách cho cậu làm quen rồi chứ!

Hà Mộng Doanh giới thiệu rất trịnh trọng.

Liễu nha nội tức thì nhảy dựng dậy, mặc dù cách điện thoại, nhưng Hà Mộng Doanh cũng có thể nghe thấy bên kia "tiểu sắc ma" có tiếng xáo động, còn cho rằng Liễu Tuấn bị lai lịch của Khâu Tỉnh Xuyên làm ngã ngửa, không ngờ câu tiếp theo thiếu chút nữa khiến Hà đại tiểu thư tức nghẹn thở.

- Này, tên đó là một gã mặt trắng tiêu chuấn đấy, thế nào, chị nhìn trúng hắn rồi ả, đợi đấy cho tôi, tôi tới ngay, cho chị nghĩ lại.

Thế là Liễu nha nội lại mau chóng xuất hiện ở kinh thành.

Đối với việc tiểu ngoan đồng xin phép nghỉ làm liên tục như vậy, Bạch Dương vốn rất bất mãn, bày ra oai bí thư, chuẩn bị cho Liễu phó bi thư một bài học tổ chức kỷ luật.

Không ngờ mới hai ba câu Bạch thư ký đã bị thuyết phục rồi.

- Chúng ta phải mau chóng đi gặp Khâu Tình Xuyên, làm tốt có thể vãn hồi tổn thất hàng chục tỷ đồng cho quốc gia.

Con số hàng chục tỷ ngay lập tức hạ gục Bạch thư ký.

- Được rồi, vậy cậu không cần xin nghỉ phép nữa, coi như đi công tác, thuận tiện chạy chút hạng mục kiếm ít tiền về đây cho huyện.

Bạch Dương vốn rất thanh cao, không quan tâm tới "money", hiện giờ làm bí thư một huyện nghèo khó, chỗ nào cũng thiếu tiền, hiện giờ Bành Thiếu Hùng bấu trái vá phải, thanh cao như Bạch bí thư cũng thành mở miệng ra là nói tới tiền rồi.

Tuy nói "bí thư ngồi mũi thuyền, huyện trưởng đi trên bờ" là chuyện thường trên quan trường, Bạch thư ký nếu quá thanh cao, không trách khỏi bị các đồng chí chỉ trỏ sau lưng.

Liễu nha nổi thiếu chút nữa té lăn quay, kêu ầm lên:
- Bí thư đại nhân, huyện chúng ta có hạng mục gì đủ cho quốc gia coi trọng chứ, hơn nữa Khâu Tình Xuyên là phó trưởng ti ngân hàng trung ương, hơn nữa ngân hàng trung ương chỉ quản lý chính sách không quản lý tiền.

- Vậy cũng được! Cậu bảo Khâu phó trưởng ti đó đánh tiếng với ngân hàng thương nghiệm, cho chúng ta vay thêm vài trăm triệu cũng tốt mà.

Bạch bí thư không cần biết, vung tay lên quyết định luôn.

Thấy Liễu phó bí thư còn đang gãi đầu, Bạch bí thư "hung hăng" uy hiếp:
- Nếu chuyện này cậu không làm xong thì đừng có tới thủ đô nữa, cứ ngoan ngoãn ở lại phòng làm việc cho tôi.

Liễu phó bi thư cực kỳ uất ức.

Loại thủ đoạn "lưu manh" vốn là độc quyền của Liễu nha nội, dùng trên người Bạch Dương lần nào được lần đó, chưa từng thất bại, không ngờ bị chị Bạch Dương ăn trộm, dùng y nguyên lên người Liễu nha nội, cũng hiệu nghiệm như thần.

Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

Tuy nói là đi công tác nhưng Liễu bí thư đi một mình, không mang theo thư ký Phan Tri Nhân, đương nhiên Ngụy Xuân Sơn và Từ Văn Hòa cùng đi theo, có điều mọi người giả vờ không quen nhau mà thôi.

Hà đại tiểu thư đích thân tới đón.

Nhìn thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh hít sâu một hơi, đều bộ ngực "hoành tráng" của mình càng nhô lên thật cao, cho dù biết rõ Liễu Tuấn nói đùa, nhưng người này vừa nghe thấy có "tình địch" là sốt ruột chạy tới ngay, làm thỏa mãn chút "hư vinh" nho nhỏ của Hà đại tiểu thư.

Hà Mộng Doanh toàn thân y phục trắng, cổ đeo một chiếc vòng lục bảo, tóc ngắn gọn gàng, trong cao nhã lộ ra vẻ từng trải.

- Tên nhãi đó đâu? Hắn đâu rồi? Tôi phải đánh gẫy răng hắn ra.
Liễu Tuấn thấy Hà Một Doanh là "đùng đùng nổi giận" nhìn ngang ngó dọc, kiếm "tình địch".

Hà đại tiểu thư cười gập cả lưng lại, khẽ vịn lấy tay Liễu Tuấn, nũng nịu:
- Đừng nhìn nữa, không có người quen đâu.

Liễu Tuấn cười:
- Chưa chắc đâu, chị hiện giờ là danh nhân xã hội rồi, chị không biết người ta, không chừng người ta nhận ra chị.

Tuy nói như vậy nhưng Liễu nha nội không rút tay Hà Mộng Doanh ra, ngược lại còn đưa tay vuốt tóc của cô.

Hà Mộng Doanh bĩu môi nói:
- Thôi đi, người ta kín tiếng lắm rồi, danh nhân xã hội gì chứ?

- Chị ở đây là Nam Phương làm ăn lớn như thế, thiếu chút nữa dáng ngọc được đăng lên tạp chí thời đại, còn nói là kín đáo.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.

Hà Mộng Doanh cười nói:
- Trang bìa có tạp chí thời đại gì đó, ai thích thì đi mà lên.

- Dù sao thì tôi cũng chả thèm.
Liễu Tuấn đả kích Hà Mộng Doanh.

- Thật đáng ghét.

Hà Mộng Doanh đánh Liễu Tuấn một cái, hai người cười đùa, lên chiếc BMW đỏ chót của Hà Mộng Doanh phóng vọt đi.