Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 14: Hội hoa đào (5)




Đông Mạt rất nhanh liền mang nước vào, "Đông Mạt lại đi lấy thêm nước, ai hỏi, nói ta muốn tắm rửa, miễn cho người khác nghi ngờ."

"Vâng, tiểu thư." Đông Mạt lập tức nghe lời chạy đi ra ngoài.

Thẩm Tích Họa nhẹ nhàng cầm khăn lông lau miệng vết thương cho hắn, sợ bị nhiễm trùng sẽ không tốt lắm, ở chỗ này nàng không có thuốc gì có thể dùng được, chỉ có thể giúp hắn sơ cứu, băng bó vết thương.

"Tiểu thư, nơi này có thuốc trị thương." Lúc Đông Mạt đi vào thấy tiểu thư nhà mình sầu mi khổ kiếm nhìn hắc y nam tử kia, tầm mắt rơi xuống liền nhìn thấy mấy vết đao đáng sợ trên người hắn liền phát hoảng. Lập tức nhớ tới trước kia tiểu thư thường xuyên té bị thương, còn bị khi dễ, cho nên ngũ di nương thường xuyên đưa chút thuốc trị thương để ngừa vạn nhất, không nghĩ tới hiện tại liền có công dụng.

"Vậy nhanh chút lấy đến đây đi." Đặt nước nóng xuống Đông Mạt lập tức chạy vào bên trong đem thuốc trị thương đem ra. "Cám ơn mạt mạt, nhanh đi lấy nước." Thẩm Tích Họa tiếp nhận mấy bình thuốc trị thương, nhanh chóng đến bên cạnh hắc y nam tử đang mê man kia. Cẩn thận rắc thuốc vào miệng vết thương của hắn, thật cẩn thận giống như sợ làm đau hắn.

Sau khi rắc thuốc xong nàng lấy khăn gấm sạch sẽ đặt vào trên miệng vết thương, lại lấy vải bố buộc lại để ngừa khăn gấm rớt.

Làm xong hết thảy, Thẩm Tích Họa đã cảm thấy cả người đầy mồ hôi.

Đi đến sau tấm bình phong, cởi đi quần áo, Đông Mạt đã sớm chuẩn bị tốt nước ấm, nàng thoải mái tẩy rửa thân mình.

Cũng may ở Thẩm phủ cũng không có tiếng la bắt trộm, nàng chỉ sợ chẳng may có gia đinh tới bắt trộm, vậy chẳng phải là nàng cứu kẻ trộm hay sao, chỉ sợ hắn là bị người đuổi giết vừa vặn trốn được đến Họa cư của nàng.

Nàng mải tắm nên không phát hiện, nam nhân trên giường đang mơ màng tỉnh lại, vừa vặn từ phía sau bình phong thấy được một bóng dáng thướt tha yêu kiều của nữ nhi. Trong mắt mang theo kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị cơn mệt mỏi đánh úp lại, lại tiếp tục hôn mê.

Sau khi tắm rửa Thẩm Tích Họa đi đến phòng Đông Mạt ở cách vách cùng chen chúc nhau ngủ. Đông Mạt lúc đầu không được tự nhiên, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, tướng nàng ngủ lại đặc biệt không được tốt cho lắm.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tích Họa liền tỉnh lại, nhẹ tay nhẹ chân rất sợ đánh thức Đông Mạt, trở lại phòng tính toán nhìn xem tên nam nhân kia có xuất hiện triệu chứng phát sốt hay không.

Vào phòng ngủ thế nhưng lại không thấy có ai trên giường, nàng nhíu mày, sẽ không bị người Thẩm phủ bắt đi chứ? Hiển nhiên điều đó là không có khả năng. Nếu bị người Thẩm phủ bắt đi nhất định đã ầm ĩ cả lên, hiện thời lại im ắng như vậy, hay là bản thân hắn tự rời đi? Nhưng bị thương nặng như vậy có thể đi nhanh như vậy sao? Nàng có chút không xác định, cũng không ngoại trừ người của hắn tìm được hắn, sau đó đem hắn mang đi.

Đã đi rồi thì thôi, nàng thu thập tấm chăn bị dính máu của hắn ta. Bỏ vào trong chậu đem đến giếng giặt sạch.

"Tiểu thư, sao cô lại làm việc này, để em làm là được rồi." Đông Mạt sau khi tỉnh giấc không thấy tiểu thư nhà mình ở trên giường, khẳng định lại đi xem cái tên nam nhân kia, nghĩ ngợi chút, nàng lập tức liền đứng dậy đi ra ngoài, múc nước rửa mặt, không nghĩ tới vừa mở cửa liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi ở bên cạnh giếng giặt quần áo.

Sau khi nhìn thấy nàng lập tức chạy tới đoạt đồ trong tay tiểu thư. "Được rồi, em muốn giặt thì giặt đi. Ta trở về phòng rửa mặt chải đầu một chút." Nhìn Đông Mạt vẻ mặt khẩn trương, khóe miệng Thẩm Tích Họa lộ ra một chút tươi cười, có chút bất đắc dĩ nói.

Cũng may đang mùa xuân, cho nên cũng không lạnh lắm, nàng liền tùy ý để Đông Mạt giặt, kỳ thực căn bản nàng cũng không thích giặt quần áo, chỉ sợ chẳng may bị người có tâm nhìn thấy được lại không tốt, nếu chỉ là có một viện của nàng, nàng còn có thể từ chối, nhưng nơi này lại có nhiều viện.

Vào phòng cầm lấy bàn chải đánh răng nàng tự làm, để lên chút muối bắt đầu đánh răng. Cổ đại cũng không có kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng cho nên chỉ có súc miệng, để cho nhường một người hiện đại có thói quen đánh răng đi súc miệng thật là có bao nhiêu khó chịu a.

Cũng may kiến thức nàng biết đến còn rất nhiều.