Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Chương 14: Lạc quan




Miên Kỳ đem cẩm y nắm chặt bên người, đi ra chòi nghỉ mát tìm được An Xảo, An Xảo xem Miên Kỳ sắc mặt uể oải, liền cái gì cũng không hỏi, im lặng đỡ chủ tử hồi cung.

Hai người lúc đi lúc dừng, đi hồi lâu, liền gặp ba người Quan Đức Khai, Miên Kỳ mệnh bọn họ lặng lẽ leo lên cây tháo tàm ti la, lại phải cẩn thận nhiều hơn, thà rằng không làm, đã làm thì tuyệt không thể kinh động người khác.

Ba người tuân lệnh rời đi, Miên Kỳ mới cùng An Xảo trở lại Ngọc Châu các, ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau mới tỉnh. (anh đã làm gì chị đâu)

Tỉnh lại rửa mặt xong, Miên Kỳ mới nói với Đồng Ngữ, Tinh Ngọc, An Xảo sự tình từ đầu đến cuối, ba người nghe xong sắc mặt trở nên tái nhợt, so với sắc mặt Miên Kỳ còn kém, ba người đều là không cam lòng, nhưng xem trên mặt Miên Kỳ không có lộ ra vẻ gì khác, vì vậy đều nhịn xuống, không nói thêm cái gì.

Tối hôm qua, Quan Đức Khai cùng hai tiểu thái giám tuy rằng cùng đi, nhưng chỉ là xa xa, cũng không biết Miên Kỳ làm cái gì, cho nên Miên Kỳ cũng không có nói với bọn họ.

Việc đã đến nước này, Miên Kỳ không phải là không tức giận, nhưng nàng vẫn cảm giác có một số việc còn có thể lạc quan, chí ít cũng coi như nàng cùng hoàng đế có một đêm ân tình, cái này so với những cung tần trong cung đợi cả đời đầu bạc cũng không gặp được đế vương đã tốt rất nhiều.

Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng mới có chút khởi điểm.

Nàng hiện không thích hợp lại động tâm tư, cho nên tạm dừng hoạt động lúc lắc đồ chơi cùng tản bộ, chỉ trốn ở trong tây lầu các đọc sách, nhìn một chút nàng chỉ cảm thấy cái lỗ tai ông ông, đầu cũng đau lợi hại, cố nhìn một tờ, nhưng chung quy vẫn là không nổi nữa.

"Tiểu chủ, ngày hôm qua ngài ở ngoài đêm lạnh lâu như vậy, cẩn thận kẻo phá hủy thân thể, chẳng bằng nô tỳ dìu ngài đến trên giường lại nằm nghỉ chút đi." Tinh Ngọc lo lắng khuyên bảo.

"Không biết có phải là do đọc sách, ngươi sờ trán ta chút, có phải hay không nóng lên?"

Tinh Ngọc đưa tay qua, phút chốc rụt trở về, đau lòng nhìn Miên Kỳ, "Đầu tiểu chủ nóng hổi! Nô tỳ xem ngài nhất định là đêm qua bị gió làm lạnh người."

"Đoán chừng là vậy, Tinh Ngọc, ngươi đi giúp ta đến thái y viện mời thái y đến, nghìn vạn lần đừng nói cho thái y ta bị phong hàn là do ở bên ngoài, cứ nói ta ngày hôm qua ở lầu các ngồi lâu, không cẩn thận bị gió thổi đến."

"Nô tỳ hiểu rõ."

Miên Kỳ gật đầu, để Tinh Ngọc đi.

Hạ triều, hoàng đế thay đổi y phục, dùng qua đồ ăn sáng, bắt đầu ở tiền điện Vạn Kiền cung phê duyệt tấu chương.

"Hoàng thượng, đây là viện phán thái y viện đưa tới chén thuốc dự phòng gió rét, tẩm cung Bố tài nhân cách Vạn Kiền cung rất xa, hôm qua ngài phải đi tới đi lui mấy bận, hơn nữa trên đường còn dừng lại. . ." Quách Thịnh Hải lảo đảo bưng lên một chén thuốc.

"Thuốc chính ngươi uống đi." Hoàng đế cắt đứt lời của hắn, suy nghĩ trong lòng không hiểu sao lại tức tối, đem chén thuốc hướng Quách Thịnh Hải đẩy, "Trẫm lại không bệnh, là thuốc đều ba phần độc, chờ bị bệnh uống cũng không muộn."

Hoàng đế vừa nhớ tới đêm qua bản thân đang ở chỗ mấu chốt, hết lần này tới lần khác bị Quách Thịnh Hải cắt đứt, bực bội trong lòng càng tăng. . .

Quách Thịnh Hải đứng im, sửng sốt nửa ngày, thấy hoàng thượng không có đổi ý, không thể làm gì khác hơn là bưng thuốc đến ngoài điện muốn đổ đi, mắt thấy nước thuốc vừa đổ vài giọt, lại cảm thấy đổ sạch thế này thật đáng tiếc, này đây, chẳng bằng bản thân uống.

Trong điện hoàng đế kiên trì phê duyệt một lượng lớn tấu chương.

Thực tế, hoàng đế cảm giác mình trạng thái thập phần không tốt, mỗi khi hắn mở ra một phong tấu chương, đều phải hướng về phía nội dung tấu chương tự định giá một lát, đến lúc đem bút viết lên, lại cảm giác mình viết không bình thường, không tốt, nhấc lại bút đem câu tự viết lại, cuối cùng, hắn đột nhiên phát hiện trên giấy đã không còn chỗ có thể viết chữ.

Hắn luôn luôn tự khắc chế, lại tự xưng là định lực thường nhân khó so bì, ngay cả chính hắn đều bất ngờ, ngày hôm qua lại sẽ đối với nữ tử kia nổi lên dục niệm, lúc đó dứt khoát bước đi, hiện lại hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được nàng.

Mở ra sổ con lại thấy nàng, đoán đối sách vẫn thấy nàng, cử bút vẫn là nàng, giọng nói vừa tức giận lại ngượng ngịu lúc mắng người, cứ vọng trong tai hắn, đầu ngón tay của hắn giống như còn có thể cảm giác được da thịt nàng trắng mịn. . .

Loại cảm giác này lại ẩn lại hiện, gặm nhắm lòng hắn.

Kỳ thực có một khắc, hoàng đế thật muốn đem mười vị phương nhu một loạt đều đưa tới, hắn thông qua giọng nói phân biệt ra nàng rốt cuộc là người phương nào, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu cuối cùng thôi, hắn quyến luyến nàng, đối với nàng khó quên, bất quá chỉ là bởi vì ...tồn tại cảm giác thần bí.

Chiếm được, trái cây này chính là cũ kỹ, còn không bằng đem trái cây vẫn bảo trì ở trạng thái bí mật, lưu một phần lưu luyến tơ vương cũng tốt.

Đã không gặp gỡ, cần gì muốn quên?

Hiểu rõ đạo lý này, tâm tư hoàng đế dần dần an tĩnh lại, suy nghĩ cũng dần dần chuyển dời đến chính sự, trước mắt hắn là chuyện tối trọng yếu, muốn đem cục diện rối rắm tiên hoàng lưu lại thống trị thật tốt, đồng thời chọn lựa ra càng nhiều nhân tài tốt hơn đến giúp hắn chống lại đến uy hiếp của cựu thần.

Nghĩ đến điểm này, hoàng đế kêu tiểu thái giám Lai Hỉ tiến lên, "Mới vừa rồi Quách Thịnh Hải bưng tới cho trẫm một chén thuốc dự phòng phong hàn, gọi hắn bưng đến đây đi."

Tiểu thái giám tuân lệnh vội vàng đi.

Một lát sau, tiểu thái giám cùng Quách Thịnh Hải trở về, song song quỳ ở trên mặt đất, Quách Thịnh Hải trong lòng rối loạn, nét mặt xấu hổ, "Lão nô xem hoàng thượng không uống chén thuốc kia, nên lão nô liền đem uống." Lời vừa ra khỏi miệng, Quách Thịnh Hải có chút hối hận, hắn nói đem đổ là tốt rồi, vì sao càng muốn nói thật đi? Hắn cái này lão miệng thực sự là càng ngày càng không dùng được.

"Ngươi uống?" Hoàng đế đè xuống tức giận vừa lại bị khơi ra, nghĩ thầm lão thái giám này thật là không có quy củ, đang muốn giáo huấn hắn vài câu, nhưng nhìn thấy hắn bởi vì tuổi già gầy đến còn lại một thân thể chỉ xương, lòng không khỏi chua xót.

Đêm qua, mình ở trên kiệu đều bị điên đến độ phiền lòng, hắn lớn tuổi như vậy, còn đi theo phía dưới đến một canh giờ, quả thực cũng rất không dễ dàng.

"Quách Thịnh Hải đêm qua vất vả cực nhọc bồi trẫm, thập phần chu đáo, chỉ sợ cũng đã đông lạnh, ngươi uống ngược lại cũng không có gì, nhưng ngươi dù sao vẫn là quản sự công công Vạn Kiền cung, sau này vẫn nên cẩn thủ quy củ, cũng tốt làm tấm gương cho tiểu tử kia. Lai Hỉ, ngươi đi thái y viện bảo kê cho trẫm một đơn thuốc phong hàn, cho ... Quách Thịnh Hải cũng một đơn, nếu Quách Thịnh Hải bị bệnh thương hàn, ngươi liền phụ trách lĩnh chén thuốc cho hắn."

Nghe xong hoàng đế nói, trong mắt đã vẩn đục của Quách Thịnh Hải lóe kích động, vội vàng quỳ xuống đất tạ ân.

Lai Hỉ là đồ đệ của hắn, nghe được hoàng đế chẳng những không có phạt còn biến tướng thưởng sư phụ, vì vậy cũng thành tâm thành ý dập đầu cảm tạ hoàng đế, sau đó hai người thầy trò mới đi ra cửa.

Miên Kỳ từ lúc ở ngự hoa viên gặp đựợc hoàng đế, liền bị bệnh một hồi, đợi được lành bệnh đã là chừng mười ngày sau đó.

Nàng nhớ đến cẩm y long văn của hoàng đế, giao cho Đồng Ngữ cải chế.

Đồng Ngữ đem cẩm y mở ra, cắt thành một phong áo choàng, ở cẩm bố nội bộ sấn một tầng lót bên trong, lại ở bên ngoài long văn bố bên ngoài vá một tầng hồng đỏ trang hoa cẩm. (đại ý là may lên 2 mặt của cẩm y 2 lớp vải khác)

Đến lúc Đồng Ngữ giao cho Miên Kỳ, cẩm y đã thành nhất kiện áo choàng cô gái, đường may dựa theo Miên Kỳ yêu cầu tinh tế mà không lỏng lẻo, trừ phi là kịch liệt xé rách mới có thể ngăn vải lót gian ngoài, lộ ra bên trong long văn, bằng không tình huống khác đều rất kiên ổn.

Miên Kỳ không ngừng khen ngợi tay nghề cùng tâm tư Đồng Ngữ, người cẩn thận, cũng không cần nói rõ.

Trong khoảng thời gian Miên Kỳ an tĩnh tu dưỡng, nàng nghe nói hoàng đế lại sủng hạnh mấy người tân phi, các phi tần này, xuất thân, phi vị, đều là có cao có thấp, quy luật sủng hạnh thực sự làm cho người khác nghĩ không ra.

Mấy người này theo thứ tự là: Hứa mỹ nhân, Trình phu nhân, Vu tiệp dư, Quý Liên phương nhu, Bạch tu dung năm người này.

Hoàng đế tựa hồ yêu thích Quý Liên phương nhu, trước sau chiêu hạnh hai lần.

Quý Liên phương nhu này mặc dù chỉ là thứ nữ Quý Liên tộc, nhưng Quý Liên gia tộc dù sao cũng là từng có mấy trăm năm lịch sử vinh hiển, Quý Liên gia đời đời truyền xuống một ít binh pháp thao lược cùng kỳ phương dị pháp, trợ giúp mấy vị đế vương sáng lập không ít kỳ tích, chiến thắng hàng vạn hàng nghìn hiểm đồ kình địch.

Mặc dù Quý Liên gia hai triều phía trước cũng quý vi trâm anh chi tộc, nhưng từ lúc tân triều, đã sớm suy rơi xuống, không có đại quan nào nữa.

Hơn nữa phía trước Quý Liên phương nhu còn có tiệp dư, tài nhân, bảo lâm nhiều phi vị không có được sủng hạnh, hoàng đế duy chỉ có coi trọng Quý Liên phương nhu, mấy ngày ngắn ngủi liền sủng hạnh hai lần, chẳng lẽ là hoàng đế cũng mơ ướcnhững thứ kỳ phương dị pháp trong truyền thuyết của Quý Liên gia?

Sẽ không, nếu như là hoàng đế mơ ước kỳ pháp, đời trước Quý Liên phương nhu vì sao thành tích được sủng ái thường thường?

Miên Kỳ phỏng đoán phương diện này nhất định có nguyên nhân khác, nhưng nàng vừa lành bệnh, không muốn lại phí tâm phỏng đoán tâm tư hoàng đế, dù sao mỗi khi nàng muốn phỏng đoán tâm tưhoàng đế đều là bại trận, tư tiền tưởng hậu, nghĩ có thể là bản thân còn chưa đủ sức lý giải nam nhân, vì vậy nàng nghĩ không bằng trước từ nữ nhân hạ thủ.

Táp tần cũng không cần nói, thái hậu liền càng không cần phải nói, cho nên nàng muốn tính toán chỉ có thể là hoàng hậu, kỳ thực đời trước thời gian nàng và hoàng hậu chung đụng rất ít, chẳng hề hiểu rõ hoàng hậu, nhưng ít ra mặt ngoài hoàng hậu thật là chính thất hiền lương.

Hoàng hậu có thể trước mặt hoàng đế nhắc tới vài phi tần, tiến cử những người bản thân nghĩ hiền đức thông tuệ cho hoàng đế, nhưng mà nàng cũng không coi trọng bề ngoài nữ nhân, cái này cũng chính là nữ nhân và nam nhân xem như một điểm bất đồng.

Nhưng mà, hoàng hậu cũng chẳng phải thường xuyên tiến cử, nói cách khác trừ phi có cung phi biểu hiện cực kỳ thông minh hoặc hiền lành, khiến hoàng hậu nhìn ở trong mắt, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện đề cử người cho hoàng đế.

Miên Kỳ trong lòng định ra kế hoạch, quyết định đi tìm hoàng hậu thỉnh an, cũng tiện đường hỏi thăm hoàng hậu gần nhất có chuyện gì phiền lòng, vì tuỳ cơ ứng biến, nàng quyết định không nói với ai suy nghĩ của mình.

Ngày hôm đó, Miên Kỳ sáng sớm dùng cơm xong, nghĩ tinh thần tốt, cho nên quyết định đi bái phỏng hoàng hậu.

Nàng trước là phân phó Tinh Ngọc mang tới cho mình một kiện xanh lá mạ nhuyễn kiện la quần, lại dặn An Xảo, "Hôm nay sơ cho ta một tùng mã kế là tốt rồi, son cũng không cần đỏ như vậy, trên đầu vài cây trâm cùng hải đường vừa nở trước cửa viện chúng ta là được."

"Tiểu thư, trâm cùng hoa hải đường ở trên đầu, khó tránh hẹp hòi đi, đợi được hoa hồng, mẫu đơn chúng ta lại trâm hoa tươi, tốt không?" An Xảo liếc mắt nhìn đóa hải đường trước cửa, vẫn lắc đầu một cái.

Miên Kỳ thản nhiên cười, "Ta bệnh nặng mới khỏi, thanh thế lớn ngược lại không tốt, mang chút hoa tươi có vẻ khí sắc hảo, cũng là rất đẹp."

An Xảo không biết rõ ý tứ Miên Kỳ, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, gãi đầu một cái, vội vàng đi bên ngoài hái hoa.

Miên Kỳ chẳng qua là nhớ tới hoàng hậu thích hải đường, cho mới dự định trâm hoa hải đường, hơn nữa giống như chính nàng nói, mang hoa tươi có thể vì mình tăng sinh khí, liên tục bị bệnh nhiều ngày như vậy, hoàng hậu khẳng định đã có được tin tức, nàng vạn không thể để cho hoàng hậu cho là nàng là một ma ốm mới được.

Ý Hiên cung.

Hoàng hậu mới vừa để Sơ Lam cùng Mạt Tuyết cất bước tiễn 2 người ồn ào —— Bạch An thị cùng Sở đáp ứng, Miên Kỳ liền không vừa vặn đến thỉnh an.

Hoàng hậu vừa nghe thông báo có người lại thỉnh an, liền có chút không nhịn được hỏi, "Đỗ phương nhu kia không phải bị bệnh?"

"Hồi bẩm nương nương, mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Đỗ phương nhu, xem nàng đã tốt." Tay áo ma ma còn cất bạc Miên Kỳ cho, tự nhiên thay Miên Kỳ nói lời hay.

"Nga? Vậy để cho nàng đi vào đi." Hoàng hậu mệt mỏi ngồi ở la hán giường, hơi nghiêng người, hai tay vén đặt ở trên quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Ma ma lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau, Miên Kỳ liền dẫn Tinh Ngọc tiến vào.

Vừa vào cửa, Miên Kỳ lưu loát hướng hoàng hậu hành đại lễ, "Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương."