Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 176




Trình độ nguy hiểm của Ngô Khiêm Nhất vượt xa Tất Thương Lãng, khi bên Ninh Vân Tấn trần ai lạc định, mấy người Văn Chân đã sắp trứng chọi đá. Ngô Khiêm Nhất không biết từ lúc nào từ chưởng đổi thành kiếm, kiếm thuật vẫn luôn là sở trưởng của hắn ta nhất, việc này dẫn đến Văn Chân bọn họ chẳng những mỗi người bị thương, thậm chí có một người đứng cũng không vững, hoàn toàn nhìn không ra phong phạm cao thủ hồi nãy, thật đúng là chật vật bất kham.

Ninh Vân Tấn không dám chậm trễ thời gian, vội vàng chạy về bên đó.

Không ngờ Ngô Khiêm Nhất cho dù bị mấy người vây công, trên thực tế lại vẫn còn dư đường sống. Nhìn thấy Ninh Vân Tấn nghĩ muốn lại đây, tay phải hắn ta vạch ra, một thanh nhuyễn kiếm giống như một đường tia chớp lóe hàn quang, đầu tiên là một kiếm đâm xuyên phụng cung gần mình nhất. Tiếp hắn ta rút kiếm, nhân lúc máu bung văng khắp nơi là lúc nhún chân một cái, cả người bay lên trời, chỉ thấy xoay tròn một cái rồi dùng hai chân cùng lúc đá những người khác văng ra.

Sau vài tiếng rầm bịch, mấy tên phụng cung kia té ngã trên mặt đất, đỡ nơi bị đá, nửa ngày đứng dậy không nổi.

Thời điểm Ngô Khiêm Nhất là loạn Văn Chân cách xa hơn một chút tuy rằng tránh được kiếp này, bất quá tình cảnh của hắn lại càng thêm nguy cấp, bởi vì Ngô Khiêm Nhất đột nhiên đổi vị trí, Văn Chân đã thành đưa lưng về phía hắn ta. Ninh Vân Tấn thậm chí có thể thấy rõ trên mặt Ngô Khiêm Nhất lộ ra một tia tươi cười đầy đắc ý, miệng càng là nói, “Cẩu Hoàng đế, chịu chết đi!”

Giờ phút này Ninh Vân Tấn cách Văn Chân còn có hơn ba thước, mà ba thước này lại như là rãnh trời, hắn dù đề cao tốc độ đi nữa cũng không có biện pháp kịp thời ngăn chặn một Đại tông sư toàn lực ra tay. Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy tim cũng nhảy lên cổ họng, hắn vừa ném đại đao trong tay lao vút về phía Văn Chân, vừa hô to một tiếng, “Nhảy về phía ta.”

Một thanh đao hướng về bản thân mà đến, lấy trọng lượng thanh đao cộng thêm khí lực ra tay, chưa nói bị đao phong đụng tới, chỉ là nện ở trên người chính là thương tổn không nhẹ. Nếu như những người khác nhìn thấy một màn như vậy, chung quy sẽ theo bản năng có vài giây do dự, nhưng bởi vì người kia là Ninh Vân Tấn, Văn Chân cơ hồ là phản xạ có điều kiện tiến về phía hắn.

Không kịp cảm động Văn Chân tín nhiệm mình, Ninh Vân Tấn đem đao ở trong tay quăng xoay vòng, dùng sống đao vỗ trên lưng Văn Chân.

Tiếng kinh hô của mọi người cũng còn chưa kịp vang lên, đã thấy cả người Văn Chân bị lực lượng trên đao đánh bay lên, bất quá màn mạo hiểm chuyển vị trí này khiến hắn cùng nhuyễn kiếm của Ngô Khiêm Nhất sát qua người. Ninh Vân Tấn sau khi chém ra một đao kia, thuận lợi vọt lên trước, xoay đối diện, rồi cùng Ngô Khiêm Nhất bắt đầu giao thủ.

Chờ hai người kia đánh nhau, Văn Chân lúc này mới rơi xuống đất. Sau khi lảo đảo đứng vững, hắn chỉ cảm thấy ngực một luồng khí huyết bốc lên, cổ họng bắt đầu trào lên xuống, một dòng máu rốt cuộc nhịn không được tràn ra khóe miệng.

“Hoàng thượng!”

“Ngài đã bị thương?”

“Tiểu Ninh đại nhân thật sự là…”

Một búng máu này của Văn Chân giống như thành cái chốt mở, người bị tình thế thay đổi làm lơ mơ phản ứng lại, rồi vang lên âm thanh chỉ trích. Thậm chí có mấy người lá gan lớn hơn một chút, miệng vừa chỉ trích hành động của Ninh Vân Tấn, vừa thật cẩn thận tới gần Văn Chân.

Chỉ có trong lòng Văn Chân mới hiểu rõ nhất, Ninh Vân Tấn vung đao lên đều là dùng sức nhẹ lực nhanh, nhìn như hung mãnh dị thường, khi chạm vào người mình lại không biết đau, mình căn bản không phải bị hắn tổn thương. Lực độ khống chế tinh xảo như thế, nội lực đối với cánh tay bản thân càng cần được nhận nhiều hơn, nếu không phải vì cứu mình, hài tử kia đâu cần làm như thế.

Bên tai nghe những người đó chỉ trích Ninh Vân Tấn, Văn Chân chỉ cảm thấy giống như tâm ý của hài tử kia bị khinh nhờn, lại càng sợ những người này ồn ào chuyện mình bị thương, chọc Ninh Vân Tấn lo lắng, hắn mắt lạnh trừng, cả giận nói, “Câm miệng, lại càn rỡ la to cái gì, yên lặng. So chiêu giữa Đại tông sư thắng bại chỉ trong gang tấc, nếu vì các ngươi dẫn đến Thanh Dương phân thần, hừ!”

Giận dữ của hắn khiến tất cả mọi người im bặt, không dám lại có nửa điểm ồn ào.

Như Văn Chân đã nói, chiến đấu giữa Đại tông sư hung hiểm nhất, đánh lỡ một chiêu khả năng toàn bộ đều thua. Tình huống lúc này của Ninh Vân Tấn cũng không khá lắm, mặc dù có các loại kinh nghiệm chiến đấu kiếp trước khắc vào xương, nhưng dù sao thời gian hắn lên Đại tông sư quá ngắn, làm sao điều động tiềm năng toàn bộ cơ thể hắn đến nay cũng chưa hoàn toàn nắm giữ.

Nhưng Ngô Khiêm Nhất lại bất đồng, kinh nghiệm của hắn ta già dặn, tuy rằng không như Tất Thương Lãng thường xuyên cùng người giao chiến, nhưng vẫn là dốc lòng nghiên cứu kiếm đạo của mình, đối với mỗi một phần lực dùng đều gần như hoàn mỹ. Hiện giờ cùng Ninh Vân Tấn chiến thành trạng thái giằng co, xét đến cùng là hắn không có biện pháp giống Ninh Vân Tấn, lấy thân phận Đại tông sư còn mặc kệ thể diện như đầu đường xó chợ liều mạng đánh loạn.

Hắn ta lại không biết Ninh Vân Tấn đó cũng là bị ép bức đường cùng, nếu không chẳng thế. Trận chiến này nếu thắng, trên đầu Đại Hạ có hai tòa núi lớn là có thể loại bỏ dời đi; trận chiến này nếu bại, phía sau hắn chính là Văn Chân, dưới tình huống Thái tử sống chết không rõ, nếu Hoàng đế còn xảy ra chuyện, dưới giặc trong loạn ngoài kia cơ nghiệp Đại Hạ nguy cơ trùng điệp, Ninh Vân Tấn thua không nổi!

Cái gọi là đầu trọc đâu sợ nắm tóc, Ninh Vân Tấn đúng là trạng thái như thế, không như Ngô Khiêm Nhất còn phải suy xét sau trận chiến phá vây gì đó, hắn mỗi một lần phóng ra đều có thể nói là dốc toàn lực, dưới tình huống sĩ khí lên cao rồi thấp, Ninh Vân Tấn chẳng những cùng Ngô Khiêm Nhất chiến thành ngang tay, rồi lại thường thường có thể tổn thương đến hắn ta.

Cảm giác như đã qua thật lâu, trên thực tế từ lúc Nhược Lâm ném ra đạn tín hiệu đến hiện tại cũng chưa vượt qua một khắc đồng hồ. Phúc Châu không hổ là nơi địa phương nha môn Tổng đốc, tốc độ phản ứng của đám lính cũng không tính chậm, rất nhanh đã có quân đội chạy về phía bên này. Đầu tiên là tiếng vó ngựa đều nhịp, tiếp theo là tiếng bước chân, người cực kỳ hiểu biết thậm chí có thể nghe được tiếng áo giáp chạm nhau khi chạy, có thể tưởng tượng ra rất nhiều quân mã đang đem toàn bộ phủ Tổng đốc trong ba lớp ngoài ba lớp vây nhốt lại.

Bước ngoặt xuất hiện tại thời điểm một tiếng quân hào to rõ vang lên, cho dù là Ngô Khiêm Nhất chưa từng nhập ngũ cũng biết đây là kèn tiếng công, điều này làm cho hắn ta khi ra tay không khỏi lại phân ra đường sống nhiều hơn, bắt đầu càng suy xét kỹ hơn chuyện lui lại.

Từ lúc Tất Thương Lãng bị bắt, Ngô Khiêm Nhất xem như là đã nhìn ra tính cách Ninh Vân Tấn, hài tử này không như lão sư ngạo khí của hắn coi trọng hoàn mỹ phải không có một hạt cát, lại càng không giống người theo đuổi võ đạo coi trọng quyết đấu một đấu một, không nguyện ý lấy nhiều thắng ít, hắn giống như là Tướng quân trên chiến trường, chỉ cần có thể thắng lợi thủ đoạn gì cũng có thể làm ra. Càng đáng sợ chính là tuy rằng đấu pháp điên cuồng, nhìn như không có chương pháp gì, nhưng thực tế lại như là tay già đời thành danh mười mấy năm cực kỳ tinh tế, căn bản không lưu lại cho mình bao nhiêu cơ hội.

Đối với một thiếu niên yêu nghiệt đến không giống thiếu niên, Ngô Khiêm Nhất biết nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng tuyệt không có khả năng, ngược lại mình một khi lâm vào vòng vây, chỉ có ưu thế cũng bảo tồn không chắc. Tuy rằng nói có thể uy hiếp được Đại tông sư chỉ có Đại tông sư, những binh lính tầm thường căn bản không đáng nhìn, nhưng một con hổ dẫn đám kiếm muốn đánh ngã voi cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần mình bị Ninh Vân Tấn giữ phân nửa ngay lập tức, lấy binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh vào trận nghĩ muốn đả thương mình không phải việc khó.

Ngô Khiêm Nhất yếu thế trong chớp mắt này Ninh Vân Tấn tất nhiên cảm giác được, nhìn thấy mình cùng Văn Chân thông qua lần lượt diễn kịch mà bày ra tầng tàng tâm lý bẫy rập rốt cuộc hiệu quả, hắn tất nhiên sẽ không lãng phí cơ hội hiếm có này. Chỉ thấy hắn đột nhiên một tay đâm đao ra.

Nếu nói dùng đại đao đơn giản chỉ là mấy động tác Bổ, Đâm, Cắt, Chém, trước đó Ninh Vân Tấn cũng dùng qua mấy lần, Ngô Khiêm Nhất đã nắm giữ một chút quy luật, nếu tiếp tục một tay như vậy tiếp chiêu thế tất phá tiếp chiêu nhiều hơn chút, nếu Ninh Vân Tấn chân trái tiến lên, vậy thì khẳng định hai tay cầm chuôi từ đâm rồi móc hoặc là bổ vào, đây là vì lực quán tính làm ra, tuy rằng thân là người tập võ có thể khắc phục một chút, nhưng dùng nhiều lại phải tiêu hao nhiều nội lực và thể lực, ở trong loại trạng thái chiến đầu giằng co này cũng không có lợi.

Bởi vậy khóe mắt hắn ta sau khi thấy chân trái Ninh Vân Tấn có động tác nâng lên, thì trong lòng vừa động. Lần đâm này so với mấy lần trước còn dùng sức nhiều hơn, phạm vi đâm cũng sâu hơn một chút, hơn nữa sau khi dùng hết lực đạo Ninh Vân Tấn vẫn không có ý đồ đổi chiêu, thời điểm này muốn đổi chiêu vì nửa người trên dùng sức quá mạnh, dưới thân dễ không ổn định.

Ngô Khiêm Nhất vốn là có ý lui, nếu thừa dịp hiện tại bên ngoài chưa có binh lính chạy tới, mình phi thân rời đi, không phải là không có khả năng, nhưng động tác này của Ninh Vân Tấn ngược lại khiến hắn ta còn phải nhiều thêm một chiêu. Hắn ta thầm nghĩ trong lòng dù sao vẫn là người trẻ tuổi, nhìn thấy có viện binh đến thì thiếu kiên nhẫn, một khi đã vậy thì cho hắn một cái giáo huấn thật kỹ, mưu đồ lần này hiển nhiên đã thất bại, nếu có thể trọng thương Đại tông sư của Đại Hạ cũng có thể hao tổn sĩ khí của bọn họ một chút.

Chỉ thấy tay trái Ninh Vân Tấn nắm lấy một khắc nhược điểm kia, Ngô Khiêm Nhất vẽ ra một kiếm rạch thẳng tấn công mặt hắn, cùng lúc đó chân phải cũng đá ra một kích móc chân, nghĩ muốn thừa dịp thời điểm Ninh Vân Tấn đứng không vững đem người đá ngã, một kích kia hạ xuống tinh diệu, nhưng Ninh Vân Tấn đối phó chẳng những ngoài dự liệu của hắn ta, hơn nữa càng thêm phấn khích tuyệt luân.

Lúc này đao của Ninh Vân tấn là dựng thẳng cách gần thắt lưng Ngô Khiêm Nhất một thước, nếu đổi là đâm căn bản không chạm được người, nếu bổ vào chân hắn ta, chỉ cần lệch vị trí một chút có thể tránh đi. Nhưng Ninh Vân Tấn lại đem đao ở trong tay chuyển đổi thành lưỡi đao hướng lên trên, tiếp lấy góc độ nhỏ nhất tấn công dưới nách Ngô Khiêm Nhất.

Lựa chọn ngược lại là góc độ nhỏ, khí lực nhỏ không làm ảnh hưởng đến tốc độ, nhưng mà dễ làm cho bản thân mất đi cân bằng, nhưng việc này đối với Ninh Vân Tấn như là không có chút ảnh hưởng nào, một đao kia thật giống như tia chớp. Nếu cũng chỉ như thế, lấy tốc độ phản ứng của Ngô Khiêm Nhất tất nhiên cũng có thể đúng lúc tránh đi, bởi vậy sau khi Ninh Vân Tấn xuất chiêu, tay trái đột nhiên xoay tròn chuôi đao, lại bước dài về phía trước một bước tay phải lại nắm gần chỗ lưỡi đao.

Dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của mọi người đại đao đột nhiên phân thành hai, khiến cho trong tay trái Ninh Vân Tấn nhiềm thêm một đoạn lợi khí hình chùy dài cỡ nửa thước. Ninh Vân Tấn cầm lấy đoạn này đâm lên không dừng lại chút nào, mãnh liệt đâm về phía Ngô Khiêm Nhất.

Một bên là đao một bên là chùy, một bên khả năng phải tổn thất một cánh tay, một bên thì khả năng khiến trên người thủng một lỗ, Ngô Khiêm Nhất không hổ là Đại tông sư, thân thể phản ứng đầu tiên là vung kiếm đánh chuôi đại đao. Ngay tại thời điểm hắn ta đẩy đại đao, Ninh Vân Tấn đã đem chùy dài kia đam vào lồng ngực hắn ta gần chỗ xương quai xanh. Đây là kết quả sau khi Ngô Khiêm Nhất hết sức khả năng né tránh, trên thực tế hắn ta lựa chọn cũng không sai, nếu thiếu một cánh tay, chỉ có thể là đổ máu đến chết, vậy hôm nay đã chết tức tưởi.

Cái gọi là một tấc ngắn một tấc hiểm, hai người thật sự dựa vào quá gần, trên người liều mạng bị đâm một lỗ, Ngô Khiêm Nhất cũng ở trên cánh tay và ngực Ninh Vân Tấn để lại ba vết kiếm. Nhưng khiến hắn ta không ngờ chính là, trên người bị thương chẳng những khiến Ninh Vân Tấn không lùi bước chút nào, ngược lại càng thêm kích phát hung tính.

Ninh Vân Tấn căn bản không cho Ngô Khiêm Nhất có cơ hội có thể giãy thoát khỏi chùy dài, hắn ta lùi mình tiến, hắn ta tiến mình càng phải hung hăng động chùy dài, đồng thời tay phải hắn nắm đao cũng không ngừng lại, cùng trường kiếm của Ngô Khiêm Nhất thỉnh thoảng phát ra va chạm.

Nếu chỉ có hai người bọn họ, trận kích đấu này ai thắng ai thua còn thật nói không chắc, nhưng đây chính là sân nhà của Ninh Vân Tấn. Văn Chân sớm đã hô gọi ba phụng cung còn có thể động, thêm bản thân hắn hai người một tổ nắm một dây thép thẳng.

“Động thủ.” Chỉ nghe hắn gào to một tiếng, Ngô Khiêm Nhất đã nhìn thấy một sợi dây thừng chặn ngang hướng về mình, hắn ta cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ của Tất Thương Lãng, nhún chân một chút, gần như là theo cách kèm theo Ninh Vân Tấn bay lên trời. Vừa mới tránh đi sợi dây thừng kia, không nghĩ tới một sợi khác lại trực tiếp quấn vào mắt cá chân hắn ta, nếu ở mặt đất bằng phẳng còn có thể ổn định thân dưới, nhưng hắn ta hiện tại lại là ở giữa không trung, cả người liền không tự chủ mà theo lực dây thừng ngửa ra sau, càng thêm họa vô đơn chí chính là Ninh Vân Tấn cùng nhau té ngửa với hắn ta cũng thả đao tay phải, hai tay đặt ở lồng ngực mình, đem mình đè trên đất.

Vừa rơi xuống đất ngay cả chùy dài cũng đâm một phần vào trong đá hoa cương trong điện, Ngô Khiêm Nhất giống như bị đóng đinh làm tiêu bản, có vài giây vô pháp nhúc nhích. Thời gian vài giây này cũng đủ Ninh Vân tấn dẫn người đem hắn chế trụ chặt chẽ.

Một lần bắt hai Đại tông sư, Ninh Vân Tấn chân nhũn rốt cuộc đứng không vững, đối diện Văn Chân đỡ được mình cười cười, lưu lại một câu “Chuyện kế tiếp là của ngươi”, sau đó đầu nghiêng qua một bên hôn mê.

Trước mắt bao người, Văn Chân chỉ có thể khắc chế sờ sờ gò má của hắn, vẫy tay gọi Nhược Kỳ lại đây, có chút không nỡ mà đem người giao cho hắn, dặn dò, “Hắn thật sự là quá mệt mỏi, gọi thầy thuốc xem hắn, ngươi tự mình trong coi.”

Hiện giờ người ở trong này, ngoại trừ Văn Chân thân phận tôn quý nhất đó là Nhược Kỳ, thế nhưng không ai cảm thấy không thích hợp, dù sao đây chính là Đại tông sư và Tế thiên giả duy nhất của Đại Hạ hiện nay, cho dù là Hoàng thượng cùng ở cùng ăn cũng là bình thường.

Ninh Vân Tấn ước chừng ngủ hai ngày mới hoàn toàn thức tỉnh, tuy rằng thời gian chiến đấu cũng không lâu, nhưng nghênh chiến hai Đại tông sư gần như là hao sạch chân khí trong cơ thể hắn. Hắn vốn cho là mình sau khi tỉnh lại sẽ có chút không thoải mái, không nghĩ tới lại là thần thanh khí sảng, không cần nghĩ cũng biết là có người tiến hành trị liệu cho mình.

Vừa uống cháo gạo thị nữ bưng tới, hắn vừa tìm Nhược Kỳ hỏi tình huống hai ngày nay, đương nhiên biết được dư đảng của Nhược Lâm ở Giang Nam đã bị nhổ tận gốc, Văn Chân đã tuyên bố chấm dứt nam tuần, ngày mai về kinh, rồi gật đầu đồng ý nói, “Rời đi lâu như thế quả thật cũng cần phải trở về.”

Hai ngày nay Nhược Kỳ phụng mệnh canh hắn, mặc dù có một số người cầu cũng cầu không được chuyện quang vinh này, nhưng cũng thiếu cơ hội ra ngoài kiếm công lao, không khỏi có chút buồn bực, thấy tiểu tử này một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, không khỏi hỏi, “Ngươi tại sao không hỏi xem Hoàng thượng xử lý hai Đại tông sư kia như thế nào?”

“Việc này còn cần hỏi sao, còn không phải là nuôi cúng! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.” Ninh Vân tấn hì hì mỉm cười, kỳ thật vấn đề này hai người bọn họ đã thảo luận qua, dù sao giết hai Đại tông sư dễ khiến cho dân chúng hai tộc khác phẫn nộ, ngược lại không bằng phong bế công lực hai người bọn họ sau đó dùng thế lực để phân hóa đối phương.

“Cùng hài tử ngươi nói chuyện thật không có ý tứ, có cần thông minh như vậy không.” Nhược Kỳ có chút chịu áp chế, xoa xoa đầu hắn cười nói, “Đi, ngươi đã thân thể khôi phục rồi, ta cũng lười canh ở chỗ này nữa, trước đến Hoàng thượng phụng mệnh đi!”

Nhược Kỳ vừa đi, Ninh Vân tấn lại cảm thấy có chút nhàm chán, tựa như trước khi hắn hôn mê đã nói nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, còn lại đều là chuyện Văn Chân. Lật lật sách, hắn nguyên bản còn muốn chờ Văn Chân lại đây, không nghĩ tới buồn ngủ tới, rồi ngủ mất.

Thẳng đến ngày hôm sau khi sắp xuất phát Ninh Vân Tấn mới thấy Văn Chân lần nữa, bận liên tục vài ngày, Văn Chân thoạt nhìn cũng là tinh thần sáng láng. Ninh Vân Tấn đứng ở cạnh ngự giá nhìn hắn không phúc hậu mà suy đoán, người này không bị Tất Thương Lãng và Ngô Khiêm Nhất đè nặng, những thế lực đối địch rốt cuộc nâng không dậy sóng, người nào đó có thể tùy ý làm bậy dứt khoát kiên quyết chỉnh lý triều đình xây dựng Đế quốc của hắn.

Văn Chân thấy hắn bộ dáng thất thần lơ ngơ, thật sự có chút bất đắc dĩ. Tiến lên một bước nắm tay hắn, đưa người đến bên cạnh xe, “Thanh Dương lại đây cùng ngồi với trẫm!”

Đưa người xách lên trên xe, Văn Chân mới hỏi, “Mới vừa rồi nghĩ gì? Mắt cũng cười híp lại.”

“Cười đâu!” Ninh Vân Tấn trừng mắt liếc hắn một cái, “Địch lớn trong lòng không còn, nhe nói Thái tử cũng tỉnh, trên đời này cuối cùng không có ai xuân phong đắc ý như ai đó!”

Văn Chân tâm niệm vừa động đã đoán được mâu thuẫn nội tâm của Ninh Vân Tấn, hắn thu hồi tươi cười, nắm tay Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà nói, “Thanh Dương, ta biết mình ủy khuất ngươi. Trở lại trong Tử Cấm thành, vô luận quan hệ giữa chúng ta là công khai hay bí mật, đối với ngươi đều là bất công, sống cũng không được tự nhiên. Nhưng mà ta vẫn là ích kỷ hy vọng ngươi có thể chờ ta một chút, lại theo giúp đỡ ta, chúng ta cùng nhau cùng hưởng thiên hạ, thống trị giang sơn ngàn dặm này. Nếu ngày nào đó ngươi phiền chán mảnh đất thành thị đó, chờ Hồng Minh trưởng thành một chút hai người chúng ta cũng có thể thả xuống toàn bộ đi ngắm nhìn non sông…”

Lời của hắn khiến Ninh Vân Tấn có loại tư vị nói không nên lời, không có ai so với hắn hiểu rõ Văn Chân là người quyền lực dục rất mạnh, hắn càng là có vô vàn khát vọng chính trị nghĩ muốn thực hiện, nhưng mà một người như vậy lại nguyện ý cùng mình chia sẽ toàn bộ quyền lợi, thậm chí có thể vì mình buông thiên hạ xuống…

Ninh Vân Tấn dụi dụi mũi, ngạo kiều mà nói, “Ngươi nói cái quỷ gì đó! Mau về kinh ngẫm lại an bài cho ta công việc gì mới là chuyện đứng đắn, mấy năm nay vì thu lưới, biến thành ta không chuyện làm, cũng sắp nhàn chết!”

Tiểu bộ dáng trái lương tâm của hắn khiền Văn Chân thật sự là càng nhìn càng yêu, hận không thể ôm ôm thật chặt hôn vài cái. Nghĩ đến, hắn liền làm luôn, chờ Ninh Vân Tấn chịu không nổi đẩy mình ra, Văn Chân mới cười nói, “Yên tâm, ta cũng đã nghĩ xong, trở về rồi thăng quan cho ngươi!”

Xe ngựa một đường chạy nhanh về phía bắc, tuy rằng thời tiết oi bức khó ngăn, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười, mọi người đều biết, tương lai Đại Hạ sẽ càng ngày càng tốt!

Có sử ký ghi lại:

Ngày một tháng bảy Thiên Thụ năm thứ hai mươi bốn, Đế lần thứ hai nam tuần chấm dứt. Ngày mười tháng tám sắc lập Ninh Vân Tấn làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương trong lịch sử trước nay chưa từng có, quần thần ồ lên, song mặc dù chọc thắc mắc, Đế lại bỏ mặc. Thiên thụ năm thứ hai mươi sáu, Đại Thương lần thứ hai chia cách, một phần dời về phía tây, một phần tuyên bố thần phục Đại Hạ, từ đó Đại Hạ thống nhất, bắt đầu kéo dài hòa bình và cường thịnh đến hơn bốn mươi năm. Thiên Thụ năm thứ ba mươi mốt, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ninh Vân Tấn dốc hết sức kiên trì ở phương diện lấy quặng, luyện kim dùng máy hơi nước, Đại Hạ từ nay về sau tiến vào thời đại hơi nước. Thiên Thụ năm ba mươi sáu, Đế và Vương lần thứ ba nam tuần, do Thái tử giám quốc.

Sau một trăm năm mươi năm, hai nữ sinh sắp thi ngồi trong phòng học sáng sủa cùng nhau ôn tập, nữ sinh tóc dài trong đó chỉ vào đoạn lịch sử này nhịn không được nói, “Vẫn luôn cảm thấy đoạn lịch sử này làm cho người ta hiểu sai, Hoàng đế đối xử Tấn vương thật sự quá tốt rồi!”

“Mình cảm thấy là bồ nghĩ quá nhiều, gần đây đọc nhiều tiểu thuyết!” Một nữ sinh tóc ngắn khác bĩu môi nói, “Tấn vương đây chính người tiêu sái anh tuấn có tài hoa nhất có vũ lực nhất từ trước đến nay của Đại Hạ chúng ta, chàng chẳng những là Tế thiên giả còn là Đại tông sư, chính là có thể cùng Hoàng đế cùng ở cùng ăn, lúc ấy lại lập công lớn, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cũng chỉ là mượn sức nhân tâm tên tuổi mà thôi. Nếu không nhờ chàng, con gái chúng ta vẫn không có biện pháp có địa vị nửa bầu trời như vầy đâu!”

“Chàng đúng là bạn tốt của phụ nữ chúng ta, đáng tiếc chính là vẫn luôn không có hôn phối, bất quá mình cũng không có cách nào tưởng tượng người phụ nữ nào có thể cùng người xuất sắc như chàng ở bên cạnh.” Nữ sinh tóc dài kia đột nhiên hai tay nâng má nói, “Không được nha, càng nghĩ vẫn là càng cảm thấy hai người Hoàng đế cùng Tấn vương rất đáng ngờ! Bồ xem, sau lần đầu nam tuần Hoàng đế đã không còn tuyển tú, gần như đều là hai người dính cùng một chỗ. Cùng so với Tấn vương, Thái tử Hồng Minh quả thật là bố dượng nuôi lớn, chờ kế vị cũng chờ đến vài chục năm, thật sự rất đáng thương.”

“Vậy thì có gì đáng thương, sau năm Thiên Thụ thứ bốn mươi trên cơ bản không phải đều là Thái tử giám quốc sao! Hoàng đế trầm mê võ học mỗi này phải tìm Tấn vương luận bàn, căn bản là không để ý tới triều chính.”

“Chính thế, đều đã như vậy hai người còn không có gian tình?”

“Mình xem như phục bồ!” Nữ sinh tóc ngắn một phen kéo cô ra bên ngoài, “Không nói nữa, nhanh đi ăn cơm, chiều đã phải thi, giữa trưa trở về còn có thể đọc hai trang sách!”

Hai nữ sinh một trước một sau cười hì hì rời phòng học, gió đem bản ‘Đại Hạ sử cận đại’ thổi tới tờ cuối cùng, trên một dòng chữ màu đen được người dùng bút đỏ vòng một vòng tròn, bên cạnh còn vẽ một hình trái tim, mặt trên rõ ràng viết ‘Năm Minh Đức hai mươi tám, Tiên đế cùng Tấn vương vân du trở về, năm sau hai người đồng táng lăng Vĩnh An.’

Đến tột cùng tín chân thật của lịch sử là gì? Vậy cũng chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết!

TOÀN VĂN HOÀN