Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 36: Cảnh quay đánh nhau




Cảnh diễn đánh nhau của Diệp Vẫn Thần là dùng kiếm. Thực ra cái này đối với Diệp Vẫn Thần có chút xa lạ, bởi vậy vì cảnh quay này, anh đã xin cao thủ sử dụng kiếm của Cổ Sát huấn luyện vài ngày.

Cảnh quay bắt đầu. Diễn vai đối thủ của Diệp Vẫn Thần chính là nam chính Hàn Nhạc Dương. Đây là một cảnh sau phân đoạn: Sau khi tiểu công chúa gả cho tiểu hoàng tử thì phát hiện tiểu hoàng tử căn bản là không có hòa ý, như cũ vẫn muốn thôn tính quốc gia của mình. Vừa giận vừa buồn, màng muốn thoát khỏi hoàng cung nước địch. Thị vệ thiếp thân Diệp Vẫn Thần một đường đưa tiễn, cuối cùng sau khi ra khỏi hoàng cung gặp phải hoàng tử chặn đường. Hai người thù hận đôi bên diễn một tiết mục" đao quang kiếm ảnh ".

Hàn Nhạc Dương là diễn viên đã trải qua huấn luyện nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng kiếm. Tuy rằng đà đi theo một vài vị võ sư học tập một thời gian, nhưng so với khởi Diệp Vẫn Thần mà nói còn kém rất nhiều.Ban đầu vốn để cho diễn viên đóng thế diễn cảnh này, nhưng khi biết Diệp Vần Thần tự mình quay tất cả liền từ bỏ ý nghĩ này. Tại đây Hàn Nhạc Dương muốn xem, một diễn viên chính hơn hai ba tuổi như anh ta sao có thể kém một diễn viên mới ra mắt được.

Hai người liều mạng mấy chiêu. Lăng đại đạo diễn còn chưa thấy gì,kiếm của Hàn Nhạc Dương đang cùng Diệp Vẫn Thần tương hợp đã bị đánh bay ra ngoài.

“ NG. Làm lại. Hàn Nhạc Dương. Cậu dùng lực một chút. Chưa ăn cơm à? ” Đạo diễn lúc quay phim đều là người điên, nói không cho người khác chút tình cảm và mặt mũi nào. Mà Lăng Cảm là đạo diễn giỏi nhất nước, càng không cho ai mặt mũi, nói đến mức mặt Hàn Nhạc Dương đều có chút đỏ.

Lại bắt đầu. Hàn Nhạc Dương ra sức muốn diễn tốt. Kỳ thật trong lòng anh ta đã tức nghẹn. Có một lần anh ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lăng Cảm và đám người Lạc U. Nội dung đại khái là về Diệp Vẫn Thần vì sao lại không diễn vai nam chính.

Tuy rằng Lạc U đã giải thích là không hợp, nhưng những lời này nghe vào tai Hàn Nhạc Dương lại có chút ý vị khác. Hàn Nhạc Dương hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ nhạy cảm từ thiếu niên chuyển thành đàn ông, hơn nữa lại có đông fan hâm mộ yêu mến nên có chút kiêu ngạo. Ở làng giải trí ai cũng khen ngợi một hai câu.

Ban đầu đóng vai chính cùng với người mới như Lạc U đã cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng ( người tài nhưng không biết trọng dụng), nhưng mà ai bảo thân phận người ta không đơn giản chứ. Nhưng Diệp Vẫn Thần là cái gì mà dám so với anh ta. Không phải chỉ là một người hầu nhỏ sao? Muốn làm nhân vật chính? Nằm mơ!

Hàn Nhạc Dương không phục. Nhưng nguyên tắc làm người của anh ta thì miễn cưỡng có thể coi là đúng, không gây phiền phức, ngược lại lúc diễn, muốn dùng hành động để chứng minh thực lực. Nhưng bất đắc dĩ hiện thực lại chênh lệch. Không biết vì sao, mỗi lần diễn cảnh đối thủ với Diệp Vẫn Thần, anh ta đều có cảm giác áp lực. Tưởng chừng thế chủ động vẫn ở trong bàn tay mình, nhưng ngược lại bị Diệp Vẫn Thần khống chế.Dù không nói câu nào nhưng ánh mắt Diệp Vẫn Thần vẫn làm cho anh ta toàn thân rét run. Nhất là cảnh đánh nhau vừa rồilàm cho anh ta có loại cảm giác đối phương sẽ kết liễu mình ngay lập tức!

Hàn Nhạc Dương không muốn thừa nhận mình thua. Nhưng khí thế không bằng người ta, võ kỹ cũng không bằng người ta. Không muốn thừa nhận cũng không được.

Lần quay thứ hai, Hàn Nhạc Dương có chút không yên lòng, kiếm tuy rằng nắm chắc trong tay, nhưng động tác bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắc, rất nhanh đã bị Lăng đại đạo diễn hô dừng lại.

“ Thả lỏng thả lỏng. Cậu là hoàng tử,không phải cương thi, cổ tay phải linh hoạt. Cậu không làm được thì để diễn viên đóng thế. Chỉ cầnkhông quay mặt là được.”Lăng đại đạo diễn không thích đóng thế. Nhưng cảnh diễn đánh có yêu cầu cao,động tác khó thực hiện nhưng thực ra rất quan trọng, sắc mặt lại là thứ yếu.

Vẻ mặt Hàn Nhạc Dương càng khó coi. Lần thứ ba bắt đầu,nín giận cầm kiếm xông tới......

Lần thứ bảy. Lăng Cảm dường như là đau cổ họng kêu:“Dừng dừng dừng!! Hàn Nhạc Dương, trong tay cậu là kiếm không phải gậy. Kiếm! Cậu có hiểu cái gì là kiếm hay không?”

Kịch vui này hơn mười người đứng xem. Lạc U và Diệp Vẫn Thần cũng phải quay cùng. Đây vẫn là lần đầu tiên quay nhiều như vậy. Lạc U nhịn không được nhíu mi, lạnh lùng nói:“Nghỉ ngơi một chút rồi quay lại. Không được thì đổi diễn viên đóng thế.”

Lạc U nói xong liền đi tới một bên nghỉ ngơi. So với Hàn Nhạc Dương biết điều hơn rất nhiều. Lăng Cảm cau mày phất phất tay, nói:“Nghỉ ngơi. Nhạc Dương cậu tự xem lại tình trạng đi.”

Lạc U bên này vừa ngồi xuống. Lý Ngang Vũ theo sát phía sau bưng tới hai cốc sữa nóng. Một ly cho Lạc U, một ly đưa cho Diệp Vẫn Thần ở phía sau cô.

“ Không thể đổi thành cà phê à?” Lạc U ghét bỏ nhìn sữa,cô đã lâu không uống thứ này. Phụ nữ trưởng thành đều uống cà phê nha.

Diệp Vẫn Thần cũng ghét bỏ nhìn sữa. Đàn ông ai lại thích uống thứ này. Anh thà rằng uống nước sôi.

“ Bổ sung dinh dưỡng, uống nhanh lên, lập tức bắt đầu rồi.” Lý Ngang Vũ không đồng ý, hết sức kiên trì. Anh ta có chỗ sợ tiểu Lạc U.Nhưng sữa này là Lạc tổng chỉ đạo. So sánh với Lạc U, Lạc tổng hiển nhiên đáng sợ hơn một chút.

Lạc U bĩu môi uống hai ngụm, hương vị cũng không tệ lắm. Cũng không kén chọn, Diệp Vẫn Thần nhìn Lạc U uống, anh liền uống theo. Nếu ly sữa này là Lạc U đưa cho anh, anh phỏng chừng ngay cả do dự cũng không do dự liền uống cạn.

Lý Ngang Vũ nhìn hai người uống cạn sữa cảm thấy thực vui mừng, không biết thế nào còn có loại cảm giác nuôi dưỡng trẻ em nhà mình.

Lạc U uống cạn sữa xong đang định xem lại kịch bản. Bên tai chợt nghe bịch một tiếng, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh.

“ Ối,ông trời của tôi ơi, sao cậu làm đổ cơm của tôi đây? Cậu cậu cậu cậu......”

Lạc U nghe thấy lời này, nhìn hơn hai mươi hộp cặp lồng đựng cơm đổ trên mặt đấtcùng với cái túi bị rách. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu bé, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Đồ cậu bé kia làm đổ chính là cơm trưa của mọi người, luân phiên bị mọi người mắng ở phía sau mới làm bộ đáng thương chạy mất, sau đó không lâu liền đưa tới một đống lớn. Nhưng mà lần này đã dùng hộp chuyên dụng đựng cơm.

Lạc U nhìn cậu nhóc chạy tới chạy lui, vẻ mặt mang theo một chút cổ quái. Thời gian mười năm có thể thay đổi được gì? Phỏng chừng vấn đề này chính người ngoài hành tinh cũng chưa chắc có thể trả lời được. Nhưng có một điều Lạc U biết đến, mười năm cũng đủ đưa một cậu bé giao cơm trở thành một ca sĩ đẳng cấp Thiên Vương.

“Lý Ngang Vũ, anh đi đem cái cậu nhóc kia ký hợp đồng, hiệp ước cả đời.” Có tiện nghi không chiếm chính là ngu ngốc. Sống lại một đời Lạc U có rất nhiều mục tiêu lớn, một trong số đó là kiếm nhiều tiền hơn nuôi gia đình thật tốt. Mười năm trải qua tuyệt đối không thể uổng phí, một cơ hội kiếm tiền cũng không thể bỏ qua, huống chi tự tay bồi dưỡng một đống Thiên Vương tương lai Ảnh Đế Ảnh Hậu đại thần cấp cao. Đây cũng là một chuyện đáng giá khiến cô tự hào đấy.

“ Hả? Ký hợp đồng? Ký với ai?” Lý Ngang Vũ có chút không chắc chắn hỏi.