Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 32




Ninh Vân Tấn nhìn không chuyển mắt nhìn tay Ninh Kính Hiền…Trên lồng chim vàng kim kia.

Chiếc lồng kia là một chiếc lồng hình tròn, thật sự là đến vô cùng tinh xảo, giữa mỗi thanh ngăn đều chỉ một lóng tay mà thôi, mỗi thanh ngăn vàng kim đều được mài đến lòe lòe tỏa sáng, trên đỉnh lồng được khảm một vòng hồng ngọc bích cỡ hạt gạo làm trang sắc, móc lồng phía dưới được ép thành dạng hình thoi, hai bên phân biệt khảm hồng ngọc cùng ngọc bích cỡ một một đoạn lóng tay cái

Ở trong lồng một con Yểng màu đen đang ở trong lồng vàng kim nhảy lên nhảy xuống trên giá gỗ, đôi mắt nhỏ cỡ hạt đậu xanh lớn nhìn Ninh Vân Tấn.

“Khách đến thăm!”

“Lớn mật.”

“Quỳ an đi!”

Ninh Vân Tấn bị con chim này kêu lớn chọc cười, hắn kinh hỉ mà Nhìn Kinh Hiền hỏi, “Phụ thân, đây là đưa cho con?” Nói xong, hắn còn kích động chà xát tay, ngượng ngùng nói, “Điều này sao có thể, làm sao không biết xấu hổ được, thật sự cũng quá quý trọng!”

Ninh Kính Hiền dở khóc dở cười một hất ra móng vuốt hắn đưa tới, đem lồng kia nâng cao một chút, “Con nghĩ hay ghê! Tình hình như lúc trước, đợi một lát nữa đi theo ta đến thư phòng.”

Giải quyết xong nhi tử nghịch ngợm như khỉ, hắn đối với lão thái thái nói, “Mẫu thân, nhi tử tìm Tiểu nhị có một chút việc…”

Lão thái thái đã khôi phục bộ dáng nghiêm túc ngày thường, gật đầu, “Vội đi đi! Tiểu nhị là một hài tử hợp ý, để cho hắn lúc nhiều rảnh rỗi đến bồi ta.”

Cáo biệt lão thái thái, Ninh Kính Hiền mang theo Ninh Vân Tấn hướng thư phòng mình đi đến. Dọc theo đường đi Ninh Vân Tấn vẫn luôn truy hỏi con chim này từ đâu ra, mắt thiếu chút nữa từ trong lồng chim to kia dứt không ra, Ninh Kính Hiền lại cười mà không nói.

Tới thư phòng Ninh Vân Tấn mới phát hiện bên trong đã ngồi một người, đúng là Ninh Đào Húc.

Ninh Vân Tấn khi quay mắt về phía hắn trong lòng vẫn là có vài phần bất an thấp thỏm, hắn dám ở trước mặt Ninh Kính Hiền, thậm chí là Văn Chân trẻ tuổi chêm vào làm động tác trêu đùa, nhưng bị vị suất gia gia nhìn như vân đạm khinh phong này dùng ánh mắt nhu hòa nhìn thì cả người không được tự nhiên, giống như cả người đều bị hắn nhìn thấu, nếu không phải tố chất tâm lý không tệ chỉ sợ tay chân cũng không biết nên đặt ra sao.

Đừng nhìn Ninh Đào Húc một bộ bộ dáng hiền lành, nếu tin tưởng chân tướng vị này chính là một người lạnh nhạt vô hạn, chỉ sợ bị bán còn có thể hỗ trợ kiếm tiền.

Ninh Kính Hiền nhìn hắn cùng ngày xưa khoe mẽ bất đồng, bộ dáng thành thành thật thật, chắc lưỡi nói, “Thật không nghĩ tới Tiểu nhị con cũng có lúc thành thật như thế.”

Ninh Vân Tấn đối với hắn vô tội mà nháy mắt, một bộ biểu tình giống như nghe không hiểu.

Ninh Kính Hiền với hắn không có cách, cười lắc đầu nói, “Con không phải muốn biết con chim này ở đâu ra sao?” Hắn nâng giơ lồng, thuận tay đặt ở trên thư trác, nhìn thấy Ninh Vân Tấn tiểu bộ dáng hai mắt lòe lòe sáng lên, nhịn không được nở nụ cười.

“Đây cũng không phải là đưa cho con!”

Hắn một câu làm cho khóe miệng Ninh Vân Tấn lập tức suy sụp xuống.

“Đây là nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho con, Hoàng thượng nói, muốn kiếm hồng bao của di phu không dễ như thế, cho con giúp Thái tử đem con chim này chu đáo nuôi tốt, lễ mừng năm mới mới có thưởng.”

Đợi cho Ninh Kính Hiền đem lời nói hết, Ninh Vân Tấn cái miệng nhỏ đã bất mãn mà bĩu môi, một bộ bộ dáng mệt mỏi, “Ai, thật sự không có ý tứ. Đây nhưng còn có nửa năm đó, phải chăm sóc con chim này tốn nhiều việc a!”

Ninh Kính Hiền đem vẻ mặt của hắn thu vào đáy mắt, quay đầu nhìn phía Ninh Đào Húc sau thư trác.

“Ngươi lo lắng rất đúng.” Ninh Đào Húc nhẹ nhàng mà thở ra, âm điệu kỳ lạ kia làm cho người ta có một loại xúc động đi hỗ trợ an ủi sầu lo của hắn. Hắn đối với Ninh Kính Hiền hơi hơi gật đầu, “Một khi đã vậy, thì chiếu theo an bài trước đó của ngươi đi, ta chút nữa lại tự tay viết lên bái thiếp mang Tiểu nhị qua.”

Ninh Vân Tấn bị lời nói của hai người bọn họ biến thành không hiểu ra sao, mờ mịt mà nhìn bọn họ, trong lòng lại điên cuồng vận hành, đoán có chuyện gì về mình phát sinh.

Đột nhiên cảm giác được một bàn tay khoát lên vai, Ninh Vân Tấn có chút bất an mà nhìn phía Ninh Kính Hiền.

“Tiểu nhị con giỏi lắm, vượt qua hảo mong đợi của phụ thân!”

Ninh Kính Hiền vừa nói vừa sờ sờ đầu của hắn, nhu hòa nói, “Phụ thân cũng chưa thấy qua hài tử xuất sắc như con vậy! Ta tin tưởng với thông minh tài trí của con, ngày sau thành tựu của con khẳng định bất phàm, có thể dễ dàng vượt qua vi phụ.”

Ninh Vân Tấn bị hắn khen đến lông tơ dựng thẳng đứng, chung quy cảm thấy hắn khác thường như thế mà tán dương mình cũng không phải chuyện tốt, nhịn không được ở trong lòng tự kiểm điểm mình gần đây làm ra chuyện xấu gì, lẽ nào ngày xưa quá phách lối?!

Chỉ nghe Ninh Kính Hiền tiếp tục nói, “Nếu ca ca con có thể có cơ trí cùng tâm cơ hai trong mười phần của con, vi phụ cũng không cần thay hắn, thay Ninh gia quan tâm. Con là một hài tử tốt, từ trước đến nay cũng biết làm sao nắm chắc đúng mực. Nhưng gần đây có một chuyện, để ta cảm thấy được không thể lại như vậy phóng túng con nữa, vừa lúc tổ phụ con vào kinh, chờ sau khi hắn rảnh rỗi, thì làm cho hắn đưa con đến chùa Bạch Vân đi!”

Ninh Vân Tấn vừa nghe cả người đều mông lung, hắn ngơ ngác ngửa đầu nhìn Ninh Kính Hiền mặt nghiêm túc, cái miệng nhỏ khẽ run lên, hỏi, “Phụ thân, người không cần con sao?”

Ninh Kính Hiền nhìn thấy trong hốc mắt hắn chảy rớt giọt nước mắt, bị hắn để lộ chân tình dọa rồi.

Hắn vội vàng cong hạ thắt lưng, một tay giúp Ninh Vân Tấn lau nước mắt, một tay mềm nhẹ vỗ vỗ phía sau lưng, sau đó do dự một chút, đem Ninh Vân Tấn ôm vào trong ngực, dở khóc dở cười nói, “Con đứa ngốc này nghĩ cái gì chứ! Con chính là Nhị thiếu Ninh gia, vi phụ làm sao sẽ không cần con.”

Dựa ở trong ngực ấm áp của Ninh Kính Hiền, Ninh Vân Tấn biết mình khẳng định nghĩa lệch lạc, hắn ngượng ngùng tựa đầu chôn ở trong ngực phụ thân.

Ngay tại vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn giống như lại nhớ tới thời điểm tuổi nhỏ đời trước, mỗi khi nhớ tới phụ mẫu chưa từng gặp mặt, hắn sẽ nghĩ vì sao bọn họ lại đem mình vứt bỏ.

Mấy người phụ mẫu nhà nghèo khổ dù vất vả đi nữa mệt mỏi đi nữa cũng đem hài tử nuôi lớn lên, cho nên hắn chung quy nghĩ có phải hay không bởi vì mình không đủ nghe lời, không đủ nhu thuận…Hắn nguyên bản cho là trải qua một đời Dương Trừng kia, đã có thể quên đi hết thảy, hiện tại mới biết được, hóa ra trải qua bị vứt bỏ đã trở thành tâm ma của mình.

Ninh Kính Hiền làm sao sẽ biết trải qua của hắn, chỉ là khó hiểu hài tử này làm sao lại không có cảm giác an toàn như thế, theo lý thuyết hắn từ nhỏ lớn lên ở Ninh phủ, chưa bao giờ thiếu thốn qua quan ái, hẳn là sẽ không nhớ rõ chuyện bị Hoàng thượng vứt bỏ nha?! Hắn bất đắc dĩ mà vỗ lưng Ninh Vân Tấn giải thích, “Tiểu nhị, con là một hài tử có tiền đồ, nhưng con lại có một thiếu sót rất lớn, cho nên vi phụ là muốn đưa con đến chùa Bạch Vân học tập.”

“Thiếu sót?” Ninh Vân Tấn đem mặt ở ngực hắn cọ cọ vài cái, cảm thấy đã đem nước mắt trên mặt lau khô lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng không biết vẫn có nước mắt vụn dính ở trên lông mi thật dài, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Con rất thông minh, cũng rất cơ trí, đã có thể làm được điều rất nhiều đại nhân làm không được. Chỉ là dựa vào một lần gặp mặt, con đã có thể phỏng đoán nhân phẩm tính cách con người, đoán thân phận của đối phương.” Ninh Kính Hiền nghiêm túc nói, “Con thậm chí có thể lợi dụng ưu thế mình còn nhỏ, ở trước mặt Hoàng thượng vô lễ, thậm chí nhiều lần phạm vào tội đại bất kính cũng làm cho Hoàng thượng không sao cả phớt lờ đi.”

Ninh Vân Tấn sau khi nghe xong có chút đắc ý, lại nghe Ninh Kính Hiền thở dài nói, “Nhưng mà điều này cũng là thiếu sót lớn nhất của con, con thiếu khuyết tâm sợ hãi hoàng quyền.”

“Trước vài lần không nói, chỉ nói chuyện Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc cho con vì Thái tử nuôi chim. Nếu là tiểu hài tử tầm thường, thậm chí là đại thần trong triều, được trách nhiệm như vậy, ai mà không tận tâm tận lực, lòng tràn đầy vui mừng, đây là Hoàng thượng đối với mình tín nhiệm. Con lại không e dè mà lộ ra biểu tình ghét bỏ, thậm chí không tình nguyện đi làm.”

Ninh Kính Hiền thấy Ninh Vân Tấn lộ ra biểu tình có chút lĩnh ngộ, thì tiếp tục nói, “Tiểu nhị con sẽ không vĩnh viễn chỉ là bốn năm tuổi, hiện tại tuổi của con nhỏ, Hoàng thượng lại chưa thấy qua hài tử nhạy bén như con, cho nên đối với con phá lệ khoan dung, đối với con ngẫu nhiên có hành vi thất lễ cũng không thèm để ý. Nhưng mà con chung quy phải lớn lên làm công vụ, thời điểm hơn hai mươi tuổi, đối với Hoàng thượng nếu vẫn là thái độ như thế, thì phải là dẫm nát huyền nhai, vượt qua long tâm bất mãn, một chút vấp phải thì đều là sai lầm lớn phải bị chém đầu.”

Việc này Ninh Vân Tấn cũng biết, chỉ là chỉ cần vừa thấy Văn Chân trong lòng hắn đã không thoải mái, hắn luôn suy nghĩ dù sao mình bây giờ còn nhỏ, đợi khi một hai năm nữa hãy thu liễm. Vả lại, sau khi trải qua hai lần tử vong, sâu trong nội tâm của hắn căn bản không màng sinh tử, thậm chí đối với tử vong có một loại ẩn ẩn chờ mong, ở sâu bên trong tâm hắn vẫn là muốn làm Dương Trừng, trở lại cuộc sống đơn giản được trưởng bối sủng ái nhân sinh.

Hắn lại có cử chỉ quá mưu nghịch – mặc dù không thành công, dù sao cuối cùng, vẫn là muốn hắn đối với hoàng quyền, đối với Văn Chân đại biểu hoàng quyền có tâm sợ hãi thật sự hơi khó khăn.

Nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình lã chã muốn khóc, trong đôi mắt tràn ngập ý đau buồn, Ninh Kính Hiền có chút luống cuống, cho dù mình nói nặng một chút, “Con cũng không cần quá lo lắng, Hoàng thượng nếu chưa từng truy cứu, tự nhiên cũng là hiếm lạ con. Nhưng mà ta và tổ phụ con đều cảm thấy tiếp tục như thế không được, nếu để cho con dưỡng thành thói quen, đợi lớn lên không tiện sửa lại.”

Bị chọc phá hy vọng đáy lòng, Ninh Vân Tấn có chút rầu rĩ, cam chịu nói, “Phụ thân đưa con đi xem Bạch Vân, là muốn cho con làm đạo sĩ sao?”

“Nói bậy gì đó!” Ninh Kính Hiền ở trán hắn gõ một cái, “Quán (chùa) chủ chùa Bạch Vân Thanh Dương đạo trưởng cùng Vân lão đang qua thiền (hành khất) ở đó đều là huynh đệ kết nghĩa với tổ phụ con, bọn hắn một là am hiểu sâu đạo Hoàng lão, một người là đại Nho hiếm có đương thời, ngày trước phụ thân đã cùng bọn hắn thông qua thư muốn cho bọn hắn thu con làm đồ đệ, dạy con học vấn.”

Thanh Dương đạo trưởng Ninh Vân Tấn có nghe nói qua, vị đạo trưởng này có thể được xưng là cao thủ số một số hai Bắc võ lâm, càng khó có được chính là hắn chẳng những võ thuật cao, hắn đối với học tập của Hoàng lão nắm giữ lại bất phàm, từ xưa đạo Nho chẳng phân biệt được, không ít Nho sĩ đều cùng giao hảo, thường xuyên ở bên nhau trao đổi tư tưởng lẫn nhau.

Mà Vân lão kia…Ninh Vân Tấn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Chính là vị Kiến Đình tiên sinh được xưng là Vân lão kia?”

“Thế nào, nguyện ý không?” Ninh Kính Hiền thấy hắn bộ dáng nín khóc mà cười, nhịn không được xoa xoa đầu hắn.

Ninh Vân Tấn ngượng ngùng mà gật đầu, nếu thật sự có thể bái môn hạ vị lão sư kia, vô luận là vào triều làm quan, hay là tự do làm sĩ, đều là thiên đại ưu đãi, vị tiên sinh kia chính là thần tượng của người đọc sách trong thiên hạ, là người đi đầu lý học (triết học nhà Tống và Thanh) Chu Trình.

Thấy phụ tử bọn hắn luận xong, Ninh Đào Húc đối với hắn khẽ mỉm cười.

Ninh Vân Tấn thấy biểu tình của hắn tựa hồ cũng là muốn phát biểu, vội vàng đứng thẳng thân mình, cúi đầu nghe huấn.

“Hài tử ngươi là một người thông minh, nên phụ thân ngươi nói rồi, ta thì cũng sẽ không nói nhiều.” Ninh Đào Húc chỉ chỉ hộp gỗ trên bàn, “Nghe nói ngươi thích điêu khắc, hôm trước ta có được vật trang trí này, bèn tặng cùng ngươi thưởng thức, ngươi nhìn kỹ xem cũng dễ biết mình thiếu hụt chỗ nào.”

Ninh Vân Tấn gật đầu, tiến lên nâng hộp kia, trong lòng hiểu được bên trong mới là thứ hắn muốn dạy bảo mình!