Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 312: Người đến từ Quân Đội




Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho những người ở bên cạnh đều yên tĩnh lại, Lý Quốc Hoa cũng đã xa sầm mặt xuống. Lý Quốc Hoa từ trước đến nay đều cho người ta một loại cảm giác, chính là phô trương khí thế. Nhưng, phong cách làm việc độc đoán này, vô hình chung cũng đã ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, thậm chí, bao gồm cả đối thủ.

Một lần trước, cũng tại Vương Triều này, cũng chính tại chỗ này, chỉ một cái kỹ xảo nhỏ của mình, đã làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác bó tay không có cách nào, thực sự là quá sung sướng. Lần này, lại lần nữa gặp mặt Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Lý Quốc Hoa liền nổi lên ý nghĩ, liền đến chào đón, lời nói thốt ra, rất là không khách khí, lại một lần nữa đả kích Nhiếp Chấn Bang.

Lúc này, hai người cũng giống như hai người nổi bật cũng như là cao thủ của thế hệ trẻ vậy. Mục đích mà Lý Quốc Hoa đả kích Nhiếp Chấn Bang, chỉ có một, chính là nghĩ muốn trong cuộc giao chiến với Nhiếp Chấn Bang, đầu tiên xác định một lợi thế về tâm lý, làm cho Nhiếp Chấn Bang không kềm chế được mà sợ hãi và e ngại chính mình. Sau đó, khi mà tiến hành tranh đấu, vô hình chung, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ mất bình tĩnh.

Nhưng, Lý Quốc Hoa lòng đầy tự tin mà đến, lại thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang vừa nói đã là những lời nói hung hãn, nóng nảy như vậy. Trong nhất thời, ngượi lại là chính gã đã phải sững sờ đứng ở đó.

Lý Quốc Hoa không nói gì, lời mà Nhiếp Chấn Bang nói, Lý Quốc Hoa cũng hiểu. Nhìn chung, trong những nhà lãnh đạo trong nước, người là du học sinh cũng không phải không có. Nhưng, chủ yếu, đều là lưu học ở bên Liên Xô. Người mà đi du học tới Châu Âu thì quả thật còn không có. Đi Châu Âu thì nhiều lắm là mấy tháng giao lưu học tập, như vậy đã được coi là cao nhất rồi. Giống như chính mình luôn luôn học tập, sinh hoạt ở nước ngoài như vậy, quả thật về cơ bản, thực sự còn tồn tại rất nhiều hạn chế và nhược điểm. Nếu như, không phải bối cảnh gia đình của mình vững chắc, thì thậm chí, ngay cả cán bộ cấp tỉnh cũng không thể làm. Nhiếp Chấn Bang mặc dù bất ngờ đến công tác ở Ủy ban Kỷ luật. Nhưng, dù sao cấp còn thấp, sau này sẽ như thế nào, thì thật khó mà nói.

Giống như Nhiếp Chấn Bang nói, chính mình làm đối thủ của hắn ta, thật đúng là không xứng.

Lý Quốc Hoa không nói lời nào, nhưng ở bên cạnh, những kẻ tùy tùng nhàn rỗi đến cùng với Lý Quốc Hoa thì lại đều không vui. Trong đó có một người mập mạp cao khoảng 1m8, cân nặng ít nhất 190 cân (= 95kg), lại tức giận nói:

- Nhiếp Chấn Bang, mày là cái thá gì? Còn cho rằng mình là một nhân vật sao?

Lời nói vừa mới thốt ra, bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tinh Long liền đi tới, nói thầm vào tai Nhiếp Chấn Bang:

- Tam ca, người này là người của Hoắc gia ở bộ phận hậu cần của quân đội, tên Hoắc Viễn Cương.

Quân bộ Hoắc Gia. Đôi lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng cau lại một chút, thật không ngờ tới, Hoắc gia giờ lại bắt tay với Lý gia rồi.

Tình hình Hoắc gia và gia tộc của Lưu Bân cũng không khác nhau là mấy, thuộc về loạigia đình quân đội thuần túy. Mặc dù cũng không phải nhân vật trên đỉnh cao hay gì, nhưng, trong quân đội, cũng có quan hệ với nhiều người và nhiều mối quan hệ. Cũng được xem là như kiểu chư hầu một phương, nhưng về phía chính phủ, lại không có bất cứ căn cơ gì cả.

Nhà họ Lý còn thiếu chính là mạng lưới quan hệ trong quân đội. Hai nhà này, bây giờ là kẻ cắp gặp bà già, nhìn trúng lẫn nhau rồi. Bây giờ, Lý Quốc Hoa bị mình khinh thường làm nhục một trận, Hoắc Viễn Cương lại vội vã nhảy ra.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại lạnh nhạt nói:

- Lý Quốc Hoa, đây cũng là ý của anh phải không?

Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang hôm nay, khiến cho Lý Quốc Hoa có phần kinh ngạc. Lần đó, mình tùy tiện dùng một chút thủ đoạn, đã làm cho Nhiếp Chấn Bang chật vật không chịu nổi, mất hêt mặt mũi, hôm nay làm sao bỗng chốc lại lợi hại như vậy được rồi?

Cười mỉa một cái, Lý Quốc Hoa lại cười nói:

- Tam thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng ở Thủ đô, còn để ý mấy cái thứ này nữa sao? tam thiếu gia, hôm nay, chúng tôi tới đây, chính là để ủng hộ đấy, Tam thiếu gia có lẽ sẽ không phải là muốn đuổi khách chứ?

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang ngược lại cũng có chút chút khâm phục Lý Quốc Hoa rồi. Biết co biết duỗi. Câu nói đó của mình, không thể bảo là không nặng được. Đây nếu là đổi thành những người khác, không nói làm một trận, thì it nhất, cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa. Nhưng, Lý Quốc Hoa lại nói sang chuyện khác, giống như không có chuyện gì vậy, chỉ là phong thái này, đã làm cho Nhiếp Chấn Bang thấy khâm phục. Càng khó hơn chính là, với cái tình huống này, vẫn muốn tiếp tục ở lại, đây không phải việc người bình thường có thể làm được.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên, mở cửa kinh doanh, đâu có chuyện không chào đón khách hàng. Nhưng. Lý đại thiếu gia cũng phải cẩn thận một chút hầu bao của mình rồi. Chi phí của Vương Triều, nhưng không phải người bình thường có thể chi trả được đâu đấy.

Lý Quốc Hoa bây giờ lại cười nhạt một tiếng nói:

- Điều này cũng không cần Tam thiếu gia cậu phải lo lắng. Đến đây, tôi đương nhiên cũng nắm chắc được cái này rồi.

Ngay tại khoảng cách giữa Nhiếp Chấn Bang và mọi người không xa phía bên trong, trên một chiếc ghế dài, nhóm năm người Lý Quốc Hoa vừa mới ngồi xuống, Hoắc Viễn Cương liền tức giận bất bình mà nói:

- Anh Hoa, ban nãy anh sao không để em phun cho nó vài cái. Nó là cái thá gì chứ, một đứa con riêng thôi mà cũng dám ngạo mạn như vậy.

- Ha ha, Viễn Cương, cậu cũng không nên kích động vậy. Cái tên Nhiếp Chấn Bang này, có thể từ một đứa con riêng không nhận được sự chào đón của mọi người, thay vào đó giành được thành tích như bây giờ, trở thành người thừa kế đời thứ ba của Nhiếp gia, cái năng lực này, không thể xem thường đâu. Nếu thật sự là ra tay, chúng ta cũng sẽ rơi vào thế xấu rồi.

Lý Quốc Hoa ngay sau đó liền nói.

Trong nội tâm, Lý Quốc Hoa còn có một chút lời nói không nói ra. Tình hình của mình và Nhiếp Chấn Bang, cũng giống như hai cao thủ võ lâm tuyệt thế vậy, bề ngoài mà nói thì không có chuyện gì, nhưng bí mật thì sự tranh đấu bằng tinh thần, lại là vô cùng quyết liệt. Ai cũng muốn chèn ép được đối phương một cái, để khẳng định ưu thế thắng lợi của tính áp đảo này. Vừa rối, chính mình cố ý nói tới chuyện của Ủy ban Kỷ luật, cái đó chẳng qua là một quy tắc ngầm mà thôi. Mặc dù, nhà nước không có văn bản quy định rõ ràng, người của mặt trận Ủy ban Kỷ luật không thể ngồi lên trên đỉnh. Nhưng, điều này chính là một thực tế. Nói trắng ra là, đây chính là một kiểu quy tắc ngầm. Song, Lý Quốc Hoa không ngờ tới, phản ứng của Nhiếp Chấn Bang lại mau chóng như vậy. Nhanh như vậy đã tìm được điểm để phản kích mình. Không thể phủ nhận, nhiều năm du học ở Mỹ như vậy, thật đúng là điểm yếu của mình. Dù sao, đây cũng lại là một cái quy tắc ngầm.

Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hoa vỗ tay một cái, một nhân viên phục vụ liền đi đến. Nhân viên phục vụ của Vương Triều này, tổng hợp về tố chất các mặt, thật đúng là không chê vào đâu được. Cho dù từ biểu hiện, hành động, hay là giọng điệu, mọi thứ đều tỏ ra một thái độ tôn kính đối với khách hàng.

- Tiên sinh, ngài cần gì ạ?

- Cho 2 chai Lafite, hai năm là được rồi.

Lý Quốc Hoa nói ra rất thản nhiên.

Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh, phục vụ cũng mỉm cười gật đầu nói:

- Thưa vâng, tiên sinh. Hai chai rượu Lafite hai năm. Xin ngài đưa ra thẻ hội viên của ngài. Tôi sẽ giúp ngài ghi vào sổ.

Thẻ hội viên của Vương Triều, cái này cũng không làm khó được Lý Quốc Hoa đấy. Về phía Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên cũng không thể nhỏ mọn cự tuyệt yêu cầu làm thẻ của Lý Quốc Hoa như vậy. Nếu thật là như vậy, truyền ra ngoài, còn cho rằng Nhiếp Chấn Bang sợ Lý Quốc Hoa, hiệu quả trái lại sẽ là không tốt.

Phục vụ nhận lấy thẻ hội viên, chưa đầy hai phút sau đã bê một chiếc khay đi tới đây. Sau khi đặt hai chai Lafite lên bàn, đem thẻ hội viên để ở bên cạnh, người nhân viên còn đưa kèm một tờ phiếu nhỏ.

Hoắc Viễn Cương ngay sau đó cũng tò mò cầm lên. Vừa nhìn con số, gã liền kinh ngạc mà đứng bật dậy:

- Đắt như vậy, anh coi chúng tôi thành kẻ coi tiền như rác sao? Một chai rượu Lafite ủ hai năm, lấy hai trăm ngàn một chai. Cướp tiền sao?

Làm cho Hoắc Viễn Cương không ngờ đến chính là, Lý Quốc Hoa ngay lập tức, lại ngăn cản nói:

- Viễn Cương, ngồi xuống. Vương Triều sở dĩ gọi là Vương Triều, đây cũng là một đặc điểm của nó. Nếu không, cậu còn vào đây làm gì? Còn không bằng đến khách sạn Thủ Đô, nơi đó có Lafite rẻ.

Bên ngoài, Lý Quốc Hoa vẫn là vẻ mặt thản nhiên, nhưng thực tế, trong lòng, Lý Quốc Hoa lại vô cùng tức giận, cái chiêu này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá độc ác. Biết rõ đây là đang làm thịt chính mình, nhưng, Lý Quốc Hoa không thể không chấp nhận được. Đi thăm dò giá cả của người khác sao? Vậy mặt mũi mình còn nữa không? Truyền ra ngoài, đại thiếu gia của Lý gia, đến hai chai rượu cũng không trả nổi, đây không phải là làm cho người ta chê cười sao?

Vừa lúc đó, cửa lớn của câu lạc bộ Vương Triều cũng bỗng nhiên bị người từ bên ngoài mở ra. Đứng ở cửa, hai nhân viên bảo vệ người Nga vẻ mặt rất khó chịu. Xem ra, vừa nãy, hai người bảo vệ đã xảy ra chút tranh chấp với hai người lính đứng bên cạnh rồi.

Hai người lính mặc quân phục đứng ở cửa, cảnh tượng này, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Trong câu lạc bộ Vương Triều, hội viên là quân nhân tại ngũ cũng không phải không có, ví dụ chính là Trương Húc. Nhưng, trên người còn mặc quân trang mà lại đi thẳng vào đây thì vẫn chưa từng có, hai người này coi như là đầu tiên.

Không đợi người bên trong nói chuyện, ánh mắt sắc bén của người lính quét một lượt khắp cả đại sảnh, trong đó có một người liền đanh giọng nói:

- Xin hỏi, vị nào là đồng chí Nhiếp Chấn Bang? Chúng tôi là người của Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Hoa Hạ.

Tổng cục Chính trị!

Vừa nghe thấy cụm từ này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều yên lặng lại. Cục chính trị, tên đúng như ý nghĩa của nó, đó chính là quản lý về chính trị. Chịu trách nhiệm quản lý công tác của đảng và công tác tư tưởng chính trị của toàn quân đội. Một thế hệ nhân vật vĩ đại đã từng nói: “Tổng cục chính trị, đó chính là huyết mạch của quân đội”. Liên quan đến trong quân đội, chắc chắn là có hành vi vi phạm kỷ luật gì đó cực kỳ quan trọng. Đây chính là phạm vi quản lý của Tổng cục chính trị.

Hơn nữa, hai người lính này, khắp người, tỏa ra một loại sát khí và sự nghiêm túc, vừa nhìn đã biết chính là người được huấn luyện rất bài bản. Nếu đoán không nhầm, hẳn là xuất thân từ đội ngũ trực thuộc Tổng cục chính trị.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó hiểu. Mạng lưới quan hệ của Nhiếp gia trong hệ thống quân đội không thể bảo là không rộng lớn, dù sao, ông cụ năm đó cũng là người đứng thứ hai trong quân đội. Nhưng, chính mình lại không có bất kỳ mối quan hệ nào vời quân đội, bởi vì, ở ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay là người chưa từng đi lính.

Khó hiểu thì khó hiểu, Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó đã đứng dậy gật đầu nói:

- Tôi chính là Nhiếp Chấn Bang. Xin hỏi, các anh tìm tôi có chuyện gì sao?

Lúc này, hai người lĩnh cũng đang quan sát Nhiếp Chấn Bang. Trầm ngâm một chút, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn là người lính lúc nãy mở miệng, ngay sau đó người này tiếp tục nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, mạo muội làm phiền rồi. Bên chỗ anh có chỗ nào yên tĩnh một chút không? Chúng tôi nhận được ủy thác của người khác, có một số việc, muốn nói chuyện riêng một lát với anh.

Nghe được câu nói này, Nhiếp Chấn Bang không có chút do dự nào, lập tức liền gật đầu nói:

- Được, các anh đi theo tôi.

Dẫn hai người lính trực tiếp đến tầng 3 của Vương Triều, sau khi tìm được một phòng riêng, rồi Nhiếp Chấn Bang bảo nhân viên phục vụ pha cho hai người một chén trà xanh xong, lúc đó hắn mới cười nói:

- Nơi đây là câu lạc bộ tư nhân. Tính bảo mật và tính an toàn là không phải nói. Các anh cứ yên tâm mà nói ngay ở đây đi. Tìm tôi gấp như vậy, vì thế còn đánh một trận với lính đặc chủng xuất ngũ (Nga) Russia của Vương Triều, có chuyện gì gấp, cứ việc nói đi.

Nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, hai người lính cũng hơi ngượng ngùng. Dẫu sao, đây còn là địa bàn của người ta, Nhưng, có lẽ là sự việc nghiêm trọng, hai người cũng không đùn đẩy gì nhiều, một trong số họ, nhìn chằm chằm Nhiếp Chấn Bang, nói thẳng:

- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, đồng chí đã từng làm lính đen ba năm.

Câu nói này vừa nói ra, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn cả người. Chuyện mình làm lính, đây là đích thân ông cụ sắp xếp, cũng là thông qua sự đồng ý cùng phê duyệt của Nam lão. Bây giờ lại bị người của Tổng cục chính trị lật ra, định làm khó dễ sao? Chắc chắn là không phải, bởi vậy Nhiếp Chấn Bang cũng thẳng thắn không có bất kỳ do dự nào, rất là sảng khoái gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đã từng nhập ngũ ba năm tại Trung đoàn lão hổ của quân khu Tây Bắc.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang gật đầu công nhận, một người nam trong đó cũng mỉm cười gật đầu nói:

- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, lần này tìm đống chí, chủ yếu là đáp ứng yêu cầu của một người chiến hữu của anh ở trung đoàn lão Hổ này. Giờ đây tới tìm đồng chí, chính là vì, cuộc chiến hữu của đồng chí đã chỉ mặt gọi tên, thế nào cũng phải gặp bằng được đồng chí.

Vừa nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang nhảy dựng lên. Chiến hữu trong Trung đoàn lão Hổ, có quan hệ mật thiết với mình, ngoài tên Diêu Viễn ma quỷ ra, cũng chỉ còn Tần Lãng và Hùng Trường Quý. Mà động đến Tổng cục chính trị, chuyện này chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhiếp Chấn Bang bây giờ mặc dù đã không còn trong quân đội nữa, nhưng, gia thế bày ra ở trong này, trong nhà lại vẫn còn một vị lão Đại của quân khu Thủ Đô nữa, mưa dầm thấm lâu, mấy cái quy tắc ngầm này thì hắn vẫn còn hiểu rõ được.

Ngay sau đó, hắn liền trầm giọng nói:

- Hai đồng chí, có phải Thái Dương và Chưởng Quỷ xảy ra chuyện rồi.

Bởi vì nóng vội, Nhiếp Chấn Bang ngay đến biệt danh của hai người cũng nói ra hết, nhìn thấy hai người có vẻ mặt khó hiểu, lập tức bổ sung:

- Xin lỗi, tôi giải thích một chút. Thái Dương Và Chưởng Quỹ là biệt danh tôi đặt cho hai người Tần Lãng và Hùng Trường Quý.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, một người lính trong số họ, lập tức cũng nghiêm túc nói:

- Khó trách Hùng Trường Quý luôn nói muốn tìm Thái Tử nói chuyện. Bây giờ tôi đã hiểu, biệt danh của đồng chí, chính là Thái Tử.

Nghe được lời nói của người lính, trong lòng Nhiếp Chấn Bang căng thẳng. Không ngờ là Hùng Trường Quý đã xảy ra truyện. Làm sao có thể được? Một đứa trẻ nông thôn thật thà, chất phác biết bao, làm sao nói gặp chuyện không may liền đã xảy ra chuyện rồi.