Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 567: Chuẩn bị cho chế độ phân thuế




Liễu Tuấn đảm nhận huyện trưởng tạm thời không lâu, cán bộ huyện Ninh Bắc liền phát hiện ra một vấn đề, Liễu huyện trưởng thường xuyên "bốc hơi", rất khó tìm được bóng dáng ở phòng làm việc.

Trước kia Liễu Tuấn làm phó bi thư đảng ủy, xuống cơ sở tương đối nhiều, bất quá khi đó Liễu nha nội chỉ quản lý vài ban ngành, không phải là lãnh đạo toàn bộ, thường xuống nghiên cứu điều tra cơ sở cũng là chuyện trong phạm vi chức trách, hoặc thường xuống xã Cẩm Lý, Thất Lĩnh Trùng.

Song đem so ra thì thời gian ở phòng làm việc vẫn nhiều hơn, nhưng hiện giờ làm huyện trưởng rồi, thì hoàn toàn trái ngược lại.

Có điều lần này Liễu bí thư "bốc hơi" không phải là tới cơ sở, mà tới khu cao tân ở Đại Ninh.

Hiện giờ tổng bộ công ty Đằng Phi vẫn đặt ở Liễu Gia Sơn, nhưng chủ tịch Liễu Triệu Ngọc, đại bộ phận thời gian ở Đại Ninh, dù sao trình độ phát triển của Đại Ninh vượt xa Liễu Gia Sơn, công ty Đằng Phi muốn phát triển lớn mạnh, thì di chuyển tổng bộ ra ngoài là xu thế tất yếu. Huống chi Liễu Gia Sơn chẳng còn đất trống cho công ty Đằng Phi phát triển nữa.

Thực tế cả một vùng Liễu Gia Sơn, Ma Đường Loan sớm đã thành một thành trấn mới, mức độ phồn hoa của nó chẳng kém gì huyện Hướng Dương.

Liễu Triệu Ngọc cũng cầm di động cục gạch đen xì xì, Liễu chủ tịch thân hình cao lớn, dùng loại cục gạch lớn này hết sức hợp, mặc thêm khôi giáp nữa là y xì phóoc một chiến binh cổ đại cầm lang nha bổng kiểu mới rồi.

Có cái thứ đồ chơi đó, Liễu Tuấn muốn tìm hắn, tìm một cái là gặp.

Tòa nhà hành chính của công ty Đằng Phi là một kiến trúc hùng vĩ cao tới hai mươi tầng, so với tổng bộ ở Liễu Gia Sơn còn hoành tráng hơn, Liễu Triệu Ngọc xây dựng nơi này để làm tổng bộ tương lai, tất cả các trang thiết bị được bố trí đầy đủ, phòng làm việc của chủ tịch theo thông lệ đặt ở tầng trên cùng, hơn nữa trừ một phòng hội nghị ra thì toàn bộ lầu hai mươi bị Liễu chủ tịch chiếm hết.

Liễu Tuấn tới đại sảnh, có tiếp tân lễ phép hỏi:
- Xin hỏi các vị tìm ai ạ?

Liễu huyện trưởng hôm nay không tới một mình, mà dẫn theo bảy tám tùy tùng, trong đó có cục cục đầu tư và mấy chủ xí nghiệp dân doanh, trông giống như một đội ngũ kêu gọi đầu tư vậy.

Cả một đoàn người đổ vào tòa nhà hành chính của công ty Đằng Phi, làm cô gái tiếp tân có chút khẩn trương.

Phan Tri Nhân lập tức đi tới giới thiệu:
- Vị này là huyện trưởng huyện Ninh Bắc chúng tôi, đã hẹn gặp mặt trước Liễu chủ tịch của quý công ty.

Cô gái tiếp tân giật mình, không khỏi nhìn Liễu Tuấn mấy lượt.

Người trẻ tuổi này, có khác gì anh hàng xóm mới tốt nghiệp đại học đâu? Sao có thể là huyện trưởng được.

Chẳng lẽ lại là một kẻ lừa đảo.

Có điều nhìn dáng vẻ của Liễu Tuấn, được đám đông xum quanh, khí độ đường hoàng, cô tiếp tân không dám thất lễ, vội nói:
- Xin các vị đợi cho một chút, để tội gọi điện thoại xin chỉ thị.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Cô tiếp tân liền gọi điện tới phòng làm việc của chủ tịch.

- A lô Liễu trợ lý! Tôi ở tiền sảnh, nơi này có một vị huyện trưởng, nói là đã hẹn gặp mặt chủ tịch...
Cô tiếp tân trong điện thoại tỏ ra rất thận trọng, cỏ vẻ rất sợ vị trợ lý kia.

- Liễu huyện trưởng à? A, là chú mười hai, mau mau, mời họ lên, không không, để tôi tự xuống nghênh tiếp họ.

Trong điện thoại là một giọng nữ rất êm ái dễ nghe, có điều tỏ ra có chút hoảng loạn, làm cô tiếp tân ngẩn người.

Chú mười hai.

Thì ra vị Liễu huyện trưởng này là huyện trưởng thật, hơn nữa là nhân vật lớn có bối phận rất cao trong họ Liễu, nếu không trợ lý chủ tịch sao phải khẩn trương như thế, từ khi cô tới công ty Đằng Phi làm việc, chưa từng thấy vị khách nào mà Liễu trợ lý đích thân tới đón.

Không bao nhiêu lâu sau, trong thang máy xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục văn phòng màu vàng, vóc dáng đầy đặn, bướt đi tha thướt, nụ cười tươi như hoa.

- Chú mười hai, chú tới rồi.

Một tiếng gọi "chú mười hai" làm các cán bộ đi theo Liễu Tuấn giật mình, thiếu phụ xinh đẹp này tuổi hẳn phải còn lớn hơn Liễu huyện trưởng một hai tuổi, không ngờ lại gọi huyện trưởng bằng chú.

Liễu Tuấn cười:
- Là Liễu Vân hả, hiện giờ đã tới Đại Ninh làm việc rồi sao?

Cô giái này là Liễu Vân, con gái của anh ba Liễu Triệu Hoành, trước kia là trợ lý của Liễu Tấn Văn, bác năm nghỉ hưu, hẳn là tiếp tục phục vụ cho chủ tịch mới Liễu Triệu Ngọc rồi.

Liễu Vân cười rất sung sướng:
- Chú mười hai còn nhớ cháu sao?

Liễu Tuấn cười đáp:
- Một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, chú làm sao mà không nhớ cho được.

- Chú mười hai, chú đã làm tới huyện trưởng rồi mà còn lấy con cháu ra trêu đùa? Cô Tiểu Thanh của cháu mới thực sự là xinh đẹp.
Liễu Vân cười chúm chím.

Nhắc tới Tiểu Thanh, Liễu Tuấn có chút ngượng ngập, vội chuyến hướng:
- Tiểu Vân này, anh Triệu Ngọc có đây không?

- Có có, chủ tịch vẫn đang đợi mọi người, xin đi theo cháu.
Liễu Vân liền dẫn đoàn người vào thang máy.

Trong thang máy, Liễu Tuấn hỏi:
- Tiểu Vân, cháu kết hôn rồi phải không? Là người ở Nam Phương?

- Vâng, kết hôn năm ngoái, là anh Tường Vũ của bác cả.
Liễu Tuấn gật đầu, có chút cảm khái.

Liễu Tường Vũ cũng là con cháu cùng dòng họ Liễu, Liễu Tuấn cũng từng nghe có người nhắc tới, là người tài giỏi trong lứa cùng bối phận với Liễu Vân, hiện giờ đảm nhận phó giám đốc công ty tập đoàn thức ăn gia súc Hưng Vượng, tuổi chắc chừng hai bảy hay tám. Liễu Triệu Ngọc chính đang dựng lên nòng cốt của công ty Phi Đằng, những thanh niên tài giỏi của họ Chu và họ Liễu đương nhiên là nhân tuyển hàng đầu.

Có điều đó không phải là điều Liễu Tuấn cảm khái, mà là vì cùng với văn minh vật chất phát triển cực độ, quan niệm cả người dân Liễu Gia Sơn cũng mau chóng biến đổi, chuyện thông hôn giữa con cháu cùng dòng họ Liễu họ Chu, Liễu Tuấn còn nhớ phải tới tận sau năm hai nghìn mới dần dần phát bỏ. Đoán chừng đây cũng là ý "liên kết vững mạnh" dù sao mỗi người dân Liễu Gia Sơn là cổ đông của công ty Đằng Phi, thông hôn với nhau, để hạn chế tối đa cổ phần của công tay bị chảy ra ngoài.

Nếu đúng là thế lại có chút nhỏ hẹp rồi.

Có điều chuyển biến quan niệm cần một thời gian, mà Liễu Tuấn cũng chẳng hi vọng thế giới đại đồng trong một sớm một chiều.

Tới tầng hai mươi Liễu Triệu Ngọc đã đứng ở cửa một phòng làm việc cực lớn đón đợi.

- A Tiểu Tuấn tới rồi.

Liễu Triệu Ngọc tươi cười đi tới bắt tay, Liễu Tuấn lại giới thiệu từng nhân viên tùy tùng một, ồn ào ở cửa một lúc mới vào phòng làm việc ngồi xuống, vừa đi vào phòng làm việc siêu cấp rộng tới hơn trăm mét vuông, các cán bộ huyện ninh bắc tấm tắc khen, thực quá xa hoa, không hổ thẹn là xí nghiệp dân doanh hàng đầu cả nước.

Liễu Triệu Ngọc rất đắc ý:
- Tiếu Tuấn, không gặp có mấy ngày mà cậu đã làm huyện trưởng rồi, cậu xem, mấy ngày rồi anh cũng bận quá, không kịp tới huyện chúc mừng cậu. Hôm nay vừa khéo, anh mời khách, mọi người cùng tới khách sạn Thu Thủy vui vẻ, không được từ chối.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Xong ngay! Dù sao thì anh có tiền, là triệu phú, không ăn cũng phí.

Mọi người cũng cười ồ lên.

- Tiểu Vân, mau gọi điện cho khách sạn Thu Thủy đặt phòng.
Liễu Triệu Ngọc liền bảo Liễu Vân đang bưng trà rót nước.

- Cái khách sạn Thu Thủy đó làm ăn thực quá tốt, nếu gọi điện muộn một chút thôi là không còn phòng bao nữa.

Liễu Triệu Ngọc lắc đầu cảm khái.

Hắn cũng biết cái khách sạn Thu Thủy đó là sản nghiệp của Lương Xảo, thực tế chính là của trong nhà của Liễu huyện trưởng, còn chức chủ tịch công ty Đằng Phi của mình, trong mắt người ngoài là ông chủ cực lớn rồi, song so với chú em mười hai này, thì không biết thua kém bao nhiêu.

Trước kia Liễu Tuấn bỏ cỏ phiếu ở công ty Đằng Phi, Triệu Ngọc còn thấy khó hiểu, hiện giờ xem ra tầm mắt của mình còn chưa đủ xa, Liễu tuấn không phải người mò ăn trong nồi, mà muốn kiếm tiền ở bên ngoài.

Liễu Tuấn cười nói:
- Anh Triệu Ngọc chuyện ăn cơm không vội, chúng ta nói chuyện chính trước đã.

- Ừ cậu nói nghe xem.

Liễu Tuấn nói:
- Anh đừng thấy em làm huyện trưởng bên ngoài oai phong lắm, thực tế áp lực rất lớn, nếu em không làm kinh tế huyện Ninh Bắc, cha vợ đại nhân của em không chịu gả con gái cho đâu.

Mọi người cùng bật cười, cảm thấy Nghiêm bí thư thật ác, ai lại đi "chơi đểu" con rể mình như thế.

Liễu Triệu Ngọc vỗ đùi:
- Chuyện này không vấn đề gì, chuyện của cậu là chuyện của anh. Cậu nói đi, muốn anh Triệu Ngọc này làm cái gì?

Liễu Tuấn giơ ngón cái lên:
- Anh Triệu Ngọc đúng là sảng khoái, mấy vị này em cũng vừa giới thiệu cho anh rồi, là doanh nghiệp dân doanh trong huyện em, em có một suy nghĩ, muốn bọn họ trở thành nhà cung ứng cho công ty Đằng Phi.

Đám chủ xí nghiệp huyện Ninh Bắc ai nấy lộ ra vẻ hưng phấn.

Bọn họ hôm nay theo Liễu huyện trưởng tới tìm công ty Đằng Phi, vốn là mang thái độ "thử vận" thôi, chiêu bài công ty Đằng Phi quán lớn, bình thường bọn họ phải ngước mắt lên nhìn, không ngờ giữa Liễu huyện trưởng và Liễu chủ tịch, là anh em trong họ, hơn nữa xem tình hình này, thì quan hệ anh em không hề tầm thường.

Có thể trở thành nhà cung ứng cho công ty Phi Đằng, có nghĩa là sự phát triển lớn mạnh của xí nghiệp sau n ày, có đảm bảo vững vàng rồi.

Đằng Phi không sập, bọn họ cũng không sập được.

- Được, không vấn đề gì, Tiểu Vân, cô phụ trách việc này. Lập tức tổ chức nhân viên tới huyện Ninh Bắc khảo sát, xem xem bọn họ thích hợp sản xuất cái gì, bất kể là tài chính hay kỹ thuật, chúng ta đều toàn lực hỗ trợ.

Liễu Triệu Ngọc không nhướng mày lấy một cái, đồng ý luôn.

Liễu Vân ngoan ngoãn vâng lời.

Liễu Tuấn gật đầu không nói thêm nữa, y vốn chỉ là người dẫn đường đưa lối thôi, còn thao tác cụ thể sẽ không can thiệp, tin rằng Liễu Vân và những chủ doanh nghiệp này tự có thể làm được.

Theo ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, trung ương sắp thực hành chế độ phân thuế, rất nhiều huyện sắp lâm vào cảnh khốn cùng, Liễu Tuấn làm vậy là để lập nên nguồn thuế thu mới cho huyện Ninh Bắc.

Nếu không tới khi đó kiếm tiền trả lương cho các cán bộ còn trầy chật, nói gì tới phát triển kinh tế?