Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 830: Vấn đề hết sức nghiêm trọng




Xem ra tỉnh A thật nhỏ bé, có chút chuyện nhỏ nhặt mà cả một cán bộ tài chính như Khâu Tình Xuyên cũng biết rõ ràng, mấy ngày trước Vương Kim Căn tức giận bỏ đi, Sài Thiệu Cơ nghe theo lời dặn của Liễu Tuấn mời tổ chuyên gia của cục bảo vệ môi trường tới Cty Trường Gian khảo sát thực địa, không ngờ bị một số cán bộ công chức công ty cản trở, không thể tiến hành được.

Sải Thiệu Cơ nổi giận, thực sự không coi ai ra gì nữa rồi.

Hắn liền thương lượng với Vương Bác Siêu, phái cán bộ công an cùng cảnh sát vũ trang tới bảo vệ, tháp tùng chuyên gia cục bảo an tới Cty Trường Giang. Cty Trường Gian thấy điệu bộ sát khí đằng đằng này, mới biết khu hạ quyết tâm rồi, không kẻ nào dám ra mặt cản trợ nữa, chuyên gia môi trường thu được mẫu vật, đang nghiên cứu phân tích, tạm thời chưa có báo cáo.

Có điều khu Trường Hà dùng cảnh sát vu trang đối phó với một nhà đầu tư gây ra phong ba không nhỏ, có người viết thành báo cáo, gửi lên tỉnh và thành phố, ngôn từ kịch liệt, nói lãnh đạo chủ yếu khu Trường Hà luôn miệng nói hoan nghênh đầu tư, nói là ưu đãi này nọ, đảm bảo thế kia, nhưng thực tế lại dùng vũ lực uy hiếp nhà đầu tư "không hiểu chuyện", làm người ta khinh bỉ .v..v..v...

Có điều lần này bất kể là tỉnh hay thành phố đều chẳng có phản ứng gì, như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Có tiền lệ Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược trước đó, mọi người đều cảnh giác với vị nha nội cực kỳ cứng rắn này, người này nhìn qua thì rất ôn hòa trầm tĩnh, nhưng đụng vào "địa bàn" của y, là y sẽ cho ngươi nếm đủ.

Dù sao lần này y chọc vào Cận nha nội, cứ để hai nha nội đấu với nhau, người thường không nên giây vào thì tốt hơn.

Liễu Tuấn thản nhiên đáp:
- Tại vì hắn chọc vào tôi trước.

Lăng Nhã ngạc nhiên:
- Người ta chọc vào anh như thế nào?

Liễu Tuấn cười:
- Anh làm bí thư khu Trường Hà, hắn lại đem một công ty có độc tới trong địa phận, chẳng phải cố ý làm khó anh à?

- Cái công ty này hình như đã mở ba năm trước rồi cơ mà.
Bản tài liệu này Hà Duyên An cũng thu được, Lăng Nhã cũng biết tình hình cụ thể, hơn nữa chỉ cần là chuyện của Liễu Tuấn, cô sẽ rất để ý.

Khâu Tình Xuyên cười nói:
- Tiểu Nhã, đừng nghe nói nói nhăng nói càn, người này mà chơi trò cùn là rất đau đầu, đạo lý toàn thế giới này cứ như thuộc về nhà họ Liễu hết.

Lăng Nhã cười duyên.

Khâu Tình Xuyên không thẹn là tri kỷ của Liễu Tuấn, nói một lời là trúng ngay.

Đôi khi Liễu Tuấn đúng là không chịu nói lý.

- Thôi, mặc xác hắn, giám đốc đại nhân, chuyện cho tôi vay 200 triệu suy nghĩ thế nào rồi? Hay là bắt đầu từ tuần sau tôi tới phòng làm việc của ngài ngồi chờ?
Liễu Tuấn lại bất đầu uy hiếp Khâu Tình Xuyên.

- Cái gì? Lại chơi chiêu này à? Nói cho cậu biết, không linh nghiệm nữa đâu, tuần sau tôi tới các chi nhánh rồi. Hay là tôi để lại chìa khóa văn phòng cho ngài nhé, lúc nào ngài muốn tới ngồi hóng gió xin cứ thoải mái.

Bị ảnh hưởng của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên cũng chơi cùn.

Lăng Nhã cười khúc khích.

Trước kia ở văn phòng thủ trưởng, mỗi lần thấy Khâu Tình Xuyên đều là một người trầm tĩnh nhã nhặn, tới nơi này lại thay đổi hoàn toàn.

- Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Lăng Nhã đưa ra nhận xét.

Liễu bí thư uất lắm.

Chắc chắn trong mắt Lăng Nhã, đồng chí Liễu Tuấn là "mực" chứ chẳng phải "đèn".

- Rồi, anh giỏi lắm.
Liễu Tuấn giơ ngón cái lên, mặt đầy vẻ hậm hực.

Khâu Tình Xuyên cười một hồi rồi nghiêm chỉnh nói:
- 200 triệu thì trong thời gian ngắn không có, trước tiên cho cậu 100 triệu thôi, định dùng làm gì?

- Làm đường! Trồng hoa.
Liễu Tuấn đáp ngay.

- Trồng hoa?
Lăng Nhã lại kinh ngạc thốt lên.

Làm đường thì cô còn hiểu, lần đầu tiên tới huyện Ninh Bắc điều tra Liễu Tuấn, cô và Vu Tề Quân phải tán thưởng tình trạng đường xá của huyện Ninh Bắc, tới đâu cũng đẩy mạnh kiến thiết giao thông là phương thức chấp chính tất yếu của hai cha cọn họ Liễu, chiêu này cho thấy hiệu quả rõ ràng với việc thúc đầy phồn vinh kinh tế đương địa.

Nhưng trồng hoa thì không biết để làm gì, hơn nữa còn vay tới 200 triệu đêm trồng hoa.

Liễu Tuấn nói:
- Tuyến đường chính từ nội thành tới trấn Hợp Thủy phải mở rộng toàn bộ, hai chiều tám lán xe, phải đem nó thành một con đường lớn thực sự, mười km đường quốc lộ, là 10km thành thị hoa viên.

Điều này sớm nằm trong quy ho của Liễu Tuấn, hiện giờ con đường nối với nội thành thực sự chẳng ra sao, nhà đầu tư thấy đường xá như thế chẳng yên lòng mà làm ăn nữa.

Vì mau chóng khởi động kiến thiết khu Trường Hà, liễu tuấn không tiếc điều động toàn diện hai tập đoàn tài chính của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, tạo nên cơ sở tốt, nhưng phát triển về sau thì không thể chỉ dựa vào hai cô được, nhất định phải đề bạn bè bốn phương cùng chung sức. Làm tốt môi trường đầu tư của khu Trường Hà, chính là chuyện lớn mà Liễu Tuấn quan tâm hàng đầu.

- Vay hai trăm triệu để làm đường, chỉ có cậu mới dám làm chuyện này.
Khâu Tình Xuyên lắc đầu thở dài.

Con đường chính này không thể thu phí giống con đường quốc lộ khác, hiện giờ thuần túy là bỏ tiền, sau này còn tốn rất nhiều tiền bảo dưỡng, khu Trường Hà hiện giờ chẳng qua mới chỉ có chút khởi sắc, Liễu Tuấn dám làm việc này, có thể thấy rất tin tức về sự phát triển trong tương lai.

- Giám đốc đại nhân, tôi đã lập quân lệnh trạng, trong vòng ba năm khu Trường Hà sẽ biến thành một thành phố Ngọc Lan thứ hai. Không nhân chân một chút thì làm sao mà được? Anh đừng bủn xỉn nữa, sảng khoái một chút cho tôi vay 200 triệu đi, tôi còn phải làm một cái quảng trường trung tâm nữa. Yên tâm tới khi đó đất đai xung quanh quảng trường lên giá đủ để trả tiền cho anh.

- Được! Tuần sau bảo người của cậu tới làm thủ tục, cho vay một trăm triệu trước, còn lại bảy tháng sau cho nốt.
Khâu Tình Xuyên cuối cùng cũng sảng khoái một chuyến.

Liễu Tuấn cười, nâng chén trà lên với Khâu Tình Xuyên.

.....

- Bí thư tình hình ở Cty Trường Giang cơ bản đã được làm rõ rồi.

Sáng ngày thứ hai, Liễu Tuấn tới văn phòng chưa được bao lâu Sài Thiệu Cơ đã vội vàng chạy tới, trong tay là một sấp tài liệu dày vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

- Cty Trường Giang sản xuất ba năm ý thức an toàn sản xuất rất kém, không áp dựng biện pháp phòng hộ, các chuyên gia cục môi phường phát hiện ra hạm lượng clo trong lân hữu cơ vượt mức quốc gia cho phép thải ra ngoài tới mấy chục lần, tạo thành ảnh hưởng rất lớn với sức khỏe của thôn dân xung quanh.

Sài Thiệu Cơ nói rồi đặt sấp tài liệu trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn liếc mắt qua là báo cáo khám nghiệm hiện trường và báo cáo hóa nghiệm của cục bảo vệ môi trường thành phố Ngọc Lan.

Liễu Tuấn không đọc những báo cáo này, y tin Sài Thiệu Cơ ắt đã đọc cẩn thận rồi, chỉ gật đầu nói:
- Vậy theo ý của cục bảo vệ môi trường thì phải làm sao?

- Lập tức ngừng sản xuất! Tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện của nông dân xung quanh, tìm hiểu tình hình bị trúng độc mới có thể quyết định bước hành động tiếp theo...

Sài Thiệu Cơ dừng lại một chút, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.

- Theo phỏng đoán của ở cục môi trường, vì Cty Trường Giang đã đi vào sản xuất ba năm rồi, cho nên công nhân và quần chúng xung quanh phải bị trúng độc clo vô cùng nghiêm trọng, tình huống không lạc quan, clo có tính hòa tan cao, không dễ thủy phân, vô cùng ổng định, tập trung trong cơ thể con người, nếu ở trong thực vật tự nhiên, thì ít nhất phải mấy chục năm không thể sử dụng lại được...

Một loạt những thuật ngữ chuyên ngành từ trong miệng Sài Thiệu Cơ thoát ra, có thể thấy mức độ nghiêm túc trong công việc của hắn.

Liễu Tuấn cau mày lại, hỏi:
- Công nhân và số lượng nhân khẩu của thông trang xung quanh chừng bao nhiêu.

Sài Thiệu Cơ đáp ngay:
- Công nhân hơn bốn trăm người, xung quanh có bốn thôn trang gần 6000 người... Đó là chưa bao gồm những người trước kia làm việc ở Cty Trường Giang, và sau đã rời đi.

Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Sáu nghìn người, an bài toàn bộ tới khu kiểm tra sẽ có chút khó khăn.

Sài Thiệu Cơ đề nghị:
- Hay là chúng ta tổ chức nhân viên y tế trong khu tới trấn Phượng Đài kiểm tra.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Thiệu Cơ chuyện này phải coi như công tác quan trọng nhất hiện nay, phân làm hai bước đi, thức nhất, lập tức hạ lệnh Cty Trường Gian ngừng sản xuất, niêm phong! Cơ quan chính pháp tham gia, không cho phép có bất kỳ hành động ngăn cản nào, nếu như dùng bạo lực đối kháng thì bắt hết lại. Thứ hai, cứ làm như anh nói tổ chức nhân viên y tế trong khu tới thôn kiểm tra sức khỏe, nếu như nhân thủ và thiết bị không đủ tôi có thể cầu viện trên thành phố... Hành động phải nhanh, có điều phải làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng, không thể để xảy ra hỗn loạn, phải động viên toàn bộ cán bộ trấn Phượng Đài tham gia công tác này...

Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu, lấy sổ tay ra ghi chép lại chỉ thị của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn hết sức hài lòng vì thái độ công tác tỉ mỉ của hắn, trước đó quyết định bảo vệ Sài Thiệu Cơ là chính xác, hiện giờ y phải suy nghĩ tới vấn đề toàn cục, có một người làm việc cẩn thận như Sài Thiệu Cơ bớt được không ít việc.

Căn dặn Sài Thiệu Cơ xong, Liễu Tuấn lập tức tiến hành bố trí.

Liễu Tuấn dựa vào ghế, châm một điếu thuốc, xem ra vấn đề của Cty Trường Giang nghiêm trọng hơn dự đoán, xử lý hậu quả càng đau đầu.

Ừm, phải bảo Xảo Nhi mau chóng xây dựng bệnh viện bình dân thôi, hẳn là có tác dụng nhất định.

Liễu Tuấn đang chuẩn bị gọi điện cho Xảo Nhi thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, vừa nhấc máy, nghe chưa được vài câu mặt đã trở nên khó coi.