Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 292: Cương vị mới




Ông cụ hai nhà vừa nói như vậy, người của Nhiếp gia thật ra cũng không có kinh ngạc là bao. Nhưng, con cháu bên Dương gia đều giật mình cả lên. Nhiếp Chấn Bang này cũng quá được coi trọng đi. Người của Nhiếp gia như vậy, đó là điều hiển nhiên. Nhưng hôm nay, thậm chí ngay cả ông cụ nhà mình cũng coi trọng như vậy.

Tuy nhiên, ghen tị thì ghen tị, con cháu của Dương gia, cũng là được Dương lão giáo dục rất tốt đấy. Ở Dương gia, con trai là phần lớn, đời thứ ba cũng có không ít, nhưng lại chưa bao giờ có chuyện xấu gì xảy ra. Đây chính là bản lĩnh của ông cụ.

Trong thư phòng của Nhiếp lão, bước vào cửa, lúc này, hai ông cụ đã ngồi lần lượt trên ghế Thái sư. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, ông cụ mỉm cười nói:

- Chấn Bang à, lần này gọi cháu trở về, chắc trong lòng cháu cũng cực kỳ không muốn đi?

Nhiếp lão vừa nói xong, ngồi bên cạnh, lúc này Dương lão cũng nghiêng tai để lắng nghe. Năng lực của Nhiếp Chấn Bang đã trải qua được sự khảo nghiệm cũng như được chứng minh qua thời gian ở Trung ương Đoàn và huyện Lê. Về năng lực thì Nhiếp Chấn Bang không còn gì có thể nghi ngờ được. Còn trong chính trị, về chỉnh thể mà nói, cơ bản thì Dương lão cũng vừa lòng. Về phần chuyện kéo vé trong cuộc tuyển của của Hội đồng nhân dân, khi đã đứng ở độ cao này của những người như Dương lão thì ngược lại, càng nhìn được rõ ràng hơn.

Ở mặt ngoài, Nhiếp Chấn Bang đã phạm vào điều tối kỵ. Nhưng, nếu như suy nghĩ theo hướng ngược lại thì làm vậy cũng là một chuyện tốt. Làm như vậy cũng đã chứng minh được sự tuổi trẻ, kích động và còn chưa chín chắn hẳn của Nhiếp Chấn Bang. Nếu không có bất cứ một cái lỗ hổng nào giống như một gã chính khách thực sự thì như vậy, chỉ sợ Nhiếp Chấn Bang sẽ trở thành đối tượng bị tất cả những kẻ khác cùng công kích. Hiện tại, cái dạng này ngược lại như là chó ngáp phải ruồi, đã hóa giải không ít áp lực cho chính thằng bé.

Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Nếu như là lúc trước khi trở về thủ đô, chỉ sợ Nhiếp Chấn Bang vẫn còn không hiểu rõ. Nhưng, sau khi đã nghe Nhiếp Gia Lương giải thích một hồi, Nhiếp Chấn Bang nhưng cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Ông nội, ông Dương. Nếu như nhìn từ góc độ phát triển của thành phố Tân Lê thì quả thật là cháu không muốn. Sự phát triển của thành phố Tân Lê đang tới thời ký quan trọng. Cháu cảm thấy được, thành phố Tân Lê còn chưa đạt tới được cái trạng thái lý tưởng như trong suy nghĩ của cháu. Mà lúc này đã quay trở về, cháu quả thật là nghĩ không rõ được. Nhưng, nếu nhìn từ việc tuyển cử của Hội đồng nhân dân này thì, cháu thật ra lại cảm thấy, ông nội làm vậy là chính xác. Đây là ông đang giúp cháu xóa sạch vết nhơ.

Lời nói rất đơn giản nhưng cũng không thiếu cái đạo lý của nói, có lẽ chính là để chỉ cái lời nói vừa rồi. Nghe được câu trả lời của Nhiếp Chấn Bang, ông cụ cũng rất hài lòng mà gật đầu, rồi ông cụ nói:

- Chấn Bang à, công tác tiếp theo của cháu, ông đã thảo luận qua với ông nội Nam của cháu. Ý định của chúng ta là, để cho cháu tới đảm nhiệm Phó chủ nhiệm của phòng giám sát dố năm của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Cấp bậc coi như là thuyên chuyển hàng ngang đi. Dù sao, nếu cháu đã phạm sai lầm thì cũng phải có bộ dạng của người có sai lầm. Nếu nhấc cấp lên cho cháu thì đó là điều không thể có được. Cháu đi ra ngoài trước đi, đi chuẩn bị một chút. Ngày mai đi văn phòng của Ủy ban Kỷ luật trung ương báo tên đi.

Nghe được lời nói của ông cụ, cả người Nhiếp Chấn Bang đều ngây ngẩn cả ra. Nguyên bản, Nhiếp Chấn Bang nghĩ đến hẳn là chính mình sẽ bị đưa tới một cái thành phố cấp 3 nào đó ở vùng duyên hải phía Đông, đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố, hoặc là Ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thành phố. Dù sao, danh tiếng về việc làm kinh tế của chính mình đã truyền ra ngoài. Mặc dù là điều nhiệm cũng có thể tiếp tục ở trong hàng ngũ lãnh đạo của Đảng hay chính quyền dưới địa phương mới đúng. Thật không ngờ lại đem chính mình sắp xếp vào Ủy ban Kỷ luật trung ương.

Đợi đến khi Nhiếp Chấn Bang rời khỏi rồi, Dương lão trầm ngâm một chút cũng khẽ gật đầu, trong ánh mắt thì tràn ngập sự khâm phục đối với Nhiếp lão. Chiêu này của Nhiếp lão thật đúng là rất hay. Cùng lúc là ngăn chặn được về sau không bị Lý gia mượn cớ. Nếu Lý gia còn lôi chuyện này ra thì Nhiếp Chấn Bang đã nhận được xử phạt rồi. Nói tiếp nữa thì biến thành Lý gia đuối lý rồi. Mà một khía cạnh khác thì, công tác ở Ủy ban Kỷ luật thì những người tiếp xúc nhiều nhất, chính là những kẻ tham quan ô lại, vi phạm kỷ luật hay pháp luật rồi. Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật muốn moi ra tin tức từ miệng của những kẻ này để có được chứng cớ. Đó là việc tương đối khó khăn. Những người này, dùng từ cáo già để hình dung cũng không có gì quá đáng. Trải qua sự rèn luyện ở chỗ này, thủ đoạn chính trị của Nhiếp Chấn Bang sẽ trở nên chín chắn, lão lạt nhiều hơn. Dương lão lập tức cười nói:

- Lão lãnh đạo à, thủ đoạn của ông, quả nhiên vẫn là không kém so với năm đó đâu.

Lúc còn trẻ, tư cách và chức vụ của Nhiếp lão cao hơn so với của Dương lão. Chẳng qua, sau đó Dương lão cũng ngồi lên trên rồi. Nhưng, khi nói chuyện riêng thì xưng hô với nhau vẫn là giống như ngày trước. Khi không có người ngoài thì Dương lão vẫn thói quen gọi Nhiếp lão là lão lãnh đạo.

Trên thực tế, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái tôn xưng. Mặc kệ là trước kia hay là sau này, Nhiếp lão chưa bao giờ đảm đương vị trí thủ trưởng trực tiếp của Dương lão.

Nghe câu nói của Dương lão, Nhiếp lão cũng chỉ khoát tay, lắc đầu nói:

- Lão Dương à, nói thật đi. Cái thân thể này của tôi, phỏng chừng cũng không chịu nổi thêm được quá lâu nữa rồi. Đời thứ hai của Nhiếp gia tôi, ông cũng rõ rồi đây. Muốn tiến vào Bộ chính trị, Quốc Đống và Quốc Uy từ ban đầu đã kém cỏi rồi. Còn về Tiếu gia, vậy càng đừng nói làm chi. Vợ chồng con cả Quốc Bình đấy, lại chỉ say mê vào học tập, nghiên cứu. Cái thế hệ này của Nhiếp gia cũng đã đứt rồi. Về sau, chỉ sợ còn phải dựa vào ông nâng đỡ nhiều hơn mới được.

Đối với công tác ở Ủy ban Kỷ luật, Nhiếp Chấn Bang đã làm cán bộ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu biết một chút. Bắt đầu từ đầu năm trước, sau khi trung ương thay đổi ban đầu lĩnh mới, Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng đã sát nhập với phòng giám sát công tác Trung ương. Hiện giờ, thực quyền cùng lực lượng của Ủy ban Kỷ luật đã lớn hơn rất nhiều so với trước kia.

Toàn bộ Ủy ban Kỷ luật trung ương, ngoại trừ văn phòng làm việc, phòng giám sát tổng hợp, phòng kỷ luật, phòng kiểm tra giám sát, phòng giám sát trông coi và mấy cái ban ngành khác nữa. Quan trọng nhất vẫn là phòng kiểm tra, giám sát kỷ luật từ số 1 đến số 7 trong hệ thống cơ cấu của Ủy ban Kỷ luật trung ương.

Trong đó, phòng số 1 phụ trách liên lạc với bên hệ thống Đảng ủy như Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, ban chính trị, khoa giáo, văn hóa, y tế, thể thao, hệ thống giáo dục bậc đại học, cao đẳng. Phụ trách gánh vác việc liên hệ với các cán bộ tại các đơn vị từ cấp thứ trưởng trở lên, cùng với thông qua hội nghị của Ủy ban Kỷ luật trung ương sau khi đã xác định những cán bộ vi phạm kỷ luật đã có nghi vấn trước khi điều tra, từ đó tiến hành thành lập hồ sơ kiểm tra đối với những hành vi trái với kỷ luật của Đảng, của nhà nước; tiến hành chỉ đạo, đốc thúc xử lý đối với những đơn vị có liên quan điều tra, giám sát kỷ luật của các vụ án và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Sở giám sát của tỉnh; thụ lý các đơn tố cáo từ trong Đảng lẫn từ quần chúng nhân dân bên ngoài về vấn đề vi phạm kỷ luật cũng như những manh mối của các vụ án quan trọng liên quan tới những cán bộ của các đơn vị cấp thứ trưởng trở lên; giám sát, kiểm tra tình hình quán triệt, chấp hành đường lối, phương châm, chính sách của đảng cùng với luật pháp quốc gia của các cán bộ lãnh đạo và nhân viên công tác ở các đơn vị liên quan cũng như tình hình triển khai việc trong sạch hóa bộ máy chính trị theo tác phong của Đảng.

Phòng số 2, chính là phụ trách công tác giám sát, kiểm tra kỷ luật các doanh nghiệp nhà nước lớn lệ thuộc trực tiếp vào trung ướng cúng với các bộ ủy trung ương lệ thuộc trực tiếp với nội các chính phủ. Chức năng của phòng số 3 đại khái cũng tương tự như phòng số 2.

Còn lại là phòng số 4, số 5, số 6 và phòng số 7, phụ trách công tác giám sát, kiểm tra kỷ luật các tỉnh còn lại của cả nước.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chạy tới chỗ Ủy ban Kỷ luật trung ướng. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang ăn mặc rất chính thức, truyền thống. Áo jacket màu đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu tối, giày da đen sáng bóng.

Nhân viên công tác của ủy ban Kỷ luật cho tới nay theo trong ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang đều thuộc kiểu rất truyền thống, rất cũ kỹ, cũng như tính cách không cười cợt, nói giỡn.

Nhưng, khi nhìn thấy không ít nhân viên công tác đi qua đi lại trong trụ sở làm việc, có ít người còn thỉnh thoảng nói chuyện phiếm nhỏ với nhau, Nhiếp Chấn Bang cũng có hơi không kìm nổi được ý cười. Từ chỗ bàn tiếp đãi ở dưới đại sảnh tầng một hỏi thăm được vị trí của văn phòng Ủy ban Kỷ luật trung ương ở tầng một sau, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng tới đó. Đứng ở trước cửa văn phòng chủ nhiệm, Nhiếp Chấn Bang hít một hơi thật sâu rồi liền gõ cửa.

Từ bên trong truyền tới một tiếng “Mời vào”. Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa vào, vừa thấy nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, chủ nhiệm của văn phòng Ủy ban Kỷ luật trung ương Hoắc Thu Nguyên cũng đã đứng hắn dậy.

Nhiếp Chấn Bang không biết hắn, nhưng hắn lại biết Nhiếp Chấn Bang đấy. Đồng chí Âu Dương Hạ, phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật trung ương, đã đích thận dặn dò, Hoắc Thu Nguyên tất nhiên là không dám chậm chạp.

- Cậu chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang tới đây để báo danh đi. Mau ngồi.

Nói xong, Hoác Thu Nguyên đích then đứng dậy, sau khi rót một chén trà nóng cho Nhiếp Chấn Bang rồi mới quay trở lại chỗ ngồi rồi cười nói tiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Hoắc, anh khách sáo quá. Về sau đã là đồng sự rồi. Đối với công tác ở Ủy ban Kỷ luật, tôi cũng còn chưa hiểu rõ hết, vì vậy về sau, kính xin chủ nhiệm Hoắc ủng hộ tôi nhiều hơn trong công tác, và cũng giúp đỡ nhiều hơn.

Nghe lời nói này của Nhiếp Chấn Bang, Hoắc Thu Nguyên cũng cười ha hả. Trong thủ đô, cán bộ có bối cảnh, có quan hệ cũng không ít. Nhưng, có thể khiêm tốn được tới như Nhiếp Chấn Bang vậy, cũng không có thấy nhiều. Ngay lập tức, Hoắc Thu Nguyên cũng gật đầu nói:

- Chủ nhiếp Nhiếp, khách khí rồi. Nếu cậu đã tới thì tôi cũng nói cho cậu về bố trí công việc của cậu đi.

Nói đến chuyện công việc, vẻ mặt của Hoắc Thu Nguyên cũng trở nên chính thức và nghiêm túc:

- Chủ nhiệm Nhiếp, căn cứ vào sự sắp xếp của Ban tổ chức Trung ương, căn cứ vào nghị quyết của hội nghị thường vụ đảng ủy Ủy ban Kỷ luật trung ương, phân công cho cậu đảm nhiệm Phó chủ nhiệm phòng kiểm tra, giám sát kỷ luật số 5 của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Công tác trách nhiệm của phòng số năm chủ yếu là phụ trách công tác kiểm tra, giám sát kỷ luật của sáu tỉnh, thành phố gồm Giang Bắc, Giang Nam, Mân Châu, Hỗ thành, Bà Hồ cùng với Lỗ Đông. Phòng năm bên này, trước mắt thì chủ nhiệm Quách của phòng bởi vì vấn đề sức khỏe, vẫn đang trong quá trình nghỉ ngơi, an dưỡng. Lần này, điều cậu tới phòng năm đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, trên thực tế cũng là cho cậu chủ trì tất cả mọi công tác của phòng năm. Trong khoảng thời gian mà chủ nhiệm Quách không ở này, công tác của phòng năm, phải dựa vào cậu dẫn dắt đi lên rồi.

Nghe tới cái lời nói này của chủ nhiệm Hoắc, Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất kỳ sự bất ngờ nào. Tình hình của phòng năm, dường như chính là tạo ra dành riêng cho chính mình vậy. Chỉ sợ, đây cũng là ông cụ và Nam lão cố ý lựa chọn kỹ lưỡng ra đây. Tuy rằng, về mặt cấp bậc thì không thể làm cho mình tăng lên một bậc. Nhưng trên thực tế, chuyện mình làm cũng là thuộc chức trách của cán bộ cấp Giám đốc Sở. Vậy cũng là một kiểu biến tướng của lên chức rồi. Chẳng qua, cấp bậc chức vụ vẫn là Phó Giám đốc sở mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng đứng lên, nhìn Hoắc Thu Nguyên nói:

- Chủ nhiệm Hoắc, xin anh yên tâm, xin trên tổ chức yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình, làm tốt công tác kiểm tra kỷ luật.

Tuy rằng cấp bậc của Hoắc Thu Nguyên là cấp Giám đốc sở, nhưng dù sao cũng là đại biểu cho tổ chức, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng là nên.

Văn phòng của phòng năm nằm ở tầng 7 trụ sở làm việc của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Nói là phòng năm, nhưng không phải thật sự chỉ có riêng một văn phòng mà thôi. Trên thực tế, trong các phòng, sở, cục cấp dưới của Ủy ban kỷ luật trung ương này, nhân viên của mấy cái phòng giám sát, kiểm tra kỷ luật coi như là nhiều nhất.

Phòng năm liền chiếm chừng một phần tư diện tích của cả tầng 7. Tổng cộng tám văn phòng, ngoại trừ một văn phòng của chủ nhiệm và một văn phòng của phó chủ nhiệm ra, sáu cái phòng còn lại, chia làm sáu cái tổ nhỏ, phân chia lần lượt phụ trách sáu cái tỉnh, thành thị.

Giờ phút này, khi mà Hoắc Thu Nguyên đến đây, toàn bộ hai mươi mấy nhân viên công tác của phòng năm đều tụ tập tới một văn phòng. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đứng phía sau Hoắc Thu Nguyên, không ít người đều kinh ngạc cả lên, còn trẻ như vậy?