Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 918: Uy nghiêm




Thi Thi nhận ra, Lăng Nhã rất hưng phấn.

Cái này khó trách được, cha sắp thăng quan một cấp, đối với thiên kim tiểu thư tiểu thế gia kinh thành, đúng là đáng mừng. Mặc dù là bạn thân, không quá so đọ cao thấp với đối phương, nhưng cha của Lăng Nhã có thể đột phá tấng cấp tiến lên, tất nhiên sau này trong đám bạn bè sẽ càng có thể diện.

Thi Thi là cô gái ham hưởng thụ, đối với những chuyện danh lợi khá chú ý, trong lòng vừa vui mừng cho Lăng Nhã đồng thời có chút mất mác.

Có điều Thi Thi phát giác ra sự hưng phấn của Lăng Nhã quá mức bình thường, gò má nhỏ xinh đỏ rực, như phát sáng, đứng ở cửa khách sạn Thu Thủy nghển cổ ra nhìn ngang ngó dọc, tựa hồ đang đợi một người khách đặc biệt nào đó.

Thì ra cô bạn này hưng phấn không phải vì cha tiến lên được một bậc.

Thế thì thật lạ, hôm nay hẹn gặp đều là những bạn bè thân thuộc tới không thể thân thuộc hơn, Lăng Nhã sao lại hưng phấn như thế.

Nhìn cáo bộ dạng này, giống hệt một thiếu nữ hoài xuân đang trong lúc yêu đương cháy bỏng. Hi hi, chẳng lẽ tình nhân của nha đầu chết tiệt này sắp tới?

Thi Thi bất giác nhớ tới cái bộ dạng đáng ghét của "anh Tuấn" trong lần tụ hội trước, cái tên này trừ giỏi làm ra vẻ ra có cái gì hay chứ? Thật không hiểu nổi Lăng Nhã.

Hơn nữa hôm nay là buổi tụ hội bằng hữu thân thích, Lăng Nhã không gọi Trương Nghị cũng đành đi, quan hệ của hai người đó chỉ còn cái vỏ ngoài. Gọi Trương Nghị tới, chỉ làm người ta tức giận, nhưng cũng không nên gọi tình nhân tới chứ, thế thì quá đáng rồi. Cho dù là Thi Thi, tích cách ham vui phô trương, cũng quyết không làm bừa trong trường hợp này cũng tuyệt đối không làm bừa.

Lăng Nhã ngày thường kín đáo hơn cô ta, là một người quy củ nhất trong đám bạn bè thân thiết, sao đột nhiên tính cách lại quay ngoắt 180 độ như thế?

- Tiểu Nhã, chờ ai thế?

Thi Thi làm ra vẻ lỡ đễnh hỏi, là bạn thân nhất, cô có trách nhiệm phải nhắc một chút, bình thường lén lút trốn đi chơi một chút còn được, chứ quá là không chấp nhận.

- Ừm, đợi một người bạn... Cậu gặp rồi đấy.

Lăng Nhã đáp, vẫn ngó xung quanh, chẳng nhìn Thi Thi lấy một cái.

- Nha đầu chết tiệt, không phải là anh Tuấn lần trước kia chứ?

Thi Thi rất bất mãn với thái độ "trọng sắc khinh bạn" của Lăng Nhã, khẽ chọc một câu.

Lăng Nhã cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Thi Thinói rất nghiêm túc:
- Đúng là anh ấy! Có điều Thi Thi, mình nói với cậu nhé, tuyệt đối không được nói năng lung tung đâu đấy, anh ấy rất uy nghiêm.

Vừa nói ra câu này Lăng Nhã tự bản thân cũng giật mình, rất uy nghiêm! Đó là hình dung về Liễu Tuấn sao? Anh ấy chẳng qua mới 28 tuổi thôi.

Nhưng Lăng Nhã phát hiện ra, trong lòng mình, Liễu Tuấn thực sự uy nghiêm! Đó là khí độ lãnh đạo, thể hiện khắp mọi nơi.

- Xì! Giả bộ thôi.

Cho dù Lăng Nhã nói rất nghiêm chỉnh, Thi Thi vẫn chẳng cho vào đâu.

Tí tuổi đầu, uy nghiêm cái gì!

Lăng Nhã bỗng thay đổi sắc mặt, rất không vui nói:
- Thi Thi, nói thật với cậu đó! Đừng có mà xem thường! Có một số người, cậu chưa bao giờ tiếp xúc, ngàn vạn lần đừng tùy tiện đắc tội.

Thi Thi thực sự giật mình, cô và Lăng Nhã giao tình rất sâu, tình cảm hai người có từ hai mấy năm trước chơi nhảy giây, là bạn bè thân thiết nhất. Lăng Nhã chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế nói với cô. Đó không phải là thận trọng nữa, mà là cảnh cáo.

- Sao? Anh ta là nhân vật lớn thật à?
Thi Thi không tin.

Thực sự tuổi của Liễu Tuấn không thể không khiến cô ta hoài nghi, nếu nói Liễu Tuấn giỏi giang ra sao, Thi Thi không tin, chút tuổi như thế thì liệu có được mấy thành tựu? Nếu là người trong thể chế, cao lắm chỉ như Lăng Nhã, là cấp chính xử, đó còn là phải có chỗ dựa. Giả sử làm ăn, quá lắm chỉ có vài chục triệu, đó còn là vừa có bản lĩnh vừa có chỗ dựa. Nếu nói Liễu Tuấn là nhị thế tử, thì trong kinh thành sao chẳng nghe thấy nhân vật nào như thế.

Gia tộc Thi Thi mặc dù ở kinh thành không hiển hách cho lắm, nhưng mấy thiếu gia lớn nỏi danh trong kinh thành đều gặp qua hết cả.

Lăng Nhã không hề do dự đáp:
- Chính xác là thế.

Thi Thi có chút mù mờ rồi, cô ta biết tính cách của Lăng Nhã không phải hạng nói ba hoa, dù ở chuyện này cũng không thể "trong mắt tình nhân có Tây Thi!"

Một cô nương hoài xuân có thể dùng từ "đẹp trai" hay "tài giỏi" ra hình dung ra hoàng tử bạch mã trong lòng, nhưng " nhân vật lớn" thì không thể nào.

Thi Thi lắc đầu, không nói nhiều nữa, quyết định lát nữa anh Tuấn đến, mình nể mặt Lăng Nhã khách khí với y là được, là bạn bè phải nên như vậy mà.

Một chiếc Audi A đen bóng xuất hiện trước cửa khách sạn Thu Thủy, vừa nhìn biển số xe, Thi Thi đã nheo mắt lại, dù biển số này không thể so với chiếc Hồng Kỳ của nhà họ Hà, nhưng trong kinh thành cũng rất hiếm, đó là biển số phát hạn chế, người có được biển số xe này, tuyệt đối không đơn giản, là đối tượng Thi Thi phải ngưỡng mộ.

Đó là xe của Hà Mộng Doanh.

Thời khắc mẫn cảm như vậy, Liễu Tuấn tất nhiên không thể lái chiếc Hồng Kỳ của nhà họ Hà đi khoe khoang.

Lăng Nhã bĩu môi, người này thích xe cũng phải là loại trầm ổn phóng khoáng, từ chiếc Audi đó xuống, chẳng phải "anh Tuấn" cực kỳ ghê gớm đó sao? Thi Thi cũng bĩu môi, có điều không để Lăng Nhã nhìn thấy.

"Anh Tuấn" này quá thể rồi, đi một cái xe đắt giá mang biển số 888 cực kỳ bắt mắt như thế, không ngờ lại mặc đồ bình dân, bất kể là áo sơ mi, dày da hoàn toàn là loại chừng 100 đồng.

Lăng Nhã mắt sáng lên, mặt như có hào quang, cười tủm tỉm nói:
- Đại biểu đảng toàn quốc quả nhiên rất chất phác.

Cô biết Liễu Tuấn bình thường rất chú trọng ăn mặc, quần áo toàn là hàng hiệu, dù sao ai cũng biết là y có tiền, chẳng ai đi bàn tán sau lưng. Nhưng Liễu Tuấn tới tham gia đại hội toàn quốc thì phải chú ý ảnh hưởng.

Liễu Tuấn cười không đáp.

- Đây là Thi Thi, anh gặp rồi đấy.
Lăng Nhã chỉ vào Thi Thi nói.

- Xin chào!
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Làm ra vẻ.

Thi Thi trong lòng càng khó chịu hơn, nhưng mà nể mặt Lăng Nhã, vẫn "thưởng" cho anh Tuấn một nụ cười quyến rũ.

- Anh Tuấn, làm việc ở đâu thế.

- Thành phố Ngọc Lan.

Thi Thi liếc qua Lăng Nhã, ý tứ rõ ràng, té ra cậu vứt chiêu bài nhân viên văn phòng thủ tướng, lật đật chạy tới tỉnh A là vì cái người này hả? Có đáng không?

Trong đám bạn bè thân mật, chỉ có Lăng Nhã chưa bao giờ "ngoại tình", hết sức thuần khiết như một tiểu cô nương, không ngờ bị tên mặt trắng giỏi giả bộ này "mê hoặc" mất.

Lăng Nhã làm mặt xấu với Thi Thi, sau đó dẫn Liễu Tuấn vào phòng bao.

Giữa nơi công cộng Lăng Nhã không dám khoác tay Liễu Tuấn, lại còn phải giữ khoảng cách thích hợp, Liễu Tuấn càng quyền cao chức trọng, Lăng Nhã càng tự giác bảo vệ hình tượng công chúng của y.

Lăng Quân Khánh mới khách không nhiều, chỉ có mấy anh chị em trong nhà, với cha của Thi Thi là Viên Hòa An, hai người có giao tình sống chết. Cơ bản mọi người đã tới đủ cả, chỉ không thấy Lăng Nhã và Thi Thi.

Viên Hòa An ngạc nhiên hỏi:
- Quân Khánh, Tiểu Nhã đi đâu rồi?

Lăng Quân Khánh cũng lấy làm lạ:
- Nha đầu này vừa rồi còn ở đây mà...

- Chắc là đi đợi Trương Nghị.
Lô Dĩnh nói có vẻ không chắc lắm, bà biết con gái và con rể bất hòa, nữ nhân của Trương Nghị sinh con bà cũng biết rồi, nhưng vì lợi ích gia tộc, mọi người chỉ đành giả bộ không biết.

Lăng Quan Khánh lòng nhói đau, khẽ lắc đầu không nói. Ông có chút day dứt về cuộc hôn nhân của Lăng Nhã, nếu năm xưa đừng coi trọng quyền thế của nhà họ Trương thì tốt rồi, hiện giờ xem ra đúng là một sai lầm, khác gì chôn sống con gái như hoa như ngọc.

Trương lão gia tử mất giữa năm, nhà họ Trương hoàn toàn xuống dốc, trong lần đại hổi đảng toàn quốc này, ngay cả một ủy viên TW dự bị cũng chẳng trúng lấy một người, sớm biết như thế chẳng gả con gái đi.

Có điều hiện giờ hết cách, thế nào cũng không thể bảo con gái ly hôn được, như thế thành quá hám lợi quên nghĩa. Nếu như hôm nay Trương Nghị tới, ít nhất còn có một tia hi vọng.

- Anh, nếu em thì em bảo Lăng Nhã ly hôn cho xong, nhà họ Trương khinh người quá lắm.

Lăng Quân Dao, em gái Lăng Quân Khánh phẫn nộ nói, bà hiểu rõ nội tình cuộc hôn nhân của Trương Nghị và Lăng Nhã, luôn thương xót cháu gái, Tiểu Nhã đã phải "làm quả phụ" mấy năm rồi.

Trước kia Trương lão gia tử còn sống, ngại dư uy nhà họ Trương, Lăng Quân Dao không tiện nói, hiện giờ tình thế đã khác, phượng hoàng rơi xuống đất chẳng bằng gà, nhà họ Trương kiêu ngạo cái gì nữa? Vả lại, Lăng Quân Khánh hiện giờ được Liễu chính cục coi trọng rồi sao? So ra về sau nhà họ Trương còn phải nhìn sắc mặt nhà họ Lăng.

Lăng Quân Khánh trầm ngâm, lúc ấy ông ta đúng là có chút động lòng. Lô Dĩnh nói:
- Quân Dao, hôm nay mọi người cao hứng, đừng nói chuyện này.
Lăng Quân Dao bĩu môi, nhưng không nói thêm.

Viên Hòa An cười nói:
- Quân Khánh nhẫn nhịn bao năm, cuối cùng kết thúc rồi, hôm nay phải uống cho thoải mái.

- Chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng mà, không nên nói quá sớm.
Lăng Quân Khánh thận trọng.

Lăng Quân Dao nói:
- Anh, em thấy nên mau gọi điện cho Liễu chính cục cám ơn đi.

Lăng Quân Khánh rối rít khoát tay:
- Quân Dao, đừng nói lung tung, đợi Liễu chính cục chính thức tiến kinh, có cơ hội cám ơn trước mặt cũng không muộn.

Nói thì nói thế, kỳ thực Lăng Quân Khánh cũng biết, lãnh đạo tới tầng cấp Liễu Tấn Tài, để ý gì tới lời cám ơn bề ngoài? Quan trọng là phải làm tốt công việc Liễu chính cục giao cho, mới xứng đáng với ơn tri ngộ của người ta. Nghe nói Liễu chính cục là lãnh đạo toàn bộ lấy công tác làm trọng, đại lão đỉnh cấp nhìn trúng cũng chính là năng lực và phẩm hạnh của Liễu chính cục.

Đang nói chuyện, thì Lăng Nhã cười tủm tỉm dẫn Liễu Tuấn vào