Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 41




Đường Bội không biết có phải Khương Dĩ Đồng đã nghe được đối thoại của bọn họ hay không, nhưng ít ra không tìm thấy bất kì manh mối nào trên mặt cô.

“Các người cũng đến sớm.” Khương Dĩ Đồng cười cười với Đường Bội, rồi thân cận chào hỏi Đường Phỉ Phỉ, một chút cũng không nhìn ra cô ấy đã từng bị Đường Phỉ Phỉ chỉnh một trận.

Đường Phỉ Phỉ chỉ kiêu căng ngồi ở bên cạnh.

Quả thật ở trước mặt người ngoài, cô giả trang hiền lương yểu điệu, nhưng hai người này đều biết bản chất thật của cô thì hà tất phải lãng phí tinh lực để đi diễn kịch?!

Đường Bội cười, trên đời này không có ai hiểu Đường Phỉ Phỉ hơn cô, cho nên cô cũng biết, như thế nào mới khiến cô ta đau tận xương cốt, sau này chỉ cần nghĩ tới tên Đường Bội cô, thì cả người cô ta đều run rẩy.

Không bao lâu sau, những nữ diễn viên còn lại, Minh Hiên, Mạc Thành và Nhan Ninh cũng đến nơi.

Tầm mắt của Minh Hiên quét một vòng trên người bảy nữ diễn viên ở đây, sau đó dứt khoát đi vào chủ đề:

“Kế tiếp, mọi người sẽ nhận huấn luyện cưỡi ngựa trong vòng 4 ngày, bất kể là trước đó mọi người đã có kinh nghiệm hay chưa, nhưng theo yêu cầu của tiết mục, mọi người phải cưỡi ngựa thuần thục. Sau khi huấn luyện kết thúc sẽ có một trận thi đấu, cuối cùng sẽ trực tiếp loại bỏ 2 người. Trận đấu chấm điểm được chia làm ba phần, vòng đầu sẽ do người xem bỏ phiếu, vòng thứ hai sẽ do huấn luyện viên và khách quý chấm điểm, vòng cuối cùng sẽ thử thách kỹ xảo cưỡi ngựa của các bạn.”

Quy tắc thật sự rất đơn giản, nhưng những nữ minh tinh ở đây, chỉ sợ ngoài Đường Bội ra, ít người có kinh nghiệm cưỡi ngựa.

“Nghe hiểu chưa?” Minh Hiên quét tầm mắt một vòng lại nói: “Còn có vấn đề gì có thể hỏi, một lát nữa đến trường đua, mọi biểu hiện của mọi người sẽ xuất hiện trước ống kính.”

“Xin hỏi Minh thiếu, khách quý là?” Thịnh Lan đưa ra vấn đề đầu tiên.

Tuy rằng cô là ảnh hậu mới, cực kì kiêu ngạo ở trước mặt bọn người Đường Bội. Nhưng thời điểm đối mặt với Minh Hiên lại cười rất ngọt ngào và nhu thuận, đối với người dẫn chương trình kim bài xuất thân từ nhà họ Minh, trong làng giải trí này chỉ sợ ngoài Đường Bội ra, đều hận không thể lấy lòng anh, dâng đến tận cửa.

“Huấn luyện viên cưỡi ngựa của các cô….” Minh Hiên híp mắt nói: “Cùng với 3 người khách quý.”

“Vậy xin hỏi Minh thiếu, tỉ lệ chấm điểm được quyết định như thế nào?” Bạch Chỉ San bị Thịnh Lan đoạt trước, rất không cam lòng, lập tức xen mồm hỏi.

Kỳ thật, thời điểm cô ấy không chanh chua, thoạt nhìn rất tươi trẻ, hoạt bát, là hình mẫu nữ tính rất được hoan nghênh.

Minh Hiên đối mặt với nụ cười ngọt ngào của cô ấy, mặt không biểu cảm giải thích:

“Ba vị khách quý mỗi người 30% số điểm, huấn luyện viên 10%” Anh dừng một chút lại nói:

“Số điểm này các cô đạt cao nhất là 30%, khán bỏ phiếu 50% vòng thi còn lại là 20%”

Anh giải thích một hơi, xong lại hỏi: “Còn có vấn đề gì không?”

“Không còn, cảm ơn Minh thiếu.” Bạch Chỉ San tuy rằng bị anh dùng mặt lạnh, nhưng vẫn cười ngọt ngào nói cảm ơn, khiến cho người ta hoàn toàn nhìn không ra vẻ chanh chua ngày đó.

“Đường Bội.” Minh Hiên quay đầu nhìn về phía Đường Bội, chủ động hỏi: “Cô có vấn đề gì không?”

Tim Đường Bội đập nhanh, Minh Hiên làm như vậy rõ ràng không phải là giúp cô, mà là kết thù giùm cô.

Cô chống lại hai mắt của Minh Hiên, biểu cảm của đối phương rõ ràng lạnh như núi băng, nhưng chỗ sâu nhất trong ánh mắt phảng phất có ý cười mơ hồ.

Đường Bội cười với Minh Hiên: “Cảm ơn Minh thiếu, tôi không có vấn đề gì.”

“Được rồi, chúng ta lên đường đi.”

Dựa theo quy định, trợ lý và người đại diễn của các nữ minh tinh có thể theo họ đến trường đua ngựa, nhưng thời điểm bọn họ tiếp nhận huấn luyện, không thể giúp đỡ. Chỉ có thể cung cấp một số trợ giúp trong sinh hoạt, và bảo đảm các cô ấy an toàn.

Một nhóm người rất nhanh đã đến một trường đua ngựa có kích cỡ bậc trung ở ngoại ô thành phố S.

Nơi này cũng không có nhiều người, là nơi dành để cho những người bạn tốt, cũng như là phương tiện lớn nhất, tốt nhất được xã hội thượng lưu thành phố S ưa chuộng, cũng là nơi để bọn họ bàn bạc công việc làm ăn, trao đổi tình cảm.

Mà trường đua tên “Vân Tiêu” này tuy rằng vị trí vô cùng tốt nhưng nghe nói là dành cho hội viên. Điều kiện để trở thành hội viên cực kì khắt khe, có thể gia nhập “Vân Tiêu” đã trở thành vinh quang mà rất nhiều người theo đuổi.

Đường Bội từ trên xe Lục Tử Mặc bước xuống, thì những nữ minh tinh khác cũng đã đến nơi.

Phóng mắt nhìn, non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, khiến cho tâm tình người ta nhẹ nhõm, phảng phất như được bầu không khí ngoại ô gột rửa, ngay cả lòng cũng thả lỏng.

“Mặt mũi của Minh thiếu ghê gớm thật.” Đường Bội hoạt động chân tay, tán thưởng nói:

“Lại có thể mượn nơi này để làm sân bãi quay phim.”

Đương nhiên cô đã nghe nói đến tiếng tăm của Vân Tiêu, ít nhất Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ đã tốn không ít công sức để trở thành hội viên nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cửa mà vào.

Cô còn nhớ chuyện này từng khiến cho Đường Phỉ Phỉ cảm thấy mất mặt trước mặt những nữ minh tinh khác, nổi nóng, cáu kỉnh, bởi vì kim chủ của “nữ minh tinh” ấy vừa khéo lại là một trong những hội viên của “Vân Tiêu”, đã từng dẫn cô ấy đến đây một lần.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái

Quả nhiên thấy biểu cảm trên mặt cô ta rất phấn khích, dường như vừa đắc ý vừa phẫn nộ, tuy rằng cô ta luôn luôn duy trì dáng vẻ dịu dàng của mình một cách miễn cưỡng nhưng vẫn không chạy khỏi ánh mắt của Đường Bội.

Khi Đường Phỉ Phỉ quay đầu nhìn cô, cười nhạt với cô rồi quay đầu nhìn phía xa xa.

Minh Hiên đang chỉ huy nhân viên công tác bố trí khu vực và sân bãi quay phim, vài nữ diễn viên khác cũng hưng phấn nhìn khắp nơi, chỉ có Thịnh Lan vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo đứng ở tại chỗ, dè dặt cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó lộ ra vẻ khinh thường, nói khẽ: “Thật sự chưa thấy qua việc đời.”

“Được lắm.” Minh Hiên sắp xếp xong công việc quay phim, mới vỗ tay để mọi người tập hợp.

Xa xa trên bãi cỏ xanh, đã xuất hiện bảy bóng dáng cao lớn.

Bảy người cực kì anh tuấn, mặc trang phục của kỵ thủ đang cưỡi trên những con ngựa xinh đẹp, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ.

Đường Bội nhìn lướt qua, bảy con ngựa kia quả thật là ngựa thuần chủng quý báu, chủ yếu là ngựa Holstein, và ngựa Tere Kerner, hai loại ngựa này phần lớn tính tình rất ôn hòa, rất thích hợp dành cho phái nữ cưỡi ngựa.

“Bọn họ chính là huấn luyện viên cưỡi ngựa bốn ngày kế tiếp cho các cô.” Đợi đến khi bảy con ngựa được dẫn đến trước mặt mọi người, Minh Hiên giới thiệu nói:

“Tiếp theo, mọi người có thể tự lựa chọn huấn luyện viên cưỡi ngựa cho mình rồi.”

Anh dừng một chút lại hỏi: “Ai chọn trước?”

Thịnh Lan cười kiêu ngạo, những lúc như thế này, luận về tư cách hay bàn về địa vị, đều phải do cô chọn đầu tiên.

Đường Phỉ Phỉ cũng đi về phía trước một bước, thường ngày cô sẽ cố gắng kiềm chế, không bất hòa hay xung đột chính diện với Thịnh Lan. Nhưng mà lời nói ngày đó của Sở Quân Việt, khiến cô cảm thấy, đừng nói là nơi này, cho dù trong toàn bộ làng giải trí, đều không có ai có thể sánh với cô.

Thịnh Lan thì sao?!

Đường Bội thì như thế nào?!

Thịnh Lan chợt nhíu mày, mắt lạnh nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ.

Tuy rằng trên mặt Đường Phỉ Phỉ vẫn mang theo nụ cười và nét mặt ôn hòa như cũ, nhưng cũng ưỡn thẳng lưng, không cam lòng yếu thế, trừng mắt với Thịnh Lan.

Kỳ thật, bảy con ngựa này đều cao lớn và đẹp đẽ giống nhau, nhóm kỵ thủ cũng cực kỳ anh tuấn, không có gì hay để chọn.

Nhưng kiểu tranh giành này, chỉ là tranh giành chút khí thế và chút mặt mũi mà thôi.

Đường Bội thờ ơ nhìn hai người bọn họ tranh giành, cảm thấy thật nhàm chán. Người bộc lộ tài năng đến cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự. Một chút chuyện nhỏ như thế cũng tranh giành, chỉ thể hiện phong độ của kẻ bại trận mà thôi.

Không đợi các cô tranh giành nữa, một người huấn luyện thuật cưỡi ngựa có vẻ tinh tế, phóng ngựa ra, khống chế dây cương cưỡi ngựa đến trước mặt Đường Bội.

Chờ đến gần một chút, Đường Bội mới nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người đó.

Người huấn luyện này tuy rằng mặc trang phục cưỡi ngựa phẳng phiu đầy khí thế, nhưng eo nhỏ, lưng thẳng, dáng người xinh xắn, cho dù mặc trang phục cưỡi ngựa, cũng không thể nào che giấu được.

Ánh mắt cô ấy lớn mà long lanh, cánh mũi thẳng khéo léo, dáng người nhỏ xinh một chút…Rõ ràng chính là huấn luyện viên nữ.

Mà lúc này đôi mắt ấy đang chớp chớp, ánh mắt màu nâu nhạt, nhìn về phía Đường Bội, nhàn nhạt cười, sau đó nói với Minh Hiên:

“Minh thiếu, tôi là huấn luyện viên là chủ nhân của trường đua này đã chỉ định cho Đường Bội tiểu thư.”

Cô nói xong, không đợi Minh Hiên trả lời, đã xoay người xuống ngựa, cẩn thận nắm lấy cương ngựa, giao đến tay Đường Bội, cười nói: “Đây là con ngựa mà chủ nhân của trường đua chúng tôi rất yêu thích, Đường tiểu thư nhất định cũng sẽ thích nó.”