Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ

Chương 11: Đại náo An Quốc Công phủ (2)




Cảm thấy ánh mắt ngờ vực xung quanh mình, cơn tức giận trong ngực Tề Thế Triều dâng lên cuồn cuộn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nữ tử phía trước, trầm giọng nói: "Đem nữ nhân điên cuồng này kéo đi cho bản Thế Tử."

Những người đứng xung quanh đều nhìn Diệp Lăng Tịch bằng ánh mắt lo lắng, cô nương này cũng quá to gan rồi, vậy mà lại dám đến làm loạn ở An Quốc Công phủ, An Quốc Công phủ này cũng được coi là hoàng thân quốc thích, cô ta là đang chê mình sống quá lâu rồi hay sao?

Thanh nhi nhìn thấy mấy gia đinh đang đến gần, liền tiến lên chắn phía trước Diệp Lăng Tịch. Hướng phía Tề Thế Triều cười lạnh nói: "Trời đất sáng tỏ, ngay giữa ban ngày ban mặt, An Quốc Công Thế Tử dựa vào quyền thế mà muốn ức hiếp một cô gái yếu đuối sao? Chậc chậc, An Quốc Công phủ này gia giáo cũng thật là tốt, chẳng trách có thể dạy ra một nhi tử cùng với tỷ tỷ của vị hôn thê của mình chưa kết hôn mà có quan hệ bất chính với nhau, nói không chừng bây giờ đã sớm có thai rồi, thật đáng thương cho Diệp tam tiểu thư kia bị vị hôn phu cùng với tỷ tỷ của mình lừa gạt, không dám quay về.

Mang thai trước, chưa kết hôn mà lại có quan hệ bất chính?! Lời này truyền đến tai mọi người giống như tiếng sấm vang rền. Nó dường như có thể giải thích vì sao Tề Thế Tử lại vội vàng lấy nhị tiểu thư của Diệp gia đến như vậy.

" Ngươi nói năng xằng bậy, người đâu đuổi họ đi, đuổi mau." Vẻ mặt Tề Thế Triều trong nháy mắt liền dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tịch.

Tân lang trì trệ không đón tân nương vào cửa, khách khứa trong phủ cũng đều biết bên ngoài có người đến gây rối, không ít người đã đi ra.

"Cô nương lẽ nào lại không biết thà rằng phá bỏ một ngôi miếu cũng sẽ không làm hỏng một mối hôn sự ư ?hôm nay là ngày đại hôn của Thế Triều cô nương lại đến gây sự,chẳng lẽ giữa cô nương và Tề Thế Triều có hiểu lầm gì đó.Thế Triêu là người ngay thẳng,nếu như có chỗ nào đắc tội với cô nương vậy xin cô nương bỏ quá cho". Bên trong phủ bỗng truyền đến một thanh âm ôn hòa,nam nhân một thân mãng bào màu vàng nhạt tứ trảo đi ra, trên khuôn mặt tuấn lãng còn mang theo ba phần ý cười, ánh mắt ôn hòa nhìn về bóng dáng màu tím nhạt ở phía trước.

Nhìn thấy người đến, Tề Thế Triều vội vàng lùi lại mấy bước , nhường đường cho người đó, cung kính nói:"Tấn vương điện hạ." nói xong hắn liền liếc nhìn Diệp Lăng Tịch bằng ánh mắt phẫn hận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Lời này vừa nói ra hiểu lầm liền lớn rồi, cái gì mà bảo Tề Thế Triều làm người ngay thẳng, đây là nói nàng bụng dạ xấu xa? không hổ là đương kim tam hoàng tử Tề vương điện hạ, chỉ vài ba câu liền đem người ta xoay vòng vòng.

Diệp Lăng Tịch nhìn vẻ mặt ung dung ôn hòa nơi cửa lớn, không nghĩ tới vừa quay về liền gặp được người quen, nghe nói mấy năm nay hắn ở trong Lị Dương thành này nhận được rất nhiều ân sủng, giờ đây khí phách trên người cũng đã tăng lên không ít.

Không ít người soi mói Diệp Lăng tịch từ trên xuống dưới, một tiểu cô nương đến làm loạn hôn lễ của người khác, chẳng nhẽ muốn vào phủ làm thiếp. Vẫn là ánh mắt của Tề vương điện hạ tinh tường, liếc mắt liền nhìn thấu bộ mặt thật của nàng ta.

"Thì ra là Tấn vương điện hạ, ý Tấn vương điện hạ là thà rằng phá bỏ một ngôi miếu cũng không làm hỏng một mối hôn sự, về điểm này ta rất tán thành."Diệp Lăng Tịch mỉm cười, liếc nhìn Tần Thanh Viễn, "Thế nhưng điện hạ cớ gì lại muốn chia rẽ nhân duyên của người khác?"

Hắn chia rẽ nhân duyên? Tề Thanh Viễn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nữ tử phía trước, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, khuôn mặt của nữ tử này hình như hắn đã gặp qua ở đâu đó, đáy mắt hắn chợt hiện lên một tia sáng.

"Đường đường là ngày đại hôn của Quốc Công thế tử làm sao lại có thể để một nữ tử làm gián đoạn, tam đệ, đệ như vậy là quá nhân nghĩa rồi, nói nhiều với nàng ta làm gì, lôi ra ngoài phạt đánh gậy, bằng không sự uy nghiêm của hoàng thất chúng ta biết để chỗ nào."Một giọng nam từ phía sau truyền đến, một nam tử cũng một thân áo mãng bào tứ trảo đi tới, trong ánh mắt nhìn Tề Thanh Viễn hiện lên vẻ trào phúng, cùng đi đến còn có hai phu thê An Quốc Công.