Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 964: Có mưu đồ khác




Uông Quốc Chiêu kiên trì đưa kiến nghị này ra thường ủy thảo luận hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đám người Đinh Ngọc Chu, kế hoạch phân công này vốn rất điên rồ, bị phủ quyết trên văn phòng bí thư, Uông Quốc Chiêu chẳng mất mặt, dù sao mọi người "đóng cửa bảo nhau" mà.

Nhưng một khi đưa lên thường ủy thảo luận thì không giống thế nữa.

Uông Quốc Chiêu chẳng những thần trí không tỉnh táo, bị tát má trái rồi, lại đưa cả má phải ra ăn tát? Chẳng lẽ hắn có sở thích bị ngược đãi?

Bất kể là ai, dù Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt mới tới cũng biết Đinh - Liễu rất phản đối nghị án này, tỉ lệ thông qua trên thường ủy là con số 0, chỉ có Mạnh Kế Lương và Cổ Tiến Hiền là có khả năng đứng về phía Uông Quốc Chiêu, Lục Duyệt tối đa giữ trung lập, muốn hắn ủng hộ Uông Quốc Chiêu là không thể, ngoài ra tư lệnh viên khu cảnh bị mới là Vạn Thái cũng trung lập, Đinh - Liễu sẽ nắm 8 phiếu, tuyệt đối đa số.

Uông Quốc Chiêu kiên trì như thế, làm Đinh Ngọc Chu cẩn thận.

Chuyện khác thường ắt có điều che dấu.

Uông Quốc Chiêu đương nhiên không thể điên thật, làm như thế rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng trên thường ủy có kỳ tích.

Kiến nghị này có đưa lên thường ủy hay không, Đinh Ngọc Chu có quyền quyết định cuối cùng, cũng có thể hoãn lại vô thời hạn, vĩnh viễn không cho nó lên thảo luận.

Uông Quốc Chiêu nêu ý kiến xong, thong thả uống trà, đặt cốc xuống rồi chậm rãi đậy nắp lên, toàn bộ các động tác đều hết sức lich sự nho nhã, tính định tự nhiên, nhìn Đinh Ngọc Chu không hề né tránh ánh mắt của ông ta.

Đối với khí độ trầm ổn này, Đinh Ngọc Chu đã quá quen thuộc rồi, Liễu Tuấn trước đó là như thế, giờ có thêm Uông Quốc Chiêu, đám này chẳng kẻ nào dễ chơi.

Đinh Ngọc Chu khó ra quyết định, mắt liếc qua mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mặt mỉm cười, không chút gợn sóng.

Đinh Ngọc Chu thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Nếu đồng chí Quốc Chiêu kiên trì tôi đồng ý đưa lên thường ủy thảo luận.

- Cám ơn Đinh bí thư.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tan họp, Liễu Tuấn quay về văn phòng chưa lâu thì Lý Huệ gọi điện thoại tới.

- Liễu bí thư, Đinh bí thư đồng ý đưa lên thường ủy rồi sao?

Chẳng trách Lý Huệ vội như thế, thực tế các phó thị trưởng đều đang đợi kết quả cuộc họp văn phòng bí thư, mặc dù biết nó không thể thông qua, nhưng sự liên quan tới lợi ích sát sườn, nhưng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Lễu Tuấn cười:
- Phải, Uông thị trưởng rất kiên trì mà.

- Uông Quốc Chiêu điên rồi sao?

Lý Huệ nói chẳng ngại ngần gì, tiếp xúc với nhau vài lần, Lý Huệ đã hiểu con người của Liễu Tuấn, biết y không thích vong vo giữ bạn bè, chỉ chơi "trốn tìm" ở trường hợp đặc biệt.

Liễu Tuấn cảm nhận được sự tức giận của Lý Huệ.

Cho dù Đinh Ngọc Chu trươc kia làm thị trưởng uy thế như vậy cũng chưa bao giờ có hành động ngông cuồng, đắc tội với toàn bộ phó thị trưởng, chưa nói lại cuốn cả Liễu Tuấn vào.

Liễu Tuấn lạnh nhạt:
- Uông thị trưởng tỉnh táo lắm, chẳng qua cái ý của Túy Ông không phải ở rượu.
*** có dụng ý khác.

- Ý của Túy Ông không phải ở rượu?

Lý Huệ lẩm bẩm nhẩm lại.

Liễu Tuấn không đáp, y biết trí tuệ Lý Huệ rất cao, có thẻ hiểu được yếu quyết trong đó.

- Ý Liễu bí thư nói, mục đích của hắn nằm ngoài thường ủy sao?

Trầm ngâm một lúc Lý Huệ hỏi lại:

- Hẳn là thế.

Uông Quốc Chiêu vừa đưa ra kiến nghị này, đầu óc Liễu bí thư đã vận chuyển hết tốc độ xem rốt cuộc hắn có dụng ý gì, kiên trì thông qua thường ủy không có hi vọng gì, tự tát mặt mình?

Giống như Uông Quốc Chiêu trước khi nhậm chức, đã tìm hiểu rất sâu về thế cục chính trị của Ngọc Lan, Liễu Tuấn biết hắn tới nhậm chức cũng thu thập rất nhiều tư liệu liên quan. Theo điều tra, Uông Quốc Chiêu cực kỳ thích thể diện, đối với người có va chạm với hắn ở trường hợp công khai, tuyệt đối không bao giờ bỏ qua. Dù là chuyện đã trôi qua rất lâu, Uông Quốc Chiêu chỉ cần tìm được cơ hội là đẩy vào chỗ chết.

Chuyện như thế lại nhiều lần trong quỹ tích thông thiên của Uông Quốc Chiêu.

Hắn kiên trì làm như thế, hiển nhiên mang mục đích khác, tuy nói trên quan trường không có kẻ địch hay bằng hữu vĩnh viễn, nhưng người làm tới chức vụ của hắn thì lợi ích bình thường sẽ không dễ thay đổi được.

Như thế, là hắn muốn những nhân vật bên ngoài Ngọc Lan muốn nhân vật nào đó nhìn thấy thế cục thường ủy thành phố Ngọc Lan.

"Người nào đó" khả năng lớn nhất là Cù Hạo Cẩm, Uông Quốc Chiêu muốn thông qua kết quả biểu quyết để cho Cù Hạo Cẩm thấy, phân tích của mọi người trước kia đã có sau lầm, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn không còn đối lập với nhau nữa mà hợp tác.

Cù Hạo Cẩm sao có thể chấp nhận cho thế lực bản địa, liên kết với một Liễu Tuấn bối cảnh cực lớn.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây?

Lý Huệ hỏi mang ý xin chỉ thị, theo xếp hạng trong đảng, Liễu Tuấn miễn cưỡng có thể tính là cấp trên Lý Huệ, Lý Huệ thông minh ở chỗ, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng vĩnh viễn biết rõ ví trí của mình ở đâu, đó là kỹ năng cơ bản của người làm thư ký.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Cứ ngồi xem diễn biến, đừng xen vào.

Lý Huệ hiểu ngay.

Nếu Lý Huệ muốn thông qua cái kiến nghị không thể thông qua này, để bóc trần cơ cấu thế lực của thường ủy Ngọc Lan, Liễu Tuấn không muốn cho hắn toại nguyện. Đoán chừng chí có một hai người ủng hộ Uông Quốc Chiêu thôi, như thế Đinh - Liễu hệ cũng chỉ tùy tiện lấy một hai người phản bác, là kiến nghị này của Uông Quốc Chiêu sẽ chết trong trứng nước.

... ....

Hai ngày sau, Uông Quốc Chiêu lấy danh nghĩa chính phủ, chính thức đưa kiến nghị này lên thường ủy

Đinh Ngọc Chu theo trình tự nói:
- Các đồng chí khác còn có kiến nghị gì muốn đưa lên thường ủy thảo luận không?

Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói:
- Đinh bí thư, các đồng chí, tôi có một kiến nghị muốn xin thường ủy thảo luận.

Đinh Ngọc Chu gật đầu, lấy thuốc lá ra hút, chẳng tỏ thái độ gì.

Trong mười ba thường ủy của Ngọc Lan, có tới mười "con nghiện thuốc", vì thế cuộc họp thường ủy không cấm hút thuốc.

Bình thường Đinh Ngọc Chu cũng chẳng hút thuốc, chỉ khi nào thời gian thảo luận quá lâu, hoặc tranh luận quá kịch liệt mới hút, các thường ủy khác thì phải đợi bí thư đại nhân châm thuốc rồi mới dám hút theo.

Cuộc họp hôm nay các nghị án trước đo được thông qua thuận lợi, tới lượt Uông Quốc Chiêu mới họp có chừng ba bốn mươi phút, vậy mà Đinh Ngọc Chu đã hút thuốc, các thường ủy khác như nhận được ám thị nào đó, không hẹn mà cùng lấy thuốc lá ra, tức thì trong phòng họp, "sương khói mịt mù".

Trong lúc Uông Quốc Chiêu đọc kiến nghị, trong phòng họp thi thoảng lại có tiếng ho khan, không khí không nghiêm túc lắm.

Liễu Tuấn qua làn khói thuốc mờ, liếc nhìn Uông Quốc Chiêu, thấy hắn vẫn đọc thong thả, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhưng quan sát kỹ thì thấy khóe mắt của Uông thị trưởng đang giần giật.

Liễu Tuấn nhếch mép cười.

Đinh Ngọc Chu đôi khi rất ranh mãnh, thích dùng những thủ đoạn nhìn như không đáng nhắc tới, nhưng không thể phủ nhận, những thủ đoạn vặt vãnh đó đôi khi lại thu được những hiểu quả không ngờ.

Uông Quốc Chiêu thân là thị trưởng, khi đưa kiến nghị mọi người chỉ quan tâm hút thuốc, như chẳng bận tâm tới hắn đọc cái gì, uy tín của Uông Quốc Chiêu bị tước bớt một cách vô hình.

Trong tiếng ho của các thường ủy, thì Lý Huệ ho to nhất, ho nhiều nhất, gần như muốn ho luôn ra máu.

Lý Huệ đứng thứ bảy trong thưởng ủy, sau Kim Lập Kỳ và rước Mạnh Kế Lương. Xếp hạng như thế tất nhiên là vì Kim Lập Kỳ tư cách lão thành hơn, Lý Huệ vừa khéo ngồi bên tay trái Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nhìn về phía hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Lý thị trưởng bị cảm sao?

- Đúng thế, cổ có chút khó chịu ... Tiết trời mới vào xuân trời còn lạnh, là lúc dễ bị cảm nhất mà.

-Nếu cảm thì nên hút thuốc ít đi một chút tốt hơn.

- Vâng, cám hơn Liễu bí thư quan tâm.

Lý Huệ miệng nói thế nhưng chẳng dập thuốc, tiếp tục rít từng hơi lớn, ho từng tiếng to.

Uông thị trưởng đang nghiêm trang đọc kiến nghị, Liễu bí thư và Lý thị trưởng ở bên cạnh thì thẩm nói cười, tựa hồ rất thiếu lịch sự. Có điều trừ Cổ Tiến Hiền và Mạnh Kế Lương ra, các thường ủy khác đều như không nhìn thấy, thậm chí trên miệng còn hiện lên nụ cười trào phúng.

Uông Quôc Chiêu đưa ra nghị án này, tỏ rõ muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn và Lý Huệ, hai người đó tươi tười với hắn mới là lạ.

Anh đã không nể mặt người ta, người ta có cần nể mặt anh không?

Con người luôn tự làm nhục mình rồi sau đó người khác mới làm nhục.