Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 160: Lợi thế tín nhiệm




Tư Lăng là lần đầu tiên xa xỉ dùng linh dịch thêm vào máu yêu thú để vẽ bùa, trước kia bởi vì Tiểu Yêu Liên tu luyện khó khăn, cho nên hắn cũng ngượng ngùng lấy linh dịch của nó để dùng. Sau này tại Thông Thiên tháp, Trọng Thiên đã trộm một phần mười ao linh dịch của Hồng Long giao cho Tiểu Yêu Liên, khiến cho không gian của nó có thêm một cái ao linh dịch nhỏ. Hơn nữa sau khi linh dịch này dung hợp với Mộc Linh dịch thì hiệu quả cũng rất không sai, chỉ là không có hiệu quả chữa thương tốt như Mộc Linh dịch thôi.

Chỉ thêm một giọt linh dịch, Tư Lăng lập tức có thể cảm giác được trong máu yêu thú ẩn chứa năng lượng, dùng phù bút phết máu yêu thú xong, Tư Lăng tĩnh tâm, tập trung tinh thần, phù bút lướt trên tấm phù trống rỗng. Từ lúc đặt bút đến lúc kết thúc, tất cả trình tự đều lưu loát liền mạch, không có nửa điểm ngưng trệ. Đợi đến thời điểm thu bút, trên tấm linh phù trống sáng lên một luồng linh quang, tấm phù đã hoàn thành.

Tư Lăng nâng linh phù nhìn kỹ một chút, trên tấm phù sáng lên đường hoa văn phức tạp, chuyển động linh quang mĩ lệ, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết là linh phù thượng phẩm cao cấp. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu nghiên cứu thấu hiểu Thuật chế phù cấp 7 tới nay, Tư Lăng vẽ ra tấm linh phù Thất phẩm một cách trôi chảy như thế, không khỏi có chút mừng rỡ, đồng thời cũng giống như đã mở ra một cánh cửa, làm cho hắn đột nhiên có suy nghĩ thần kỳ ngoài dự đoán.

Quá trình chế phù trôi chảy khiến Tư Lăng giống như thấy được ánh rạng đông hy vọng, xoa xoa tay, cố ý hỏi thăm một chút: "Tiểu Hồng muội muội, linh dịch chỗ ngươi có còn nhiều không? Có thể cho ta một lọ không?"

Tiểu Yêu Liên nhíu mi nhỏ lại, khiển trách nhìn Tiểu Lăng Tử vừa không bị thương lại chẳng gặp nguy nan gì, sao có thể lãng phí như thế chứ? Đặc biệt từ sau khi đi tới Quỷ Giới, bọn Tư Lăng liên tiếp bị thương, Mộc Linh dịch nó tu luyện ra đã không đủ bọn họ dùng, tất nhiên muốn tiết kiệm một chút. Bất quá đến khi nghe được Tư Lăng giải thích hắn muốn luyện tập chế Hồn phù thất phẩm, nếu chế được Hồn phù thất phẩm, về sau át chủ bài bảo mệnh sẽ nhiều một chút, lúc này mới hào phóng từ trong không gian lấy ra nửa bình linh dịch cho hắn.

Nửa bình linh dịch không nhiều, chỉ có trên dưới 50 giọt, tuy rằng số lượng ít, nhưng Tư Lăng cũng không để ý. Sau khi cẩn thận cất đi thì lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Hồng muội muội, ngươi tu luyện lâu như vậy, không gian Hồng Liên của ngươi thế nào rồi?"

Tiểu Yêu Liên ta cũng không gạt hắn, non nớt nói: "Không gian đã lớn cỡ 15 nghìn mét vuông rồi, đây là ít nhiều cũng nhờ Tư công tử và mọi người thường xuyên giúp Tiểu Hồng tìm kiếm linh quả linh thảo, bằng không với năng lực của mình Tiểu Hồng, chắc cần một ngàn năm mới có thể tu luyện ra không gian lớn như vậy được. Trong không gian, Tiểu Hồng chia ra 5000 mét vuông để trồng trọt linh thảo, còn lại trồng cây linh quả, còn có linh trì rộng trên dưới ba mét vuông. Bởi vì phải tưới linh thảo linh thụ, cho nên linh dịch không nhiều, mỗi lần dùng thì lại ít đi một chút, cho nên về sau Tư công tử  không được dễ dàng bị bị thương, biết không?"

Nghe nó bi bô dặn dò, Tư Lăng thật muốn phì cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó, nói: "Cái này không phải do ta, dù sao đôi khi sự tình cuối cùng sẽ xảy ra ngoài dự liệu. Bất quá, ta có thể đáp ứng ngươi, sẽ thật cẩn thận không để cho mình bị thương."

Tiểu Yêu Liên cao hứng gật đầu, như bà cụ non nói: "Bị thương không tốt, đại ca sẽ lo lắng."

Nghe xong, Tư Lăng phụt cười rộ lên, "Ngươi làm thế nào mà từ khuôn mặt lạnh của đại ca nhìn ra loại tâm tình lo lắng này chứ?"

"Tiểu Hồng chính là đã nhìn ra!" Tiểu Yêu Liên buồn bực nói, cho rằng Tư Lăng không tin nó.

"Được được được, ngươi nhìn ra thì cứ nhìn ra. Nói thật, ta đúng là rất nhớ đại ca, với tư chất của huynh ấy, chắc hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi nhỉ?" Tư Lăng mặt nhìn xa xăm, nói.

"Đó là tất nhiên." Tiểu Yêu Liên luôn luôn tín nhiệm mù quáng với Tư Hàn, còn mù quáng hơn cả tin tưởng chủ nhân của nó.

Hai đứa này đều tràn đầy tin tưởng đối với Tư Hàn, nói tiếp vài lời mới  dừng lại, tiếp tục chuyện vừa rồi.

Liên tục vẽ mấy tấm linh phù thất phẩm để luyện tập, Tư Lăng bắt đầu vẽ  Hồn phù thất phẩm. Sau khi thêm linh dịch, tỷ lệ vẽ linh phù thất phẩm  thành công là 60%, trước kia là 30%, đã tăng xác xuất thành công gấp đôi, điều này làm cho Tư Lăng tăng thêm phần tin tưởng. Lúc vẽ tấm Hồn phù đầu tiên, mặc dù rất cẩn thận nhưng vẫn bị thất bại, bất quá là do vẽ được bảy phần thì một nét bút chịu lực nhẹ một chút, tấm phù liền huỷ mất.

Tư Lăng cũng không nổi giận, lại bắt đầu vẽ tấm thứ hai.

Cứ tiếp tục vẽ 20 tấm, cuối cùng thành công được một tấm hồn phù thất phẩm, tỷ lệ thành công là 5%, thật là thấp đến mức khiến Tư Lăng nghẹn lời không biết nói gì. Bất quá so với xác suất trăm tờ huỷ hết trăm tờ trước kia, Tư Lăng cảm thấy cái xác xuất thành công này đã coi như tốt.

Lại ru rú trong nhà thuê hai tháng, Tư Lăng đã thành công vẽ được hai mươi tấm hồn phù thất phẩm, linh phù thất phẩm thì được mấy trăm tờ.

Ngay lúc Tư Lăng quyết định bỏ xuống Thuật chế phù thì Lâm Dương bên kia cũng đưa tới tin tức tốt.

Lâm Dương tại một lần làm nhiệm vụ tiêu diệt quỷ quái ở mười dặm sườn núi ngoài Quỷ Vương thành, cứu được con út - Lâm Trạm của Lâm gia. Bởi vì biểu hiện xuất sắc, được Lâm gia chú ý đến, quyết định huỷ bỏ Lệnh xoá tên của hắn, hơn nữa còn được Dòng chính Lâm gia thừa nhận, càng làm cho thằng nhóc quậy phá Lâm Trạm kia đối đãi với hắn như huynh đệ tốt.

Lâm Dương hiện tại tuy rằng không coi là đại hồng nhân (người được coi trọng) của Lâm gia, nhưng bởi dính được hào quang của Lâm Trạm, cũng coi như là một Tiểu Hồng nhân, người Lâm gia không dám tuỳ tiện chọc hắn nữa. Hơn nữa, Lâm Dương thần kỳ từ một Quỷ Tu cấp thấp, bị phế đi tu vi mà tu luyện lại được đến Trúc Cơ trung kỳ, trong mắt người Lâm gia, thiên phú là không sai, chờ khi hắn tu luyện đến Kim Đan kỳ, Lâm gia quyết định sẽ đưa tên của hắn viết vào Lâm gia dòng Chính.

Nghe được tin tức này, Tư Lăng tất nhiên cao hứng, cảm giác đã bước được một bước lớn trên con đường trở về Nhân giới.

"Bởi vì được thiếu gia Lâm Trạm ưu ái, Lâm gia đã phân một sân nhỏ ở ngoại viện cho ta ở, mấy ngày nữa tiền bối có thể cùng ta chuyển vào đó ở, chúng ta lại nghĩ biện pháp tiến vào nội viện." Lâm Dương uống một ngụm Xuân Sơn Xuân Vũ, tỉnh táo phân tích nói: "Ta đã quan sát, muốn tiến vào nội viện Lâm gia, biện pháp tốt nhất chính là do thiếu gia Lâm Trạm dẫn vào. Vốn ta là nhìn trúng Lâm Hà, cô ta là một kẻ ngu ngốc, không có đầu óc, chỉ là ỷ vào được Gia Chủ sủng ái mà làm xằng làm bậy, lại là một kẻ thích công to việc lớn, rất dễ bị người lợi dụng, chỉ là, cô ta có chút thói quen xấu..." Lại nhìn mặt Tư Lăng, một bộ dáng khó có thể mở miệng.

Tư Lăng nhìn về phía hắn, trực giác thấy thói quen của Lâm Hà có liên quan tới hắn.

"Cô ta thích thu thập nam tu diện mạo xinh đẹp, nếu rơi vào trong tay cô ta, những nam tu kia chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại hậu viện của ả, bởi vậy không biết đã hủy bao nhiêu tu sĩ tư chất tốt. Hơn nữa với diện mạo của tiền bối, nếu để cho ả nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không buông tha." Lâm Dương hàm súc nói.

Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn hắn, không có phản ứng gì.

Báo cáo xong nhiệm vụ của mình, Lâm Dương chau mày, chần chờ nói với Tư Lăng: "Tiền bối, cái tên tu sĩ gọi là Dương Huy kia bảo ta truyền lời cho người."

Tư Lăng sửng sốt, "Hắn hiện tại ở trong thành?"

"Vâng." Lâm Dương gật đầu, "Hôm nay ta từ Lâm gia đi ra thì trùng hợp gặp được hắn, sau đó không kịp trốn thì bị hắn cưỡng ép bắt đi. Hắn cũng không làm gì với ta, chỉ là muốn ta chuyển cáo với người, hắn hẹn người gặp mặt tại Hoa Thiên Tửu Lâu ở thành Đông, có việc thương lượng."

Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn hắn, không biết lần này có phải lại là "Nhận ra Lâm Dương" sau đó liền nhận ra hắn hay không.

Lâm Dương có chút xấu hổ, tuy rằng hắn thật sự rất vô tội, nhưng cũng không biết Dương Huy kia nghĩ như thế nào, cứ cho rằng có nơi nào có hắn thì nhất định sẽ có Tư Lăng. Cho dù đã nói cho hắn ta biết hắn không biết hành tung của Tư Lăng, hắn ta vẫn không tin, còn tuỳ tiện bảo hắn chuyển lời giùm.

"Tiền bối xin yên tâm, ta không có nói cho Dương Huy hành tung của ngài."

Tư Lăng trực giác tên quỷ Dương Huy này không đơn giản, nhìn trông đích thực không giống Quỷ Tu, nhưng nhìn đồng bạn bên cạnh hắn thì có vẻ đã sớm quen biết hắn, không có chút gì kỳ lạ, vì thế đành loại bỏ suy nghĩ hắn ta là nhân tu trà trộn vào Quỷ Giới.

"Thôi, không cần để ý tới hắn." Tư Lăng nói.

"Vâng."

Qua vài ngày, Lâm Dương âm trầm nói cho Tư Lăng, Dương Huy tiếp tục hẹn gặp, nếu không ra mặt, hắn ta sẽ uy hiếp mình.

"..."

Vì quái gì đột nhiên cảm giác tên Quỷ Tu kia thực vô sỉ.

Tư Lăng bây giờ còn muốn dùng Lâm Dương, tuyệt đối không thể thật sự để hắn ta bắt cóc Lâm Dương, bất đắc dĩ, Tư Lăng quyết định đi gặp một chút, cũng muốn xem hắn ta rốt cuộc muốn làm gì.

Tư Lăng vẫn mặc áo choàng đen, mang theo Lâm Dương cùng nhau ra ngoài, đi tới Hoa Thiên tửu lâu ở thành Đông. Hoa Thiên Tửu Lâu là một tửu lâu đứng số một số hai ở Quỷ Vương Thành, giá cả cực kỳ đắt, nhưng thắng ở chỗ rượu đều là thượng phẩm, hơn nữa trong tửu lâu có đầy đủ không gian an toàn riêng tư, nên hấp dẫn rất nhiều Quỷ Tu có tiền vào đây tiêu pha.

Lúc đi tới gian phòng được chỉ định, Dương Huy đã ngồi ở đó uống rượu, trên bàn bày mấy bình linh tửu toả ra một mùi hương rượu nồng đậm. Tư Lăng ngửi một cái, cảm thấy linh tửu này không thơm bằng Tiểu Yêu Liên làm.

"Các huynh tới rồi à, lại đây ngồi." Dương Huy tựa như đang tiếp đón bằng hữu, mời bọn họ ngồi xuống.

Tư Lăng ngồi ở vị trí trước mặt hắn, Lâm Dương đứng phía sau Tư Lăng.

"Huynh hẹn ta ra có chuyện gì?" Tư Lăng hỏi thẳng.

Dương Huy có thể đã uống khá nhiều, trên khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, trên mặt tươi cười sáng lạn, cười nói: "Nếu Tư đạo hữu đã thẳng thắng như thế, vậy Dương mỗ cũng nói thẳng, Tư đạo hữu hẳn không phải là tu sĩ của Quỷ Giới đúng không?"

Tuy rằng trong lòng giật mình không thôi, nhưng mặt đơ chính là đồ tốt, biểu cảm gì cũng không có. Lâm Dương vốn có chút khẩn trương, nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới cái mũ trùm kia cả cơ mặt cũng không co giật một chút nào, hắn cũng trở nên bình tĩnh.

Dương Huy buồn bực nhìn hắn, uống một ngụm rượu nói: "Sao mà các người đều chẳng khẩn trương gì cả vậy?"

"Không, ta rất khẩn trương." Tư Lăng tiếp tục mặt không chút thay đổi nói. Trên thực tế, mỗi khi hắn khẩn trương thì liền quen thói đơ mặt, chỉ là bọn họ không biết, cho nên dù giờ hắn có nói thật thì cũng không tin mà thôi.

"Ta nhìn không ra." Dương Huy dồn sức nhìn hắn, lắc đầu nói, "Ngược lại cảm thấy cái vẻ mặt này của huynh thực đáng ăn đòn."

"..."

Lâm Dương lại liếc mắt nhìn Tư Lăng, trong lòng lặng lẽ chấp nhận cách nói của Dương Huy. Hắn cảm thấy Tư Lăng đưa ra cái gương mặt tê liệt, lãnh diễm cao quý này thì quả thật đáng ăn đòn, rõ ràng có lúc biểu cảm rất bình thường, hỉ nộ ái ố đều không thiếu nha.

"Để ta đoán một chút, Tư đạo hữu nếu không phải người của Ma tộc, vậy hẳn chính là tu sĩ Nhân tộc rồi. Bất quá, ta cảm thấy nhân tu tương đối đáng tin, ta cũng hi vọng huynh là nhân tu." Dương Huy nói tiếp.

Tư Lăng vẫn là mặt không chút thay đổi, nhìn trông vô cùng bình tĩnh, cả Hồn lực âm thầm ngưng tụ lúc trước cũng tản đi. Hoặc là nói, ban đầu hắn quả thật bị Dương Huy đột nhiên dọa đến, nhưng sau đó khi hắn ta bắt đầu khôi phục bản chất lãi nhãi thì hắn liền bình tĩnh. Nếu Dương Huy muốn đối phó hắn, đời nào lại trăm phương nghìn kế hẹn gặp mặt hắn, sau đó lại ở trong này lãi nhãi dong dài làm gì? Bộ không biết rằng rất nhiều nhân vật phản diện chính là bởi vì quá dài dòng nhiều chuyện, nên mới có thể bị chính nghĩa hay là nhân vật chính đánh bại sao? Đến khi nghe được hắn ta nói cái gì, cái gì mà động phủ tà tu có rất nhiều thứ tốt, thay vì làm lợi cho những quỷ tu kia, không bằng làm lợi cho đồng hương gì gì đó, trong lúc nhất thời, Tư Lăng thật không biết nên đưa ra cái biểu cảm gì mới tốt. Chẳng trách khi đó hắn ta lại hào phóng nói cho hắn biết nơi đó là động phủ tà tu.

Sau khi Dương Huy lải nhải một hồi, đột nhiên nói: "Tư đạo hữu, chúng ta giao dịch đi. Ta biết huynh muốn về Nhân giới, hi vọng đến thời điểm đó huynh không ngại mang ta theo một đoạn đường."

Lúc này, đến phiên Tư Lăng khẳng định, "Huynh quả là không phải Quỷ Tu." Chả trách rực rỡ tươi sáng như vậy, thì ra vốn cũng không phải là Quỷ Tu.

"Đúng, chúng ta đều là người lưu lạc chân trời mà, cũng là đồng hương cả. Sư môn của ta tại Đông Châu ở đại lục Thương Vũ, không biết sư môn Tư đạo hữu ở nơi nào?"

"Không môn không phái, tán tu." Tư Lăng đáp, sau đó hỏi: "Huynh sao lại  đoán được?" Nhanh chóng tìm hiểu tham khảo, để tránh về sau không cẩn thận lại bị Quỷ Tu khác phát hiện thân phận Nhân tu của mình.

Dương Huy nhìn về phía Lâm Dương, cười nói: "Điều này ít nhiều là do Lâm Dương, nếu không phải Lâm Dương, ta cũng sẽ không chú ý đến Tư đạo hữu, tiến tới suy đoán ra thân phận của huynh."

Lâm Dương bị tầm mắt oán hận của Tư Lăng đục khoét, chỉ có thể cười khổ, không rõ tại sao lại dính tới mình?

"10 năm trước, ta thật ra đã nhìn thấy cái tên Quỷ tu xui xẻo Lâm Dương này bị người trong tộc hãm hại thế nào, lại bị Lâm gia đẩy ra làm quỷ chết thay, ta khi đó còn nghĩ Quỷ Giới và Nhân Giới cũng không khác gì nhau; hơn nữa có tên quỷ xui xẻo như vậy, tự nhiên liền nhớ kỹ. Không nghĩ tới 10 năm sau gặp lại, hắn ta ngược lại khiến ta bất ngờ, hơn nữa hai lần gặp mặt, với hành vi phòng bị theo bản năng của Tư đạo hữu, ta tất nhiên đoán ra được một hai."

Tư Lăng lặng lẽ uống một ngụm linh tửu, rốt cuộc xác định biểu hiện nhiệt tình của Dương Huy là có dự mưu, xem ra cảm giác lúc trước của mình không sai.

"Ta sao lại phải tin ngươi?" Tư Lăng đột nhiên hỏi, ánh mắt dưới mũ trùm vô cùng sắc bén.

Dương Huy thản nhiên cười, cầm ra một cái ngọc giản, cười nói: "Không biết phần công pháp "Thuật chuyển thể" này có thể làn cho Tư đạo hữu tín nhiệm hay không?!."