Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Quyển 1 - Chương 8




Hôm nay Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa. Tô thần từ trường thi đi ra, hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Rốt cuộc thi xong rồi, có vẻ cũng không tệ lắm. Đẩy xe đạp ra cổng trường, đã thấy Tô Kiến Quân chống gậy đứng đợi ở đó, Tô Thần vội vã tới đỡ.

“Cha, trời lạnh như thế, cha tới làm gì?”

Tô Kiến Quân cười cười, bám lấy tay con trai, hơi cử động cái chân tê cứng, “Vừa mới đi mua ít đồ ăn, đoán là con cũng sắp thi xong liền tiện đường tới đây đợi. Nhìn xem, con cá chuối này tươi không, về nhà cha nấu canh cá cho con ăn nhé.”

“Vâng” Tô Thần đón túi nhựa từ tay cha, buộc vào tay lái xe đạp, “Cha ngồi vào yên sau đi, con đưa cha cùng về.”

Ngay lúc Tô Thần xoay người, một chiếc xe đạp đia hình lướt qua sát bên cậu, Tô Kiến Quân đứng không vững liền ngã sấp xuống đất. Người đi xe đạp nọ cũng từ cổng trường phóng ra, trông rất cao, trên đầu còn có vài nhúm tóc nhuộm vàng hoe, mặt mũi lại trông rất được. Hắn quay đầu dửng dưng nhả một câu, “Bác què a, xin lỗi”.

Đang định đi, bị Tô Thần đá một phát ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, bụng lại ăn một cước nữa. Tô Thần nắm cổ áo người nọ, hai mắt đỏ bừng, “Mày nói cái gì? Có gan lập lại lần nữa!”

Đỗ Thăng bị Tô Thần ném xuống đất, một lúc sau mới có phản ứng. Hắn là thái tử gia của tập đoàn tài chính Đỗ thị, ông ngoại nắm chức to trong quân ủy, đã quen xưng vương xưng bá, nay lại dễ dàng bị người ta quẳng xuống đất như vậy? Người trước mắt này hắn có ấn tượng, là bạn học cùng hệ với hắn, bình thường ngoại trừ giờ học cơ bản là không thấy mặt, nhưng trông cũng là người hòa nhã, không nghĩ tính tình bạo lực như vậy. Hắn vừa nói gì nhỉ? Ông già què? Hình như hắn đã nghe người ta nói qua, cậu Tô Thần này có cha bị thương ở chân thì phải a. Giương mắt nhìn một lát, mặt hai người này đúng là có năm phần giống nhau. Trước mặt người ta mắng cha người ta như vậy, đúng là quá đáng rồi. Đỗ Thăng tuy vừa bá đạo lại không phân phải trái nhưng không phải kẻ hồ đồ, nếu không đã bị ông ngoại hắn rút dây lưng quất cho về lại bụng mẹ mà đầu thai lần nữa. Cào cào đầu, hơi xấu hổ nói, “Xin lỗi a, bạn học, tôi không cố ý.”

Một câu này, khiến Tô Thần sửng sốt, người này, sao trước sau khác biệt lớn vậy?

Tô Kiến Quân thấy Tô Thần còn sững sờ, bước tới nâng Đỗ Thăng dậy, “Xin lỗi, bạn học.” nói xong còn chọc chọc Tô Thần, ý bảo cậu xin lỗi người ta đi. Tô Thần cũng biết mình vừa rồi quá kích động, đã sống hai đời còn như vậy, ngẫm lại cũng đỏ mặt, nhưng người này nói năng cũng không chịu suy nghĩ rồi, “Xin lỗi”.

Đỗ Thăng đứng dậy phủi phủi quần, xua tay, “Chuyện này là tôi sai trước, nhưng mà Tô Thần, nắm đấm của cậu cũng cứng đấy, Đỗ Thăng tôi nhớ kĩ.” Nói xong liền trèo lên xe đạp phóng đi.

Tô Thần lại sửng sốt, cậu không có nửa điểm ấn tượng với Đỗ Thăng, cả học kì vừa rồi vội vàng chuyện kiếm tiền, trong lớp hơn ba mươi người chỉ trừ lớp trưởng và bí thư, tên hay mặt bạn học còn lại đều ghi nhớ bằng số thứ tự hết. Người trước thì biết mặt lúc nhập học, người sau thì ghi nhớ lúc nộp đoàn phí. Về phần đảng bộ bí thư gì đó, thật ngại, hai đời rồi, đến cái danh đối tượng tích cực vào đảng Tô Thần cũng không có đâu.

Trên đường về nhà, Tô Kiến Quân ngồi ở sau xe liên miên cằn nhằn quở trách Tô Thần, sang năm cũng 18 tuổi, ông năm ấy đã cưới vợ sinh con rồi, sao còn xử sự hiếu chiến như con nghé ngứa sừng vậy. Tô thần nghĩ có điểm ủy khuất nhưng không dám nói gì, chỉ gục đầu đạp xe.

Tô Kiến Quân nhìn tình cảnh Tô Thần ấm ức không dám nói cũng buồn cười, sâu xa nói, “Con à, cha biết con sợ cha khó chịu, nhưng mà cha cũng què đã nhiều năm rồi, còn để ý người ta nói sao?” dừng một chút, “Còn nữa, con xem cách ăn mặc của cậu ta, rồi còn cả xe của người ta nữa, chắc cũng không phải người hiền lành gì, con đánh người ta như vậy rồi, sợ việc này khó qua đấy.”

Tô Thần nhỏ giọng lí nhí, “Con đâu có năng lực lớn như vậy, có thể làm người ta bị sao chứ.”

Tô Kiến Quân đấm nhẹ lưng cậu một cái, “Cha con còn không biết con? Mấy đứa nhỏ gần nhà chúng ta lúc trước có đứa nào không sợ con, trông thì hiền lành, lúc điên lên lại như đứa liều mạng à.”

Tô Thần cười hắc hắc, hai cha con không nói gì nữa nhưng trong lòng cậu biết, cha cậu sao lại không khó chịu, chỉ là ông sợ cậu lo lắng mà thôi.

Về đến nhà, hai cha con ăn ý không nói chuyện này với vợ chồng Lý Đạt Phát. Tô Thần vẫn còn nhớ năm xưa cha cậu bị thương, mẹ cầm hết tiền trong nhà bỏ đi, nhà ngoại lại không hay biết, dì út cùng chồng còn tới muốn mượn tiền, không mượn được còn vu cho Tô Kiến Quân là cố tình đuổi vợ đi nên muốn đòi người. Kết quả dượng út bị Lý Đạt Phát cầm ghế đuổi đánh chạy quanh sân, dì út bị Tô Trân chặn ở cửa ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời một lượt. Việc hôm nay, không nên nói ra có vẻ ổn hơn.

Chớp mắt, đã đến cuối năm, đây là cái tết đầu tiên từ khi Tô Thần sống lại, sang năm, cậu đã 18 rồi. Năm trước, Tô Kiến Quân và vợ chồng Lý Đạt Phát cùng nhau tính toán sổ sách một chút để chia tiền lời, bốn người đều giật mình, trừ tiền nguyên liệu và tiến thuế, năm tháng gần đây Tô ký bình quân mỗi tháng lãi đến 3, 4 vạn! Vợ chồng Lý Đạt Phát cười không ngậm miệng được, mấy tháng trước họ còn bị quản lý đô thị đuổi chạy khắp đường, hiện tại chưa tới nửa năm lại đã có thu nhập tới mấy vạn đồng, họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới a. Tô Kiến Quân cũng giật mình, ông biết Tô ký kiếm được nhưng cũng không ngờ được nhiều như vậy. Quay sang nhìn Tô Thần, ngày trước cậu nhóc bảo cái gì mà sữa đậu nành uống một chén đổ một chén, thật đúng là không phải chuyện đùa a.

Lúc này Tô Thần lại ghĩ một chuyện khác, Tô ký mở cửa bên cạnh trường đại học, đây là lợi thế mà cũng là bất lợi. Năm tháng vừa qua, khách của Tô ký chủ yếu là sinh viên, hôm nay trường học nghỉ, kinh doanh của quán kém hẳn, có vẻ nên tính đến chuyện mở chi nhánh rồi.

Tô Thần trình bày suy nghĩ của mình, vợ chồng Lý Đạt Phát hơi do dự, chuyện trước kia vẫn khiến họ lo sợ, Tô Kiến Quân lại ủng hộ con trai, hai đấu hai, cuối cùng đều bị Tô Thần thuyết phục.

Quyết định rồi, Tô Thần bắt đầu đi tìm địa điểm thích hợp, sau cùng chọn được một của hàng bên cạnh tòa nhà thương vụ ở khu phố trung tâm. Nơi đó trước vốn là nhà hàng chuyên lẩu, sau lại kinh doanh không tốt, ông chủ lại vội trả nợ ngân hàng nên đành bán cửa hàng, giá cả cũng dễ thương lượng. Tô Thần và Lý Đạt Phát nhìn đồ đạc và trang hoàng trong cửa hàng, gật đầu hài lòng, mặc cả với chủ cửa hàng một phen, ông chủ bèn dứt khoát tặng toàn bộ dụng cụ trong cửa hàng kèm theo, Tô Thần cùng Lý Đạt Phát tính toán thấy cũng ổn, hôm đó liền kí hợp đồng, thanh toán một nửa tiền cọc.

Hôm sau Tô Thần liên hệ với một công ti lắp đặt thiết bị, chuẩn bị tân trang lại nội thất cửa hàng. Tô Thần ngắm lại hoàn cảnh xung quanh, tòa thương vụ bên cạnh chính là nguồn khách có sẵn. Thương lượng xong, quyết định cửa hàng này sang năm sẽ khai trương, chủ yếu kinh doanh thức ăn nhanh và phần ăn mang về là chính. Thế nhưng muốn kinh doanh cả Tô ký và cửa hàng này, rõ ràng không đủ người rồi. Vì vậy Tô Thần lên kế hoạch tuyển hai người giúp việc. Lý Đạt Phát và Tô Thân tranh thủ cuối năm rỗi rãi liền tới thị trường nhân lực tìm người, xem qua không ít nhưng đều không thỏa mãn. Cuối cùng chọn được hai cô bé từ Thượng Hải tới, một là Lưu Hà, 19, một là Từ Quyên sắp 18 tuổi, cả hai cùng nhau tới Bắc Kinh kiếm việc. Trước đã từng làm công ở nhà hàng, vì ông chủ tay chân không được qui củ, hai người bàn bạc cùng nhau thôi việc. Tô Thần phỏng vấn, thấy hai người nói năng lưu loát, làm việc nhanh nhẹn, tính cách cũng khá tốt, vì vậy liền thống nhất lương tháng cho mỗi người là 600 đồng có bao cơm trưa, hai cô bé rất thỏa mãn, liền kí hợp đồng luôn.

Bận bịu một tuần, chuyện chuẩn bị cho cửa hàng mới đẫ ổn thỏa, Tô Kiến Quân liền cùng vợ chồng Lý Đạt Phát bắt đầu mua đồ tết, Tô Thần không có chỗ xen miệng, chỉ cần phụ trách đi đằng sau vác túi là xong. Thỉnh thoảng thím cậu kín đáo quay lại cho cậu một cái kẹo, nói là ủy lạo phu khuân vác, nhìn Tô Kiến Quân đã bỏ gậy chống đi song song cùng Lý Đạt Phát ở phía trước, Tô Thần nghĩ, cái kẹo này có thể ngọt tới tâm cậu rồi.