Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 554: Chấp chính vì dân




Vị Liễu nha nội này đúng là biết hành hạ người khác, nếu nói Thi Triển Đường muốn tới Thất Lĩnh Trùng tìm mối làm ăn, thì nói thẳng với người ta ở phòng làm việc là được, bật máy điều hòa, thưởng thức trà thơm, trong lúc nói cười trăm vạn đầu tư cũng xong rồi, sung sướng nhường nào? Sao cứ phải lật đật bò lên lưng chừng núi phơi nắng!

Hành hạ mọi người cũng được đi, lại còn kéo cả Bạch bí thư yểu địu mỏng manh vào, đùng là muốn chỉnh người mà.

Kỳ thực cũng không trách Liễu Tuấn được, mà do phương thức tư duy tác quái.

Mỗi người có phương thức tư duy của mình, biểu hiện ra chính là thứ mà hay gọi " phong cách lãnh đạo" với "thói quen làm việc".

Liễu Tuấn luôn miệng nói lấy Nghiêm Ngọc Thành "làm mẫu", nhưng khi xử lý việc cụ thể, không tránh khỏi ảnh hưởng của cụ thân sinh Liễu Tấn Tài, việc gì cũng bắt đầu từ chỗ nhỏ nhất, đích thân lên tuyến đấu, trực tiếp nắm tư liệu.

Kiếp trước Liễu Tuấn là công nhân, làm việc kỹ thuật, càng yêu cầu thực tế, không đường mơ tưởng hão huyền.

Vì vậy để khai phá lá trà của Thất Lĩnh Trùng, giữa trời nắng trang trang chạy lên vườn trà Thất Lĩnh Trùng, cái nơi chim cũng chẳng thèm ỉa, lại coi là chuyện đương nhiên. Liễu Tuấn cũng muốn thông qua phương thức này để quán triệt thái độ làm việc chăm chú cẩn thận cho các cán bộ cơ sở.

Thi Triển Đường thăm dò:
- Ý của Liễu bí thư là muốn phát triển trà ở nơi này?

Liễu Tuấn cười đáp:
- Đúng là có ý này, Thất Lĩnh Trùng cách xa văn minh công nghiệp, ngay cả đường đi cũng chỉ tới ủy ban xã, không khí tươi mát, không bị ô nhiễm, hơn nữa khá cao, ánh mặt trời đầy đủ, chính là nói tốt để sát xuất trà ngon.

Liễu Tuấn thuận thế tâng bốc Thi Triển Đường một chút.
- Vừa rồi giám đốc Thi nhấm trà rồi, cũng nói là trà ngon mà. Nhưng quan trọng là phải biết đóng gói và quảng bá, tôi nghĩ phương thức thao tác thương nghiệp, giám đốc Thi càng hiểu rõ hơn chúng tôi.

Thi Triển Đường cười dè dặt, luận làm quan tôi tất nhiên không bằng Tiểu Liễu cậu rồi, nhưng nói tới làm ăn, thì Thi mỗ chẳng kém một ai, trước kia dù chưa từng kinh doanh trà, bất quá cũng chẳng làm khó được tôi.

Liễu Tuấn nói với Bạch Dương:
- Bạch bí thư, tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi một chút, mọi người cùng bàn bạc có được không?

Bạch Dương mỉm cười, thầm nghĩ thì ra tiểu ngoan đồng cậu cuối cùng cũng nhớ tới tôi là "Bạch bí thư" rồi đấy! Nhưng trước mặt mọi người chị Bạch Dương tất nhiên làm mất thể diện tiểu ngoan đồng, lập tức gật đầu.

- Bên kia có cánh rừng, tới đó ngồi thôi!
Ma Hoành Lượng vội chỉ vào một cánh rừng nhỏ cách đó không xa.

- Được.
Bạch Dương gật đầu, đi tới cánh rừng.

Vào trong rừng, ánh mặt trời gay bắt bị tán lá cây rậm rạp che đi, mọi người cảm thấy một luồng hơi mát lạnh ập vào mặt, bất giác rùng mình, cực kỳ khoan khoái.

Vương Á và Phan Tri Nhân liền đưa bình nước mang theo người ra mời mọi người uống.

- Giám đốc Thi, ý tứ của Bạch bí thư và huyện ủy là muốn phát triển nghề trà ở xã Cẩm Hương và Thất Lĩnh Trùng. Vị này là Lưu bí thư của xã Cẩm Hương, tôi mời đồng chí ấy tới đây, là để thương lượng lập một công ty, thống nhất vận hành, lấy hai xã trên làm cơ sở sản xuất, còn những xã trấn khác, cũng có nơi thích hợp trồng trà, thì đều thu hút tới, giám đốc Thi thấy thế nào?
Nói tới chuyện nghiêm chỉnh, lời ăn tiếng nói của Liễu Tuấn rất chú ý, đặt Bạch Dương ở phía trên cùng.

Vừa nói tới hạng mục đầu tư cụ thể, Thi Triển Đường liền trở nên cẩn thận, nghĩ một lúc rồi nói:
- Trà xanh tiêu thụ cạnh tranh rất kịch liệt, nếu như có thể đưa kỹ thuật chế biến thanh trà vào, khả năng giá cả và tiêu thụ đều tiến thêm một tầng.

Liễu Tuấn mắt sáng lên, nói:
- Suy nghĩ này rất đúng.

Những hộ nhà giàu tiêu dùng trà thực sự, tập trung ở vùng ven biển phương nam, nơi đó pha trà cũng giống như ăn cơm, đều là một chuyện không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, mà công phu pha trà, thì lấy thanh trà và hồng trà làm chủ, nên đề nghị này của Thi Triển Đường rất có lý.

Bạch Dương ngồi ở trên một tảng đá, chỉ mỉm cười nghe Liễu Tuấn và Thi Triển Đường thương lượng, không hề tùy tiện mở miệng ra chỉ thị.

Đám người Ma Hoành Lượng, càng cảm thấy kỳ lạ mới mẻ, bởi vì huyện ủy lãnh đạo trước kia, cơ bản rất ít đặt chân tới Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Hương, cho dù có tới một chuyến, cũng là cưỡi ngựa xem hoa, đâu được như Bạch Dương và Liễu Tuấn, trực tiếp đưa thương nhân Hồng Kông lên núi, khảo sát thực địa, rồi làm việc ngay ở hiện trường.

Chỉ bằng vào điều này, những lãnh đạo xã đã thay đổi hoàn toàn cảm tưởng về Bạch Dương và Liễu Tuấn rồi.

- Hoành Lượng, lão Lưu, lão Hoàng, các vị phải tranh thủ hành động, làm một phương án hợp tác tổng thể với giám đốc Thi. Ở phía xa, công tác chủ yếu là đảm bảo sản lượng và chất lượng của trà, sẵn sàng nông dân trồng trà, đương nhiên phải giúp đỡ bọn họ, giải quyết vấn đề thực tế, đừng có cứ ở trên cao tít mà chỉ thị cho người ta, đã hiểu chưa?
Liễu Tuấn quay đầu lại nói với các lãnh đạo xã, ngữ khí không nghiêm khắc lắm, nhưng ý tứ "ra lệnh" rất rõ ràng.

Đám người Ma Hoành Lượng gật đầu lia lịa.

Hợp tác với thương nhân Hồng Kông, với những lãnh đạo xã này mà nói, như cô nương lần đầu lên kiệu.

Có rất nhiều vấn đề chi tiết bọn họ căn bản là không hiểu, hạng mục hợp tác cụ thể, Liễu Tuấn sẽ thương lượng với Bành Thiếu Hùng, giao cho cơ quan chức năng của chính phủ xử lý.

Liễu Tuấn nói:
- Hôm nay tôi hẹn chủ tịch Triệu Ngọc của công ty Đằng Phi tới Thất Lĩnh Trùng khảo sát, không may Liễu chủ tịch không có thời gian, khả năng là sẽ tới muộn vài ngày, việc hợp tác với công ty Đằng Phi, cũng phải mau chóng đưa vào chương trình nghị sự.

Những lời này làm mọi người giật này mình.

Công ty Đằng Phi là một chiêu bái danh tiếng vang vọng toàn quốc, nghe ý tứ của Liễu bí thư thì Liễu chủ tịch của công ty Đằng Phi cũng nghe theo mình, nói mời tới là tới, mà không phải là các lĩnh đạo huyện Ninh Bắc tới tận nơi bái phỏng Liễu chủ tịch.

Lễ khánh thành trường trung học mới ở Thất Lĩnh Trùng, Liễu Triệu Ngọc cũng tới một lần, chiếc xe BMW sáng loáng đó tới tận bây giờ Ma Hoành Lượng và Hoàng Trạch Hỉ vẫn còn ấn tượng sâu sắc, bọn họ biết Liễu chủ tịch và Liễu bí thư cùng một dòng tộc ở Liễu Gia Sơn, nhưng không ngờ Liễu bí thư có uy vọng lớn như thế.

Thi Triển Đường thăm dò:
- Liễu bí thư và Liễu chủ tịch của công ty Đằng phi là bạn bè sao?

Liễu Tuấn cười đáp:
- Là anh em trong họ, Liễu chủ tịch là anh con bác của tôi.

Thi Triển Đường vỡ lẽ, liên tục gật đầu.

Chẳng trách mà người ta không nhận phong bì của mình, thì ra căn nguyên ở đây, dựa lưng vào ông chủ lớn của xí nghiệp dân doanh số một toàn quốc, nào có coi hai vạn đồng vào mắt.

- Bạch bí thư tôi suy nghĩ như thế này, Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Lý diện tích tương đối lớn, nhân khẩu cũng không ít, hai xã công lại có năm ba thôn hành chính, hơn bốn vạn năm nghìn nhân khẩu.
Nói tới đây Liễu Tuấn khẽ thở dài.

Vì quần chúng ở hai xã này tuyệt đại đa số vừa mới giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm, so ra thì hết sức ngheo khó, đường đường một huyện cấp dưới thành thị cấp tỉnh, lại có một "khu ổ chuột" như vậy, trong lòng Liễu Tuấn cảm thấy không dễ chịu.

Bạch Dương khẽ gật đầu.

Đám Ma Hoành Lượng đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa kính phục, Liễu Tuấn chỉ thuận miệng mà nói ra chính xác tình hình hai huyện có thể thấy Liễu bí thư rất chú ý tới hai xã này.

- Nhiều người như vậy, nếu đơn thuần chỉ dựa vào lá trà, muốn ăn nên làm ra, thì rất khó khăn. Huyện phải tăng cường hỗ trợ, công ty than Hưng Thịnh ở hai xã này có tổng cộng ba mỏ than, lợi nhuật sản xuất phải trích một phần dùng để hỗ trợ phát triển kinh tế của hai xã, cụ thể là phải đảm bảo chi trả trong việc hợp tác với công ty Đằng Phi.
Liễu Tuấn đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi lại trong rừng, vừa đi vừa nói:

- Đảm bảo chi trả?
Phan Tri Nhân lẩm bẩm.

Từ sau khi tới bên cạnh Liễu Tuấn làm việc, Phan Tri Nhân luôn học theo tác phong làm việc của Liễu Tuấn, nghiễn ngẫm lối làm việc của Liễu Tuấn, hi vọng có thể mau chóng trưởng thành về chính trị.

- Đứng!
Liễu Tuấn gật đầu, nhìn hắn một cái khích lệ.

- Kế hoạch của tôi là đẩy mạnh phát triển nghề chăn nuôi ở hai xã này, ý tưởng cụ thể là như thế này, mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần có điều kiện là nuôi mấy con heo, ít nhất là trên hai con. Xã phải làm một trại nuôi heo và ao thả cả quy mô lớn. Phân heo có thể làm thức ăn cho cá.

Nghe tới đây, hàng mi tuyệt trần của Bạch Dương nhướng lên, khóe miệng nhếch lên rất cổ quái, hẳn là thấy "ghê tởm", Bạch Dương thường ngày rất thích ăn cá, nghe Liễu Tuấn nói câu này, coi như xong rồi, về sau cô không dám ăn cá nữa.

Tiểu ngoan đồng thật đáng ghét.

- Liễu bí thư, mỗi hộ đều nuôi heo ư, chuyện này không dễ...
Ma Hoành Lượng không kìm được xen vào một câu.

Kỳ thực hắn cũng nghe tới chăm chú, bất giác thuận theo lối suy nghĩ của Liễu Tuấn mà suy tính vấn đề, nhưng lời vừa ra khỏi miệng phát hiện ra không ổn, thế này chẳng phải "đi ngược hướng" với lãnh đạo sao? Lãnh đạo còn đang nói kìa, thi nào mới tới lượt anh xen miệng vào chứ?

Ma Hoành Lượng lập tức mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.

- Hoành Lượng, tốt lắm, đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề rồi.
Không ngờ Liễu Tuấn không trách, ngược lại còn khen một câu.

- Số tiền nuôi heo này, quần chúng phải tự nghĩ biện pháp, ở nơi đặc biệt nghèo khó, xã có thể hỗ trợ hợp lý một chút. Tất cả tiền thức ăn, tạm thời có thể nợ, đợi heo xuất chuồng mới trả lại.

- Có chuyện tốt như vậy sao?

Mấy vị lãnh đạo xã nhìn nhau, thật không dám tin.

Liễu Tuấn cười nói:
- Nếu không làm sao có câu đảm bảo chi trả chứ, tôi và tập đoàn thức ăn gia súc Hưng Vượng thuộc công ty Đằng Phi thảo luận xong rồi, trước tiên nợ tiền thức ăn của bọn họ, tới lúc trả tiền không có, thì sẽ lấy từ ngân sách của công ty than Hưng Thịnh! Có điều, tới ghi đó Hoành Lượng, lão Lưu mấy vị sẽ phải sẽ bị đánh đòn hết đấy.

Ma Hoành Lượng vội nói:
- Liễu bí thư yên tâm, quần chúng Thất Lĩnh Trùng tuyệt đối không phải người quịt nợ không trả.

Lưu bí thư cũng vội tỏ thái độ ngay:
- Phải phải, nhận thức ăn trước trả tiền sau, chuyện tốt như vậy đi đâu mà kiễm được chứ? Sau khi bán heo, sao có thể nợ tiền không trả?

Có thể nhìn ra, mấy vị này đều rất hưng phấn.

Lãnh đạo huyện thực sự suy nghĩ cho bọn họ rồi.

Thi Triển Đường giơ ngón tay cái lên khen:
- Bạch bí thư, Liễu bí thư, chấp chính vì dân, hai vị đúng là tấm gương cho mọi người.