Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 371: Người đẹp mở lời




“Địch Hạo, hắn là bạn ngươi à? Giới thiệu chút đi.”

Một tên lùn nói với Địch Hạo, mặc dù hắn biết Nhiếp Ngôn nhưng vẫn giả vờ không biết, ra vẻ.

“Đây là bạn của ta, hắn tên Nhiếp Ngôn.” Địch Hạo sảng khoái cười một tiếng, sau đó giới thiệu cho Nhiếp Ngôn một chút. Hắn chỉ vào tên lùn vừa lên tiếng:

“Tên này là Lưu Vĩ, con của giám đốc tập đoàn Thiên Hoa, học ban 5. Thân thể hắn cũng đủ vô Đệ nhất quân giáo, giờ đang đợi thi văn hóa.”

“Ta có lòng tin sẽ đậu.” Lưu Vĩ tự tin nói:

“Về sau đều là bạn học, xin nhờ giúp đỡ.”

“Ô kê con dê.” Nhiếp Ngôn cười khách sáo.

Hắn nhìn ra được trong nhóm 5, 6 người này, người cầm đầu là Lưu Vĩ, những người khác cũng quen biết Địch Hạo một chút.

Lưu Vĩ nghe Nhiếp Ngôn nói thế cũng vui vẻ, Nhiếp Ngôn dù sao vẫn tương đối nể tình. Cha hắn từng ra lệnh bắt phải tạo dựng quan hệ tốt với Nhiếp Ngôn, cho dù không làm bạn thì cũng không được trở thành kẻ địch. Bọn họ đã thấy thực lực của Nhiếp Ngôn, chưa kể Nhiếp phụ hiện đang trên đà thăng hoa, tài lực hùng hậu đủ để bọn họ xem trọng. Cứ thế này, không bao lâu nữa Nhiếp gia sẽ trở thành một tập đoàn tài chính khổng lồ, bây giờ phải tranh thủ tạo quan hệ tốt với Nhiếp gia trước.

Địch Hạo giới thiệu đám người kia cho Nhiếp Ngôn một lượt. Nhiếp Ngôn cũng tùy tiện nghe, nhớ vài cái tên để còn ứng phó trong giao tiếp.

Đám người này chợt có cảm giác Nhiếp Ngôn rất dễ chịu, hiền hòa, không phải giống mấy tên tỏ vẻ cao cao tại thượng. Đem so Nhiếp Ngôn với tên Lưu Thụy kia thì Nhiếp Ngôn hơn không biết nhiêu lần. Trong lòng ai cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái khi giao tiếp với hắn.

Nhiếp Ngôn đã sống hai kiếp người, những tình cảnh này hắn gặp qua không biết bao nhiêu lần, đối phó với bọn trẻ con như này lại không dễ dàng sao? Hắn biết mấy tên có thể vào đây đều có bối cảnh sau lưng, nếu được thì nên duy trì mối quan hệ hòa hợp với nhau. Dù sao nếu kết thù, bị mấy tên ngày sau lưng kéo tay ngáng chân thì cũng hơi mệt.

Cả đám tụ tập chém gió một hồi lại nói về game Tín Ngưỡng.

“Nói về Tín Ngưỡng, trong đám chúng ta chắc là tên Lưu Vĩ khủng nhất rồi. Hắn level 51 đó, đệ nhất cao thủ của công hội Liệt Diễm Phần Thiên, có thể xếp vào top 500 của cả Cách Lâm Lan.” Một tên gọi là Cát Bách Du cười nói, hắn đi theo Lưu Vĩ cho nên dù sao cũng phải nhìn sắc mặt của lão đại mà nói chuyện.

Lưu Vĩ có chút đắc ý nhưng vẫn giả vờ cười khiêm tốn:

“Thật ra cũng không có gì, sau khi lịch sử bị vén lên, có cả một biển người lên hơn level 50 mà.”

“Cách Lâm Lan đông người chơi như vậy, có thể leo vào top 500 cũng không chỉ dựa vào may mắn đâu, Lưu Vĩ ngươi đừng khiêm tốn quá.” Mấy tên bên cạnh cũng phụ họa theo.

“Trong thời gian này công hội cũng không có hoạt động gì, để ta mang mọi người đi luyện level. Ta mới học xong một cái ma pháp quần công, đi luyện level rất sướng.” Lưu Vĩ vừa nói vừa nhìn về phía Nhiếp Ngôn và Đường Hạo.

“Nhiếp Ngôn, Địch Hạo, các ngươi thấy sao? Đi cùng luôn đi, ta kéo level miễn phí.”

Lưu Vĩ ý muốn nói, anh đây bao các chú.

Nhiếp Ngôn cùng Địch Hạo nhìn nhau, bất đắc dĩ cười.

Địch Hạo không nhịn được cười to, tên này không ngờ dám đi so level với Cuồng tặc Niết Viêm? Ma pháp quần công của hắn chắc là kinh hơn Hoàng Kim Địa Long?

Liệt Diễm Phần Thiên là một công hội nhỏ trong Tạp La Nhĩ Thành, thành viên chỉ hơn 1 vạn, level cũng không cao. So với Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ như kiến so với khủng long.

Nhiếp Ngôn cũng không từ chối, nói khéo: “Ta gần đây hơi bận một chút, công hội có hoạt động nên không đi cùng mọi người được.”

“Ồ, các ngươi ở công hội gì?” Lưu Vĩ đắc ý hỏi, cũng không thèm hỏi level của Nhiếp Ngôn và Địch Hạo. Hắn đã thành thói quen nghĩ rằng cả trường trung học Hoa Đại không có mấy người so được với mình.

“À ta thuộc Chiến Sĩ Bộ Lạc.” Địch Nhân trả lời, hắn biết Nhiếp Ngôn sẽ không muốn tiết lộ thân phận nên liền giúp Nhiếp Ngôn giải vây:

“Gần đây ta cũng hơi bận, một người bạn đã hẹn ta và Hạ Linh đi train chung.”

Nghe tên Hạ Linh, Lưu Vĩ có chút ghen tị. Hắn cũng không nghĩ tới Địch Hạo đần như vậy mà cũng có cô bạn gái xinh như Hạ Linh. Cái này giống như bó hoa tươi cắm bãi cứt trâu vậy. Hắn hơi khinh thường Địch Hạo, nhưng vẫn không tiện nói ra.

“Địch Hạo, người cứ mang Hạ Linh sang đây luyện cấp chung, chúng ta kéo cũng không chậm đâu.” Cát Bách Du cười nói. Hắn liếc trộm Lưu Vĩ một cái, xem ra lời nói của hắn làm Lưu Vĩ rất vui. Lưu Vĩ chắc chắn rất muốn kéo mỹ nữ như Hạ Linh đến chung.

Địch Hạo lắc đầu:

“Hay là thôi đi, hoa khôi ban ta chắc không thích luyện cấp với các ngươi đâu.”

“Hoa khôi ban ngươi?” Cả đám sửng sốt.

“Tạ Dao?” Mắt Lưu Vĩ sáng lên. Trong trường có ba người làm cho hắn phải điên đảo, người đứng đầu chính là Tạ Dao. Tạ Dao tuyệt đối xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nữ. Người tiếp theo là Tưởng Oánh Ngữ, vóc người của cô này thì không cần phải bàn cãi. Lúc cô khiêu vũ nhìn dáng người mềm mại ai chả mê mệt? Không biết bao nhiêu tên từng nhìn lén cô mà nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ. Còn người cuối cùng chính là Hạ Linh. Hạ Linh rất đẹp, chỉ hơi kém hơn Tạ Dao và Tưởng Oánh Ngữ thôi.

“Vậy thì rủ luôn Tạ Dao chứ sao?” Cát Bách Du nói:

“Dù sao đông như vậy, kéo thêm một người cũng không sao mà.”

Trong suy nghĩ của bọn hắn, Tạ Dao là một nữ sinh, level cũng không quá cao.

Địch Hạo liếc Nhiếp Ngôn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn rất bình thản.

“Hoa khôi đảm bảo không vui đâu, hay là thôi đi.” Địch Hạo nói. Đám người này thật khôi hài, nói bọn hắn dẫn Tạ Dao đi luyện level không bằng nói Tạ Dao kéo bọn hắn đi.

“Cô ta chảnh quá.”

“Thôi, mọi người luyện level với nhau cho vui, không cần phải không nể mặt như vậy chứ.” Đám người Lưu Vĩ rối rít nói. Bất quá bọn hắn cũng không dám nói quá đáng, dù sao bọn họ cũng không chọc nổi bối cảnh sau lưng Tạ Dao.

“Thật ra cũng không có gì đâu, chúng ta chỉ thật lòng mời bạn ấy thôi. Người lớn không để bụng những chuyện này.” Lưu Vĩ ra vẻ lão đại nói, nhưng trong lòng vẫn hơi căm giận.

Đúng lúc ấy, một nữ sinh đi về hướng bọn họ làm cho ai nầy đều run lên, xém nữa nín cả thở.

Nữ sinh kia chính là Tưởng Oánh Ngữ, cô mặc một bộ đồ nhảy bó sát người, lúc bước đi thân hình uốn éo như rắn nước, hai bầu ngực thuộc dạng vĩ đại phía trước cứ tưng tưng thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người ở đây. Ai nấy đều tăng cao hốc-môn nam tính.

“Nhiếp Ngôn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tưởng Oánh Ngữ cười chào Nhiếp Ngôn, giọng nói mềm mại làm người khác nhũn cả người.

Ai cũng ghen tị nhìn Nhiếp Ngôn, thầm trách sao người mà Tưởng Oánh Ngữ chào không phải mình.

“Chào cô, lâu lắm mới thấy cô lên khóa.” Nhiếp Ngôn lạnh nhạt chào lại. Hắn với cô bất quá chỉ quen biết sơ sơ mà thôi.

Tưởng Oánh Ngữ thấy bộ dáng lãnh đạm của Nhiếp Ngôn, trong lòng có chút phức tạp. Nhiếp Ngôn không nghi ngờ gì là người ưu tú nhất trường, tố chất thân thể cũng đạt đến cỡ vương bài của trường Đệ nhất quân giáo. Bây giờ mọi người đề chỉ đợi kết quả văn hóa của hắn nữa thôi, nếu điểm văn hóa của hắn đạt tiêu chuẩn thì liền trở thành người thứ 3 trong lịch sử trường tiến vào nhóm vương bài của trường Đệ nhất quân giáo. Nhưng hết lần này đến lần khác Nhiếp Ngôn chỉ để ý đến Tạ Dao chứ không để ý cô. Nhiếp Ngôn với Tạ Dao quen nhau cũng chỉ mới hơn một tháng mà thôi! Từ trước tới giờ, cô vẫn không phục Tạ Dao, hai người thường xuyên ngầm hơn thua nhau.

“Mình cũng vào trường Đệ nhất quân giáo, sau này đều là bạn học, xin giúp đỡ nhiều.” Tưởng Oánh Ngữ cười nói. Cô với đám người Nhiếp Ngôn không giống nhau, cô là được tuyển thẳng theo mảng nghệ thuật.

Nhiếp Ngôn nhớ lại kiếp trước, Tưởng Oánh Ngữ từng thi vào Đệ nhất quân giáo nhưng trượt. Nhưng kiếp này do biểu hiện của Nhiếp Ngôn quá nổi bật nên hiệu trưởng đặc biệt tuyển thêm vài người, hơn nữa là theo mảng nghệ thuật.

Trường trung học Hoa Đại lần này tính ra càng thêm nổi tiếng.

“Tất nhiên.” Nhiếp Ngôn trả lời rất khách khí.

“Mình có một vé mời của Trương Hoa Đại Kịch Viện, xế chiều hôm nay mình có một ca diễn ở đó, bạn có nể mặt đi xem không?” Tưởng Oánh Ngữ cười.

Nụ cười mê người của Tưởng Oánh Ngữ làm mọi người ngừng thở.

Mỹ nhân mời gọi nha!

“Xế chiều…” Nhiếp Ngôn chần chờ một chút, nhìn thoáng qua Tạ Dao phía xa.

Mọi người vẫn chằm chằm nhìn Nhiếp Ngôn. Đệt, tên tiểu tử này cũng quá đáng thật, mỹ nữ đã mở lời mà còn suy nghĩ lâu vậy vẫn chưa trả lời. Bọn họ nhìn chảy dãi tấm vé mời trên tay Tưởng Oánh Ngữ, hận không thể xông đến giành lấy.

“Bạn học Nhiếp Ngôn chiều nay có rãnh không?” Giọng Tưởng Oánh Ngữ hơi lúng túng.

“Nếu Nhiếp Ngôn không rãnh, bọn mình rất vui đi thay!” Lưu Vĩ ở bên cạnh chen miệng vào nói, đồng thời ra dấu cho Cát Bách Du.

“Đúng đúng, nơi này rất nhiều bạn học sẵn sàng đi thay đó!” Cát Bách Du bồi thêm.

Tưởng Oánh Ngữ u oán nhìn Nhiếp Ngôn, lại móc trong túi ra một tờ vé khác, đưa hai vé cho Cát Bách Du: “Thế cho bạn, hai phiếu này kế nhau, bạn có thể mang bạn gái theo.”

Cát Bách Du cầm lấy hai tờ vé, ngượng ngùng cười, da mặt hắn có dày cũng có chút xấu hổ.

Trong lòng họ có chút buồn bực, nhìn nét mặt của Tưởng Oánh Ngữ cũng hiểu ý tứ của cô với Nhiếp Ngôn. Ai cũng hận sao diễm ngộ này không rơi xuống đầu mình.

Nhiếp Ngôn giả bộ không nhìn thấy, nói với Địch Hạo: “Tạ Dao đi luyện cấp với các ngươi hả? Nàng cấp mấy rồi?”

Địch Hạo chần chờ một hồi, liếc trộm Hạ Linh phía xa. Hắn lúc này cũng không biết nên trả lời thế nào, Hạ Linh đã nhắc rất kỹ.

Tên tiểu tử Địch Hạo này chắc chắn biết Yểu Yểu là Tạ Dao, thế mà dám gạt mình, kiếp trước không chừng cũng thế. Nghĩ tới đây, Nhiếp Ngôn không nhịn được muốn tán đầu thằng này mấy cái, mịa nó, cơ mà cũng không trách được Địch Hạo. Kiếp trước Địch Hạo cũng không biết đoạn gút mắt giữa mình và Yểu Yểu, chỉ trách mình quá ngốc nên bị gạt lâu như vậy.

“Ngươi cứ nói đi, ta sớm biết hết rồi.” Nhiếp Ngôn bất lực khoát tay nói, hắn biết tên Địch Hạo này rất sợ vợ.

“Thì ra ngươi sớm biết rồi, mịa hại ta không dám nói.” Địch Hạo liền cảm thấy dễ thở, nếu Nhiếp Ngôn đã biết hắn cũng không cần giấu nữa.