Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Quyển 1 - Chương 40




Hôm đó về nhà rồi, ông Trương vẫn còn no bụng đói con mắt, nhớ lại hương vị món thịt sườn chua ngọt, lại nhớ đến hình dáng hòa nhã của Tô Thần, nghĩ trái nghĩ phải đều hợp ý ông, vì thế ra sức cổ vũ Trương Tấn Bình, “Anh cả, anh mau ra tay cho tôi, mất con cá này là treo mỏ đấy.”

Trương Tấn Bình bất đắc dĩ, buông đồ trong tay xuống, “Ba, là con tìm bạn đời chứ có phải ba đâu? Ba sốt ruột làm gì? Hơn nữa, con nói Tô Thần có thể là cong thôi chứ có chắc đâu.”

Ông Trương mất hứng, “Ai quan tâm nhiều thế làm gì, cho dù không phải, bằng vào con ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, tuy tính cách có hơi đáng ghét một tẹo, chẳng lẽ còn sợ không bẻ cong người ta được?”

Trương Tấn Bình quay lại, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào ông, nói, “Ba, mấy lời này ba nghe ở đâu? Đã nói ba đừng có xem mấy thứ vớ vẩn, ba lại không nghe có phải không?”

Một câu điểm trúng huyệt khiến ông Trương rụt lại, phụng phịu vào bếp ôm ra nửa quả dưa hấu, ngồi trên sô pha bắt đầu khoét ăn.

“Ba, mới lấy trong tủ lạnh ra, ba ăn ít thôi đấy.”

“Biến! Đồ bất hiếu! Con dâu không tìm nổi lấy nửa mống về cho ta, giờ đến dưa cũng không cho ta ăn! Ta nuôi không chúng mày bao nhiêu năm! Biết thế đã lấy dây lưng quật chúng mày toi luôn từ lúc mới chui ra cho xong việc!”

Trương Tấn Bình nhìn ba mình hầm hừ giận dỗi liền tính chuồn, cầm tài liệu chuẩn bị về phòng, không trêu vào được thì chạy!

“Ba, anh cả, hai người bảo Tô Thần có thể là cong hả?”

Đang lúc hai cha con giằng co, Trương Thư Bình cầm cái thìa đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông Trương, bắt đầu ăn dưa hấu với ông.

“Thư Bình, không phải chuyện của cậu.” Trương Tấn Bình đứng lên, “Ngày mai cậu đi làm thủ tục nhận chức hả? Tài liệu anh đưa cậu xem xong chưa?”

“Rồi ạ” Trương Thư Bình buông thìa, “Anh cả, anh thực sự không có ý gì với cậu Tô Thần kia?”

“Cậu hỏi làm gì?” Trương Tấn Bình thấy hơi kì lạ, thằng ba bình thường cả ngày không nhổ ra được một câu, sao hôm nay nói lắm thế?

“Không ạ.” Trương Thư Bình cũng đứng lên, lại mở miệng, “Kì thực con vẫn muốn nói với mọi người, con cũng là cong đấy.” Nói xong liền quay về phòng, không quên ôm đi nửa quả dưa của ba cậu ta.

“Nó nói nó cũng cong rồi.”

“Cái gì?!” Ông Trương nhảy dựng lên, cầm dép chọi vào đầu Trương Tấn Bình, “Đều tại mày là thằng cả mà làm gương xấu! Lừa đi thằng hai, bây giờ đến thằng ba cũng thế, ta con mẹ nó quật chết mày!”

Trương Tấn Bình sợ ba vung tay vung chân lung tung lại làm bản thân bị thương, không dám trốn, đành đứng chịu đòn, vậy mà ông cụ chỉ đánh có vài cái đã dừng.

“Ba, không đánh nữa?”

“Sao hả, muốn ăn đòn?!” Ông Trương trừng mắt, Trương Tấn Bình cười cầu hòa, đỡ ông quay về sô pha. Ông Trương ngồi thở hổn hển một lát, đúng là, già rồi a, nếu có thể trẻ lại mươi năm, ông có thể lột da thằng ranh này.

“Ba, con nghĩ em ba nói đùa thôi, lát nữa để con hỏi lại. Chắc là còn nhỏ, đùa chơi chút mà.”

“Rồi, muốn làm gì thì làm đi.” Ông Trương cũng nghĩ thông.

Vốn lúc hai đứa con lật bài với ông, đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi chán rồi, có nắn lại được đâu. Không phải không nghĩ tới buộc chúng nó kết hôn, song lại thôi … Nghĩ mà xem, con nhà ai không phải bảo bối của cha mẹ, con mình đã như vậy rồi, cưới vợ về chẳng phải hại đời con gái nhà người ta sao? Thôi thì cứ thế đi, chẳng phải còn thằng ba sao, lo gì nhà họ Trương tuyệt hậu. Nhưng ông không ngờ cả thằng ba cũng thế, hiện tại ông muốn cùng bạn già sinh thêm đứa nữa cũng chẳng kịp rồi, phỏng chừng đợi ngày ông nhắm mắt xuống mồ gặp lại ông già nhà mình sẽ lại bị ông cụ bóp chết thêm lần nữa!

Trong lúc ông Trương hối hận, Trương Tấn Bình ngồi bên không dám thở mạnh, Trương Thư Bình lại thò mặt ra khỏi phòng nói một câu, “Ba, không phải ba rất thích cậu Tô Thần kia sao? Nếu anh cả không thích cậu ta, vậy để con túm cậu ta về nhà mình chẳng phải cũng tốt?”

“Vì sao?” Ông Trương choáng váng, “Lúc trước mày đến nói chuyện cũng không muốn nói với người ta một câu đấy sao?”

“Vì sao ấy ạ?” Trương Thư Bình nở nụ cười, “Trước không ưa cậu ta vì ba luôn khen ngợi cậu ta, anh cả cũng nói cậu ta rất được lòng người, con nghĩ người nọ chắc là cố ý. Sau gặp cậu ta, thấy cậu ta làm cơm rất ngon, diện mạo cũng dễ nhìn, con nghĩ chọn cậu ta làm đối tượng hẳn là rất tốt.” nói xong đóng ngay cửa lại, tiếp tục đọc tài liệu.

Ông Trương cào cào đầu, “Đúng a.”

Trương Tấn Bình trầm ngâm, thằng ba đến tột cùng đang nghĩ gì?

Thời gian này Tô Thần thường đóng đô ở thư viện, Đỗ Thăng đi Anh du học rồi, cậu vẫn còn phải đối phó với kì thi trước mặt. Mấy tháng qua chỉ bận rộn chuyện Tô ký và Hương Mãn Đường, cậu hầu như chẳng có bao thì giờ đụng vào sách. Rút kinh nghiệm xương máu, Tô Thần không định gia nhập hàng ngũ học lại, mất công sống lại một lần mà còn thi trượt thì quá mất mặt. Ra khỏi thư viện, Tô Thần bước về phía siêu thị nhỏ cạnh đó, mua lon coca. Thời tiết oi bức quá, thư viện lại không có điều hòa, mồ hôi ra ướt cả lưng áo rồi. Mới đi vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi, âm thanh hơi cứng nhắc, Tô Thần quay lại, thấy Trương Thư Bình dắt xe đạp gióng ngang tiến đến gần.

Tô Thần chờ người tới trước mặt, định mở miệng nói gì đó.

“Tô Thần, tôi có chuyện tìm cậu.” Trương Thư Bình vào thẳng vấn đề.

“À” Tô Thần nhất thời không phản ứng kịp, lần trước gặp mặt, cả hai nói với nhau chưa đến ba câu, hôm nay người này tìm cậu có chuyện gì? “Tôi định vào siêu thị mua coca, hay là cùng đi đi.”

“Được.” Trương Thư Bình đẩy xe bước bên cạnh, Tô Thần lúc này mới phát hiện, Trương Thu Bình nhìn gầy nhưng vóc dáng rất cao, ngày nóng như thế còn mặc áo sơ mi dài tay mà không ra mồ hôi, nghĩ nghĩ một chút, đời trước cậu cũng có quen một người như thế, trước không xem kĩ, lúc này tỉ mỉ nhìn, càng nhìn càng thấy cái mặt này rất quen.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Tô Thần mua được coca rồi, cùng Trương Thu Bình ngồi vào bóng râm ven đường, quả nhiên, Trương Thư Bình thấy cậu cứ thế đặt mông ngồi xuống đất, hơi hơi nhíu mày. Tô Thần càng thêm khẳng định Trương Thư Bình chính là người nọ.

“Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng.” Trương Thư Bình hơi dừng lại, “Chỉ là tôi muốn cậu làm người yêu của tôi.”

Phụt – -

Tô Thần chưa kịp nuốt xuống ngụm coca trong họng liền toàn bộ phun ra đất.

“Anh nói gì?”

“Tôi nói, tôi muốn cậu làm người yêu của tôi.”

“Vì sao a?”

Trương Thư Bình suy nghĩ một chút, “Tôi thích nam.”

“Thế a.” Tô Thần gật đầu.

“Cậu nấu ăn ngon, bộ dáng cũng được.”

“Ừm” Tô Thần lại gật đầu.

“Tôi bề ngoài được, gia cảnh tốt, có thể làm người yêu của tôi là cậu có lời rồi.”

Trương Thư Bình nói xong, Tô Thần khẳng định đời trước mình có biết tên này! Trương Thư Bình chính là bạn trai thứ nhất của Tô Thần, năm đó cậu hai mươi bảy! Bởi đã qua mười năm, Trương Thư Bình ba mươi tuổi bề ngoài góc cạnh rõ ràng, khí chất cũng khác, không như hiện tại vẫn còn chút trẻ con, cho nên Tô Thân không nhận ra ngay. Mà khi Trương Thư Bình nói ra mấy câu kia, Tô Thần đã hoàn toàn xác định, thằng ranh này lúc theo đuổi người ta đều nói như vậy, ngay cả thủ đoạn cũng không thèm đổi!

“Ngại quá, tôi không thể nhận lời anh.” Tô Thần đứng lên, phủi phủi quần, áo sơ mi bị dính coca rồi, xem ra hôm nay cậu phải về sớm.

“Vì sao?”

Vì sao? Tô Thần khinh khỉnh nhìn cậu ta, đời trước thằng nhóc này vì một đĩa thịt kho tàu mà đè mình, đến lúc mình thật lòng thích y thì lại phải diễn cảnh bắt gian tại giường, còn hỏi vì sao à? Tô Thần không phải kẻ cứng nhắc nhưng xử sự vẫn có nguyên tắc riêng. Ngựa tốt không nhai lại cỏ, huống hồ còn là thứ cỏ bị người ta nhai nát rồi nhổ ra.

Thấy Trương Thư Bình đứng bên, vẻ mặt “cậu không cho tôi cái lí do hợp lí, tôi không để cậu đi”, Tô Thần hí hửng sửa lại vạt áo, “Nguyên nhân a, bởi vì cái mặt anh không hợp khẩu vị của tôi. Tôi mà muốn tìm người yêu có dạng như anh thì thà tìm một cô nào còn hơn.” Nói xong, không thèm để ý Trương Thư Bình đã tức đến đầu bốc hơi muốn oánh người, nhấc chân đi luôn.

Đời trước không có cơ hội cho tên này một trận, khiến cho Tô Thần thực khó chịu, không nghĩ tới đời này lại va phải anh ta, Tô Thần nghĩ vận may của mình văng đi đâu rồi thì phải.

Tô Kiến Quân đang ở trong sân nghe bình thư, thấy Tô Thần xịu mặt đi vào.

“Con trai, ai chọc con à?”

“Không ạ.”

“Sao mặt dài thượt ra thế kia? Cứ như ai thiếu tiền con ấy.” Tô Kiến Quân vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa uống trà, vốn đang rất thoải mái, lại thấy vẻ mặt con khó chịu, nghĩ có lẽ con ở ngoài gặp chuyện gì rồi, nhưng nghe nói lại không phải a, “Thực không có chuyện gì chứ?”

“Thật ạ.” Tô Thần nghĩ mình đang chuyện bé xé ra to, chẳng phải chỉ là gặp lại một tên không ra gì sao, việc gì cứ phải để trong lòng như vậy, muốn tự cho mình thêm khó thở? Nghĩ thông, không xịu mặt ra nữa, kéo ghế con ngồi xuống bên cha mình, “Cha, đừng lo, không có gì đâu, cha đang uống trà gì vậy? Loại hôm trước con mới mang về ạ?”

“Ừ” Tô Kiến Quân gật đầu, “Con đã nói ăn cơm xong uống trà sẽ trợ tiêu hóa, cha uống hai ngày, thấy tốt lắm.”

“Thế thì tốt, mai con lại mua thêm nhé.” Tô Thần nói xong, đứng lên, “Con đi dội nước lạnh một cái, ra một thân mồ hôi rồi.”

Tô Kiến Quân nhìn Tô Thần đi vào phòng, vẫn hơi lo lắng, thực không có việc gì chứ?

Tô Thần tắm xong, bỏ đồ mới thay ra vào chậu ngâm, Trương Thư Bình là bạn trai đầu tiên của cậu, cũng là người cậu dốc nhiều tình cảm nhất, nhưng sau chính anh ta cũng là người thương tổn cậu sâu nhất. Thế cho nên những người bạn trai sau đó của cậu, mỗi lần chia tay đều nói Tô Thần căn bản không nghiêm túc với bọn họ. Tô Thần nghĩ mình thật oan chết, vì một kẻ như vậy, đến hai mươi chín tuổi vẫn không tìm được bạn tâm giao. Đến khi mình tức giận tới mức muốn đi cho y một trận, tên đó đã chạy ra nước ngoài. Thôi quên đi, Tô Thần lắc đầu, quá khứ đã qua, còn nghĩ ngợi làm gì. Song, nếu tên này tự dâng đến cửa, không cho y một trận thì quá phụ lòng ông trời tử tế với mình rồi.

Trương Thư Bình ngồi trong phòng xem tài liệu, chuyện Tô Thần từ chối cậu ta hôm nay không khiến cậu ta để tâm lắm, vì khi nói muốn theo đuổi Tô Thần cậu ta có hơn phân nửa ý là muốn giải vây cho anh cả. Nếu Tô Thần đã cự tuyệt, vậy thì thôi. Có điều, ngẫm lại một chút, Trương Thư Bình hơi không cam lòng, bởi gương mặt mình? Nhìn nhìn mình trong gương, trông cũng dễ coi lắm mà. Tô Thần có thành kiến với kiểu đẹp trai của mình?

Hôm sau, Trương Thư Bình tới trường Tô Thần, đợi đến trưa vẫn không thấy cậu đâu, lúc này mới nhớ ra, Tô Thần còn mở nhà hàng, tám phần mười là cậu lại tới đó hỗ trợ. Chạy tới nhà hàng, hỏi nhân viên phục vụ mới biết Tô ký có tới 5 chi nhánh, cậu chủ bọn họ không biết tới chi nhánh nào, Trương Thư Bình cầm địa chỉ các chi nhánh chạy một ngày, khéo một cái là, cậu ta chân trước vừa tới, Tô Thần chân sau vừa đi. Trương Thư Bình hết chỗ nói rồi.

Tô Thần không biết Trương Thư Bình lùng sục tìm cậu khắp nơi, lúc này cậu đang cầm báo cáo của tài vụ trong quí, hiện tại doanh thu các chi nhánh của Tô ký đã ổn định, có thể tính toán tới chuyện mở chi nhánh mới. Trước đó Sheena hỏi cậu có muốn nhận đầu tư cho Hương Mãn Đường, Tô Thần từ chối. Ngay từ đầu cậu vốn muốn tách hai cái khỏi nhau, tuy hiện tại Tô ký và Hương Mãn Đường ở chung một địa chỉ kinh doanh nhưng khi suy tính đến vài vấn đề, Tô Thần và Tô Kiến Quân bàn với nhau, quyết định tách cửa hàng chính của Tô ký ra ngoài. Lầu hai Hương Mãn Đường, Tô Thần vẫn cho theo kế hoạch cũ, làm sảnh cho khách ăn thiêu nướng tự làm.

“Chị Sheena, đây là báo cáo của tài vụ quí này, tôi đã gửi một phần cho quản lí Từ, phần này nhờ chị giao lại cho Sở tổng.”

“Được” Sheena nhận báo cáo, điện thoại trên bàn lại reo, Sheenaa tiếp điện thoại nói vài câu, lại quay sang Tô Thần, “Cậu chủ Tô, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu. Cậu có kế hoạch gì sau đó không?”

Tô Thần lắc đầu. Sở Thiên Dương muốn gặp cậu?

“Tô Thần, muốn gặp cậu thật không dễ.” Sở Thiên Dương ngồi ở sô pha, cười chào hỏi Tô Thần.

“Sở tổng nói đùa.” Tô Thần hiện giờ gặp Sở Thiên Dương đã không câu nệ như trước, ân cần thăm hỏi anh mấy câu, ngồi xuống sô pha bên cạnh, “Sở tổng tìm tôi có chuyện gì ạ?”

“Không có chuyện gì là không thể tìm cậu sao?”

“Việc này …” Tô Thần kì thực muốn nói, hai chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau, ngoại trừ công việc, còn có thể có chuyện gì. Song lời này không dễ nói ra miệng.

Sở Thiên Dương thấy Tô Thần hơi xấu hổ, vừa cười vừa nói, “Tôi đùa thôi. Kì thực là thế này, tôi có người bạn đã xem qua dự án cậu xây dựng, cũng tới Tô ký khảo sát thực địa, nghĩ Tô ký rất có tiềm năng khai phá, muốn phát triển Tô ký thành một nhãn hiệu đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc, mở rộng ra nước ngoài.”

Nghe Sở Thiên Dương nói xong, Tô Thần trầm mặc, với cậu mà nói, tin này quá đột ngột, vươn ra nước ngoài? Nghe có vẻ rất hay, nhưng Tô Thần không hề nóng nảy cho rằng đây là một chuyện vô cùng vô cùng tốt.

“Sở tổng, thứ lỗi tôi nói thẳng, hợp tác lần này là trên danh nghĩa Tô ký hay danh nghĩa Hoàn Vũ quốc tế?” Tô Thần hỏi, “Nếu là danh nghĩa Hoàn Vũ quốc tế, liệu tôi có nghĩ đúng không khi cho rằng Hoàn Vũ quốc tế dự định thu nhãn hiệu Tô ký này về dưới tay mình?”

Sở Thiên Dương nhìn Tô Thần một lát, mở miệng, “Tô Thần, cậu rất thông minh.”

“Không dám nhận. Hiện tại Tô ký còn chưa đứng vững chân trong nước, tôi không cho rằng bằng vào thực lực hiện nay của Tô ký có thể có lực hấp dẫn lớn như vậy. Nguyên do việc này khẳng định có Sở tổng giúp vào.”

Sở Thiên Dương gật đầu, “Xác thực, lần hợp tác này là cần dùng danh nghĩa Hoàn Vũ, nhưng toàn bộ quá trình làm việc cần cậu tham gia, đối với cậu mà nói, cũng là một cơ hội.”

Tô Thần lắc đầu, “Sở tổng, chúng ta đều là người làm ăn, tuy tôi không nhìn xa trông rộng được như ngài nhưng tôi lại biết một đạo lí, lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Tôi làm việc thích làm đến nơi đến chốn, không phải của tôi, tôi sẽ không cố với. Chuyện hợp tác ngài nói, xác thực là một cơ hội tốt, thế nhưng, tôi không định nhận, chí ít là hiện tại không.”

Sở Thiên Dương nghe Tô Thần nói xong, đứng lên, tới trước mặt Tô Thần, hơi cúi người, nhìn xuống cậu, “Tô Thần, cậu biết đó, tôi ngày càng tán thưởng cậu hơn.”

Tô Thần cười, nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Dương một lát, xác định Sở Thiên Dương không có ý khác mới mở miệng, “Cảm ơn ngài đã tán thưởng.”

Sở Thiên Dương vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Tô Thần, “Cậu cũng biết? Tán thưởng của tôi, bao hàm rất nhiều ý.”

Khóe miệng Tô Thần giật giật, liệu cậu có thể cho rằng, người đàn ông này rảnh rỗi quá nên đùa giỡn cậu? Nếu lúc này cho Sở Thiên Dương một đấm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Gần đây cậu phạm vào mệnh đào hoa a, thế nào mà một kẻ hai kẻ đều bất thường như vậy.

Sở Thiên Dương tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Tô Thần, thu tay lại, “Tô Thần, cậu là người thông minh, ý của tôi hẳn cậu cũng đoán được.”

“Xin lỗi, Sở tổng, tôi không thông minh như ngài nghĩ.” Tô Thần đứng lên, “Song tôi mong rằng loại hành vi này của ngài không có lần sau.”

Sở Thiên Dương ngồi vào sô pha, liếm liếm ngón tay từng chạm vào Tô Thần, nở nụ cười.

——— ——————-+++——— ——————