Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 713: Báo cáo tài chính




Nghiêm Ngọc Thành phát hiện ra tên tiểu tử thối công phu dưỡng khí ngày càng tiến bộ, chẳng những coi như không hề thấy chuyện kia, cùng ông câu cá cả một ngày, hôm sau còn làm người mẫu cho Nghiêm Phi nửa ngày, buổi tối mới đi gặp đám "bạn bè hoàn khố", tuần sau sáng sớm mới thong dong lái xe về huyện Ninh Bắc.

Có điều vừa trở về tới văn phòng làm việc, đồng chí bí thư liền lộ chân tướng lập tức sai Phan Tri Nhân gọi điện cho cục trưởng cục kiểm toán Đới Bình Thành, bảo lão Đới lập tức tới huyển ủy gặp y.

Đới Bình Thành hơn bốn mươi, người tầm trung, là "cựu thần" thời đại Phương Triêu Dương.

Người này thường ngày làm việc kín đáo, chẳng chế trách được, khi Phương Triêu Dương chủ chính huyện Ninh Bắc, cục kiểm toán chẳng qua là để bày đó, có hay không cũng được, tất cả chuyện lớn đều do bí thư đại nhân địch đoạt, cục kiểm toán từ cục trưởng cho tới nhân viên nhàn hạ vô cùng, theo cách nói của thời sau là "rảnh như con cá cảnh".

Dù như thế Đới Bình Thành vẫn luôn ngồi vững trên vị trí cục trưởng, chưa từng có chút lay động nào.

Chẳng ai nhớ tới hắn thì lấy đâu ra nguy hiểm, còn nói về hối lộ càng chẳng cần nhắc tới.

Không quyền không thế, ai thèm lấy lòng anh chứ?

Nhưng năm nay tình huống hoàn toàn khác rồi, cục kiểm toán đột nhiên bận rộn, mà không chỉ bận bình thường, mà bận tới tối tăm mặt mũi.

Nguyên nhân của nó đương nhiên là vì Liễu bí thư coi trọng cục kiểm toán.

Không phải là cuối năm kiểm toán, không phải nửa năm kiểm tran, mà là tính toán hàng quý, cục kiểm toán phải chia thành từng tổ nhỏ, chạy tới các xã thị trấn và đơn vị trực thuộc huyện tiến hành kiểm toán thẩm tra.

Vì trên đại hội cán bộ toàn huyện Liễu Tuấn đã nói rất rõ ràng, phạm chi tiêu vượt dự toán, gánh nặng nông dân không giảm bớt, thì người đứng đầu các xã thị trấn toàn bộ bị quy kết là làm việc bất lực, là cách chức, là sẽ đổi người có khả năng lên làm.

Thế là cục kiểm toán vốn chẳng ai ngó ngàng tới đột nhiên biến thành tấp nập, các các bộ tiểu tổ phái tới các nơi kiểm tra cứ như khâm sai đại thần tay cầm thượng phương bảo kiểm, oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, nghiễm nhiên nắm giữ sinh tử các lộ chư hầu.

Còn về phần Đới Bình Thành, càng trở thành đối tượng kết giao xu nịnh, gần như ngày ngày mời cơm liên tục, tối tối xã giao không ngớt, làm cho đồng chí Đới hoa mày chóng mặt, cảm thán sức hút của quyền lực đúng là kinh người, hai mươi năm mình làm cán bộ đều là uống phí, chỉ có mấy tháng này mới thực sự là "làm quan".

Bởi thế Đới Bình Thành trong lòng ngưỡng mộ và kính nể Liễu bí thư vô cùng, cho dù số lần Liễu bí thư triệu kiến hắn vô cùng hữu hạn, nhưng lần nào Đới cục trưởng cũng mang theo tâm tình "hành hương đến đất thành" tới chỗ Liễu bí thư.

Hiện giờ Liễu bí thư lại triệu kiến, Đới Bình Thành ngoài kích động ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.

Đầu tuần vừa mới tới chỗ làm Liễu bí thư lập tức triệu kiến phải chăng đã xảy ra đại sự gì hay không? Ít nhất thì không phải là triệu kiến theo thông lệ, khẳng định có một số chuyện muốn sai bảo.

Tức thì Đới Bình Thành bỏ hết chuyện khác, đứng dậy chính đốn lại trang phục, gọi lái xe, vội vàng chạy tới khu nhà huyện ủy.

Khi Đới Bình Thành thở hồng hộc chạy tới văn phòng của Liễu bí thư thì Liễu Tuấn đang chăm chú xem báo cáo việc thành lập và chương trình quỹ tài chính hợp tác hỗ trợ nông thôn.

Chuyện này chủ yếu do Lục Hương Mai làm.

Do quan hệ mẫn cảm giữa y và Lúc Hương Mai, một số chuyện, nhất là việc thuộc phạm vi chức quyền của huyện trưởng, Liễu Tuấn không tiện can thiệp.

Hơn nữa khi trước Liễu Tuấn rõ ràng có cơ hội "độc bá huyện Ninh Bắc" nhưng lại chọn bắt tay hợp tác với Bành Thiếu Hùng, thực tế chứng minh sách lược này rất thành công, lưu lại ấn tượng tốt cho nhiều phương diện, giờ làm bí thư, thực sự có thể khuynh đảo toàn huyện, tất nhiên không chèn ép thái quá.

Bắt nạt phụ nữ, không tính tài cán gì.

Cho nên Liễu Tuấn và Lục Hương Mai "chung sống" cơ bản là tiêu chuẩn, chỉ nắm giữ toàn cục, buông quyền đúng mực làm Lục Hương Mai miễn cưỡng có thể làm huyện trưởng, không tới mức mất khống chế.

- Xin chào Liễu bí thư.

Đới Bình Thành xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn, lưng gập thành 90 độ, mồ hôi nhỏ lên cả thảm.

Phan Tri Nhân vừa rót trà thầm lắc đầu, từ tầng một tới tầng ba chỉ có mười mấy bậc thang, thật không hiểu nổi Đới Bình Thành làm thế nào hành bản thân thành mồ hôi mô kê như thế được.

Đây có thể được tính là một loại bản lĩnh ghê gớm không nhỉ?

- Lão Đới, ngồi xuống đi!
Liễu Tuấn gật đầu, chào Đới Bình Thành một câu rồi ánh mắt lại dừng ở văn kiện trước mặt.

Còn thiếu một chút nữa mới xem xong xong.

Đới Bình Thành thấy thái độ này tức thì an tâm, đặt mông ngồi xuống, lãnh đạo càng tùy ý đối với anh tức là càng coi anh là người mình rồi, đay là một dấu hiệu rất tốt, huyện Ninh Bắc chỉ cần trở thành thân tín của Liễu bí thư, vậy là bằng với dán bùa hộ thân thành kim cương bất hoại rồi.

Liễu Tuấn xem xong chương trình quỹ hộ trợ tài chính, khẽ cau mày lại, lại lấy một bản thống kê khai bên cạnh xem.

Bảng biểu này Đới Bình Thành vô cùng rõ ràng, chính là bản báo cáo kiểm toán quý hai hắn đích thân giao cho Tào Xuân Thu, bên trong liệt kê tình huống kiểm toán các xã thị trấn, còn nhớ khi đó Tào huyện trưởng có khen hắn mấy câu, bản báo cáo này có được một khoảng thời gian, hiện giờ Liễu bí thư mới lấy ra xem, có lẽ Liễu bí thư quá bận, không có thời gian để xem.

Đới Bình Thành tự nói với bản thân.

Liễu Tuấn xem rất xem rất tỉ mỉ, không hề vì Đới Bình Thành ngồi trước mắt mà có chút ảnh hưởng nào, còn Đới cục trưởng, không dám thở lớn với một tiếng, sợ rằng không cẩn thận phát ra tiếng động gì làm ảnh hưởng tới Liễu bí thư.

- Lão Đới này, tình huống kiểm toán hai quý đều ở đây rồi sao?

Khó khăn lắm Liễu bí thư mới chuyển ánh mắt rời khỏi Đới Bình Thành, nhìn Đới Bình Thành hỏi:

- Vâng thưa Liễu bí thư, đều ở bên trong rồi.
Đới Bình Thành vội đáp.

- Không có gì muốn bổ xung không?

Liễu Tuấn nói vẫn bình hòa, nhưng ánh mặt trở nên nghiêm nghị.

Đới Bình Thành bất giác rùng mình, đầu óc bắt đầu nổi sóng nổi bão.

Liễu bí thư hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi báo cáo của mình không đúng sự thực.

Lần kiểm toán này, tất cả đơn vị trực thuộc huyện và xã thị trấn, chi tiêu dự toán và biên chế nhân viên cơ bản đều phù hợp với yêu cầu của văn kiện huyện ủy, đương nhiên 100% là không thể, nhưng có mấy đơn vị "vượt giới hạn" cũng không nghiêm trọng lắm.

Nói cách khác Đới Bình Thành lão luyện quan trường, đối với việc ứng phó với thượng cấp như thế nào, làm sao giao hảo với đồng liêu, quan trọng nhất là giữa lợi ích và tiền đồ, chọn một sự bình hành, nỗ lực thu "lợi nhuận" lớn nhất với tiền đề không ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.

Bản báo cáo này giao lên nhiều ngày, lãnh đạo không có phản ứng gì, Đới Bình Thành cho rằng chuyện như vậy là đã qua rồi, không ngờ cách bao nhiêu ngày mà Liễu bí thư đột nhiên đặc biệt gỏi tới.

Thấy Đới Bình Thành chù chừ không trả lời, Liễu Tuấn hơi cau mày lại hỏi:
- Sao thế, có gì đắn đo hả?

- Khô... không có gì ạ.

Đới Bình Thành giật bắn mình.

Đắn đo trước mặt lãnh đạo, không phải tự tìm lấy phiền phức sao?

Thế nào không tin Liễu bí thư sao?

Vậy ánh còn làm cục trưởng cái gì nữa? Ngay cả người đứng đầu cũng không tin.

Liễu Tuấn nâng chén trà lên uống một ngụm, không nói một lời, hiển nhiên là đang đợi Đới cục trưởng giải thích rõ hơn.

- À, Liễu bí thư, cơ bản đó là toàn bộ nội dung báo cáo kiểm toán hai quý rồi...
Đới Bình Thành lắ ba lắp bắp nói, thi thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Liễu Tuấn, mồ hôi lại bắt đầu vã ra.

Liễu Tuấn lại nhìn hắn một cái nữa, gật đầu hờ hững nói:
- Được, lão Đới, đồng chí cứ về trước đi.

Đới Bình Thành ngẩn người, chẳng lẽ gọi tôi tới chỉ vì hỏi đúng một câu thế thôi?

Làm cao ghê quá đó! Có điều Liễu bí thư đã hạ lệnh tiến khách, Đới cục trưởng cũng kkhông dám ở lý không đi, lập tức cúi đầu chào, thấp thỏm trở về.
- Tri Nhân, mời Tào huyện trưởng tới chỗ tôi một chuyến.

Liễu Tuấn nhấc điện thoại bảo Phan Tri Nhân.

Nói thực Tào Xuân Thu nhận được điện thoại của Phan Tri Nhân trong lòng không dễ chịu lắm.

Bí thư đại nhân muốn triệu kiến cấp dượi, bảo thư kí gọi điện là rất đúng với trình tự, có điều thân phận địa vị Tào Xuân Thu đâu tầm thường, nhân vật đứng thứ tư ở huyện cơ mà.

Đáng nhẽ thân phận này đáng được Liễu Tuấn đích thân gọi điện thoại mới đúng.

Nhưng Liễu nha nội người ta muốn lên mặt, Tào huyện trưởng cũng chẳng thể nói gì, liền thong thả tới văn phòng bí thư, theo lệ nói chuyện mấy câu với Phan Tri Nhân rồi mới nhờ truyền lời vào.

- Xin chào Liễu bí thư.
Tào Xuân Thu dù trong lòng khó chịu, khi gặp Liễu Tuấn vẫn đúng theo quy củ, cười kính cẩn.

- Đồng chí Xuân Thu tới rồi, mời ngồi.
Liễu Tuấn gật đầu, mặt tuy cười nhưng mau chóng thu lại, trở nên rất nghiêm túc.

Tim Tào Xuân Thu giật đánh thót một cái.

Thái độ này của Liễu Tuấn nói rõ có chuyện xảy ra rồi.

Tào Xuân Thu thực sự hơi sợ khi Liễu Tuấn "có chuyện", người này tuy là bí thư một huyện, nhưng một khi "có chuyện" là chẳng phải chỉ huyện Ninh Bắc "có chuyện", mà thậm chí ở tình xa lắc xa lơ hay đại lão trung ương không chừng đều chẳng hiểu sao dính líu vào.

- Đồng chí Xuân Thu, báo cáo hai quý cục kiểm toán đưa lên đồng chí đã xem kỹ chưa?
Tào Xuân Thu vừa mới ngồi xuống, Liễu Tuấn không hàn huyên khách sáo gì, đi ngay vào chủ đề chính.

- Vâng, tôi xem rồi.
Tào Xuân Thu vẫn dàng cách bốn lạng đẩy ngàn cân, trả lời đơn giản có mấy chữ.

- Vậy liên quan tới tình huống kiểm toán quy hỗ trợ hợp tác nông nghiệp, đồng chí thấy độ chân thực như nào.
Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Tào Xuân Thu.

Tào Xuân Thu giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là tới rồi.