Trùng Sinh Nông Phu

Chương 1: Trùng sinh, nữ nhi Nhị Hoa




Trương Thanh Thạch cảm thấy đầu rất đau, hắn khó chịu hừ một tiếng, con mắt còn chưa mở ra, người đã hoàn hồn. Hắn nghĩ chính mình đây là thế nào, sao lại khó chịu như vậy? Sau đó hắn nghĩ tới. Đúng rồi, tiểu thiếu gia bị người đẩy xuống sông , hắn đi cứu tiểu thiếu gia, dùng hết khí lực đem tiểu thiếu gia đẩy đến trên bờ, sau đó khí lực của mình dùng hết, chìm xuống nước, nước hồ lạnh như băng đem toàn thân hắn đều đông lạnh đến không còn tri giác, nước lạnh như băng tắc vào mũi cùng trong miệng của hắn, rất lạnh, thật khó chịu a...

Trương Thanh Thạch nghĩ đây là có người cứu hắn lên sao? Chính mình nhất định là đông lạnh không nhẹ, phỏng đoán là đã phát sốt, nếu không sao lại lúc lạnh lúc nóng.

Không được, hắn phải nhanh hơn một chút, nếu không tiểu thiếu gia làm sao bây giờ? Cũng chỉ có Lữ đại ca, Lữ tẩu tử cũng không biết có thể chiếu cố tốt tiểu thiếu gia hay không.

Trương Thanh Thạch liều mạng muốn mở mắt ra, trong lòng hắn, tiểu thiếu gia giống như con của hắn, hắn nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, không thể để cho hắn (tiểu thiếu gia) giống như ba nữ nhi đáng thương kia của hắn (TTT), tuổi còn nhỏ phải chết sớm!

Trương Thanh Thạch cuối cùng mở mắt, mở trừng hai mắt, thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, hắn ngây ngẩn cả người, nghĩ mình nhất định còn chưa tỉnh lại, mình nhất định ở trong mộng, nếu không chính mình tại sao lại ở chỗ này?

Ánh vào mi mắt Trương Thanh Thạch là xà nhà qua nhiều năm mà biến thành đen, còn có cỏ lau cùng rơm rạ đổ nát sớm không thấy màu sắc, đòn dông treo một sợi dây thừng cỏ, liên tục rủ xuống, người nằm ở trên giường vươn tay lên có thể sờ đến, phía trên có một cái hoa cầu.

Chứng kiến hoa cầu này, Trương Thanh Thạch trong lòng dâng lên vô biên bi thống, hắn nhớ tới đại nữ nhi Đại Hoa tuổi còn trẻ đã mất sớm.

Trương Thanh Thạch đã từng có ba nữ nhi, đại nữ nhi gọi Đại Hoa, nhị nữ nhi gọi Nhị Hoa, tiểu nữ nhi gọi Tiểu Hoa. Đại Hoa ôn nhu, Nhị Hoa xinh đẹp đanh đá, Tiểu Hoa bởi vì sinh non, từ nhỏ thân thể yếu, có chút nhát gan, nhưng mà nhu thuận. Chỉ tiếc các nàng đều đã qua đời, tiểu nữ nhi bệnh chết, nhị nữ nhi tự tử, đại nữ nhi một thi hai mệnh! Hắn đến bây giờ còn nhớ rõ gương mặt đại nữ nhi khi chết được che kín sắc mặt xanh trắng, con mắt còn trừng lớn, như thế nào cũng không khép được, dưới thân tất cả đều là huyết, thời tiết đầu mùa đông, lại nằm trên đống củi khô ở phòng chứa củi, nàng chính là ở nơi này sinh con...

Đại Hoa thích nhất hoa, nàng thích hái hoa dại làm thành hoa cầu, sau đó cầm lại nhà treo trên đầu sợi dây thừng, nói như vậy không chỉ đứng ngồi có thể nhìn thấy, chính là nằm xuống cũng có thể nhìn, hơn nữa còn có thể ngửi được hương hoa trong phòng.

Trương Thanh Thạch về sau gặp qua vô số đóa hoa hoặc diễm lệ hoặc thanh nhã động lòng người, cũng đã gặp những nha hoàn, tiểu thư lúc không có chuyện gì làm, kết vòng hoa làm hoa cầu, những vòng hoa hoa cầu kia tự nhiên đẹp mắt hơn so với Đại Hoa làm, những nữ hài tử kia ăn ngon mặc đẹp, tự nhiên cũng đẹp hơn so với Đại Hoa nhà hắn, nhưng trong lòng hắn, Đại Hoa của hắn là đẹp nhất, Đại Hoa kết hoa cầu cũng đẹp hơn. Hắn có đôi khi chỉ cần vừa nằm xuống liền nhớ đến Đại Hoa kết hoa cầu, nghĩ đến những người kia tuy vất vả lại có người nhà làm bạn, lúc nào trong lòng cũng hối hận và hận, không tự chủ được lệ rơi đầy mặt.

Hiện tại nhìn hoa cầu trước mắt, Trương Thanh Thạch nhịn không được lại chảy nước mắt, hắn nghĩ chính mình lại nằm mơ, lần này mộng thật sự rất rõ ràng a, những thứ hoa kia màu sắc sáng rõ, rực rỡ như lúc mặt trời lặn, giống như là một mặt trời lớn, chiếu ấm áp tâm của hắn.

Trương Thanh Thạch nhịn không được đưa tay ra muốn sờ hoa cầu kia, hắn biết mình sờ không tới, nhưng hắn chính là muốn sờ, như muốn đem ngày đã mất đi đem trở lại, đem người nhà của hắn mang trở lại, cho dù là ở trong mộng, hắn cũng muốn dùng hết toàn lực.

"Cha, cha đã tỉnh? Cha muốn làm gì, nói với con, con lấy cho cha! Nương cùng đại tỷ đi ra ruộng, các nàng nếu là biết rõ cha đã tỉnh nhất định sẽ thật cao hứng."

Một thanh âm thanh thúy vang lên, giống như tiếng chuông vang, làm cho người không tự chủ được muốn nhìn một chút người nói chuyện lớn lên hình dáng ra sao, có thể có được giọng nói động lòng người như vậy.

Trương Thanh Thạch nghe được thanh âm này lại toàn thân cứng ngắc, có chút không dám nhìn người nói chuyện, hắn sợ chính mình vừa nhìn thì liền tỉnh mộng. Thanh âm này hắn đương nhiên biết là ai, đây là nhị nữ nhi của hắn, đứa nhỏ vì có khuôn mặt đẹp, dáng vẻ động lòng người mà bị người bán, cuối cùng tự sát. Nhị nữ nhi của hắn, Nhị Hoa!

Lúc Nhị Hoa chết, hắn không ở nhà, chờ lúc trở lại ngay cả mộ phần của nàng cũng không thấy! Mẹ tốt, huynh đệ tốt của hắn ngay cả mộ chôn quần áo và di vật cũng không làm cho Nhị Hoa đáng thương của hắn! Bởi vì như vậy làm cho nàng thành cô hồn dã quỷ! Dù cho về sau hắn nghĩ hết biện pháp dựng lên một cái phần mộ hoa lệ cho Nhị Hoa, nhưng làm sao có thể tiêu tan được thê lương bi thương trong lòng hắn?

Nhị Hoa thấy mình kêu cha một tiếng, ông ngược lại bất động, cái tay kia duỗi ở giữa không trung, đột nhiên dừng lại, dọa nàng nhảy dựng. Nàng lập tức bổ nhào qua, trong miệng hét lớn: "Cha, cha làm sao vậy? Có phải hay không ở đâu không thoải mái? Mau nói cho con biết! Cha! Cha đừng dọa con!"

Trương Thanh Thạch nhìn xem gương mặt rất gần mình kia, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi trên gương mặt kia, còn có cặp mắt giống như hắc bồ đào, Trương Thanh Thạch nước mắt chảy gấp hơn.

"Nhị Hoa..."

Trương Thanh Thạch đưa tay muốn sờ mặt nữ nhi, nhưng không dám chạm cũng không dám hạ xuống, sợ vừa hạ xuống giấc mộng đẹp này liền tỉnh, trước kia cũng là như vậy, chỉ cần hắn vừa nghĩ chạm vào hoặc là vừa muốn đụng phải người nhà của hắn, hắn liền tỉnh, chỉ để lại một mình hắn cô đơn sống trên cõi đời này.

Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch khóc thành cái dạng này cũng rất kinh ngạc, phát hiện tay của ông muốn sờ mặt của mình càng kinh ngạc hơn, ở trong trí nhớ của nàng, cha mặc dù đối với tỷ muội các nàng coi như không tệ, cũng ôm các nàng, nhưng lại không có hành vi thân cận hơn. Ánh mắt của cha nhìn nàng trong thân thiết sẽ mang theo chút ít thất vọng, nàng biết rõ đó là bởi vì các nàng không phải là nam oa tử, cha bị người nói là tuyệt hậu, trong lòng ông khó chịu. Hiện tại cha đang nhìn nàng, ánh mắt kia giống như nhìn bảo bối, tựa như ánh mắt Lý đại bá đầu thôn Tây Lý gia ôm con trai hắn lúc vừa mới sinh.

Nhị Hoa trong lòng đột nhiên thật cao hứng, nghĩ nguyên lai trong lòng cha chính mình cũng là bảo bối của cha sao? Cho dù mình không phải là con trai, cho dù cha thất vọng không có con trai, nhưng là vẫn rất đau nàng!

Nhị Hoa lập tức đem tay cha nàng bắt lấy, đưa tới trên mặt mình, hốc mắt ướt át nói: "Cha, con là Nhị Hoa! Cha đã tỉnh? Thật sự là quá tốt, con thực sợ cha chưa tỉnh lại, cha không cần nương cùng tỷ muội ba người chúng con. Cha đã tỉnh thì tốt rồi, lần này nãi nãi khẳng định nguyện ý xuất tiền thỉnh lang trung cho cha."

Tay Trương Thanh Thạch đụng phải mặt Nhị Hoa, khuôn mặt kia vừa nhỏ vừa nóng, mềm mại, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay hắn cũng mềm mại như vậy. Trương Thanh Thạch đột nhiên có chút phản ứng không kịp, ngây người một hồi lâu, chứng kiến ánh mắt Nhị Hoa lại trở nên kinh hoảng lo lắng, hắn mới phản ứng lại, vội vàng muốn đem cái tay còn lại nâng lên, lại cảm giác được đau đớn đến tan lòng nát dạ . Hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt hiện ra thống khổ.

Nhị Hoa vội vàng buông tay Trương Thanh Thạch ra, sốt ruột nói: "Cha, chakhông nên lộn xộn, cánh tay phải của cha bị thương."

Lúc này Trương Thanh Thạch mới chú ý tới tay trái của hắn vừa đen lại cẩu thả, trong đó vài đầu ngón tay còn được bao lại. Hắn vừa rồi chỉ chú ý hoa cầu cùng Nhị Hoa, thế nhưng không có chú ý tay của mình. Bây giờ nhìn đến, mới cảm giác được đau đớn, tay của hắn đau, đầu của hắn đau, trên người hắn đau, cánh tay của hắn lại càng đau.

Cánh tay phải bị thương? Hắn đời này bị qua mấy lần thương, nhưng là cánh tay phải chỉ chịu qua một lần thương, cũng chính là một lần kia, cánh tay phải của hắn mặc dù không có toàn bộ phế đi, cũng rốt cuộc không làm được việc nặng, đối với nhà nông, một người nam nhân tay phải không thể dùng lực, đó chính là phế nhân. Một lần tai nạn đó, làm cho cuộc sống của hắn vốn không phải đặc biệt tốt đẹp càng trở nên u ám. Trương Thanh Thạch nghĩ tới những thứ này sắc mặt lại khó coi, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, hắn lại bắt đầu khiếp sợ, ánh mắt của hắn mở thật to, nhìn chằm chằm Nhị Hoa trước mặt không rời mắt.

Nhị Hoa bị Trương Thanh Thạch xem có chút nhút nhát, nghĩ cha đây là thế nào, vừa rồi sắc mặt thật là dọa người, hiện tại lại dùng loại ánh mắt này xem chính mình, cha không phải là nóng sốt hỏng đầu óc đi?

"Cha, cha làm sao vậy? Có phải khó chịu không? Cha nóng rần lên, liên tục bất tỉnh, con lặng lẽ nghe được nãi nãi nói cha hoặc là mất mạng hoặc là nóng sốt tới ngốc, không chịu thỉnh lang trung xem thương cho cha, chỉ dùng phương thuốc dân gian cho cha, nói cơn sốt của cha nhất định có thể lui, nhưng cha vẫn sốt liên tục không hạ. Cha, cha đừng ngốc, cha nếu ngốc chúng con phải làm sao bây giờ? Nương sẽ khóc chết, đại tỷ cũng sẽ khóc chết, muội muội còn nhỏ như vậy, cha..."

Nhị Hoa nói nói nước mắt ào ào chảy, vừa nghĩ tới cuộc sống sau này liền không nhịn được phát run.

Trương Thanh Thạch nhìn nữ nhi khóc đến thê thảm, trong lòng như bị một tảng đá lớn đập vào, trên người đau cũng không đau như trong lòng. Trong cổ họng hắn như chận vật gì đó, như thế nào cũng nói không ra lời, nghĩ an ủi một chút nàng đều làm không được, muốn dùng tay lau lệ cho Nhị Hoa, lại cảm giác tay mình quá lớn, sợ làm đau mặt nữ nhi, cứ như vậy duỗi ở giữa không trung.

Nhị Hoa nhìn tay Trương Thanh Thạch, một tay cầm cái tay kia, một tay lau nước mắt, vừa khóc vừa kiên cường nói: "Cha, nếu cha thật sự ngốc rồi cũng không cần sợ, con sẽ che chở cha, che chở nương cùng đại tỷ còn có muội muội! Đừng xem con là cô nương, con khẳng định không kém hơn so với con trai! Chờ con trưởng thành, con tìm một tên tiểu tử khỏe mạnh làm con rể, để cho hắn giúp đỡ chúng ta làm việc đánh nhau, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt chúng ta, ngay cả nãi nãi cũng không được!"

Trương Thanh Thạch nghe lời này trong lòng chua xót, nhưng lại muốn cười, nghĩ đây chính là nhị khuê nữ của hắn a, ăn to nói lớn, chính là Nhị Hoa đanh đá của hắn!

"Cũng không biết là tên tiểu tử nào có thể xứng với Nhị Hoa của cha, phải khỏe, biết chữ, thương Nhị Hoa, nếu không thì cha nuôi con cả đời cũng không gả con ra ngoài."

Trương Thanh Thạch cười nói, hắn bây giờ còn hết sức suy yếu, nói thanh âm cũng không lớn, nói cực kỳ chậm, nhưng lại rõ ràng rành mạch làm cho Nhị Hoa nghe được.

Nhị Hoa con mắt trừng lớn, vừa mừng vừa sợ, nghĩ cha không có ngốc a! Nhưng là nháy mắt liền vừa tức vừa thẹn, nghĩ cha thiệt là! Rõ ràng thật tốt , lại làm cho mình tưởng cha như vậy, nói ra lời nói xấu hổ muốn chết, cha thật xấu!

"Cha! Cha sao lại như vậy a? ! Hại con mất mặt! Con không gả, không gả, về sau cả đời đều không lấy chồng!"

"Ha ha."

Trương Thanh Thạch nhìn Nhị Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn khô vàng bởi vì vừa tức vừa thẹn mà hồng thông thông, sinh động như vậy, tốt đẹp như vậy, trong lòng cao hứng cực kỳ. Hắn mới vừa mới cảm nhận được trên người mình đau, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay Nhị Hoa, hắn mới ý thức tới chính mình không phải là đang nằm mơ, hắn sống sót! Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng là hắn ý thức được chính mình trùng sinh, trở lại quá khứ mà hắn nằm mơ cũng muốn trở về!