Trùng Sinh Như Nguyệt

Chương 6




“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?”Hạ Vũ Kình hỏi.

“Đây ạ.” Thư ký đem cho Hạ Vũ Kình 1 tập hồ sơ rồi nói tiếp:”Hôm nay là ngày khai trương quán của cô ấy, có khá nhiều khách đến.”

“Chỗ đó ở đâu?”

“Ở đối diện công trình mới khởi công của chúng ta ạ.”

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Hạ Vũ Kình nhắm mắt lại. Cô đang sống tự lập sao? Tuy nói cô là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đến lớn cô luôn ở trong trại trẻ mồ côi nhưng cũng không làm việc gì nặng nhọc. Đến khi bắt đầu ra ngoài tự lập đã được hắn bao bọc, vậy thì sao cô có thể mở được cửa hàng chứ?

Hắn còn đang suy nghĩ thì điện thoại rung, là Mộc Thiên Nhu:

“Hàn, sao bây giờ anh còn chưa về? Hơn 9h rồi đấy.” Mộc Thiên Nhu trách cứ nói.

“Anh đang ở trong ô tô, đang bị tắc đường nên em cứ ngủ trước đi.” Hạ Vũ Kình mệt mỏi nói.

“Hừ.” Mộc Thiên Nhu tức giận tắt máy.

Hạ Vũ Kình thở dài, rồi đi xuống gara.

--- ------ ------ ------

“Không, không,...” Như Nguyệt thở dốc nói.

“Aaaaaaaaa.” Cô bật dậy, giấc mơ đó, lại là giấc đó, giấc mơ đã thep cô suốt 20 năm qua, rõ ràng cô đã lâu rồi cô không còn nhớ tới giấc mơ đó bây giờ sao lại?

Như Nguyệt vuốt bụng, nỉ non:

“Con à, con sẽ ở bên mẹ mãi chứ?”

Như Nguyệt vuốt bụng, bây giờ thứ duy nhất còn lại của cô là 2 đứa bé. Cô không cần gì cả, chỉ cần con của cô là được rồi.

--- ------ ------ -----

Như Nguyệt hồi hộp chờ kết quả của bác sĩ Trầm. Bác sĩ Trầm nhìn màn hình rồi cười nói:

“Chúc mừng cô. Là 1 cặp long phượng thai.”

“Thật ạ?” Như Nguyệt vui mừng hỏi.

“Đúng vậy.”

Như Nguyệt hỏi tiếp:

“Nhưng tại sao thai của những người khác chỉ cần 3 tháng là biết được giới tính rồi tại sao tôi lại mất đến 4 tháng?”

“Cô không cần phải lo lắng. Vì thai của cô là thai đôi nên sẽ khác so với thai thường.”

“Ra vậy. Có thể cho tôi xin 3 tấm ảnh siêu âm được không ạ?”

“Được chứ.”

Như Nguyệt vuốt va tấm hình siêu âm, có 2 hạt đậu nhỏ trong hình, đó là con của cô, cô nở nụ cười rạng rỡ.

Cô bước ra khỏi phòng khám, nhưng lại vô tình để rơi 1 tấm ảnh.

Một lát sau, một đoi nam nữ bước vào.

“Kình, anh chờ một chút, em vào nhà vệ sinh đã.”

“Em đi đi, anh chờ.”

Hạ Vũ Kình đảo mắt nhìn xung quanh thì đập vào mắt hắn là 1 bức hình. Hắn cúi xuống nhặt lên, thấy trong hình có 2 chấm đen nhỏ. Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy rất vui vẻ. Anh không tự chủ mà nở một nụ cười dịu dàng. Mộc Thiên Nhu thấy lạ bèn lại hỏi:

“Kình anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là 1 tấm hình siêu âm của ai đánh rơi thôi.”

Mộc Thiên Nhu lấy tấm hình trên tay xem:

“Kình, em nghĩ rằng con chúng ta cũng sẽ như thế này. Bé xíu.”

“Đúng vậy. Chúng ta vào thôi.”

“Vâng.”

--- ------ ------ -----

Mộc Thiên Nhu nắm chặt tay, cái thai này nhất định phải là một bé trai, tuyệt đối không được là con gái. Cả người cô run run.

Hạ Vũ Kình bên kia cũng hồi hộp, tuy hắn không quan trọng giới tính nhưng hắn vẫn muốn đứa đầu tiên là con trai.

Bác sĩ Trầm nhìn màn hình, rồi nói:

“Chúc mừng hai người...”

Mộc Thiên Nhu nghe thế liền biết là con trai, thở phào nhẹ nhõm thì:

“Là 1 bé gái khỏe mạnh.”

Mộc Thiên Nhu sững người, không thể được, đây là con trai, không phải là con gái.

Hạ Vũ Kình tuy hơi thất vọng nhưng vẫn cười nói:

“Cảm ơn bác sĩ Trầm. Nhu Nhu chúng ta về thôi.”

Mộc Thiên Nhu mềm nhũn ngồi trong xe, nói:

“Kình, chúng ta đi khám chỗ khác thôi. Chỗ này sai rồi.”

“Được rồi Nhu Nhu anh dẫn em đi chỗ khác.”

Hạ Vũ Kình lái xe, lo lắng nhìn Mộc Thiên Nhu bên cạnh.

Đi cả một ngày, kết quả chỗ nào vẫn là con gái. Mộc Thiên Nhu tuyệt vọng.

“Sao rồi. Đứa bé có khỏe không? Là trai hay gái?” Hạ phu nhân hỏi.

Mộc Thiên Nhu im lặng, cúi đầu không nói. Hạ Vũ Kình cười nói:

“Là bé gái ạ.”

Hạ phu nhân nghe thế thì thất vọng nhưng vẫn nói:

“Không sao đâu, còn có đứa thứ 2 nữa mà.”

Mộc Thiên Nhu nghe thế cảm kích nói:

“Mẹ, nhất định đứa thứ 2 sẽ là con trai.”

“Ừ, bây giờ con lên nghỉ đi, ta muốn nói chuyện với Kình.”

“Vâng.”

Mộc Thiên Nhu mệt mỏi lên phòng.

“Mẹ, Linh nhi đâu? Con bé chưa về sao?”

“Lạ nhỉ, bây giờ là 8h tối rồi, chuyến bay của nó hạ cánh lúc 6h, đáng lẽ bây giờ phải có mặt rồi chứ. Phong nhi cũng không quản được nó nữa.”