Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 50: Chương 37.1




Cố lão phu nhân đứng dậy sai Như Hoạ đứng bên cạnh đỡ Mộc thị, Cố lão phu nhân nhường một ghế cho nàng.

"Buổi sáng con dậy hơi trễ nên xử lí công việc hơi lâu, đã khiến mẫu thân chờ lâu." Mộc thị cười nhẹ nhàng, không nhìn ra chuyện gì khác thường, Nghiêm thị ngồi bên dưới nói thầm, chẳng lẽ Tam đệ muội báo tin sai, chính nàng cũng phái người đi thăm dò, Tư Kỳ quả thật có đi hiệu thuốc bốc thuốc, chỉ là không thấy được phương thuốc đó.

"Thân thể con không thoải mái mà vội làm việc vậy, cái gì mà đợi lâu, mấy năm trước ta còn có thể giúp con nhưng bây giờ thì không thể." Cố lão phu nhân nắm tay của nàng, lòng bàn tay hơi lạnh.

"Đúng vậy đại tẩu, bọn đệ cùng mẫu thân ghé qua thăm tẩu một chút, coi có chuyện nào có thể giúp đỡ tẩu không, mấy hôm nay thân thể tẩu không khoẻ, đệ cùng mẫu thân đã bàn bạn không bằng tẩu để A Tuệ giúp tẩu đi." Cố Vũ Trị mặc kệ nàng ngất hay không ngất, hôm nay mục đích đến đây phải hoàn thành, chẳng lẽ người bị bệnh kia còn muốn nắm quyền quản gia không thả hay sao.

Mộc thị nhận ly trà mà Như Họa đưa tới, ra hiệu Như Họa mang Ngâm Hoa vào trong phòng, từ từ uống trà, một lát sau mới để cái ly xuống nhìn về phía Cố Vũ Trị, "Nếu đã Nhị đệ con đã nói chuyện này thì hôm nay ta cũng đành mở cái miệng già này”.

Mộc thị vừa nói như vậy, ngược lại Cố Vũ Trị lại hứng thú hơn, chẳng lẽ mẫu thân lên tiếng mà nàng ta còn giữ khư khư không muốn thả sao, Cố lão phu nhân nói, "Vãn Đình con đừng ngại gì hết, có gì cần giúp con cứ nói ra."

Mộc thị cười nhìn Cố lão phu nhân, nhẹ nhàng cầm tay của nàng, "Mẫu thân, mấy chuyện này đều do con quản, nếu không phải mấy ngày nay con không khoẻ thì con sẽ tự mình quản lí, hàng năm này mẫu thân cũng biết cứ sau gieo trồng vụ xuân thì con sẽ đi Lĩnh Nam, ở đó Cố gia chúng ta có không ít điền trang, chuyện sổ sách thu tô cũng không thể để người ngoài làm, hết chuyện ở thôn trang thì phải lập tức trở về xử lí sổ sách trong phủ, nếu Nhị đệ đã mở miệng thì con cũng không ngại nữa."

Thần sắc Nghiêm thị lập tức liền thay đổi, Lĩnh Nam đó là nơi nào, chỗ đó là chỗ ở của một đám người man rợ, lúc nàng mới gả vào Cố phủ cũng đi qua bên đó với đại tẩu. Quản sự trong nông trang động một chút thì cầm lấy cái cuốc vây dân lại, thôn dân cũng không vừa, họ huỷ đi cột buồm làm cho ngươi muốn đi cũng không được, nói chuyện cũng không giải quyết được gì, nếu muốn dùng vũ lực thì mấy người phụ nữ và đứa trẻ trong thôn liền lao ra phía trước, khóc lóc, còn nói ngươi đánh chết đi, đánh chết thì không cần tốn lương thực nuôi bọn hắn nữa.

Một hồi nháo lớn chuyện không vì cái gì khác, chỉ là muốn giảm tiền thuê, Nghiêm thị đi tới một lần liền không dám trở lại, khi đó Cố lão phu nhân muốn để Nghiêm thị giúp con dâu trưởng quản lí chuyện trong nhà, sau khi trở về Nghiêm thị lại không chịu. Đại ca là Cố quốc công, chủ nhà đương nhiên là đại tẩu, nàng cần gì xen tay vào, chỉ cần ở nhà chăm sóc con cái cho tướng công nàng là được.

Cố Vũ Trị căn bản không biết sản nghiệp của Cố gia có những nơi như thế, thấy phu nhân chính mình sắc mặt đại biến, liếc nhanh về Cố lão phu nhân thử dò xét, "Ý đại tẩu là muốn để A Tuệ đi Lĩnh Nam sao."

Mộc thị cúi thấp đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt vòng tay trên cổ tay, âm thanh không nặng không nhẹ truyền đến, "Ta chính là có ý này, chuyện trong phủ ta cũng còn sức để xử lí, Lĩnh Nam kia, bây giờ nếu đi xa thân thể ta chịu không nổi, Nhị đệ muội nếu đã thành tâm muốn hỗ trợ ta, vậy thì giúp đại tẩu chuyện này đi."

"Đại tẩu, chuyện trong phủ rất nhiều muội có thể giúp tẩu mà, đường đi Lĩnh Nam rất xa mà muội lại không quen thuộc, nếu có chuyện gì muốn báo tin trở về cũng chậm, thật sự là khó làm a." Nghiêm thị uyển chuyển cự tuyệt, nàng vốn là một tiểu thư khuê các, sống vài chục năm trong Cố phủ, chưa từng tiếp xúc với bọn người nhà nông dã man thô thiển kia, bọn họ có thể tuỳ tiện lăn ra đất ngủ, rơm rạ dưới đất cũng tuỳ tiện nhét vào miệng, thật sự là, quá dã man!

"Chuyện này Nhị đệ muội ngươi yên tâm, lúc muội mới gả vào Cố phủ cũng từng đi với ta đến đó mà, ta sẽ phái Tư Kỳ đi cùng với muội, Tư Kỳ đi theo ta đã sáu năm rồi, những người kia cũng biết nàng, nếu muội đi thì bọn họ không dám làm khó muội đâu." Mộc thị ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nói gì cũng có đạo lý, các ngươi đã gấp rút muốn giúp ta mà vậy thì làm dùm ta chuyện mà hiện tại ta không thể làm đi.

"Vãn Đình a, những người ở Lĩnh Nam không phải dễ nói chuyện, A Tuệ lúc trước đi qua đó rồi cũng không dám trở lại, con xem còn có cách khác không." Cố lão phu nhân nhìn ra băn khoăn củaNghiêm thị, nông trang bên Lĩnh Nam là do con trai cả đặt mua nàng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì hàng năm thu hoạch tốt cho dù người bên đó thô lỗ không có bán đi.

"Mẫu thân, Cố gia có mười mấy thôn trang, ngài cũng chưởng nhà một thời gian, trong nông trang đó có người nào dễ nói chuyện đâu, bên Lĩnh Nam khó nói thì hai nông trang gần thành Lâm An này cũng khó nói vậy , tương lai con già rồi, cái nhà này là giao cho vợ của Dật Tín, những thứ này nhìn thì khó nhưng so với chuyện trong phủ kỳ thật đơn giản nhiều hơn, mọi người sống trong thôn trang hầu hết là thành thật, cả đời làm việc vất vả cũng chỉ vì một phần ba lợi nhuận mà thôi."

Đây là lần phản bác đầu tiên của Mộc thị với Cố lão phu nhân, nàng đã nói rõ ràng rồi, ngươi Nghiêm thị nguyện ý giúp đỡ nàng thì đi Lĩnh Nam thu tiền thuê, không muốn thì cũng đừng có nhúng tay vào chuyện quản gia, muốn nàng trải sẵn thảm cho nàng ta đi sao trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy.

Cố lão phu nhân giả vờ khụ một tiếng, cả đời bà mọi chuyện đều theo ý bà nhưng hôm nay bị con dâu trưởng trực tiếp phản bác ý kiến làm bà có chút sượng mặt, nhưng trong lòng bà có chút xin lỗi nàng, vốn lúc nãy đến đây có ý phân lại quyền quản gia của nàng nhưng khi thấy con dâu vì Cố phủ mà suy nghĩ khắp nơi thì câng nặng trong long nàng lại lệch đi một chút.

"Đại tẩu chỉ cần chuẩn bị đầy đủ chuyến đi này cho A Tuệ để nàng có thể lập tức xuất phát đi Lĩnh Nam, tuyệt đối đem chuyện ở đó thu xếp thật tốt, đại tẩu nói rất đúng, Cố gia tương lai phải giao cho vợ của Dật Tín, làm mẹ chồng của nàng mà không có thực quyền trong tay thì làm sao nói chuyện được với con dâu chứ." Cố Vũ Trị lập tức tiếp lời của nàng, ngôn ngữ đầy thâm ý mà nhìn Mộc thị.

"Đó là tự nhiên, nếu là Nhị đệ muội làm xong chuyện này, vậy đại tẩu ta dĩ nhiên phó thác Cố phủ vào tay Nhị đệ ngươi nếu không, người phía dưới cũng không phục a." Mộc thị gật gật đầu, xem như đồng ý lời nói của Cố Vũ Trị.

"Vậy thì chờ tin tức của đại tẩu, đệ mang A Tuệ trở về chuẩn bị hành lý, để nàng nhanh chóng xuất phát." Cố Vũ Trị đối với chuyến đi lần này tràn đầy lòng tin, chỉ là một nông trang ở Lĩnh Nam mà thôi, làm sao mà không ứng phó được, lúc đứng dậy ra ngoài không hề chú ý tới ánh mắt e ngại của Nghiêm thị.

Rốt cuộc Cố lão phu nhân cũng về, Mộc thị vào nội thất liền dựa vào giường, Ngâm Hoan đi tới, sờ sờ tay của nàng, lại áp tay vào trán nàng đo nhiệt độ, "Mẫu thân, hết sốt rồi, ngài sẽ mau khoẻ thôi."

Mộc thị nhìn mặt mũi tràn đầy lo lắng của Ngâm Hoan, đưa tay sờ đầu nàng, lúc nàng còn sốt mơ mơ màng màng đứa nhỏ này nói gì nàng đều nghe hết, chỉ là nàng không thể mở mắt, thậm chí đêm qua lúc Ngâm Hoan bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, Mộc thị cũng loáng thoáng nghe được, kể cả lúc Cố lão phu nhân cùng các nàng nói chuyện nàng cũng nghe hết.

Mộc Vãn Đình nàng là người hiểu biết, nàng ở lại Cố gia là vì không muốn rời Đại lang đi cũng không phải vì muốn giữ mãi quyền quản gia không thả, nhưng nàng không ngờ Nhị đệ lại không có kiên nhẫn mà hành động sớm như vậy .

Làm đương gia có phải là chuyện dễ đâu, Mộc thị ôm Ngâm Hoan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh xuống, cái nhà này a, ngoại trừ nàng có ai có đủ khả năng làm đương gia a.

"Mẫu thân, sao ngài lại đáp ứng tổ mẫu để Nhị thẩm đi Lĩnh Nam, lỡ như nàng làm tốt thì ngài định giao quyền lại cho Nhị thúc..." Ngâm Hoan nghẹ những lời này từ lâu, hôm nay chịu không nổi mới nói ra được một nửa, lại nghẹ không nói được nữa.

"Vậy thì xem nàng có xử lí thoả đáng hay không đã." Mộc thị ôn nhu nói, tiện đà nhìn về phía Tư Kỳ "Tư Kỳ, ngươi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc đi Lĩnh Nam đi, buổi tối thông báo cho Nhị phu nhân, sáng ngày mai xuất phát sớm. Những người nào nên đi thì mang đi hết, Nhị phu nhân sai ngươi làm sao thì làm như vậy, đi đường chuyện gì cần nhắc nhở thì nhắc nhở, sau khi đến đó thì đem nguyên nhân ta không thể tới nói với Lý quản sự một chút."

Tư Kỳ dạ một tiếng đi xuống chuẩn bị, Mộc thị nhìn Ngâm Hoan, có nhiều chuyện, nàng cũng không nói nên lời, nhưng những chuyện mà đứa nhỏ này làm nàng đều biết.

"Chờ qua thời gian bận rộn này, buổi trưa nếu không ngủ thì qua đây mẫu thân dạy con chuyện quản sự." Thay Ngâm Hoan sửa sang lại đầu tóc thật gọn, Mộc thị mở miệng nói.

Ngâm Hoan thoáng hiện nét vui mừng trong đáy mắt, dùng sức gật đầu, "Vậy trước hết mẫu thân hãy điều dưỡng thân thể thật tốt nha."