Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 33




Nụ hôn này không có một chút nào gọi là ôn nhu, từ đầu tới cuối đều là dã man xâm chiếm, cường thế tác thủ, mãnh liệt như có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, chỉ biết đem tất cả những gì thuộc về mình thiêu đốt đến không còn lại gì.

Cho đến khi Thời Khanh nghĩ là mình sẽ hít thở không thông mà chết, Tần Mạc rốt cục cũng buông cậu ra.

Thiếu dưỡng khí đến cực độ làm cả người như nhũn ra, Thời Khanh thiếu chút nữa là mềm oặt mà ngã lên trên đất, may là đại não kịp thời tỉnh táo, bất cứ chuyện tình gì cũng cảnh báo, cho nên cậu mới biết há mồm mà thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Tần Mạc vuốt ve cái lưng nhỏ của cậu, chỉ một nụ hôn căn bản không làm cho y thỏa mãn, đây xem như là món khai vị trước một bữa tiệc thịnh soạn, tác dụng duy nhất là gợi lên cơn thèm ăn, càng làm cho người ta chờ mong đối với bữa ăn chính.

Tần Mạc sống đã rất lâu, tu sĩ cũng không cần cấm dục, y từng có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, khát vọng tràn đầy, chỉ muốn xỏ xuyên qua thân thể của thiếu niên trước mắt, bất luận hậu quả gì, thỏa mãn dục vọng là quan trọng nhất.

Cuối cùng, thì lý trí vẫn chiếm thượng phong.

Y chỉnh lý quần áo hỗn độn của Thời Khanh xong xuôi, lấy ra một viên thuốc ấu hóa, không một tiếng động đưa đến trước miệng cậu.

Thời Khanh giờ này khắc này, nhìn viên thuốc kia thì có cảm giác giống như thấy được cứu tinh, cậu thật lòng không hề nghĩ tới, đồ vật siêu cấp đáng ghét lúc trước, giờ đây lại trở nên vô cùng đáng yêu.

Không hề có chút do dự, Thời Khanh một hơi nuốt luôn.

Sau khi biến thành gấu trúc nhỏ, cậu cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, tuy rằng trong đầu toàn là loạn thất bát tao, nhưng thân thể giờ phút này thật sự rất mỏi mệt, ánh mắt mở a mở, mở nửa ngày, rốt cục cũng nhắm lại ngủ say.

Duex nghe nói Tần Mạc mang theo IL thì gã hốt hoảng chạy tới,  chạy đến để báo cáo tình hình, trên đường đi còn hung hăng khinh bỉ một phen. Móa nó! Tù trưởng yêu thương tiểu IL như thế, đi đâu cũng mang theo không rời, vậy thì chờ đến khi IL thành niên, còn có thể xuống giường được sao?

Lúc này còn chưa có nếm qua tư vị, mà đã coi trọng như vầy, nếu hai người giao phối xong, hắc hắc hắc, tù trưởng à không phải là ngài, cả ngày đều ngậm người ta trong miệng đó chứ!!!

Á thú nhân chuyên thuộc cùng với hùng thú độ phù hợp siêu cấp cao, năng lực trấn an xao động cũng cực mạnh, cho nên nếu tù trưởng và IL ây ẩy ầy ây, tuyệt đối so với khi cùng Amia còn thích hơn gấp trăm lần. 

[học theo Đóm để vậy cho nó chong xán]

Ai~~, không biết Ha∙ Duex ta chừng nào mới có thể thử nghiệm một lần cảm giác này, Hú hú hú hú, á thú nhân đã thành niên của ta sao còn chưa nhảy vào vòng tay ôm ấp này chứ!

Gã một đường hỏa tốc chạy như điên, sau khi vào phòng nhìn thấy Tần Mạc, Duex đồng học thân là đệ nhất trinh thám của bộ lạc, chuông báo động hú lên mãnh liệt.

Áp suất thật thấp!

Hỏa khí thật to!

Cái quái gì vậy, không phải đồn đãi tù trưởng và IL tình cảm rất ngọt ngào hay sao? Không khí như vầy là chuyện gì đây? Thật dọa người Σ( ° △ °|||)!

Ngay sao đó, mũi cẩu của Duex cũng phát huy tác dụng của nó, khí tức dao động trong phòng giống như hỏa tiễn bay vọt vào trong mũi của gã, vừa ngọt ngào, lại thơm thơm, là loại khí tức làm cho tất cả hùng thú ngửi thấy đều mặt đỏ tai hồng!

Cho dù lúc này đã tan đi rất nhiều rồi, Duex cũng không ngại mà bắt đầu tưởng tượng miên man. Trời ạ!!! Mùi hương thật say lòng người. Ta cứ muốn chết luôn ở căn phòng này.

Mắt thấy gã muốn nằm vật xuống đất mà ăn vạ, một đạo ánh mắt lạnh băng đem gã từ không gian ấm áp ngọt ngào đầy hương thơm lôi ra. Duex giật mình hốt hoảng, mãnh liệt tỉnh táo lại.

Cái quái gì vậy, khí tức này… Có phải phát ra từ IL trong lần dao động thứ hai hay không?

Phắc, tù trưởng nãy giờ vẫn canh giữ bên người IL? IL… IL không có việc gì chứ!

Gã nhanh chóng giương mắt, nhìn thấy IL đang ngủ say, mới yên lòng, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi .

Ông trời của ta ơi, tù trưởng vậy mà có thể hold được! Vừa rồi chỉ là khí tức còn dư lại thôi mà đã khiến hùng thú như gã bị mê hoặc đến ‘tràn trề ham muốn’, vậy thời điểm đang dao động, hương vị kia còn nghịch thiên cỡ nào a ? Tù trưởng làm cách nào mà có thể nhẫn nhịn được?

Giờ phút này tình cảm kính nể của đồng chí Duex đối với tù trưởng của gã quả thực giống như là sông Hoàng Hà tràn trề lênh láng, cuồn cuộn ba đào, mãnh liệt mênh mông, quả thật vọt thẳng lên cao không thể vãn hồi!

Công phu nhẫn nại này cường đại biết bao nhiêu, tình cảm này mãnh liệt chân ái biết bao nhiêu… Từ từ!

Duex đồng học bỗng nhiên ý thức được một vấn đề phi thường nghiêm trọng, tù trưởng nhẫn nhịn như vậy… cho nên tâm tình giờ phút này… Chết ta rồi, tuyệt đối sẽ hắc ám tới cực điểm .

Mà gã còn ngu ngu ngơ ngơ đưa lên cửa, là tới tìm chết hay sao?

Cũng may Duex cũng không có ngốc, gã không dám chọc tới vảy ngược của y, nhanh chóng báo cáo tin tức để kéo đi cừu hận của đại Boss: “Tù trưởng! Bộ lạc của Carter đã tới cách đây ba trăm dặm!”

Một câu nói kia thành công cứu Duex.

Tức giận của Tần Mạc cũng tìm được chỗ phát tiết.

“Đi!” Âm thanh của tù trưởng thâm trầm khàn khàn làm Duex run rẩy cầm cập, ton tót đi theo phía sau, đồng thời trái tim cũng nhảy nhót như điên, gã yên lặng tiếc thương Carter đồng chí, ngươi hãy ngoan ngoãn thừa nhận lửa giận của tù trưởng đại nhân đi! A-men!

Thời điểm Carter chạy tới nơi chứa tài nguyên của bộ lạc Yassin, nội gián vẫn luôn ẩn núp tại lãnh địa Yassin rốt cục thoát khỏi phong tỏa, truyền ra tin tức.

Nhìn tư liệu trên tay, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Như hắn sở liệu, Aleck quả nhiên sớm đã phòng bị, suốt đêm qua triệu tập cán bộ tiến hành bố trí quân sự.

Bất quá thực rõ ràng, bất luận là Amia hay là Barry đều không để lộ tin tức, cho nên Aleck không thể nào phán đoán Carter đến tột cùng là đánh lén chỗ nào, bởi vậy đem quân đội phân tán, một nửa canh giữ ở lãnh địa bộ lạc, một nửa đóng ở khu vực tài nguyên.

Nhưng nếu như vậy, thì Yassin thua là cái chắc.

Phải biết, tuy rằng Yassin và Crow đều là bộ lạc cao cấp, nhưng bộ lạc Crow giàu có đã ba đời rồi, tài nguyên thì sung túc, sĩ binh thì thuần thục từ sớm, sức chiến đấu so Yassin cao hơn rất nhiều.

Cũng bởi vì như thế, Carter mới níu kéo Yassin không tha, ý đồ gồm thâu tóm bộ lạc cao cấp này.

Vốn là sức chiến đấu có chênh lệch, Aleck còn ngu xuẩn phân tán binh lực của mình, cứ như vậy vô luận hắn công kích bên nào, cũng có thể đánh bại dễ dàng.

Carter lại cảm thấy chắc ăn mười phần, chỉ cần công chiếm bộ lạc Yassin, chiếm cứ tài nguyên cùng á thú nhân, chắc chắn tộc dân của hắn sẽ lại thờ phụng hắn y như thần linh, sẽ không còn băn khoăn sự tình của Barry nữa.

Xét cho cùng, chỉ có thắng lợi cuối cùng mới là thắng lợi chân chính, một chút sỏi đá nhấp nhô trên đường có tính là cái gì đâu?

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng thời điểm gần tiếp cận nguồn tài nguyên, hắn vẫn phái trinh sát đi dò la xem binh lực của đối phương.

Chờ đến khi trinh sát trở về, đem theo tin tức càng làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Tất cả chỉ có ba đại đội! Aleck chắc là ngủ riết ngu, tự nhận không địch lại cho nên chắp tay chịu trói đây sao?

Carter đè nén hưng phấn, bất giác suy nghĩ, Yassin không yếu ớt như vậy, chẳng lẽ còn có âm mưu gì khác?

Hắn suy nghĩ thật lâu, sợ có trá nên phái trinh sát đi tra xét một lần nữa, thế mà vẫn thu về tin tức không sai biệt.

Carter trầm tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định phát binh tiến công!

Cho dù Aleck có âm mưu thì thế nào, tài nguyên mà chỉ có ba đại đội canh chừng, yếu ớt giống như một tờ giấy mỏng, quân đoàn của bọn họ nháy mắt có thể trực tiếp vọt vào, chiếm lĩnh tất cả.

Chiếm lĩnh tài nguyên, cho dù Aleck có ngàn vạn kế hoạch khác, thì như thế nào?

Đây là một cơ hội, hắn nhất định phải nắm chắc!

Hắn hoàn toàn không ngờ tới, tin tức mà hắn nhận được toàn bộ đều đã an bài trước hết rồi. Lỗ tai cùng con mắt của hắn đều bị bịt kín, còn tự cho là mình tai thính mắt tinh thấy rõ ràng tất cả, thật không biết là mình bị người ta gài bẫy đưa vào tròng.

Chờ đợi hắn, chính là bắt ba ba trong hũ.

Nhóm hùng thú của Yassin dấy lên lửa giận!

Ngoại tộc xâm lấn, ý đồ công chiếm nguồn tài nguyên của bọn họ, đây là địa phương so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, là sinh tồn căn bản của bọn họ, bất luận ai mà muốn xâm chiếm nó thì đều không thể tha thứ!

Bọn họ là chiến sĩ dũng mãnh, là người thủ vệ không sợ sống chết, vì bộ lạc, bọn họ nguyện đầu rơi máu chảy!

Chiến đấu hết sức căng thẳng, nếu nói nhóm hùng thú giờ phút này cảm thấy can đảm, nhưng khi bọn họ nhìn thấy tù trưởng của mình dẫn đầu lao ra, ngọn lửa trong lòng càng cháy hừng hực!!!

Đây chính là thần thú ánh sáng mà được thần chi thánh thú khen tặng!

Tốc độ của liệp báo quả thực nhanh như thiểm điện! Chớp mắt đã phóng tới trận địa của địch nhân, nháy mắt xé mở một lỗ hổng, lợi trảo đi đến đâu thì toái tâm phong hầu đến đó, máu tươi trở thành trang sức vô cùng diễm lệ, vẽ ra từng đoạn từng đoạn ánh sáng màu đỏ, nhưng mà tốc độ liệp báo thật sự quá nhanh, nhanh đến tựa hồ máu kia không thể dính vào người y.

Nếu chỉ một đánh một kích rồi lui về thì chẳng nói làm gì, thế mà y lại duy trì càn quét liên tục, dưới bầu trời đầy huyết ngọc, cuồng quét hết năm đại đội của địch quân, làm suy yếu binh lực địch nhân trên phạm vi rộng lớn xung quanh, đồng thời dọa bọn họ sợ tới vỡ mật dập gan.

Đây quả thực chính là tử thần đang giơ lưỡi hái thu gặt tánh mạng người khác!

Carter đã sớm biết uy danh của Aleck, nhưng thật sự không nghĩ tới y cường đại đến tình trạng như thế, khí phách bật này, sức chiến đấu kia, cũng xếp vào hàng thứ nhất thứ nhì trên toàn bộ đại lục thú nhân.

Chỉ mới khai chiến mà tổn thất mất năm đại đội, sắc mặt Carter hết sức khó coi, bất quá hắn vẫn có thể bảo trì trầm tĩnh, lần này khuynh sào xuất động, trừ bỏ các thủ vệ trụ cột ở lãnh địa và nguồn tài nguyên, mười lăm đại đội chiến đấu đều xông vào nơi này .

Tuy rằng tổn thất năm đại đội, nhưng bọn hắn vẫn còn mười đại đội, đối mặt với ba đại đội của Aleck, cũng xem như là áp đảo về số lượng.

Huống chi Aleck dù sao cũng chỉ có một người, dù cho khoa trương như thế nào, hiện tại cũng phải đến cực hạn rồi!

Lần này quả thực như Carter suy nghĩ, sau công kích cường thế ban đầu, đối phương rõ ràng yếu thế hơn, tuy rằng so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn một chút, nhưng chỉ cần tốn chút thời gian, công phá phòng vệ là chuyện sớm muộn.

Hắn vừa mới có được chút cảm giác thượng phong chiếm cứ, ngay sau đó lại được một tên lính đưa tin đem đến tin tức làm hắn đảo điên ngũ tạng lục phủ.

“Ngươi nói cái gì? Lãnh địa bị tập kích?”

Tên lính đưa tin sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn là kiên trì nói: “Nguồn tài nguyên cũng bị tập kích.”

Carter nổi giận, tay vung lên đem cái bàn trước mặt bóp thành phấn: “Không có khả năng! Aleck làm sao có binh lực như vậy? Y sao dám đi đánh lén bộ lạc của chúng ta?!”

Tên lính đưa tin nhỏ giọng nói: “Bên nguồn tài nguyên cấp báo, tập kích chỉ có hai đội nhân mã.”

Carter trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hai đội! Chỉ có hai đội!

“Lãnh địa thì sao?”

“… Năm đội.”

Carter ngây ngẩn cả người, băng hàn từ đáy lòng dâng lên, hắn cuối cùng đã biết, bản thân đang bị người ta đùa giỡn .

To gan như vậy, mạo hiểm như vậy… Aleck này… Đây quả thực là điên mất rồi!

Carter ngã ngồi ở trên ghế, hắn biết đại thế đã mất.

Mưu sĩ bên cạnh cũng nghe xong tất cả mọi việc, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn cường chống mà bày mưu tính kế: “Tù trưởng! Chúng ta lập tức buông tha tài nguyên của Yassin, nhanh chóng trở về, nhất định có thể giành lại lãnh địa!”

Carter hừ lạnh: “Trở về? Năm đội quân tinh nhuệ nhất đánh lén thủ vệ lãnh địa bạc nhược, thì cần chi nhiều thời gian? Cho dù chúng ta lui về lạnh địa, thì cũng sẽ bị người ta tiền hậu giáp kích, triệt để đánh tan!”

Mưu sĩ vừa nghe, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Carter yên lặng hồi lâu, rốt cục đứng lên, mắt lộ hung quang: “Phong tỏa tin tức, không để cho tin tức nguồn tài nguyên và lãnh địa bị tập kích nói ra ngoài, toàn quân hừng hực sĩ khí, chuẩn bị liều chết một phen!”

Nếu lui không thể lui, hắn cứ xông về trước mà mở đường máu!

Chỉ cần có thể chiếm lĩnh nguồn tài nguyên của bộ lạc Yassin, chỉ cần có thể giết chết Aleck, thì nhất định có thể nghịch chuyển chiến cuộc!

Thời Khanh vừa mới tỉnh lại, một màn trước đó tựa như một thước phim điện ảnh chiếu chậm, xoẹt xoẹt qua đầu của cậu.

Tần Mạc hôn cậu.

Hôn cậu.

Cậu.

Cậu.

Móa! Cậu cùng một người nam nhân hôn nhau !

Tiểu gấu trúc cọ cọ ngồi xuống, lỗ tai không tự giác run rẩy, nhìn thấy Tần Mạc giống như là nhìn thấy địch nhân.

Nhưng ngay sau đó đồng tử của cậu co lại, bị máu đỏ tươi phía trước bao phủ tầm mắt.

Âm thanh mềm mại của tiểu gấu trúc vang lên trong đầu Tần Mạc: “Ngươi bị thương?!”.