Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng

Chương 63: Mục Giai Nhan khó chịu (2)




Mà đại tiểu thư mạc dù không gây chuyện lớn gì, nhưng thím Lưu vẫn còn nhớ mấy năm trước, bà thấy trong phòng Mục Giai Thu có một chai thuốc tránh

Nghĩ đến chuyện Đại tiểu thư đã chừng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định là có ẩn tình gì đó.

Danh gia vọng tộc, thật lắm thị phị mà.

Mặc dù bà làm người giúp việc phục vụ người khác, đa số người vừa nghe chắc chắn không tránh khỏi có chút khinh thường, nhưng con cháu bà hòa thuận, cuộc sống cùng tương đối đầy đủ, nói trắng ra, bà cảm thấy mình rất hạnh phúc.

“Ông nội, người đừng tức giận.” Mục Giai Nhan xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho Mục Uẩn Ngạo: “Chuyện của Giai Nhan với chị hai, trong lòng họ cũng đã có suy tính riêng rồi.”

“Nhưng chúng nó vẫn còn quá nhỏ tuổi.” Mục Uẩn Ngạo thở dài vẻ mặt mệt mỏi: “Chúng thì có thể nghĩ chu đáo được chuyện gì, Giai Thu thì không nói, đứa bé kia quá chủ kiến, Giai Nhan bình thường rất ngoan, không biết tại sao lần này lại nháo loạn đến như vậy?”

Mục Giai Âm không nói gì, cô không muốn ông nội biết được gương mặt thật của Mục Giai Nhan, ông nội nhất định sẽ bị kích thích.

“Về phần Tả Trí Viễn,…” Mục Uẩn Ngạo giận dữ nói: “Để cho y cưới Giai Nhan coi như y trèo cao, ông cho hắn một thử thách, nếu vượt qua được, ông sẽ gã Giai Nhan cho hắn.” Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tuy không biết thử thách của ông nội là gì, nhưng Mục Giai ÂM chắc chắn trăm phần trăm Tả Trí Viễn sẽ không vượt qua được.

“Con thấy Giai Nhan đang nghĩ cái gì?” Mục Uẩn Ngạo khó hiểu nói: “Nếu nó không muốn sống cùng với Tả Trí Viễn, vì sao lại làm loại chuyện kia với hắn ta.”

Mục Giai Âm chớp mắt, cực kì vô tội nhìn Mục Uẩn Ngạo.

Cô không hiểu, thật sự!

Cô không phải loại người như vậy……

Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai Âm cứ im lặng mãi, liền thay đổi đề tài: “Nghe nói tối hôm đó con cũng gặp chuyện? Chú Hướng đã gọi điện oán giận với ông mấy lần.”

Hướng Tình lớn như vậy lần đầu tiên phải chịu đau khổ đến như thế, đủ làm dọa sợ cha Hướng. Nhìn con gái so với mình còn dũng mãnh hơn vài phần ở trước mặt ông đau đến khóc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện cha Hướng liền bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo, nói năng lộn xộn oán giận với ông. Mục Uẩn Ngạo nghe thấy tâm tình ngược lại tốt hơn vài phần.

“À, chỉ là mấy trò vặt vãnh, Thiệu Viêm nói ảnh sẽ xử lí chuyện đó, ông nội đừng lo lắng.” Mục Giai Âm nghĩ tới cha mẹ Hướng vô cùng cưng chiều con gái mới nói: “Chuyện của Hướng Tình, con sẽ đi gặp cha mẹ cô ấy để xin lỗi, ông nội không cần cần bận tâm.”

“Xin lỗi gì? Cũng không phải do con. Không phải bị hãm hại sao, tìm người đó đến nhận lỗi đi.” Mục Uẩn Ngạo kiên định đứng về phía cháu gái mình. Cháu gái đang mang thai đó, xin lỗi, cũng phải nghĩ cho phụ nữ có thai chứ.

“Đứa bé trong bụng dạo này thế nào?” Mục Uẩn Ngạo nhìn bụng Mục Giai ÂM, ánh mắt kai cứ như đứa bé trong bụng Mục Giai Âm sắp bay ra vậy, trắng trắng mềm mềm đứng trước mặt ông kêu ông một tiếng ông cố.

Mục Giai  vuốt nhẹ bụng nói: “Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, không có vấn đề gì.”

Cuối cùng cũng có một tin tốt, xem ra cảnh cáo của ông cũng có tác dụng, Quyền Thiệu Viêm cũng coi như biết kiềm chế.

Tâm tình Mục Uẩn Ngạo tốt lên mấy phần, lại cùng Mục Giai Âm nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, mới mệt mỏi đi ngủ. Dieenndkdan/leeequhydonnn Từ khi biết chuyện của Mục Giai Nhan, Mục Uẩn Ngạo không thể nào ngủ được. Dù cho có ngủ trong đầu cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện này.

Chờ đến khi Mục Giai Âm xuống lầu lại bị trận tuyến dưới lầu làm cho hết hồn.

Bên dưới dạng người nào cũng có, đặc biệt còn lớn giọng. Mục Giai Âm nhìn ông nội vất vả lắm cô dỗ dành đi ngủ, lông mày nhíu lại.

“Ôi, không phải là cháu gái sao? Tới đây ngồi đi.” Dì hai thấy Mục Giai Âm đi xuống, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói.

Thật đúng là xem nơi này như nhà của bọn họ rồi!

Mục Giai Âm giờ đây rất ghét những thân thích này, nói trắng ra, đều là một lũ ăn bám mặt dày.

Thời điểm có lợi ích bọn họ người tích cực nhất, gia tộc có phiền toái gì, cần bọn họ hỗ trợ, những người này ngược lại một người so với một người còn chạy nhanh hơn, không muốn bị dính líu một chút nào.

Đáng hận nhất là, đám người này chẳng những không có một chút đoàn kết nào, còn bắt tay cho người ngoài làm hại gia tộc.

Mục Giai Âm nhớ tới kiếp trước, trừ bỏ Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan khiến tâm cô nguội lạnh, còn lại chính là mấy người này, bỏ đá xuống giếng vô cùng vui vẻ.

Nuôi những thứ vô dụng này thà nuôi chó còn hơn.

Mục Uẩn Ngạo cũng không thích gần gũi với đám người này, đều là một lũ lười nhát không chịu sửa đổi, không làm được gì, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi. Lúc Mục Uẩn Ngạo còn trẻ cũng đã giúp bọn hắn vài lần, lại bị bọn họ ngoan độc gài bẫy, dứt khoát trực tiếp cắt đứt liên hệ cả đời không qua lại với nhau nữa.

Có điều, về sau Mục Uẩn Ngạo càng sống càng tốt, những người đó lại cá mè một lứa mà đeo dính lấy, Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ có thể làm bộ không thân thiết.

Dì cả sợ như sợ dì hai giành lần đầu với mình, nhanh nhẹn kêu tên Mục Giai Âm, đứng lên nói: “Giai Âm, ai, ôi, càng ngày càng đẹp, không khác gì tiên nữ trên trời cả, dì tí nữa là không nhận ra, đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”

Mặt Mục Giai Nhan đen lại, mấy ngày trước còn ở trước mặt cô cười ngạo Mục Giai Âm, giờ lại thay đổi thành cái dạng này.

Sao cô không biết được dì cả với dì hai lại lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?

“Bác trai, bác gái, khỏe.” Mục Giai Âm khẽ cười, nói với người hầu phía sau: “Còn không mau mang trà lên.”

“Trà cái gì, chúng ta chỉ tùy tiện đến chơi thôi.” Nói thế mà mông lại dính chặt lấy sô pha, giống như bị dinh keo vậy.

Nhìn kiểu dáng này của bọn họ, Mục Giai Âm liền biết mấy người trước mặt này nhất định có chuyện muốn nhờ vả.

Những người này nịnh bợ có vẻ rất chịu khó, lại không biết hỏi han chút gì về sức khỏe ông nội cô. Giả vờ quan tâm thôi sẽ chết sao? Mấy năm nay ông nội cũng giúp đỡ bọn họ không ít, lại nuôi thành một đám bạch nhãn lang, trong lòng Mục Giai Âm càng khó chịu hơn, giọng điệu cũng cứng ngắc: “Ông nội đang nghỉ ngơi trên lầu, chúng ta nên nhỏ tiếng một chút, mấy hôm nay ông không có nghỉ ngơi tốt.”

“Được thôi.” Giọng nói Mục Giai Âm thật sự quá lạnh nhạt, những người này cũng không biết phải trả lời thế nào, ngược lại mấy anh họ lại nhanh trí đáp.

Nhưng nói được vài câu, giọng mấy người này lại to lên, chẳng khác nào cái chợ.

Mục Giai Âm ấn thái dương, chờ đọi đám người này nói tới vấn đề chính.

“Nghe nói, Giai Âm mang thai con của Quyền thủ trưởng.” Dì hai cười giống như hoa cúc trong gió.

Mục Giai Âm gật gật đầu.

“Quyền thủ trưởng thật sự là ôm Giai Âm trong bàn tay mà cưng chiều.” Mấy anh họ trợn mắt nhìn về phía Mục Giai Âm, ánh nhìn còn mang theo tia mờ ám.

Chuyện của cô với Quyền Thiệu Viêm thì liên quan gì tới mấy người này.

….Hơn nữa, có cần ở trước mặt cô nói Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với cô chỉ vì đứa bé thôi sao?

Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan giả vờ che miệng cười, trong lòng càng buồn bực hơn. Tuy nhiên nếu nói Quyền Thiều Viêm đau yêu sủng cô đều nhờ phúc của đứa bé, tuy nhiên, Mục Giai Âm đôi khi vẫn có một suy nghĩ khác. Có lẽ Quyền Thiệu thích cô cho nên mới thích đứa bé.

Ừ, thật sự là không thiết thực rồi.

Mục Giai Âm lại chuyển hướng chú ý sang đám thân thích đang tranh cãi trước mặt, nghe bọn họ nói chuyện.

Bác gái cả cướp lời trước: “Quyền thủ trưởng đứng đầu quân khu ở thành phố A, con xem, anh họ con dạo gần đây rãnh rỗi không có việc gì làm, có thể để nó tiến vào quân đội hay không, làm chức quan nhỏ nhỏ nào đó cũng được?”

Dì cả nói xong thì chỉ vào thanh niên bên cạnh.

Mục Giai Âm nhìn lướt qua thanh niên bê cạnh bác gái, ánh mắt mờ mịt, ấn đường đen tối…, Được rồi, có thể là rửa mặt chưa sạch. Nhưng mà, vừa nhìn gã ta cũng biết là bị phụ nữ vét sạch tinh lực, hơn nữa, bác gái cả thật sự nghĩ tiến vào quân đội là đi chơi sao? Dieenndkdan/leeequhydonnn

“Quân đội có gì tốt mà vào?” Dì hai quăn một ánh mắt oán giận vào bác gái cả: “Giai Âm, bác nghe nói Quyền thiếu là nhị thiếu giá của tập đoàn tài phiệt, con xem, có thể để hắn giúp cho con gái của bác kiếm một việc nào thoải mái một chút, tiền lương khá chút chức vị nữa? Thuận tiện, giới thiệu cho nó một Quý công tử nào đó?”

Mục Giai Âm quét một vòng trên sô phá, cuối cùng dừng lại ở một cô gái.

Giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Giai Âm, cô gái kia cao ngạo liếc nhìn cô một cái.

Mục Giai Âm còn cảm nhận được địch ý rõ ràng trong mắt cô ta, giống như là, lần này cô giúp tôi là may cho cô vậy.

Giúp bọn họ chính là chuyện đương nhiên, giúp bọn họ chính là do họ bố thí hả?

Mục Giai Âm lại nâng trán, tìm một công tử cho cô ta? Cô thật sự cầu cô gái kia ốm một chút? Người cao chưa đến 1m50 nặng thì hơn 80 kg, giới thiệu cái sợi len ấy!

Còn cái gì mà Quyền nhị thiếu giá, cô cũng không biết!

Quyền Thiệu Viêm không thích người nhà anh có được hay không hả! Mục Giai Âm cảm thấy Quyền Thiệu Viêm ngay từ đầu đã không muốn cô tiếp xúc với mấy người bên đó.

Mục Giai Âm vẫn không nói gì, mấy thân thích bên kia lại sắp như đánh nhau, mặt đều đỏ hết cả lên.

Mục Giai Âm nhìn thấy Mục Giai Nhan đang kéo một bé trai đến bên cạnh, chắc là Mục Giai Nhan muốn ra chiêu rồi đây?

Mục Giai Âm hứng thú nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan giật mình, vẫn như cũ dặn dò thiến niên trước mặt.

Cho dù chị ba biết là do cô ta thì sao chứ? Cô ta cũng không làm chuyện gì tổn thương đến thằng nhóc này.

“Mẹ, các người đừng ẫm ĩ nữa.” thiếu niên kia la lớn: “Chị họ giúp hết là được thôi, chỉ làm có vài chuyện, cần gì phải tranh cãi như vậy? Chị Giai Nhan nói, tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì thì phải giúp đỡ nhau.”

Người này thế nào lại dám bán đứng cô ta?

Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm cười gượng.

Chỉ là ngược lại nhắc nhở người xung quanh tỉnh ngộ, bọn hắn ầm ĩ cái gì, mấy chuyện đơn giản như vậy, Mục Giai Âm đều có thế làm được?

“Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Giai Âm sau khi con làm xong, bác mời con ăn cơm.” Dì cả cực kì hào phóng vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm.

Chuyện nhỏ, đơn giản như vậy, sao bác không tự đi mà làm.

Mục Giai Âm cau mũi: “Bác cả chỉ sợ là không được.”

Thân thích xung quanh vốn đang rất nhiệt tình lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ đều có bộ dáng chỉ trích cô.

Dì cả tính tình nóng nảy nhảy lên nói trước: “Nha đầu con lại coc chuyện gì? Bình thường ăn của bác, uống của bác, con không có ba mẹ, ta coi con như con gái mà dưỡng, dưỡng nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang.”

Nói xong, thì ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

Dáng vẻ kia, còn đau khổ hơn chết cha chết mẹ.

Từ nhỏ cô không thấy dì cả được mấy lần, ở trước mặt cô còn thường xuyên cãi nhau với ông nội, dì cả còn trong sáng ngoài tối châm chọc cô không có cha mẹ, cô thật sự không cảm nhận được bác gái cả coi mình như con gái.

Bác gái cả nói xong, mấy người xung quanh cũng chỉ trích cô đủ đạng.

Người không biết, còn tưởng Mục Gia có một đứa con gái bất hiếu vậy.

Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn Mục Giai Nhan.

Trong lòng Mục Giai Nhan hơi lo lắng, cô ta cũng không thích lợi dụng mấy người thân thích này. Bây giờ bọn họ đổi trắng thay đen như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười. Mục Giai Âm, chỉ sợ là đã tức giận. Cô ta vẫn nhớ, tính tình hiện tại của Mục Giai Âm không được tốt lắm.

“Con nói không giúp, là vì con không có khả năng giúp được.” Mục Giai Âm vừa nói vừa cười nhìn Mục Giai Nhan bên cạnh: “Các bác im lặng nghe con nói trước đã.”

“Vốn các bác không nói thì cũng không phải chuyện gì khó, huống chi, sau chuyện ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm liền không thích nhìn con.” Mục Giai Âm nói xong thì nhìn về phía Mục Giai Nhan, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Quyền thiếu ngại chuyện ngày hôm qua làm anh ấy mất mặt.”

Chuyện ngày hôm trước mấy người ở đây đều biết, trong bọn họ cũng có mấy người đi dự tiệc, chỉ là bọn họ không có nói chuyện được với Quyền thiếu. Mỗi lần muốn tiếp cận anh, đều bị người khác kéo qua bên cạnh.

Mục Gia ÂM vừa nói, bọn họ liền biết xảy ra chuyện gì.

Mục Giai Âm lại bổ sung thêm: “Tính tình của Quyền thiếu…, các bác cũng hiểu rồi đó.”

Tuy là bôi đen Quyền Thiệu Viêm, chắc là anh không để ý đâu. Dù sai, thì tính tình của Quyền Thiệu Viêm vốn cũng không tốt.

Nhìn thôi cũng biết là Quyền Thiệu Viêm khó tính rồi!

Lúc này mấy người trong tộc cũng không có lí do nào nữa, chỉ có cô bé béo nãy giờ vẫn chơi ở sô pha tức giận nói: “Mục Giai Nhan, cô thật là quá đáng, chính cô tự mất mặt coi như xong đi, còn lôi người khác vào mất mặt theo, tôi không cần gả cho người trong sạch, vậy nên cô nhường Tả Trí Viễn lại cho tôi thì hơn.”

Cô ta ngưỡng mộ Tả Trí Viễn đã lâu. Chỉ có điều, Quyền Thiệu Viêm mới là tình yêu đích thực! Bé béo nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng nhìn bé béo.

Rõ ràng là ánh mắt vô cùng ôn hòa, không biết vì sao lại khiến bé béo run rẩy một trận.

Thôi, không cần nói tới quyền Thiệu Viêm. Hôm nay cấp mặt mũi cho Mục Giai Âm một lần đi, bé béo nghĩ, lại nhét một viên socola vào miệng.

Lời của bé ú vừa xong liền kéo Mục Giai Nhan tới đầu sóng ngọn gió.

Dám cướp Tả Trí Viễn với cô ta? Nếu lời này là Mục Giai Âm nói, cô ta ít nhất cũng cảm thấy vài phần uy hiếp, nhưng người lại là con bé béo này? Mục Giai nhan nhìn kĩ từ đầu tới đuôi người chị họ đã gần 30 mà vẫn chưa gả đi được của mình, cô ta cảm thấy đặt người này cùng chung một chỗ với mình đúng là tự hạ nhục bản thân.

Trên mặt Mục Giai Nhan lộ vẻ khinh thường cầng làm cho bé béo tức giận hơn.

Dì hai luôn yêu thương con gái thấy thế liền gây khó dễ với Mục Giai Nhan.

Chờ Mục Giai Nhan bị những người xung quanh chỉ trích một hồi, Mục Giai Âm mới ra giải vây: “Các người cũng đừng nói nữa, chuyện đó Giai Nhan chính nó cũng rất khổ tâm, con tin Giai Nhan không phải cố ý, đúng không?”

Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng lộ ra vẻ ân cần, Mục Giai Nhan rụt cổ lại, Mục Giai Âm nhất định là cố ý! Trả thù cô ta châm ngòi lúc nãy.

Hơn nữa, rõ ràng ngày thường là do cô ta đóng vai em gái tốt, vì cái gì, bây giờ mọi thứ đều bị Mục Giai ÂM đoạt hết? Mục Giai Nhan nhìn xung quanh thấy ánh mắt khinh thường, ghét bỏ như từ trên cao nhìn xuống, suýt nữa phun ra một ngụm máu trong ngực.

Cô ta cứ tưởng mấy kẻ cực phẩm này đến đây là để gây khó dễ Mục Giai Âm.

Mục Giai ÂM nói như vậy, Mục Giai ÂM đã nói như vậy bọn họ cũng nể mặt mũi cho cô, chỉ là hỏi ngược lại: “Giai Âm, con xem chuyện này, có thế ở trước mặt Quyền thủ trưởng nối bóng gió vài câu được không?”

“Đúng đấy, đều là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận.” Dì cả cũng nói: “Đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà.”

Mục Giai Âm liến nhìn dì cả một cái rồi nhắc nhở: “Bọn cháu không phải cãi nhau, Quyền thiếu căn bản là không để ý đến cháu.”

Mục Giai nhan bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc sáng trước cửa của Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm, không quan tâm sao lại hôn? Mục Giai Âm là trả lời cho có lệ.

“Chị ba, không phải buổi sáng ở trước cửa chị với anh rễ còn hôn nhau sao.” Mục Giai Nhan không cam lòng nhắc nhở.

“Buổi sáng?” Mục Giai ÂM cau mày, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới nói: “Con cũng không nhớ nữa, các bác nếu ai nghi ngờ thì lát nữa theo con về nhà, tự mình nói với chồnng con. Con bây giờ, không dám nói mấy chuyện này trước mặt anh ấy.”

Một đám thân thích liền rụt cổ lại.

Quyền Thiệu Viêm nhìn thôi cũng biết là người không dễ sống chung, bọn họ gây khó dễ với Mục Giai ÂM còn được, thật sự đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, bọn họ thật sự không dám lên tiếng.

Một đám người đều im lặng, Mục Giai ÂM cười lạnh một tiếng, mới nhìn mấy gương mặt đang lúc xanh lúc trắng kia nói: “Sao lại không thấy bác ba với em họ tới đây.”

“Dẫn tiện nhân kia đi theo làm gì?” Dì cả giọng nói bén nhọn, vẻ mặt vặn vẹo nói: “Cái loại hồ li tinh đó, vốn không nên xuất hiện trước mặt cháu, chỉ làm cháu bẩn mắt mà thôi?”

Nói như vậy dì ba với em họ vẫn sống trong khổ cực sao?

Nhắc đến dì ba, dì cả và dì hai đều chung một phe: “Cháu nhớ đến con tiện nhân đó làm gì?”

“Chỉ là lâu rồi không gặp mà thôi.” Mục Giai ÂM thản nhiên nói: “Nói ra, cũng lâu rồi con không về lại bổn gia( nhà thờ gia tộc), không bằng hôm nay liền đi.”

Mày Mục Giai Nhan nhíu lại, Mục Giai Âm chắn ghét bổn gia chuyện này mọi người ai cũng biết. Chị ta đi bổn gia làm gì: “Chị ba, em đi với chị.”

“Em vẫn nên ở nhà đi, không phải ông nội bảo em ở nhà suy nghĩ sao?” Mục Giai ÂM hàm ý nói: “Chị cũng không muốn mang một quả boom hẹn giờ bên người.”

Người bổn gia chỉ cho là Mục Giai Âm oán trách Mục Giai Nhan chuyện ngày hôm qua, đều vui sướng khi người khác gặp họa, không một ai chen vào.

Chắc là, Mục Giai Âm thấy chuyện này thật bẩn thỉu, nếu không thì, cũng không đến mức không cho Mục Giai Nhan một sắc mặt tốt.

Mục Giai Nhan cắn chạt môi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.

Mục Giai ÂM lạnh lùng quét một vòng rồi nói: “Bác trai bác gái chúng ta đi thôi.”

Nước mắt có chảy thêm nữa, cũng không đáng môt đồng.

Những người này chỉ cảm thấy Mục Giai Âm hơi nặng lời, nhưng nghĩ tới Mục Giai Âm đang tức giận, chuyện của Mục Giai Nhan thật sự liên lụy đến danh tiếng gia tộc, đều cảm thấy Mục Giai Nhan quá phận.

Nhất là người vừa mới nhờ cậy Mục Giai Âm không thành công.

“Làm bộ làm tịch.” Dì cả nói.

Phụ nữ so với mình xinh đẹp hơn, so với mình hấp dẫn hơn luôn có một loại công kích tự nhiên. Cho dù đó là cháu gái mình, cũng không làm giảm được sự ghen tị của bà ta.

Bây giờ Mục Giai Âm bọn họ không đắc tội được, còn Mục Giai Nhan, hừ…

“Đồ hồ li.” Thấy con trai luôn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, dì hai cũng lên tiếng.

Mục Giai Nhan nghẹn họng, bọn họ là người thân sao!!!

Mục Giai ÂM cười nhạt thu lại ánh mắt, cũng không biết em họ giờ đang làm gì.

Không biết nó hàng ngày có phải đều bị hành hạ hay không, dì ba không biết hàng ngày có phải đấu tranh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng hay không?

Trong đầu Mục Giai Âm hiện ra đôi con ngươi nhánh trong suốt, một con người kiên cường bất khuất, đó chính là đôi mắt của em họ cô.

Bổn gia của Mục gia nằm ngay tại thành phố A cách thành phố C không xa lắm, lái xe cũng chỉ hơn 2h là tới.

Chẳng qua Mục Giai ÂM đã hơn hai ba năm rồi chưa về lại đây, nhìn bổn gia trước mắt thật sự có hơi xa lạ.

Hợp viện bốn gia trước kia đã bị phá bỏ, được xây thành một biệt thự nhỏ ba tầng, nhìn cũng vài phần khí phách.

Mục Giai ÂM nghĩ đến một đám thân thích thỉnh thoảng lại đến nhà cô khóc than, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.

“Ông nội ba có ở đây không?”Mục Giai Âm khách khí hỏi thăm.

Lập tức có một thiếu niên nhuộm tóc đỏ, mặc áo da bó sát người với quần nhảy hip hop nhảy ra nói: “Cô là Mục Giai Âm sao, thật xinh đẹp? Ông nội nói mình buồn ngủ, kêu cô ra ngoài phong chờ.”

Không biết lớn nhỏ.

Mục Giai Âm khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Bác cả cũng không cảm thấy thiếu niên kia có biểu hiện gì bất ổn, liền kéo thiếu niên đến bên cạnh mình vỗ vỗ bả vai nói: “Hoa tử mà chúng ta đối với người ngoài đều rất nhiệt tình.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

18 trang Mong mọi người thỏa mãn

Mà đại tiểu thư mạc dù không gây chuyện lớn gì, nhưng thím Lưu vẫn còn nhớ mấy năm trước, bà thấy trong phòng Mục Giai Thu có một chai thuốc tránh

Nghĩ đến chuyện Đại tiểu thư đã chừng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định là có ẩn tình gì đó.

Danh gia vọng tộc, thật lắm thị phị mà.

Mặc dù bà làm người giúp việc phục vụ người khác, đa số người vừa nghe chắc chắn không tránh khỏi có chút khinh thường, nhưng con cháu bà hòa thuận, cuộc sống cùng tương đối đầy đủ, nói trắng ra, bà cảm thấy mình rất hạnh phúc.

“Ông nội, người đừng tức giận.” Mục Giai Nhan xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho Mục Uẩn Ngạo: “Chuyện của Giai Nhan với chị hai, trong lòng họ cũng đã có suy tính riêng rồi.”

“Nhưng chúng nó vẫn còn quá nhỏ tuổi.” Mục Uẩn Ngạo thở dài vẻ mặt mệt mỏi: “Chúng thì có thể nghĩ chu đáo được chuyện gì, Giai Thu thì không nói, đứa bé kia quá chủ kiến, Giai Nhan bình thường rất ngoan, không biết tại sao lần này lại nháo loạn đến như vậy?”

Mục Giai Âm không nói gì, cô không muốn ông nội biết được gương mặt thật của Mục Giai Nhan, ông nội nhất định sẽ bị kích thích.

“Về phần Tả Trí Viễn,…” Mục Uẩn Ngạo giận dữ nói: “Để cho y cưới Giai Nhan coi như y trèo cao, ông cho hắn một thử thách, nếu vượt qua được, ông sẽ gã Giai Nhan cho hắn.” Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tuy không biết thử thách của ông nội là gì, nhưng Mục Giai ÂM chắc chắn trăm phần trăm Tả Trí Viễn sẽ không vượt qua được.

“Con thấy Giai Nhan đang nghĩ cái gì?” Mục Uẩn Ngạo khó hiểu nói: “Nếu nó không muốn sống cùng với Tả Trí Viễn, vì sao lại làm loại chuyện kia với hắn ta.”

Mục Giai Âm chớp mắt, cực kì vô tội nhìn Mục Uẩn Ngạo.

Cô không hiểu, thật sự!

Cô không phải loại người như vậy……

Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai Âm cứ im lặng mãi, liền thay đổi đề tài: “Nghe nói tối hôm đó con cũng gặp chuyện? Chú Hướng đã gọi điện oán giận với ông mấy lần.”

Hướng Tình lớn như vậy lần đầu tiên phải chịu đau khổ đến như thế, đủ làm dọa sợ cha Hướng. Nhìn con gái so với mình còn dũng mãnh hơn vài phần ở trước mặt ông đau đến khóc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện cha Hướng liền bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo, nói năng lộn xộn oán giận với ông. Mục Uẩn Ngạo nghe thấy tâm tình ngược lại tốt hơn vài phần.

“À, chỉ là mấy trò vặt vãnh, Thiệu Viêm nói ảnh sẽ xử lí chuyện đó, ông nội đừng lo lắng.” Mục Giai Âm nghĩ tới cha mẹ Hướng vô cùng cưng chiều con gái mới nói: “Chuyện của Hướng Tình, con sẽ đi gặp cha mẹ cô ấy để xin lỗi, ông nội không cần cần bận tâm.”

“Xin lỗi gì? Cũng không phải do con. Không phải bị hãm hại sao, tìm người đó đến nhận lỗi đi.” Mục Uẩn Ngạo kiên định đứng về phía cháu gái mình. Cháu gái đang mang thai đó, xin lỗi, cũng phải nghĩ cho phụ nữ có thai chứ.

“Đứa bé trong bụng dạo này thế nào?” Mục Uẩn Ngạo nhìn bụng Mục Giai ÂM, ánh mắt kai cứ như đứa bé trong bụng Mục Giai Âm sắp bay ra vậy, trắng trắng mềm mềm đứng trước mặt ông kêu ông một tiếng ông cố.

Mục Giai  vuốt nhẹ bụng nói: “Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, không có vấn đề gì.”

Cuối cùng cũng có một tin tốt, xem ra cảnh cáo của ông cũng có tác dụng, Quyền Thiệu Viêm cũng coi như biết kiềm chế.

Tâm tình Mục Uẩn Ngạo tốt lên mấy phần, lại cùng Mục Giai Âm nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, mới mệt mỏi đi ngủ. Từ khi biết chuyện của Mục Giai Nhan, Mục Uẩn Ngạo không thể nào ngủ được. Dù cho có ngủ trong đầu cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện này.

Chờ đến khi Mục Giai Âm xuống lầu lại bị trận tuyến dưới lầu làm cho hết hồn.

Bên dưới dạng người nào cũng có, đặc biệt còn lớn giọng. Mục Giai Âm nhìn ông nội vất vả lắm cô dỗ dành đi ngủ, lông mày nhíu lại.

“Ôi, không phải là cháu gái sao? Tới đây ngồi đi.” Dì hai thấy Mục Giai Âm đi xuống, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói.

Thật đúng là xem nơi này như nhà của bọn họ rồi!

Mục Giai Âm giờ đây rất ghét những thân thích này, nói trắng ra, đều là một lũ ăn bám mặt dày.

Thời điểm có lợi ích bọn họ người tích cực nhất, gia tộc có phiền toái gì, cần bọn họ hỗ trợ, những người này ngược lại một người so với một người còn chạy nhanh hơn, không muốn bị dính líu một chút nào.

Đáng hận nhất là, đám người này chẳng những không có một chút đoàn kết nào, còn bắt tay cho người ngoài làm hại gia tộc.

Mục Giai Âm nhớ tới kiếp trước, trừ bỏ Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan khiến tâm cô nguội lạnh, còn lại chính là mấy người này, bỏ đá xuống giếng vô cùng vui vẻ.

Nuôi những thứ vô dụng này thà nuôi chó còn hơn.

Mục Uẩn Ngạo cũng không thích gần gũi với đám người này, đều là một lũ lười nhát không chịu sửa đổi, không làm được gì, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi. Lúc Mục Uẩn Ngạo còn trẻ cũng đã giúp bọn hắn vài lần, lại bị bọn họ ngoan độc gài bẫy, dứt khoát trực tiếp cắt đứt liên hệ cả đời không qua lại với nhau nữa.

Có điều, về sau Mục Uẩn Ngạo càng sống càng tốt, những người đó lại cá mè một lứa mà đeo dính lấy, Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ có thể làm bộ không thân thiết.

Dì cả sợ như sợ dì hai giành lần đầu với mình, nhanh nhẹn kêu tên Mục Giai Âm, đứng lên nói: “Giai Âm, ai, ôi, càng ngày càng đẹp, không khác gì tiên nữ trên trời cả, dì tí nữa là không nhận ra, đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”

Mặt Mục Giai Nhan đen lại, mấy ngày trước còn ở trước mặt cô cười ngạo Mục Giai Âm, giờ lại thay đổi thành cái dạng này.

Sao cô không biết được dì cả với dì hai lại lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?

“Bác trai, bác gái, khỏe.” Mục Giai Âm khẽ cười, nói với người hầu phía sau: “Còn không mau mang trà lên.”

“Trà cái gì, chúng ta chỉ tùy tiện đến chơi thôi.” Nói thế mà mông lại dính chặt lấy sô pha, giống như bị dinh keo vậy.

Nhìn kiểu dáng này của bọn họ, Mục Giai Âm liền biết mấy người trước mặt này nhất định có chuyện muốn nhờ vả.

Những người này nịnh bợ có vẻ rất chịu khó, lại không biết hỏi han chút gì về sức khỏe ông nội cô. Giả vờ quan tâm thôi sẽ chết sao? Mấy năm nay ông nội cũng giúp đỡ bọn họ không ít, lại nuôi thành một đám bạch nhãn lang, trong lòng Mục Giai Âm càng khó chịu hơn, giọng điệu cũng cứng ngắc: “Ông nội đang nghỉ ngơi trên lầu, chúng ta nên nhỏ tiếng một chút, mấy hôm nay ông không có nghỉ ngơi tốt.”

“Được thôi.” Giọng nói Mục Giai Âm thật sự quá lạnh nhạt, những người này cũng không biết phải trả lời thế nào, ngược lại mấy anh họ lại nhanh trí đáp.

Nhưng nói được vài câu, giọng mấy người này lại to lên, chẳng khác nào cái chợ.

Mục Giai Âm ấn thái dương, chờ đọi đám người này nói tới vấn đề chính.

“Nghe nói, Giai Âm mang thai con của Quyền thủ trưởng.” Dì hai cười giống như hoa cúc trong gió.

Mục Giai Âm gật gật đầu.

“Quyền thủ trưởng thật sự là ôm Giai Âm trong bàn tay mà cưng chiều.” Mấy anh họ trợn mắt nhìn về phía Mục Giai Âm, ánh nhìn còn mang theo tia mờ ám.

Chuyện của cô với Quyền Thiệu Viêm thì liên quan gì tới mấy người này.

….Hơn nữa, có cần ở trước mặt cô nói Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với cô chỉ vì đứa bé thôi sao?

Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan giả vờ che miệng cười, trong lòng càng buồn bực hơn. Tuy nhiên nếu nói Quyền Thiều Viêm đau yêu sủng cô đều nhờ phúc của đứa bé, tuy nhiên, Mục Giai Âm đôi khi vẫn có một suy nghĩ khác. Có lẽ Quyền Thiệu thích cô cho nên mới thích đứa bé.

Ừ, thật sự là không thiết thực rồi.

Mục Giai Âm lại chuyển hướng chú ý sang đám thân thích đang tranh cãi trước mặt, nghe bọn họ nói chuyện.

Bác gái cả cướp lời trước: “Quyền thủ trưởng đứng đầu quân khu ở thành phố A, con xem, anh họ con dạo gần đây rãnh rỗi không có việc gì làm, có thể để nó tiến vào quân đội hay không, làm chức quan nhỏ nhỏ nào đó cũng được?”

Dì cả nói xong thì chỉ vào thanh niên bên cạnh.

Mục Giai Âm nhìn lướt qua thanh niên bê cạnh bác gái, ánh mắt mờ mịt, ấn đường đen tối…, Được rồi, có thể là rửa mặt chưa sạch. Nhưng mà, vừa nhìn gã ta cũng biết là bị phụ nữ vét sạch tinh lực, hơn nữa, bác gái cả thật sự nghĩ tiến vào quân đội là đi chơi sao?

“Quân đội có gì tốt mà vào?” Dì hai quăn một ánh mắt oán giận vào bác gái cả: “Giai Âm, bác nghe nói Quyền thiếu là nhị thiếu giá của tập đoàn tài phiệt, con xem, có thể để hắn giúp cho con gái của bác kiếm một việc nào thoải mái một chút, tiền lương khá chút chức vị nữa? Thuận tiện, giới thiệu cho nó một Quý công tử nào đó?”

Mục Giai Âm quét một vòng trên sô phá, cuối cùng dừng lại ở một cô gái.

Giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Giai Âm, cô gái kia cao ngạo liếc nhìn cô một cái.

Mục Giai Âm còn cảm nhận được địch ý rõ ràng trong mắt cô ta, giống như là, lần này cô giúp tôi là may cho cô vậy.

Giúp bọn họ chính là chuyện đương nhiên, giúp bọn họ chính là do họ bố thí hả?

Mục Giai Âm lại nâng trán, tìm một công tử cho cô ta? Cô thật sự cầu cô gái kia ốm một chút? Người cao chưa đến 1m50 nặng thì hơn 80 kg, giới thiệu cái sợi len ấy!

Còn cái gì mà Quyền nhị thiếu giá, cô cũng không biết!

Quyền Thiệu Viêm không thích người nhà anh có được hay không hả! Mục Giai Âm cảm thấy Quyền Thiệu Viêm ngay từ đầu đã không muốn cô tiếp xúc với mấy người bên đó.

Mục Giai Âm vẫn không nói gì, mấy thân thích bên kia lại sắp như đánh nhau, mặt đều đỏ hết cả lên.

Mục Giai Âm nhìn thấy Mục Giai Nhan đang kéo một bé trai đến bên cạnh, chắc là Mục Giai Nhan muốn ra chiêu rồi đây?

Mục Giai Âm hứng thú nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan giật mình, vẫn như cũ dặn dò thiến niên trước mặt.

Cho dù chị ba biết là do cô ta thì sao chứ? Cô ta cũng không làm chuyện gì tổn thương đến thằng nhóc này.

“Mẹ, các người đừng ẫm ĩ nữa.” thiếu niên kia la lớn: “Chị họ giúp hết là được thôi, chỉ làm có vài chuyện, cần gì phải tranh cãi như vậy? Chị Giai Nhan nói, tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì thì phải giúp đỡ nhau.”

Người này thế nào lại dám bán đứng cô ta?

Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm cười gượng.

Chỉ là ngược lại nhắc nhở người xung quanh tỉnh ngộ, bọn hắn ầm ĩ cái gì, mấy chuyện đơn giản như vậy, Mục Giai Âm đều có thế làm được?

“Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Giai Âm sau khi con làm xong, bác mời con ăn cơm.” Dì cả cực kì hào phóng vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm.

Chuyện nhỏ, đơn giản như vậy, sao bác không tự đi mà làm.

Mục Giai Âm cau mũi: “Bác cả chỉ sợ là không được.”

Thân thích xung quanh vốn đang rất nhiệt tình lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ đều có bộ dáng chỉ trích cô.

Dì cả tính tình nóng nảy nhảy lên nói trước: “Nha đầu con lại coc chuyện gì? Bình thường ăn của bác, uống của bác, con không có ba mẹ, ta coi con như con gái mà dưỡng, dưỡng nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang.”

Nói xong, thì ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

Dáng vẻ kia, còn đau khổ hơn chết cha chết mẹ.

Từ nhỏ cô không thấy dì cả được mấy lần, ở trước mặt cô còn thường xuyên cãi nhau với ông nội, dì cả còn trong sáng ngoài tối châm chọc cô không có cha mẹ, cô thật sự không cảm nhận được bác gái cả coi mình như con gái.

Bác gái cả nói xong, mấy người xung quanh cũng chỉ trích cô đủ đạng.

Người không biết, còn tưởng Mục Gia có một đứa con gái bất hiếu vậy.

Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn Mục Giai Nhan.

Trong lòng Mục Giai Nhan hơi lo lắng, cô ta cũng không thích lợi dụng mấy người thân thích này. Bây giờ bọn họ đổi trắng thay đen như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười. Mục Giai Âm, chỉ sợ là đã tức giận. Cô ta vẫn nhớ, tính tình hiện tại của Mục Giai Âm không được tốt lắm.

“Con nói không giúp, là vì con không có khả năng giúp được.” Mục Giai Âm vừa nói vừa cười nhìn Mục Giai Nhan bên cạnh: “Các bác im lặng nghe con nói trước đã.”

“Vốn các bác không nói thì cũng không phải chuyện gì khó, huống chi, sau chuyện ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm liền không thích nhìn con.” Mục Giai Âm nói xong thì nhìn về phía Mục Giai Nhan, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Quyền thiếu ngại chuyện ngày hôm qua làm anh ấy mất mặt.”

Chuyện ngày hôm trước mấy người ở đây đều biết, trong bọn họ cũng có mấy người đi dự tiệc, chỉ là bọn họ không có nói chuyện được với Quyền thiếu. Mỗi lần muốn tiếp cận anh, đều bị người khác kéo qua bên cạnh.

Mục Gia ÂM vừa nói, bọn họ liền biết xảy ra chuyện gì.

Mục Giai Âm lại bổ sung thêm: “Tính tình của Quyền thiếu…, các bác cũng hiểu rồi đó.”

Tuy là bôi đen Quyền Thiệu Viêm, chắc là anh không để ý đâu. Dù sai, thì tính tình của Quyền Thiệu Viêm vốn cũng không tốt.

Nhìn thôi cũng biết là Quyền Thiệu Viêm khó tính rồi!

Lúc này mấy người trong tộc cũng không có lí do nào nữa, chỉ có cô bé béo nãy giờ vẫn chơi ở sô pha tức giận nói: “Mục Giai Nhan, cô thật là quá đáng, chính cô tự mất mặt coi như xong đi, còn lôi người khác vào mất mặt theo, tôi không cần gả cho người trong sạch, vậy nên cô nhường Tả Trí Viễn lại cho tôi thì hơn.”

Cô ta ngưỡng mộ Tả Trí Viễn đã lâu. Chỉ có điều, Quyền Thiệu Viêm mới là tình yêu đích thực! Bé béo nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng nhìn bé béo.

Rõ ràng là ánh mắt vô cùng ôn hòa, không biết vì sao lại khiến bé béo run rẩy một trận.

Thôi, không cần nói tới quyền Thiệu Viêm. Hôm nay cấp mặt mũi cho Mục Giai Âm một lần đi, bé béo nghĩ, lại nhét một viên socola vào miệng.

Lời của bé ú vừa xong liền kéo Mục Giai Nhan tới đầu sóng ngọn gió.

Dám cướp Tả Trí Viễn với cô ta? Nếu lời này là Mục Giai Âm nói, cô ta ít nhất cũng cảm thấy vài phần uy hiếp, nhưng người lại là con bé béo này? Mục Giai nhan nhìn kĩ từ đầu tới đuôi người chị họ đã gần 30 mà vẫn chưa gả đi được của mình, cô ta cảm thấy đặt người này cùng chung một chỗ với mình đúng là tự hạ nhục bản thân.

Trên mặt Mục Giai Nhan lộ vẻ khinh thường cầng làm cho bé béo tức giận hơn.

Dì hai luôn yêu thương con gái thấy thế liền gây khó dễ với Mục Giai Nhan.

Chờ Mục Giai Nhan bị những người xung quanh chỉ trích một hồi, Mục Giai Âm mới ra giải vây: “Các người cũng đừng nói nữa, chuyện đó Giai Nhan chính nó cũng rất khổ tâm, con tin Giai Nhan không phải cố ý, đúng không?”

Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng lộ ra vẻ ân cần, Mục Giai Nhan rụt cổ lại, Mục Giai Âm nhất định là cố ý! Trả thù cô ta châm ngòi lúc nãy.

Hơn nữa, rõ ràng ngày thường là do cô ta đóng vai em gái tốt, vì cái gì, bây giờ mọi thứ đều bị Mục Giai ÂM đoạt hết? Mục Giai Nhan nhìn xung quanh thấy ánh mắt khinh thường, ghét bỏ như từ trên cao nhìn xuống, suýt nữa phun ra một ngụm máu trong ngực.

Cô ta cứ tưởng mấy kẻ cực phẩm này đến đây là để gây khó dễ Mục Giai Âm.

Mục Giai ÂM nói như vậy, Mục Giai ÂM đã nói như vậy bọn họ cũng nể mặt mũi cho cô, chỉ là hỏi ngược lại: “Giai Âm, con xem chuyện này, có thế ở trước mặt Quyền thủ trưởng nối bóng gió vài câu được không?”

“Đúng đấy, đều là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận.” Dì cả cũng nói: “Đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà.”

Mục Giai Âm liến nhìn dì cả một cái rồi nhắc nhở: “Bọn cháu không phải cãi nhau, Quyền thiếu căn bản là không để ý đến cháu.”

Mục Giai nhan bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc sáng trước cửa của Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm, không quan tâm sao lại hôn? Mục Giai Âm là trả lời cho có lệ.

“Chị ba, không phải buổi sáng ở trước cửa chị với anh rễ còn hôn nhau sao.” Mục Giai Nhan không cam lòng nhắc nhở.

“Buổi sáng?” Mục Giai ÂM cau mày, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới nói: “Con cũng không nhớ nữa, các bác nếu ai nghi ngờ thì lát nữa theo con về nhà, tự mình nói với chồnng con. Con bây giờ, không dám nói mấy chuyện này trước mặt anh ấy.”

Một đám thân thích liền rụt cổ lại.

Quyền Thiệu Viêm nhìn thôi cũng biết là người không dễ sống chung, bọn họ gây khó dễ với Mục Giai ÂM còn được, thật sự đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, bọn họ thật sự không dám lên tiếng.

Một đám người đều im lặng, Mục Giai ÂM cười lạnh một tiếng, mới nhìn mấy gương mặt đang lúc xanh lúc trắng kia nói: “Sao lại không thấy bác ba với em họ tới đây.”

“Dẫn tiện nhân kia đi theo làm gì?” Dì cả giọng nói bén nhọn, vẻ mặt vặn vẹo nói: “Cái loại hồ li tinh đó, vốn không nên xuất hiện trước mặt cháu, chỉ làm cháu bẩn mắt mà thôi?”

Nói như vậy dì ba với em họ vẫn sống trong khổ cực sao?

Nhắc đến dì ba, dì cả và dì hai đều chung một phe: “Cháu nhớ đến con tiện nhân đó làm gì?”

“Chỉ là lâu rồi không gặp mà thôi.” Mục Giai ÂM thản nhiên nói: “Nói ra, cũng lâu rồi con không về lại bổn gia( nhà thờ gia tộc), không bằng hôm nay liền đi.”

Mày Mục Giai Nhan nhíu lại, Mục Giai Âm chắn ghét bổn gia chuyện này mọi người ai cũng biết. Chị ta đi bổn gia làm gì: “Chị ba, em đi với chị.”

“Em vẫn nên ở nhà đi, không phải ông nội bảo em ở nhà suy nghĩ sao?” Mục Giai ÂM hàm ý nói: “Chị cũng không muốn mang một quả boom hẹn giờ bên người.”

Người bổn gia chỉ cho là Mục Giai Âm oán trách Mục Giai Nhan chuyện ngày hôm qua, đều vui sướng khi người khác gặp họa, không một ai chen vào.

Chắc là, Mục Giai Âm thấy chuyện này thật bẩn thỉu, nếu không thì, cũng không đến mức không cho Mục Giai Nhan một sắc mặt tốt.

Mục Giai Nhan cắn chạt môi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.

Mục Giai ÂM lạnh lùng quét một vòng rồi nói: “Bác trai bác gái chúng ta đi thôi.”

Nước mắt có chảy thêm nữa, cũng không đáng môt đồng.

Những người này chỉ cảm thấy Mục Giai Âm hơi nặng lời, nhưng nghĩ tới Mục Giai Âm đang tức giận, chuyện của Mục Giai Nhan thật sự liên lụy đến danh tiếng gia tộc, đều cảm thấy Mục Giai Nhan quá phận.

Nhất là người vừa mới nhờ cậy Mục Giai Âm không thành công.

“Làm bộ làm tịch.” Dì cả nói.

Phụ nữ so với mình xinh đẹp hơn, so với mình hấp dẫn hơn luôn có một loại công kích tự nhiên. Cho dù đó là cháu gái mình, cũng không làm giảm được sự ghen tị của bà ta.

Bây giờ Mục Giai Âm bọn họ không đắc tội được, còn Mục Giai Nhan, hừ…

“Đồ hồ li.” Thấy con trai luôn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, dì hai cũng lên tiếng.

Mục Giai Nhan nghẹn họng, bọn họ là người thân sao!!!

Mục Giai ÂM cười nhạt thu lại ánh mắt, cũng không biết em họ giờ đang làm gì.

Không biết nó hàng ngày có phải đều bị hành hạ hay không, dì ba không biết hàng ngày có phải đấu tranh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng hay không?

Trong đầu Mục Giai Âm hiện ra đôi con ngươi nhánh trong suốt, một con người kiên cường bất khuất, đó chính là đôi mắt của em họ cô.

Bổn gia của Mục gia nằm ngay tại thành phố A cách thành phố C không xa lắm, lái xe cũng chỉ hơn 2h là tới.

Chẳng qua Mục Giai ÂM đã hơn hai ba năm rồi chưa về lại đây, nhìn bổn gia trước mắt thật sự có hơi xa lạ.

Hợp viện bốn gia trước kia đã bị phá bỏ, được xây thành một biệt thự nhỏ ba tầng, nhìn cũng vài phần khí phách.

Mục Giai ÂM nghĩ đến một đám thân thích thỉnh thoảng lại đến nhà cô khóc than, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.

“Ông nội ba có ở đây không?”Mục Giai Âm khách khí hỏi thăm.

Lập tức có một thiếu niên nhuộm tóc đỏ, mặc áo da bó sát người với quần nhảy hip hop nhảy ra nói: “Cô là Mục Giai Âm sao, thật xinh đẹp? Ông nội nói mình buồn ngủ, kêu cô ra ngoài phong chờ.”

Không biết lớn nhỏ.

Mục Giai Âm khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Bác cả cũng không cảm thấy thiếu niên kia có biểu hiện gì bất ổn, liền kéo thiếu niên đến bên cạnh mình vỗ vỗ bả vai nói: “Hoa tử mà chúng ta đối với người ngoài đều rất nhiệt tình.”