Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 47: Càng tốt hơn một chút




Do máy tính của nàng Na bị hỏng nên hôm nay mình sẽ đăng bài hộ nàng ấy, và vì đền bù cho sự cố trên nên hôm nay mình sẽ đăng 3 chương tặng các nàng, chiều hoặc tối nay mình sẽ đăng nốt hai chương còn lại. Mong các nàng tích cực ủng hộ bọn mình nha

Phim đệ nhất công chúa công chiếu không được bao lâu, Lạc U và Diệp Vẫn Thần liền triệt để trở thành người nổi tiếng.

Hai người bọn họ cũng rất xứng đáng nhận được bốn chữ thần tượng này, dựa vào một bộ phim thuận lợi trở thành nghệ sĩ có rất nhiều, cái này cũng không khó hiểu.

Chỉ là cả hai người tuổi đều nhỏ, bề ngoài cũng đều hết sức xuất sắc, kỹ thuật diễn cũng rất tuyệt, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, fan hâm mộ tuổi nhỏ nhất chỉ có một con số, trở thành thần tượng của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ.

Mạng lưới internet của Lạc U và Diệp Vẫn Thần vừa được hình thành, số lượng fan hâm mộ tăng lên với tốc độ cực nhanh, chỉ một ngày liền tăng lên tới sáu con số.

Fan hâm mộ gọi Lạc U là U, trong đó thiếu niên từ mười hai tuổi đến hai mươi tuổi chiếm tám mươi phần trăm, những người này xưng hô với Lạc U giống như Lạc Học Tâm nghĩ, tất cả ngoài gọi là U công chúa, thì lại gọi là U điện hạ.

Fan hâm mộ gọi Diệp Vẫn Thần là đại thần, xưng hô Diệp Vẫn Thần là Ảnh điện hạ hoặc là Thần điện hạ, ngược lại có chút thú vị.

Mà Lạc U và Diệp Vẫn Thần càng tiêu sái thì Lý Hoành Vũ càng thêm bận rộn và bất đắc dĩ.

Bận rộn dĩ nhiên là bởi vì các loại hoạt động mời gọi, mà bất đắc dĩ lại là Lạc U và Diệp Vẫn Thần không phối hợp, trừ phi cần thiết, nếu không hoạt động gì cũng không tham gia, quả thực là đi ngược lại với quy tắc trong vòng giải trí, để cho anh phải mềm giọng từ chối mọi người.

Ngày hôm đó, Lạc U còn đang ở trong khu nhà chơi cổ phiếu, Diệp Vẫn Thần thì ở một bên nhìn một ít tài liệu có liên quan đến phương diện tài chính.

Điện thoại của Lạc U vang lên, ông nội Lạc gia gọi đến, muốn hai người quay về nhà lớn.

Tuy rằng không biết ông nội rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Lạc U vẫn cùng Diệp Vẫn Thần vội vàng trở về nhà lớn Lạc gia.

"Tiểu U a, cháu ở đây chơi trước, ông muốn cùng tiểu Thần nói chuyện." Ông nội Lạc gia nói một câu xong liền dẫn Diệp Vẫn Thần vào thư phòng, làm cho Lạc U có chút dở khóc dở cười.

"Ông nội đây là đang làm trò gì, nếu muốn nói chuyện với Diệp Vẫn Thần còn gọi cháu quay về làm cái gì." Lạc u quay sang nói với bà nội Lạc đang ở một bên, cô vội vội vàng vàng gấp gáp trở về liền chịu loại đãi ngộ này, trong lòng cảm thấy rất không công bằng a.

Lại nói, gần đây Diệp Vẫn Thần ở Lạc gia càng ngày càng nổi tiếng, các trưởng bối đều nói anh vừa thông minh vừa hiểu chuyện.

"Tiểu U không nên ăn dấm, bà nội thương cháu, nhìn cháu gần đây mệt đến gầy đi rồi, nếu cháu nghe bà đi học cho giỏi thì tốt rồi, đóng phim rất khổ cực a." Bà nội Lạc đau lòng an ủi tôn nữ nhà mình, còn nhịn không được vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc U.

Lạc U bất đắc dĩ, cô rõ ràng là mập lên, đâu có gầy, nhưng cũng biết đây là lão nhân gia yêu thương, không có cãi lại.

"Bà nội có biết ông nội cùng Diệp Vẫn Thần nói chuyện gì?" Lạc U suy nghĩ mãi mà không ra là chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi lần nữa.

"Chắc là chuyện đi làm lính, nói như thế nào thì tiểu Thần coi như một nửa là người Lạc gia, ông nội cháu bọn họ cũng phải vì tương lai của tiểu Thần mà suy nghĩ một chút."

Lạc U và Diệp Vẫn Thần dính nhau như hình với bóng hầu như làm cho tất cả mọi người Lạc gia và Tô gia nhận định thân phận của Diệp Vẫn Thần, hơn nữa bản thân của Diệp Vẫn Thần cũng rất ưu tú, dĩ nhiên là không có ai phản đối.

"Tham gia quân ngũ? Thế nhưng Vẫn Thần đã theo bà ngoại học tập, như vậy không tốt lắm đâu."

Lạc U có chút kinh ngạc cũng có chút nghi ngờ, Vẫn Thần lăn lộn hắc đạo là con đường anh tự mình chọn, tuy rằng nhà mình cũng là muốn tốt cho anh, nhưng cô cũng không hy vọng vì vậy mà can thiệp đến bản thân của Vẫn Thần, cũng không phải là do cô lưu luyến.

"Đứa ngốc, có cái gì không tốt, trên thế giới này người nào sẽ ghét bỏ trong tay có nhiều quyền thế, lăn lộn hắc đạo dù sao cũng là con đường tà đạo, coi như là lực lượng bản thân có lớn hơn nữa, cũng không có nhiều địa bàn, nếu như năng lực của tiểu Thần nhiều, hai người hỗ trợ lẫn nhau mới là vương đạo."

Bà nội Lạc vừa cười một bên còn mười phần nghiêm túc giảng giải, trên thế giới này không có cái gọi là đen hoàn toàn, dĩ nhiên cũng sẽ không có cái gọi là thuần khiết, hỗ trợ lẫn nhau mới là chí lý.

Lạc U trầm mặc, bắt đầu chăm chú tự hỏi, bà nội nói rất có đạo lý, cô cũng là tán đồng, nhưng cô cũng không thể khẳng định Diệp Vẫn Thần rốt cuộc có đồng ý hay không, như vậy cái này, cũng chỉ có thể là Diệp Vẫn Thần tự mình lựa chọn.

Trong thư phòng một già một trẻ nói chuyện với nhau khoảng chừng một giờ mới lần nữa đi ra.

Ông nội Lạc rõ ràng mang nụ cười thỏa mãn trên mặt, Diệp Vẫn Thần vẫn mang dáng vẻ an tĩnh đạm mạc, không rõ vui buồn, ổn trọng dị thường.

Lạc U không có hỏi câu gì, bởi vì thấy biểu tình này của một già một trẻ, cô cũng đã biết kết quả.

"Tiểu U, ông và tiểu Thần đã nói xong rồi, hiện tại còn cần một câu nói của cháu thôi, ha hả, không nên luyến tiếc tiểu Thần a, mặc dù sẽ khổ cực một chút, nhưng cuộc sống tương lai của các cháu dù sao còn rất dài, thời gian ở chung cũng không phải là nhất thời, tiểu Thần đi làm lính, cũng là vì tương lai của các cháu, cháu sẽ không không đồng ý chứ?"

Ông nội Lạc hỏi thẳng, vừa nói vừa có chút mập mờ nháy mắt một cái, lão ngoan đồng trêu đùa cháu gái nhà mình.

Lạc U có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không tính là bất ngờ hỏi ngược lại: "Thế nào, chuyện này còn cần em đồng ý?"

Ông nội Lạc không nói gì, mà là bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Vẫn Thần.

Diệp Vẫn Thần có chút không được tự nhiên nhưng vẫn hết sức kiên định nói:

"Em đồng ý anh mới đi." Mặt khác, nếu Lạc U không đồng ý hắn sẽ không đi, đây cũng là quyết định của Diệp Vẫn Thần.

"Ai, ông nói tiểu Thần a, đàn ông tuy rằng phải thương yêu vợ, nhưng quá nghe thái lời vợ cũng không được a, hơn nữa các cháu bây giờ còn chưa có kết hôn mà, chờ sau khi kết hôn không phải là bị ăn gắt gao sao."

Ông nội Lạc dĩ nhiên là rất thích loại cục diện này, tiểu công chúa nhà mình yêu thích nhất tìm được một người chồng thật lòng yêu thương cô.

Chỉ là Diệp Vẫn Thần người này có thể hay không quá mức thuận theo, để cho ông cũng có chút ngượng ngùng.

Diệp Vẫn Thần có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, vành tai ửng đỏ, cái gì mà vợ hay không vợ a, bọn họ, bọn họ đâu phải quan hệ như vậy.

Lạc U bất đắc dĩ trừng ông nội nhà mình liếc mắt một cái, quay sang làm nũng với bà nội Lạc nói: "Bà nội, bà nghe xem ông nội nói gì vậy a, ông nội có phải vẫn luôn không nghe lời của ngài hay không a, rất xấu rồi."

Bà nội Lạc buồn cười nhìn ông chồng nhà mình và cháu gái đấu võ mồm, không có nói chen vào.

Ông nội Lạc không hài lòng, trừng Lạc U một cái nói:

"Xú nha đầu, không nên gây xích mích quan hệ ông và bà nội của cháu, chúng ta là vợ chồng điển hình, chuyện của tiểu Thần cháu vẫn chưa trả lời đâu, đây chính là đề nghị của ông cố cháu a."

"Hơn nữa bản thân tiểu Thần cũng thì đồng ý, đây đối với tiểu Thần cùng thời gian tới của các cháu mà nói đều là chuyện tình có lợi, cháu sẽ không hy vọng thân phận của tiểu Thần sẽ không thấy được ánh sáng chứ?"

"Tham gia quân đội làm lính chính là chính đạo, với năng lực của tiểu Thần hơn nữa còn có Lạc gia chúng ta phù trợ, nhất định sẽ không kém."

Biểu tình của Lạc u cũng rất nghiêm túc, nhìn về phía Diệp Vẫn Thần hỏi:

"Anh thực sự đồng ý không? Con đường tương lai của anh không ai có thể thay anh quyết định, có đồng ý hay không đều phải xem ý kiến của bản thân anh, em sẽ không thay anh quyết định, nhưng nếu như đây là ý muốn của anh, em nhất định sẽ ủng hộ anh."

Cô đối với Diệp Vẫn Thần làm rất nhiều chuyện cũng vì muốn tốt cho bản thân của người đàn ông này.

Bất luận là cho phép người đàn ông này tiếp cận mình, hay là mang người đàn ông này ra khỏi Diệp gia mà anh chán ghét, hoặc là sau khi anh đồng ý dẫn anh đi vào Cổ Sát.

Tất cả là muốn cho người đàn ông này cuộc sống tốt hơn một chút.