Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 42




Edit: Hoa Tuyết

Mấy cô gái chuẩn bị xong thì đến chính phòng, Hồ thị nhìn sang bọn họ, ánh mắt rơi vào người Khương Huệ, dễ nhận thấy đứa cháu gái này của bà không sửa soạn nhiều, không như lời bà dặn dò, Khương Du Khương Quỳnh đều ăn mặc tỉ mỉ, ngay cả Hồ Như Lan cũng lựa một chiếc váy sam đẹp nhất. May mà nàng xinh đẹp sẵn, nên cũng không thấy quá rõ rệt.

Hồ thị vốn định nói mấy câu, nhưng bỗng nghĩ lại, dù sao cũng chẳng phải là con gái bà, bản thân nàng không muốn nổi bật thì bà lắm miệng làm gì, ở trong lòng bà, Khương Huệ là người rất có chủ kiến.

Khương Tú khoan thai tới sau, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, Hồ thị vừa thấy nàng ta thì đau đầu ngay, không nhịn được nói: “Không phải là cô cũng muốn đi chứ?”

Khương tú xùy cười một tiếng: “Sao, ta không thể đi à?” Rồi qua sang làm nũng với lão phu nhân, “Mẫu thân, con ăn mặc đẹp không? Chung quy sẽ không làm người mất mặt, con cũng không phải Bảo Nhi, còn cần người khác chăm sóc, ngay cả làm khách cũng không được chứ? Từ lúc dọn tới kinh thành, còn chưa được ra khỏi nhà đấy.”

“Con nhớ theo bên cạnh nhị tẩu, đừng gây sự đó.” Lão phu nhân căn dặn biết tự giác, suốt ngày ở nhà sống phóng túng, chuyện gì cũng không biết làm, thứ hai bà còn phải tìm chồng cho nàng ta.

Hồ thị thấy nàng ta có mẹ chồng làm chỗ dựa, đành đè nén buồn bực xuống, nói thật, bà thấy người em chồng này càng ngày càng không vừa mắt, thứ nhất là không biết tự giác, suốt ngày ở nhà sống phóng túng, chuyện gì cũng không biết làm, thứ hai bà còn phải tìm chồng cho nàng ta, sao có thể vui vẻ nổi đây? Khương Du còn có chút hưng phấn: “Một hồi phải mời Vệ nhị tiểu thư đánh đàn cho chúng ta nghe mới được.”

Bất quá nể mặt mẹ chồng, bà không nói gì nữa, cáo từ một tiếng, rồi dẫn các nàng ngồi xe đi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thế gia đều ở thành đông/ đa số đều là thế gia, vì vậy cách nhau không xa.

Trên đường, Khương Du còn có chút hưng phấn: “Một hồi phải mời Vệ nhị tiểu thư đánh đàn cho chúng ta nghe mới được.” Biểu tỷ, tỷ thật chăm chỉ, chắc sắp bắt kịp bọn ta rồi. Muội nghe nói buổi tối tỷ còn luyện chữ nữa hả, bộ muốn đi thi hương à?

Nàng vẫn nhớ kỹ điều này, nên muốn lãnh giáo xem rốt cuộc tài đánh đàn Vệ Linh Lan tốt thế nào không biết bao giờ nhà chúng ta mời nữ phu tử, ta sợ trì hoãn nữa thì mấy bài học trước đây ta sẽ quên hết mất.

Hồ Như Lan rất biết phấn đấu, nói: “Cũng không biết bao giờ nhà chúng ta mời nữ phu tử, ta sợ trì hoãn nữa thì mấy bài học trước đây ta sẽ quên hết mất.” Tương lai nàng phải gả cho Khương Từ đó, không thể thua kém hắn quá nhiều quả thực Hồ Như Lan rất chăm chỉ, nàng ta vào học sau cùng, nhưng bây giờ không hề thua Khương Quỳnh.

Khương Quỳnh ôi chao một tiếng, trêu ghẹo nói: “Biểu tỷ, tỷ thật chăm chỉ, chắc sắp bắt kịp bọn ta rồi. Muội nghe nói buổi tối tỷ còn luyện chữ nữa hả, bộ muốn đi thi hương à?” Lại nói tiếp, quả thực Hồ Như Lan rất chăm chỉ, nàng ta vào học sau cùng, nhưng bây giờ không hề thua Khương Quỳnh.

Hồ Như Lan mặt đỏ lên: “Ai nói, chỉ viết một chút thôi mà.” Khương Quỳnh chút nào, đường muội này của nàng chính là đứa nhỏ bốc đồng, lần nào cũng chọc Hồ thị vô cùng tức giận.

Lại nói tiếp, quả thực Hồ Như Lan rất chăm chỉ, nàng ta vào học sau cùng, nhưng bây giờ không hề thua Khương Quỳnh chút nào, đường muội này của nàng chính là đứa nhỏ bốc đồng, lần nào cũng chọc Hồ thị vô cùng tức giận, muội ấy còn có thể vui vẻ, nhất định không thích học hành đã nghe tiếng đón chào của bọn nha hoàn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bọn nha hoàn đều mặc váy xanh.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì đã đến Vệ gia vì vậy cách nhau không xa, như Khương gia và Vệ gia cũng chỉ cách nhau hai con đường, ngồi ngựa xe một lúc là đến.

Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, các thế gia đều ở thành đông, vì vậy cách nhau không xa, như Khương gia và Vệ gia cũng chỉ cách nhau hai con đường, ngồi ngựa xe một lúc là đến thế gia quả nhiên không giống với gia đình bình thường, nha hoàn nhà bọn họ cũng không chú trọng nhiều như vậy.

Nhưng nữ quyến không xuống xe ở ngoài cửa lớn, mà đi thẳng vào cổng trong, mã xa mới dừng lại tóc cũng chải giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc thắt lưng không giống nhau, có lẽ là để nhận biết thứ bậc, lúc đó liền nghĩ.

Khương Du vừa xuống xe, đã nghe tiếng đón chào của bọn nha hoàn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bọn nha hoàn đều mặc váy xanh, tóc cũng chải giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc thắt lưng không giống nhau, có lẽ là để nhận biết thứ bậc, lúc đó liền nghĩ, danh môn thế gia quả nhiên không giống với gia đình bình thường, nha hoàn nhà bọn họ cũng không chú trọng nhiều như vậy của Khương Huệ, Khương Tế Hiển rất chán ghét Hà phu nhân, bà cũng không muốn vì chuyện này mà khiến tướng công.

Nha hoàn đứng đầu thi lễ một cái, cười nói: “Gặp qua các tiểu thư, mời theo nô tỳ đi vào.” Hồ thị cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, lần trước Vệ nhị phu nhân đến cũng nói có quan hệ khá tốt với Hà gia.

Các nàng liền đi theo vào trong đến cả bên trong ngôi nhà này cũng rất đặc biệt, bức tường, hành lang, đường đi, đều có nhiều dấu tích của thời gian.

Vệ gia là dòng dõi trâm anh, từ lúc Việt Quốc khai quốc thì tổ tiên đã làm quan lớn, là thế gia vọng tộc trăm năm, tất nhiên không tầm thường, đến cả bên trong ngôi nhà này cũng rất đặc biệt, bức tường, hành lang, đường đi, đều có nhiều dấu tích của thời gian, như là bằng chứng của nhiều trận gió mưa vậy không khỏi hiếu kỳ nhìn ngắm nhiều hơn. Đến khi tới chánh đường, nàng nhìn vào trong thì thấy hai vị tiểu thư Hà gia.

Khương Huệ cũng là lần đầu tiên tới đây, không khỏi hiếu kỳ nhìn ngắm nhiều hơn. Đến khi tới chánh đường, nàng nhìn vào trong thì thấy hai vị tiểu thư Hà gia đang nói cười cùng Vệ Linh Lan vậy lần này có mời các nàng cũng là chuyện thường tình, cũng rất có chừng mực, may mà không có mời Hà phu nhân.

Hồ thị cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, lần trước Vệ nhị phu nhân đến cũng nói có quan hệ khá tốt với Hà gia, vậy lần này có mời các nàng cũng là chuyện thường tình, cũng rất có chừng mực, may mà không có mời Hà phu nhân, bằng không thì bà sẽ rất lúng túng thì Vệ đại phu nhân thoạt nhìn có chút thanh cao, rất ít nói, chủ nói mấy câu rồi lý lý do có việc, để Vệ nhị phu nhân chiêu đãi.

Bởi vì chuyện của Khương Huệ, Khương Tế Hiển rất chán ghét Hà phu nhân, bà cũng không muốn vì chuyện này mà khiến tướng công bất mãn bà cũng không có bản lĩnh bằng đại lão gia, nên thường ngày bà đều cố gắng nhẫn nhịn, lúc này tuy rằng không vui.

Vệ gia có hai người con trai, đương nhiên cũng có hai vị phu nhân, so với Vệ nhị phu nhân hiền lành, thì Vệ đại phu nhân thoạt nhìn có chút thanh cao, rất ít nói, chỉ nói mấy câu rồi lấy lý do có việc, để Vệ nhị phu nhân chiêu đãi các nàng trước sau khi gặp gỡ các tiểu thư nhà bà, Linh Lan, Linh Ngọc cứ nhớ mãi không quên, cho nên các người vừa đến kinh thành.

Từ trước đến nay Vệ nhị phu nhân luôn dưới cơ trưởng tẩu, tướng công của bà cũng không có bản lĩnh bằng đại lão gia, nên thường ngày bà đều cố gắng nhẫn nhịn, lúc này tuy rằng không vui, nhưng vẫn vui vẻ nói cười với Hồ thị bây giờ để cho các nàng trò chuyện với nhau đi, hay là Khương phu nhân theo ta đến phòng khách ngồi một chút.

“Lần trước sau khi gặp gỡ các tiểu thư nhà bà, Linh Lan, Linh Ngọc cứ nhớ mãi không quên, cho nên các người vừa đến kinh thành, đã vội vã mời các người đến nhà chơi, bây giờ để cho các nàng trò chuyện với nhau đi, hay là Khương phu nhân theo ta đến phòng khách ngồi một chút.” Một lát nữa Thẩm tiểu thư đến, con nhớ phải chiêu đãi thật tốt đó. Vệ Linh Ngọc thưa vâng một tiếng.

Vệ Linh Ngọc thưa vâng một tiếng

Hồ thị vui vẻ đáp ứng tỏ ra khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo đã ăn vào trong xương, đáng tiếc đời trước không có duyên với Mục Nhung.

Vệ nhị phu nhân lại nói với Vệ Linh Ngọc: “Một lát nữa Thẩm tiểu thư đến, con nhớ phải chiêu đãi thật tốt đó.” Vệ nhị phu nhân và Hồ thị mới vừa đi khỏi, Khương Huệ đã thấy nha hoàn dẫn một người vào, chính là Thẩm Ký Nhu.

Vệ Linh Ngọc thưa vâng một tiếng tính tình hoạt bát, rất nhanh đã đi đến, nàng không chào hỏi các nàng trước, mà lại đi thẳng đến chỗ Khương Huệ.

Vệ nhị phu nhân và Hồ thị mới vừa đi khỏi, Khương Huệ đã thấy nha hoàn dẫn một người vào, chính là Thẩm Ký Nhu chúng ta thật có duyên, cuối cùng ta cũng biết cô là tiểu thư nhà ai rồi, hôm nay cô có trốn cũng trốn không được.

Thẩm Ký Nhu tính tình hoạt bát, rất nhanh đã đi đến, nàng không chào hỏi các nàng trước, mà lại đi thẳng đến chỗ Khương Huệ, kinh ngạc nói: “Thì ra là cô, chúng ta thật có duyên, cuối cùng ta cũng biết cô là tiểu thư nhà ai rồi, hôm nay cô có trốn cũng trốn không được.” Nàng nói chuyện rất thản nhiên, không hề có ý khiêu khích. Nhưng ánh mắt của Vệ Linh Lan lại lạnh đi, ngoài mặt nàng tỏ ra khiêm tốn.

“Lúc ta tiễn ca ca đi thi thì gặp nàng, nàng cũng tiễn ca ca đi thi đấy.” Thẩm Ký Nhu cười hì hì, “Cô xem, nàng xinh đẹp không kém gì cô phải không?” Đáng tiếc đời trước không có duyên với Mục Nhung, lần đầu là vì còn nhỏ tuổi nên thua trong tay Thẩm Ký Nhu.

Nàng nói chuyện rất thản nhiên, không hề có ý khiêu khích. Nhưng ánh mắt của Vệ Linh Lan lại lạnh đi, ngoài mặt nàng tỏ ra khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo đã ăn vào trong xương, đáng tiếc đời trước không có duyên với Mục Nhung, lần đầu là vì còn nhỏ tuổi nên thua trong tay Thẩm Ký Nhu, sau đó Thẩm Ký Nhu chết, nàng ta lại thua dưới tay Khương Huệ bởi vì cái chết của ả ta mà hoãn ngày đại hôn với nàng lại, khiến nàng trở thành trò cười trong kinh một lần nữa.

Ả Khương Huệ này cũng chỉ dựa vào gương mặt và thủ đoạn để dụ dỗ đàn ông thôi. Đáng hận là Mục Nhung lại bị ả lừa, bởi vì cái chết của ả ta mà hoãn ngày đại hôn với nàng lại, khiến nàng trở thành trò cười trong kinh một lần nữa nàng mỉm cười Khương nhị tiểu thư quả thật xinh đẹp như hoa, khó trách người khác nhìn một cái đã nhớ kỹ nàng.

Vệ Linh Lan chậm rãi nắm chặt bàn tay lại, bây giờ hai người này ai cũng sẽ không thể chiếm được thế thượng phong đâu! Ta thích nhất là tiểu mỹ nhân mà! Xem nha hoàn bên cạnh ta đi, tất cả đều xinh đẹp, đáng tiếc mẫu thân ta không thích.

Nàng mỉm cười: “Khương nhị tiểu thư quả thật xinh đẹp như hoa, khó trách người khác nhìn một cái đã nhớ kỹ nàng.” Cô gái này cả người đều toát ra sự ngây thơ, Khương Huệ nghe nàng nói những chuyện này, cuối cùng cũng hiểu vì sao.

Đúng vậy, ta vốn còn định cho người đi hỏi thăm đấy.” Thẩm Ký Nhu cười nói, “Ta thích nhất là tiểu mỹ nhân mà! Xem nha hoàn bên cạnh ta đi, tất cả đều xinh đẹp, đáng tiếc mẫu thân ta không thích, bắt phải đổi người, làm ta thật phiền lòng.” Chưa thấy ai ngốc như vậy, sắp thành thân rồi mà còn chọn mấy tiểu mỹ nhân làm nha hoàn, cô không sợ tam hoàng tử sẽ.

Cô gái này cả người đều toát ra sự ngây thơ, Khương Huệ nghe nàng nói những chuyện này, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng lại treo cổ tự vẫn, người này thật quá đơn thuần. Còn Mục Nhung lại là một người quá phức tạp nàng rất hiếu kỳ với người trong hoàng thất, nên nói xen vào: “Ôi chao, Thẩm tiểu thư sẽ gả cho hoàng tử à?”

Vệ Linh Ngọc cười rộ lên: “Chưa thấy ai ngốc như vậy, sắp thành thân rồi mà còn chọn mấy tiểu mỹ nhân làm nha hoàn, cô không sợ tam hoàng tử sẽ…” Ta nghe phụ thân nói, chờ sau khi tam hoàng tử thành thân sẽ được phong làm Hành Dương vương, vậy Kỳ Nhu chẳng phải.

Khương Tú nghe nhắc đến tam hoàng tử, nàng rất hiếu kỳ với người trong hoàng thất, nên nói xen vào: “Ôi chao, Thẩm tiểu thư sẽ gả cho hoàng tử à?” Nàng giật mình hoảng hốt, vội cố áp chế nội tâm lại, cười nói cô tưởng mình còn là trẻ con à, đã mười sáu tuổi rồi đấy.

Vệ Linh Ngọc liếc nhìn nàng một cái, cau mày không muốn trả lời bĩu môi: “Hôn kì còn chưa định ra mà, kỳ thực ta không muốn xuất giá chút nào.” Nàng trời sinh tính tình hơi ham chơi.

Hà Văn Quân tốt tính hơn, nên nói: “Ta nghe phụ thân nói, chờ sau khi tam hoàng tử thành thân sẽ được phong làm Hành Dương vương, vậy Kỳ Nhu chẳng phải cũng sẽ đi theo sao?” Vệ Linh Lan liếc nhìn nàng ta, thầm nghĩ bây giờ thì không muốn xuất giá, nhưng đến khi xuất giống như si mê đến phát điên.

Thẩm Ký Nhu bĩu môi: “Hôn kì còn chưa định ra mà, kỳ thực ta không muốn xuất giá chút nào.” Nàng trời sinh tính tình hơi ham chơi muốn xem nàng ta phản ứng thế nào, ai ngờ vừa nhìn qua lại phát hiện Khương Huệ cũng đang nhìn nàng,

Vệ Linh Lan liếc nhìn nàng ta, thầm nghĩ bây giờ thì không muốn xuất giá, nhưng đến khi xuất giá rồi thì lại si mê đến phát điên, nàng khinh thường, liếc nhìn sang Khương Huệ, muốn xem nàng ta phản ứng thế nào, ai ngờ vừa nhìn qua lại phát hiện Khương Huệ cũng đang nhìn nàng thấy thế này rất tốt, bình thường có thể trò chuyện mới mọi người, thành thân rồi sẽ không được giống như bây giờ nữa.

Nàng giật mình hoảng hốt, vội cố áp chế nội tâm lại, cười nói: “Cô tưởng mình còn là trẻ con à, đã mười sáu tuổi rồi đấy, nên học làm hiền thê lương mẫu đi.” Quên đi, tam hoàng tử tuấn tú như vậy, trong kinh vốn cũng có rất nhiều đàn ông đẹp, nhưng trở ngài ấy trở lại kinh thành.

“Ta cảm thấy thế này rất tốt, bình thường có thể trò chuyện mới mọi người, thành thân rồi sẽ không được giống như bây giờ nữa.” Thẩm Ký Nhu đã gặp Mục Nhung, đương nhiên biết bộ dáng của hắn, nhớ tới trái tim lại hơi rộn ràng, nàng cúi đầu không nói gì.

Vệ Linh Ngọc chế nhạo: “Quên đi, tam hoàng tử tuấn tú như vậy, trong kinh vốn cũng có rất nhiều đàn ông đẹp, nhưng ngài ấy trở lại kinh thành, xuất hiện ở ngày tết Nguyên Tiêu có một lần, mà bây giờ các cô gái có ai không bàn về ngài ấy? Đến khi cô gả cho ngài ấy rồi, nhất định sẽ chẳng còn để ý đến bọn ta nữa cho xem!” Cười nói với các nàng: “Chúng ta ra hoa viên ngồi một chút đi, phong cảnh ở đây không có gì thú vị cả.” 

Thẩm Ký Nhu đã gặp Mục Nhung, đương nhiên biết bộ dáng của hắn, nhớ tới trái tim lại hơi rộn ràng, nàng cúi đầu không nói gì nghe Vệ nhị tiểu thư đánh đàn rồi đấy. Khương Du không nhịn được nói, “Chắc là sẽ được rửa tai một trận rồi.”

Lúc này có một nha hoàn tiến vào, thì thầm vài câu với Vệ Linh Lan, nàng ta nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng mặt không đổi sắc, cười nói với các nàng: “Chúng ta ra hoa viên ngồi một chút đi, phong cảnh ở đây không có gì thú vị cả.” Vệ Linh Lan quay đầu lại cười nói: “Nghe Văn Quân nói tài đánh đàn của cô cũng rất tốt, hà tất khiêm tốn, chúng ta tỷ thí với nhau đi.”

“Sáng nay ta đã muốn nghe Vệ nhị tiểu thư đánh đàn rồi đấy.” Khương Du không nhịn được nói, “Chắc là sẽ được rửa tai một trận rồi.” Nàng ta dịu dàng kéo tay Khương Du, “Ta đem đồng mộc lục ỷ cầm theo chính là muốn so cầm với cô một trận đấy.”

Vệ Linh Lan quay đầu lại cười nói: “Nghe Văn Quân nói tài đánh đàn của cô cũng rất tốt, hà tất khiêm tốn, chúng ta tỷ thí với nhau đi.” Nàng ta dịu dàng kéo tay Khương Du, “Ta đem đồng mộc lục ỷ cầm theo chính là muốn so cầm với cô một trận đấy.” Hồ Như Lan tấm tắc hai tiếng, nói với Khương Quỳnh: “Vệ nhị tiểu thư thật đáng mến, ta cũng muốn nắm tay nàng nữa.”

Khương Du vốn là đại tỷ trong nhà, gặp Vệ Linh Lan cũng còn nhỏ nên rất yêu thích, Hồ Như Lan tấm tắc hai tiếng, nói với Khương Quỳnh: “Vệ nhị tiểu thư thật đáng mến, ta cũng muốn nắm tay nàng nữa.” Nhìn thấy các nàng nghiêng về Vệ Linh Lan, tuy là Khương Huệ bực dọc trong lòng, nhưng lại thấy hoài nghi nhiều hơn.

Khương Quỳnh cũng vô thức mất cảnh giác: “Đúng vậy, ăn nói như gió xuân vậy.” Vệ Linh Lan này hình như còn lợi hại hơn trước kia rất nhiều, hiện tại nàng ta còn nhỏ hơn mình một tuổi đấy, chỉ mới mười ba.

Nhìn thấy các nàng nghiêng về Vệ Linh Lan, tuy là Khương Huệ bực dọc trong lòng, nhưng lại thấy hoài nghi nhiều hơn, Vệ Linh Lan này hình như còn lợi hại hơn trước kia rất nhiều, hiện tại nàng ta còn nhỏ hơn mình một tuổi đấy, chỉ mới mười ba mà thôi, sao có bản lãnh như thế? Một ý nghĩ dần dần xuất hiện trong đầu, lẽ nào Vệ Linh Lan cũng sống lại lần nữa? Nàng quan sát thêm mới được.

Không những giành được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, còn khiến ai gặp cũng thích, tuy rằng nàng trùng sinh, nhưng chỉ cố gắng làm thay đổi số mạng gia đình, còn Vệ Linh Lan ở kinh thành xa xôi, không thể bị nàng ảnh hưởng đến được, chẳng lẽ… Vệ Linh Lan đánh đàn, lúc đầu Vệ Linh Lan cứ nhún nhường, đến khi Khương Du và Hà Văn Quân đều đã đàn xong.

Một ý nghĩ dần dần xuất hiện trong đầu, lẽ nào Vệ Linh Lan cũng sống lại lần nữa? Nàng quan sát thêm mới được  im lặng đi theo sau, tới vườn hoa, tất cả mọi người mời Vệ Linh Lan đánh đàn, lúc đầu Vệ Linh Lan cứ nhún nhường.

Nàng im lặng đi theo sau, tới vườn hoa, tất cả mọi người mời Vệ Linh Lan đánh đàn, lúc đầu Vệ Linh Lan cứ nhún nhường, đến khi Khương Du và Hà Văn Quân đều đã đàn xong, nàng ta mới bắt đầu họ của Vệ Linh Lan là hoàng thái hậu, nên từ nhỏ bọn họ đã quen biết, có điều tính tình Mục Nhung giống hoàng thượng.

Ngón tay thon dài giương lên, tiếng đàn du dương như tiên âm nghe Vệ Linh Lan đánh đàn, Mục Nhung rất tán thưởng, hôm nay kỹ thuật đánh đàn của nàng ta lại tiến bộ hơn rồi.

Khương Huệ thầm nghĩ, đời trước ở Hành Dương vương phủ, nàng cũng đã từng nghe Vệ Linh Lan đánh đàn, Mục Nhung rất tán thưởng, hôm nay kỹ thuật đánh đàn của nàng ta lại tiến bộ hơn rồi cùng Vệ đại công tử Vệ Chi Vũ nói chuyện, bỗng nghe tiếng đàn vang đến, nhất thời cảm thấy hơi kinh diễm.

Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, lo sợ sẽ quấy rầy khúc nhạc tiếng đàn lại vang lên, không uyển chuyển ưu nhã giống như tiếng đàn vừa rồi của Vệ Linh Lan, khúc nhạc rất sản khoái.

Cách một bức tường, Mục Nhung đang cùng Vệ đại công tử Vệ Chi Vũ nói chuyện, bỗng nghe tiếng đàn vang đến, nhất thời cảm thấy hơi kinh diễm ít khi gặp nhau, lần trước hắn đi Tống Châu, vì vậy đã một thời gian rất lâu rồi họ không gặp mặt.

Vệ Chi Vũ cười nói: “Chắc là nhị muội ta đang đánh đàn đấy.”  Mục Nhung giống hoàng thượng, thích xuất cung du ngoạn, đến khi lớn hơn một chút thì hai người ít khi gặp nhau.

“À, ra là Vệ nhị tiểu thư.” Mục Nhung cười một tiếng, “Cũng lâu rồi ta không gặp nàng ta.” Hai người đang nói chuyện thì tiếng đàn ngừng lại, chỉ nghe tiếng khen tặng của mấy cô gái, sau đó đổi một người khác.

Bởi vì dì họ của Vệ Linh Lan là hoàng thái hậu, nên từ nhỏ bọn họ đã quen biết, có điều tính tình Mục Nhung giống hoàng thượng, thích xuất cung du ngoạn, đến khi lớn hơn một chút thì hai người ít khi gặp nhau, lần trước hắn đi Tống Châu, vì vậy đã một thời gian rất lâu rồi họ không gặp mặt tiếng đao kiếm sát phạt, tư thế hào hùng trên sa trường, làm người nghe thật rung động.

“Thì ra tài nghệ đánh đàn của nàng ta tinh thâm như vậy.” Mục Nhung tán thưởng

Vệ Chi Vũ nói: “Trước đó đã phải tốn không ít công sức.”

Hai người đang nói chuyện thì tiếng đàn ngừng lại, chỉ nghe tiếng khen tặng của mấy cô gái, sau đó đổi một người khác đánh đàn, tiếng đàn lại vang lên, không uyển chuyển ưu nhã giống như tiếng đàn vừa rồi của Vệ Linh Lan, khúc nhạc rất sản khoái, mạnh mẽ, tựa như tiếng đao kiếm sát phạt, tư thế hào hùng trên sa trường, làm người nghe thật rung động

Khóe miệng Mục Nhung nhếch lên, người này là ai?