Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 353: Giao tranh vô hình




Trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, nhìn từ mặt chữ, dường như là hai tòa nhà, nhưng sự thực lại chỉ là một tòa.

Giữa hai khu vực có cầu bắc qua, dưới bức tường che đậy, nhìn bên ngoài, dường như là một tòa nhà nguyên chỉnh, nội bộ lại phân biệt rõ ràng.

Văn phòng của Phạm Thường Thắng và văn phòng của Nhiếp Chấn Bang ở cùng một tầng lầu, chẳng qua chỉ là một ở cuối đầu đông, một ở đầu tây mà thôi.

Vì là tầng văn phòng của ban lãnh đạo thành ủy, toàn bộ hành lang của tầng này có vẻ rất im lặng, đi qua cả đoạn đường chẳng gặp đến một người. Đi thẳng đến cửa văn phòng của Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang đưa tay gõ cửa. Bên trong, có giọng nói truyền ra:

- Mời vào.

Vừa vào văn phòng, Uông Minh Hiên ngồi trước bàn làm việc đã đứng dậy. Khuôn mặt tỏ ra có chút ngạc nhiên. Nhiếp Chấn Bang tới đây quả thật là khiến Uông Minh Hiên rất kinh ngạc.

Nhưng Uông Minh Hiên là thư ký của Phạm Thường Thắng, theo Phạm Thường Thắng đã nhiều năm rồi, tuyệt đối không phải nhóc con mới ra ngoài đời. Thật nhanh, Uông Minh Hiên đã điều chỉnh lại và cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, chào ngài.

Phép lịch sự tối thiểu vẫn cần phải có, bản thân mình chỉ là một thư ký, mặc dù là thư ký lớn của thành ủy, cũng không thể thất lễ trước mặt chủ tịch thành phố được.

- Chào thư ký Uông.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười chào hỏi, lập tức chỉ tay vào cửa phòng đang khép, nói nhỏ:

- Bí thư Phạm bây giờ rảnh không? Tôi có việc cần báo với bí thư Phạm một chút.

Uông Minh Hiên sắc mặt có chút ngạc nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại chủ động đến báo cáo công việc, đây được coi là việc vô cùng hiếm.

Tuy rằng Chủ tịch thành phố tìm Bí thư báo cáo, ở trong thể chế thì không phải kỳ lạ, nhưng xét về quan hệ giữa hai người, Nhiếp Chấn Bang chắc không thể làm việc như vậy.

- Chủ tịch Nhiếp, thật là ngại quá, trước ngài, Phó chủ tịch Hoàng của bên Mặt trận tổ quốc thành phố vừa mới vào, nói là cần bàn luận với Bí thư một chút về việc đảm nhận làm hội nghị Mặt trận tổ quốc tỉnh Giang Bắc. Nếu không, ngài cứ đợi ở đây trước, tôi đi thông báo một tiếng.

Suy nghĩ một lúc, Uông Minh Hiên cũng không dám quyết định thay Phạm Thường Thắng. Là thư ký, Uông Minh Hiên rất rõ tính cách của Phạm Thường Thắng, việc bình thường thì thôi, trong trường hợp này, nếu không thông báo có khi còn bị mắng chửi. Uông Minh Hiên không thể vì Nhiếp Chấn Bang mà gánh vác rủi ro này được.

Nghe lời nói của Uông Minh Hiên, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cười nhạt một cái, nói là có người, chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi, cửa phòng khép, bên trong chẳng có tí tiếng động nào, nhưng mà, với thủ đoạn như thế, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng chẳng vạch trần ra làm gì. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang rất tự tin về bản thân mình, không cần biết quan hệ giữa hai người như thế nào, nhưng mình đích thân đến đây, Phạm Thường Thắng tuyệt đối không dám không gặp được.

Uông Minh Hiên đi vào rất nhanh, đi ra cũng rất nhanh. Đi theo sau Uông Minh Hiên, Phạm Thường Thắng lại đứng lên đi ra bàn làm việc, đây cũng là phong thái làm việc của Phạm Thường Thắng.

Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, Phạm Thường Thắng đã chủ động mở lời:

- Chủ tịch Nhiếp đến rồi, mời ngồi. Chủ tịch Nhiếp ít khi đến thăm, hôm nay đến đây là có việc gì vậy?

Lời nói của Phạm Thường Thắng thật là thẳng thắn, chẳng lòng vòng tí nào, rõ ràng là không muốn nói nhiều cùng Nhiếp Chấn Bang. Ý là có việc chung thì cùng làm.

Trong lòng Nhiếp Chấn Bang rất rõ, nắm chắc giữa mình và Phạm Thường Thắng không có khả năng hòa giải.

Trong một số việc liên quan đến lợi ích cộng đồng, ví dụ như cải cách khu dệt may, liên quan đến sự kiện quần chúng khiếu kiện tập thể, hai người có thể không cần thương lượng cũng có thể ngầm hiểu ý.

Nhưng một khi không liên quan đến lợi ích tương quan, thậm chí, ở vấn đề bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự, có thể tưởng tượng, sự chờ đợi tuyệt đối là một giao tranh kịch liệt.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng không che giấu, ngồi thẳng xuống ghế trước bàn làm việc của Phạm Thường Thắng, lấy trong túi ra một tập văn kiện nói:

- Bí thư Phạm, đây là phương án tổng thể của khu dệt may. Ngài xem qua một chút.

Phạm Thường Thắng lúc này lại thản nhiên đẩy tập văn kiện sang bên cạnh, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, không xem phương án nữa, việc của khu dệt may, tôi cũng nghe nói qua rồi, nếu quần chúng đã ủng hộ rồi, chắc chắn không thể sai được, cứ làm theo phương án này đi. Tôi sẽ không làm những việc thừa nữa.

Đây cũng là Phạm Thường Thắng đang biểu lộ sự bất mãn của mình. Trước khi công bố phương án, không đến báo cáo, lúc này khi mọi chuyện đã định rồi, lại mang tài liệu báo cáo đến. Đây chẳng phải là cởi quần đánh rắm, làm việc thừa sao? Nếu đã như vậy, Phạm Thường Thắng tỏ thái độ cứ làm như vậy không hỏi cũng mặc kệ.

Trong lòng Nhiếp Chấn Bang rất rõ ý của Phạm Thường Thắng, lập tức cũng không dài dòng nữa, nói thẳng:

- Nếu đã như vậy, vậy thì không xem nữa. Bí thư Phạm, lần này tôi đến, ngoài việc báo cáo phương án, còn có một việc muốn nói với ông một chút.

Nói xong, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc lại nói:

- Bí thư Phạm, lần này tôi đến nhà máy dệt số 1, phòng hội nghị của nhà máy số 1 làm tôi thấy rất kinh ngạc. Chỉ là một phòng hội nghị mà trang trí hết mấy triệu. Ngoài ra, căn cứ vào tình hình tôi nắm được, lãnh đạo ba nhà máy khu dệt may, không ít người dùng quyền chung mưu lợi tư, có hành vi làm tổn hại lợi ích chung. Quần chúng phản ứng rất nhiều. Khu dệt may cần phải cải cách chế độ, đây là một mồi lửa, coi như làm cho cơn giận của công nhân viên bùng phát ra.

- Tôi cho rằng, trước khi để tổ công tác tiến vào nắm giữ, quản lý ba nhà máy, cần phải tiến hành thẩm định và thống kê tài sản. Tôi cảm thấy, cần phải do Ủy ban kỷ luật thành phố, cục giám sát và viện kiểm soát, cục chống tham nhũng hợp thành một tổ điều tra, tiến hành điều tra ba nhà máy.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất rung động, đây là điều mà Phạm Thường Thắng chẳng bao giờ nghĩ tới.

Nhướn mày một cái, Phạm Thường Thắng lại nói:

- Chủ tịch Nhiếp, sự việc chắc không nghiêm trọng như anh nói đâu. Ăn uống xa xỉ một tí, trang trí nơi làm việc lộng lẫy một chút, đây cũng là lẽ thường mà. Làm như vậy, chẳng phải là chuyện bé xé ra to à. Khu dệt may bây giờ đang ở giai đoạn mấu chốt tổ chức lại. Ủy ban kỷ luật điều tra tiến vào chiếm giữ, có khi nào khiến cho công nhân viên phẫn nộ và khủng hoảng. Một khi xảy ra vấn đề, đến anh cũng chẳng thể gánh vác nổi.

Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, nhìn bộ dạng cách biệt của Phạm Thường Thắng, lập tức cũng nghiêm mặt nói:

- Bí thư Phạm, câu nói này, tôi không dám đồng tình, bất cứ việc gì, cũng phải xem bản chất. Theo tôi, lãnh đạo của ba nhà máy, nếu như trải qua đợt khảo sát, điều tra thêm thì có làm sao. Có lỗi thì sửa, không có thì nỗ lực thêm. Nếu người Đảng viên cộng sản mà đến sự thẳng thắn cởi mở như vậy cũng không có, vậy còn nói làm gì đến xây dựng chủ nghĩa xã hội. Ý kiến cá nhân của tôi là phải nhanh chóng thành lập tổ điều tra, tiến vào chiếm giữ khu dệt may. Nếu như có chuyện, tôi tin là các công nhân viên sẽ nhiệt tình hoan nghênh. Như vậy sẽ càng thêm tín nhiệm đối với ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.

Nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang, Phạm Thường Thắng dường như nhớ ra rồi. Nhiếp Chấn Bang này trước đây được điều từ ủy ban kỷ luật trung ương xuống, bên trong ủy ban kỷ luật trung ương, giao thiệp rộng rãi. Nếu mình mà cố ý từ chối lúc này, chẳng may Nhiếp Chấn Bang động đến cấp trên, nếu thật sự điều tra ra vấn đề, vậy thì thê thảm. Không may có khi lại dính vào tội bao che.

Những người ở khu dệt may, quan hệ tám đời của mình cũng không dính dáng gì tới, Phạm Thường Thắng cũng không cần phải mạo hiểm vì điều này. Trầm ngâm một lúc, Phạm Thường Thắng gật đầu nói:

- Ừ, cậu nói cũng có lý, như vậy tôi thấy vẫn là cứ gọi bí thư Định Quốc đến thương lượng một chút đi.

Rất nhanh sau khi Phạm Thường Thắng gọi điện, không đến ba phút, Lôi Định Quốc đã đến văn phòng của Phạm Thường Thắng. Sau khi nghe Nhiếp Chấn Bang trình bày, lúc này Lôi Định Quốc gần như chẳng cần suy nghĩ, lập tức nói:

- Bí thư Phạm, tôi cũng đồng ý ý kiến của chủ tịch Nhiếp. Sự việc của khu dệt may, Ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi cũng nhận được không ít thư báo cáo. Lo nghĩ của tôi cũng là lo đến đại cục khu dệt may, cho nên cứ bị đè nặng lâu nay. Nếu chủ tịch Nhiếp đã đề xuất điều tra như vậy, tôi thấy cũng không phải là không được.

Lời nói này khiến Phạm Thường Thắng lại một lần kinh ngạc nữa. Không ngờ, phía Lôi Định Quốc nhận được thư báo cáo thật. Phạm Thường Thắng trầm ngâm rồi gật đầu nói:

- Được, nếu bí thư Định Quốc đã ủng hộ như vậy, phía tôi cũng chẳng còn ý kiến gì nữa.

Sau khi đạt được sự đồng tình của Phạm Thường Thắng, phía Lôi Định Quốc đã nhanh chóng triệu tập tổ công tác, phân biệt tiến vào chiếm giữ ba nhà máy.

Lúc này, tổ điều tra ủy ban kỷ luật đột nhiên tiến vào, trong một thời gian ngắn, cả khu dệt may đã chấn động cả lên, lời nói gì cũng có, ban lãnh đạo lại có cảm giác sống trong sợ hãi. Danh tiếng của Ủy ban kỷ luật thực sự quá vang dội. Gặp phải ủy ban kỷ luật thì đảm bảo chẳng có việc gì tốt đẹp cả, đây chính là một khắc họa về Ủy ban kỷ luật.

Trong khoảng thời gian ngắn, công nhân viên chức khu dệt may đều đang dán mắt vào phía tổ điều tra kỷ luật.

Lúc này, ngay tại thời điểm tổ điều tra kỷ luật chiếm giữ khu dệt may không đến một ngày.

Lúc này, trong tòa nhà số 1 của Phạm Thường Thắng, ba, bốn người đang tụ tập ở ghế sofa phòng khách.

Đây là bữa tiệc gia đình của Phạm Thường Thắng.

Trừ Lý Quốc Hoa ra, Hoàng Tuấn Sơn, Lý Tiểu Cần và Hố Hữu Tuyền đều đang ngồi trên ghế sofa, Phạm Thường Thắng chậm rãi nói:

- Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật thành phố, đây cũng là lẽ đương nhiên, phía ủy ban kỷ luật trước đó đã nhận được không ít thư báo cáo, lời nói chuẩn xác. Các cậu cũng không cần phải lo lắng gì cả. Điều tra ra vấn đề cũng không có gì đáng sợ, càng có vấn đề, càng nói lên bộ máy thành ủy vẫn cần phải có sức chiến đấu. Điều này chúng ta cũng không có gì tổn thất cả.

Vừa nói xong, Hoàng Tuấn Sơn bên cạnh bỗng biến sắc, nhìn sang phía Lý Tiểu Cần bên cạnh, nhưng vừa mới nhìn sang, Lý Tiểu Cần lại nhìn về hướng khác. Ý rất rõ ràng, chuyện này, tôi sẽ không tham gia.

Hoàng Tuấn Sơn trầm ngâm một lúc, lại nói tiếp:

-Bí thư, ngài rất quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, nhưng hiện giờ trên phố không ít lời đồn, nói là bí thư Phạm sợ chủ tịch Nhiếp, làm cho Nhiếp Chấn Bang không kiêng nể gì, chỉ sợ là bên dưới nhân tâm bất ổn.

Vừa dứt lời, Lý Quốc Hoa bên cạnh cũng mở miệng nói:

- Bí thư, tôi thấy lão Hoàng nói rất có lý. Đến nay, bên ngoài không ít người chỉ biết đến chủ tịch Nhiếp mà không biết đến bí thư Phạm. Đầu mối này, tôi thấy rất là không bình thường, điều tra thì điều tra, nhưng cũng không ai đảm bảo được Nhiếp Chấn Bang không mượn chuyện công để trả thù việc tư. Chuyện này, tôi thấy chúng ta nắm trong tay vẫn hơn. Đến lúc đó, tiến có thể công, lui có thể thủ. Đây mới là điều căn bản.

Theo hành trình thành lập tổ điều tra khu dệt may, sự giao tranh vô hình giữa Lý Quốc Hoa và Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu. Chính vào lúc Phạm Thường Thắng tổ chức tiệc gia đình, phía Nhiếp Chấn Bang một nhóm người cũng đang tụ tập lại.

Trùng Sinh Thế Gia Tử