Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 690: Đại nội




*** Hoàng cung đại nội: Ý nói nơi trọng yếu của quốc gia.

Chủ nhiệm văn phòng tỉnh đặt ở thủ đô họ Đặng, là một cán bộ cấp chính sở hơn bốn mươi tuổi, trước kia là phó thị trưởng thành phố Hãn Hồ, Mai Ngạo Hàn điều lên sở tài chính tỉnh, Điền Văn Minh làm thị trưởng Hãn Hồ cộng tác cùng Đồng Tiêu Sơn, vì cân bằng quan hệ giữa hai người, tỉnh ủy đã điều chỉnh ban bệ thành phố Hãn Hồ.

Vị chủ nhiệm này là cán bộ cấp phó sở, sau khi điều tới thủ đô cấp bậc hành chính thăng lên một bậc, coi như không thiệt thòi gì.

Hãn Hồ giống như Bảo Châu, là một trong số thành lũy kiên cố nhất của Nghiêm hệ, Đặng chủ nhiệm cũng có thể tính là tâm phúc thuộc Nghiêm hệ, nên Liễu Tuấn tới liền bày tỏ nhiệt tình rất lớn.

Chưa nói Liễu Tuấn là con rể Nghiêm Ngọc Thành, người được Hồng tổng lý đích thân triệu kiến không thể sơ xuất được.

Bí thư huyện ủy trong toàn tình, hình như cũng chỉ có một mình Liễu Tuấn có được vinh dự này.

Đặng chủ nhiệm tới tận phi trường để đón tiếp.

Liễu Tuấn bắt tay Đặng chủ nhiệm khách khí một hồi, tuy y thường tới kinh thành, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt Đặng chủ nhiệm, khách khí hơn một chút là điều nên làm.

Sau khi tới được kinh thành, Liễu Tuấn lập tức gọi điện cho Lăng Nhã.

- Đồng chí đến rồi sao? Tốt, thời gian vẫn như cũ, không biến động gì.
Giọng nói của Lăng Nhã vẫn êm tai như cũ.

Liễu Tuấn cúp điện thoại xong, lại gọi ngay cho Khâu Tình Xuyên.

- Bảy giờ tối à? Vốn định tìm cậu đi uống rượu, xem ra chỉ đành đợi tới ngày mai thôi.
Liễu Tuấn liền cười.

Hai người chỉ đối đáp một câu như vậy, không có gì thêm.

Thế là đủ rồi, bạn bè kết giao, quý ở chỗ tâm đầu ý hợp.

Buổi trưa, Đặng chủ nhiệm an bài ăn cơm ở văn phòng tỉnh.

Điều này cho thấy sự lão luyện của Đặng chủ nhiệm.

Với thân phận Liễu nha nội, theo lý Đặng chủ nhiệm bày ra tư thái tiếp đãi cán bộ chủ yếu của tỉnh ủy cũng không phải là quá, trên quan trường những thứ bề chìm thậm chí quan trọng hơn cả những thứ bề nồi.

Đặng chủ nhiệm mới hơn bốn mươi cấp bậc là chính ở, coi như phái trẻ thành đạt rồi, xã giao tốt, đến khi được điều về tỉnh, thân phận sẽ là chư hầu một phương rồi.

Cán bộ tỉnh ủy đều biết, bước được vào cửa Nghiêm Ngọc Thành rất khó.

Hiện giờ Tiểu Liễu đến tận nơi, Đặng chủ nhiệm tất nhiên phải biểu hiện cho tốt.

Bỉểu hiện của Đặng chủ nhiệm là sắp xếp cho Liễu Tuấn dùng cơm ở văn phòng làm việc, hơn nữa là bữa ăn tiêu chuẩn bốn món ăn một món canh, rất phổ thông. Tất nhiên là tài nghệ của đầu bếp rất cao, thức ăn làm ra rất hợp khẩu vị Liễu Tuấn.

Có một đầu bếp giỏi ở thủ đô, sẽ phát huy được hiểu quả rất tốt.

Mời tiệc người phụ trách trọng yếu của bộ ban ngành quốc gia được nhiên không thể sơ xài như vậy, nhưng tiếp đãi với nhân viên bình thường thì rất có hiệu quả, nếu làm cẩn thận, tiệc rượu ở văn phòng còn làm tốt hơn cả trong khách sạn cao cấp.

Mấy vị xử trưởng, khoa trưởng gọi thêm mấy năm ba người bạn tụ họp ở văn phòng uống chút rượu, vừa có thể diện lại không cần phải lo lắng gì.

Liễu Tuấn rất hài lòng với việc an bài này.

Lần này y tới là để tấn kiến phó thủ tướng, không phải là tới hưởng thụ, càng kín đáo thiết thực thì tốt hơn.

Đặng chủ nhiệm biết chừng mực nặng nhẹ, quả nhiên là tinh thông đạo làm quan.

Đương nhiên bề ngoài Đặng chủ nhiệm vẫn phải khách khí với Liễu Tuấn, nói đã đặt phòng bao trong nhà hàng, để tẩy trấn cho Liễu Tuấn, đây cũng là chuyện hợp lý.

Người bối tiếp của văn phòng làm việc tỉnh không nhiều, cũng chỉ có Đặng chủ nhiệm hai phó chủ nhiệm và một lái xe tạm thời an bài cho Liễu Tuấn.

Mọi người ăn uống nói cười xong, Liễu Tuấn cáo lỗi một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi.

Đặng chủ nhiệm căn dặn nhân viên không một ai được phép vào quấy rầy Liễu Tuấn.

Buối tối phải gặp đại lão nắm đấm sắt trong truyền thuyết rồi, Tiểu Liễu trẻ tuổi tất nhiên phải học tập.

Liễu Tuấn không khẩn trương lắm, ngủ ở trong phòng hai tiếng, tinh thần đầy đủ rồi mới mở của sổ ra, ngồi trước bàn làm việc lấy đề cương mình chuẩn bị sẵn ra nghiên cứu tỉ mỉ.

Lăng Nhã đã nói, thời gian dự kiến chỉ có ba mươi phút thôi.

Nửa tiếng, thời gian Hồng lão tổng hỏi, thời gian thực sự cho Liễu Tuấn bảy tỏ ý kiến sợ rằng chẳng được tới mười lăm phút, làm sao để tận dụng quảng thời gian ngắn ngủi này gắng sức nếu bật ý tưởng trong lòng mình là điều rất quan trọng.

Càng chưa nói tới, mình và Hồng lão tổng đàm thoại còn có khả nưng liên quan tới việc đinh ra phương châm lớn cho chính sách kinh tế quốc gia.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, thi thoảng chỉ có tiếng Liễu Tuấn uống nước, bất giác làm người ta sinh ra một ảo giác, nơi đây không phải là thành phố náo nhiệt phồn hoa, mà là thiền viện trong thâm sơn cùng cốc.

Chính bởi vì như thế tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, trở thành hết sức "kinh tâm động phách".

Liễu Tuấn hơi chút ngạc nhiên vào lúc này liệu co ai gọi điện thoại tới phòng khách của văn phòng tỉnh đặt ở kinh thành chứ?

- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Liễu Tuấn, tới thủ đô rồi hà?
Trong điện thoại không ngờ truyền tới giọng nói trầm hùng của Bạch Kiến Minh.

Liễu nha nội bất giác ưỡn thẳng lưng, cung kính đáp:
- Vâng thưa bác Bạch, cháu khiện giờ đang ở văn phòng tỉnh.

- Ừ ! Không cần phải khẩn trương, cậu cứ phản ánh đúng suy nghĩ trong lòng là được.
Liễu Tuấn cảm động lắm, thật không ngờ Bạch Kiến Minh lại gọi điện thoại tới vào lúc này để kích lệ mình.

- Vâng, cháu không khẩn trương.

Bạch Kiến Minh thong thả nói:
- Vậy thì tốt, đến thủ đô phải cẩn thân lời ăn tiếng nói. Sau khi nói chuyện với Hồng phó thủ tướng xong, ngày mai tới bộ một chuyến, tìm Khang phó bộ trưởng, người ta có chuyện muốn nói với cậu.

Liễu Tuấn cẩn thận vâng lời.

Lần đại hội biểu dương bị thư huyện thị ưu tú lần này, Khang phó bộ trưởng của trung tổ bộ là người phụ trách cụ thể.

Liễu Tuấn được định là một trong ba người phát biểu trên hội nghị, song bởi vì Mao Ái Tiên và Thiệu Bình đột nhiên bày ra cái trò cáo trạng, khiến phóng viên khắp các nơi chạy tới huyện Ninh Bắc phỏng vấn, làm chuyện này tăng thêm rất nhiều biến số.

Theo tin tức mà Liễu Tuấn có được, trung tộ bộ từng có ý kiến bất đồng, muốn thay đổi người đại biểu nói trên hội nghị, thậm chí đã tiếp xúc với hai bí thư tham dự phát biểu khác tiếp xúc, muốn bọn họ chuẩn bị bài phát biểu.

Trong thời gian này trong báo cáo nội bộ và báo chí, tin tức chính diện lẫn phản diện về Liễu Tuấn gây nên xôn xao, không biết kết luận chính xác là gì.

Chưa nói phát biểu trên hội nghị, ngay cả tư cách tham gia đại hội cũng có thể bị trừ bỏ.

Chỉ cần danh sách chưa được công bố chính thức, thì bất kỳ chuyện nào cũng có thể xảy ra, thậm chí công bố chính thức rồi muốn thay đổi cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Như vậy đại biểu cho sĩ đồ sau này của Liễu Tuấn tương đối gian nan, ít nhất trong thời gian ngắn khó trở mình được.

Vậy Khang phó bộ trưởng đột nhiên muốn gặp y là có ý gì?

Là giữ nguyên ý định, tiếp tục để y phát biểu, nên dặn chuẩn bị nội dung trước, hay là "tiếc nuối" thông báo cho y biết tình huống có thay đổi.

Hơn nữa trong ngôn từ của Bạch Kiến Minh cũng chẳng tới "cẩn thẩn lời ăn tiếng nói".

Liễu Tuấn đoán chừng chính cục ở kinh thành thực sự sắp phát sinh biến hóa rồi, nhưng Đổng lão vẫn còn, đối phương không tới mức cấp bách ra tay như vậy chứ?

Trực tiếp khiêu chiến quyền uy của Đổng lão, bất kể đối với ai hoặc đối với hệ phái nào đều là điều cực kỳ thiếu lý trí.

Liễu Tuấn trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu.

Chính cục trong nước hiện giờ đúng là rất khó nhìn cho rõ được, chẳng trách cả Nghiêm Ngọc Thành lẫn Bạch Kiến Minh đều nhắc nhở y phải cẩn thận "lời ăn tiếng nói", một bí thư huyện ủy vì nhân duyên hội tụ, không ngờ trở thành một quân cờ trong cuộc đấu tranh rồi.

Liễu Tuấn không khỏi suy tính lại nguyên do lần này Hổng lão tổng triệu kiến.

Xem ra tất cả đều phải cẩn thận rồi.

6 giờ 50 phút, chiếc Audi xuất hiện trước cổng "đại nội", vệ sĩ đưa tay chặn xe lại, lái xe thò đầu ra giải thích mục đích chuyến đi này.

Vệ sĩ khẽ gật đầu quay lại gọi điện thoại xác minh biển số xe. Buổi trưa Đặng chủ nhiệm đã liên hệ với nhân viên văn phòng Hồng phó thủ tướng, báo lên số xe, cùng thân phận lái xe và Liễu Tuấn.

Sau khi vệ sĩ liên hệ, lại quay sang kiểm tra thân phận của lái xe và Liễu Tuấn xác nhận chính xác mới cho đi qua.

Chiếu Audi chậm chậm tới trước văn phòng của Hồng lão tổng, rồi dừng lại.

Trước khi xuống xe, Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hộ, 5 h 56 phút, cơ bản coi như hắn đến đúng giờ, đây là điều rất quan trọng, đến quá sớm cũng không được.

Văn phòng của Hồng lão tổng chẳng phải là ai cũng có thể xếp hàng ngồi đợi được.

Lăng Nhã mặc bộ đồng phục công sở màu xanh thẫm duyên dáng đứng ở bậc thềm tiếp y, thấy Liễu Tuấn, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười, Liễu Tuấn có thể nhận ra đó không phải là nụ cười xã giao, mà mang theo một chút thân cận.

Liễu Tuấn vẫn tranh thủ thời gian cực ngắn để quan sát hoản cảnh xung quanh.

Sân vườn cổ kính, không lớn lắm, rất tĩnh mịch, ở chính giữa là một tỏa già sơn nhỏ, mấy bồn Vạn Tuế mọc tươi tốt, trong đầy sức sống.

- Xin chào đồng chí Liễu Tuấn.
Lăng Nhã đứng ở trên bậc thềm, không đi xuống đón tiếp, chỉ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra.

Liễu Tuấn đưa mắt nhìn lên, Lăng Nhã cao ráo tha thướt, ánh hồng trời chiếu chiếu lên gò mang làm cho càng thêm diễm lệ muôn phần.

- Xin chào đồng chí Lăng Nhã.
Trước văn phòng Hồng lão tổng, hai người từ nhiên bỏ quan hàm của nhau, dùng đồng chí xưng hô.

- Đồng chí Liễu Tuấn, mời theo tôi.
Lăng Nhã đưa Liễu Tuấn vào trong phòng, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ rồi đưa trà lên.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.

Giờ hẹn đã tới rồi sao Lăng Nhã còn đưa trà lên?