Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 27: Mặt nạ




Bất quá, bà nhịn xuống, lần này bà cho Thẩm Tích Họa gả qua đó, gả đi cũng không phải là Thư nhi của bà, nhưng như thế cũng không thể để cho người khác biết, nếu như bị người hoàng gia biết được, vậy chẳng phải là kháng chỉ. Thẩm phu nhân bà còn chưa có ngốc đến mức đó.

Nhếch khóe miệng. Bà nên trở về nhìn xem Thẩm Tích Họa đang làm cái gì.

Thẩm Tích Họa cũng thấy Thẩm Tích Thư cùng đại phu nhân ly khai, vì thế cũng không tính toán tiếp tục ở lại dạo chơi, chờ lần sau có cơ hội sẽ lại đến từ từ ngắm biển hoa đào.

Ngày sau gả đến phủ Vương gia, trực tiếp mở một cái sân, trồng đủ loại hoa đào, sau đó lại làm một cái hồ nhỏ để thưởng thức, dù sao Tam vương gia cũng nằm trên giường bệnh, cái gì cũng đều là của nàng. Nghĩ đến điều đó nàng mỉm cười, tươi cười của nàng tựa hồ có chút không có hảo ý.

“Đông Mạt, chúng ta đi thôi. Bọn họ đi rồi.”

“Xin hỏi Triệu tiểu thư nhà ở nơi nào, đã có hôn phối hay chưa?” Nàng là người đứng đầu bảng lần này, rất nhiều người đều tiến lại gần nàng thăm hỏi, chọc nàng mất hứng.

Trực tiếp lôi kéo Đông Mạt chạy thoát ra ngoài.

Chạy một lát đã thấy mệt mỏi, cái thân hư này nhất định là vận động quá ít. Nếu trước kia có luyện tập thì chạy có một chút đã không mệt đến như thế.

“Ôi, tiểu thư, mệt quá, mệt quá.” Thân thể Đông Mạt cũng như thế, bỏ chạy mới vài bước cũng đã mệt thở hồng hộc.

Nhìn xem người phía sau không có đuổi theo, Thẩm Tích Họa mới lôi kéo Đông Mạt tựa vào một thân cây nghỉ ngơi. “Tiểu thư, cô rất lợi hại a. Mấy thứ này tiểu thư biết khi nào thế? Sao em lại không biết?” Đông Mạt vẻ mặt tò mò hỏi tiểu thư nhà mình.

Nàng từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, tiểu thư cho tới bây giờ cũng chưa học qua mấy thứ này, cho nên sao có thể lấy được danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ lần này, nàng ngẫm lại thấy kỳ quái, nhưng vẫn cảm thấy rất là vẻ vang. Tươi cười trên mặt đều không dừng được.

“Em còn không biết?” Giống một đại tỷ tỷ sờ đầu Đông Mạt, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Được rồi, mau trở về, bằng không thì phiền lắm.”

Nghỉ ngơi một lát Thẩm Tích Họa cảm thấy đã đỡ hơn, Đông Mạt cũng đã ổn định hơi thở.

Bỗng nhiên, Thẩm Tích Họa cảm giác được không thích hợp, trong lúc tỷ thí ở hội hoa đào nàng cảm giác có một ánh mắt luôn luôn dõi theo nàng, khi đó nàng không tìm được, nhưng hiện tại cảm giác chủ nhân của đạo ánh mắt kia lại tới nữa. Còn theo sau các nàng, nàng nhíu mày.

Nàng cũng không mang theo Đông Mạt trở về Thẩm gia, cho Đông Mạt một ánh mắt, Đông Mạt lập tức nghĩ đến người đã hỏi tên tiểu thư nhà nàng, là tiểu thư nhà nào.

“Thành đông, ta nói là Triệu gia thành đông.”

Đông Mạt lập tức nhắc nhở nói, nàng phản ứng vẫn là rất nhanh.

Thẩm Tích Họa cho nàng một ánh mắt, hai người liền hướng thành đông đi đến. Cước bộ càng thêm nhanh, nàng muốn bỏ rơi bước chân sau đuôi, tuy rằng cảm giác người đó cũng không có ác ý, nhưng nàng lại thấy không vui khi bị người theo dõi.

Nếu một mình nàng có lẽ nhanh chân chạy trốn còn dễ dàng chút. Nhưng bên cạnh nàng còn có Đông Mạt cho nên không dễ dàng như vậy.

Nàng phát hỏa.

“Ra đi. Đừng lén lút.” Đừng nhìn nàng bình thường hờ hững không quan tâm đến chuyện gì, kỳ thực tính khí rất dễ nổi nóng.

Khóe miệng nam tử mặc áo bào tím mang mặt nạ đi theo sau các nàng gợi lên một chút tươi cười, tư thái lười nhác bước ra ngoài. “Triệu tiểu thư.”

“Là ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi theo dõi chúng ta có ý đồ gì.” Khi nhìn thấy Thanh Phong đi theo phía sau nam tử mặt nạ, Đông Mạt tức giận dùng ngón tay chỉ vào hắn, hai tròng mắt giống như chuông đồng nhìn trừng trừng vào hắn.

Thanh Phong nhìn bộ dáng của Đông Mạt, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm không đổi thế nhưng hơi hơi gợi lên ý cười.

“Nói đi, đến cùng có chuyện gì?” Thẩm Tích Họa đối với cái tên mặt nạ kia rất quen thuộc, nàng đã nhớ ra, nguyên lai là người được nàng cứu ngày đó, chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Nàng cũng không muốn cùng người xa lạ không quen biết có liên can, huống chi đến cả khuôn mặt còn không muốn cho ai biết.

Tuy rằng không thấy diện mạo của hắn, nhưng nàng biết cả người rất là anh tuấn, đặc biệt cử chỉ của hắn giống như người quý tộc, phát ra khí thế bức người, người bình thường không thể nào có được.