Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 367: Án thép như núi




Nói rồi, Trần Nhạc rút ra một tập tài liệu giấy A4 phô tô từ trong cuốn sổ ghi chép ở bên cạnh, giống như một chiếc máy đọc vậy, cất cao giọng nói:

- Căn cứ theo thảo luận tại hội nghị Đảng ủy Cục Công an thành phố, và báo cáo lên Ban Tổ chức Thành ủy phê chuẩn, bổ nhiệm đồng chí Hà Khánh Quân, đội trưởng chi đội hình sự Cục Công an thành phố đảm nhiệm chức Cục trưởng phân Cục Công an quận Quỹ Thành.

Chi đội hình sự, đây vốn dĩ chính là nghiệp vụ công tác cực khổ nhất, béo bở ít nhất, Hà Khánh Quân thuận tiện đảm nhiệm nghiệp vụ này, qua trị an hoặc là cảnh sát giao thông bên đó đều là chỗ béo bở. Còn về vị trí của mấy Cục trưởng phân cục thì lại càng là chức vụ béo bở trong béo bở. Bởi vì, đảm nhiệm nhân vật số một phân cục đây cũng coi là thả rông rồi. Bất luận từ phương diện nào, quyền lực đều đạt được nhiều. Xây dựng cơ sở vật chất trong nội bộ phân cục, mua sắm thêm trang thiết bị, bổ nhiệm bãi nhiệm nhân sự,v.v,… những thứ này đều là nơi “ăn” được nhiều, hơn nữa, thực quyền lại lớn. Điều quan trọng hơn là, hiện nay, người lựa chọn cho chức Bí thư Ủy ban Chính pháp (Bí thư Đảng ủy công an) quận Quỹ Thành vẫn đang trống. Theo thông lệ thì khả năng của Cục trưởng Công an kiêm Bí thư Ủy ban Chính pháp là lớn nhất, một khi vào được vị trí Ủy viên thường vụ quận Quỹ Thành thì Hà Khánh Quân đó coi như là một bước lên trời rồi.

Ngược lại Cục trưởng hiện tại của phân cục Công an quận Quỹ Thành, Khương Binh thì lại là vẻ mặt ủ rũ, nhưng đây là cũng không còn cách nào. Ai bảo Khương Binh là người của Quách Chấn Bảo. Ai bảo mình không nhìn rõ tình thế, lúc này muốn bảo người khác nói giúp mấy câu thì căn bản là không có khả năng rồi.

Cục trường Trần đang giống như mặt trời ban trưa, đến Phó Cục trưởng thường trực cũng bị anh ta đưa đến Ủy ban Kỷ luật để uống trà nữa là, những người khác còn dám phản đối sao? Đây không phải là ông thọ ăn thạch tín, chê mạng dài sao?

Ngay sau đó, Trần Nhạc lại tuyên bố hai bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự, không hề ngoại lệ, đều là mấy người theo phe Trần Nhạc, bây giờ đều thăng chức đến mấy ban ngành chủ chốt của Cục thành phố, còn người ban đầu thì không phải là lui tuyến thì cũng đảm nhiệm chức vụ tuần sát viên thôi.

Nhìn các cán bộ trong hội trường, ai nấy đều là vẻ mặt thoáng có chút suy nghĩ, Trần Nhạc mỉm cười trong lòng. Trên thực tế, bổ nhiệm bãi nhiệm nhân sự này sớm đã sắp xếp xong rồi, thời gian đến thành phố Lương Khê dài như vậy, trong công tác cũng đã lên tay rồi, những sắp xếp nhân viên này vốn dĩ chính là đã định ra từ sớm, lúc này chỉ là nhân cơ hội này mà trình bày ra thôi. Bây giờ xem ra, hiệu quả rất tốt. Đầu tiên là Quách Chấn Bảo bị Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, chiêu này khiến cho những người này đều kinh hãi.

Ngay sau đó, một loạt sắp xếp đưa ra khiến cho người ta cảm giác, dường như chỉ là bố trí lâm thời mới có, khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ sự sâu hiểm khó dò.

Chuyện xảy ra ở Cục Công an thành phố không đến nửa tiếng lập tức đã truyền đi khắp thành phố Lương Khê. Trong nhất thời, không ít cán bộ trong lòng đều có ý động. Một số cán bộ còn chưa quyết định giữa Nhiếp Chấn Bang và Phạm Thường Thắng lúc này cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Đương nhiên, còn có một số cán bộ cẩn trọng, lại muốn đợi sau khi đại hội đại biểu Hội đồng Nhân dân kết thúc rồi mới quyết định. Nhưng những người này cũng không nghĩ xem, sau Hội đồng nhân dân sẽ còn có cơ hội của bọn họ sao?

Trụ sở Thành ủy bên này, trong phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng, lúc này, cửa phòng cũng bị người đẩy mở ra từ bên ngoài.

Lý Quốc Hoa sắc mặt âm trầm, vẻ mặt không đổi, rẽ từ bên ngoài đi vào. Động tác liên tiếp của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Lý Quốc Hoa lúc này cũng không còn phong độ nho nhã nữa, mà là bộ dạng có chút hổn hển, tức giận nói:

- Thật không ra gì, Nhiếp Chấn Bang và Lôi Định Quốc đúng là bức người quá đáng rồi. Bọn họ làm như vậy căn bản không coi chúng ta ra gì, không coi Thành ủy ra gì.

Sắc mặt của Phạm Thường Thắng cũng khó coi. Rất hiển nhiên, Phạm Thường Thắng rất đồng ý với lời nói của Lý Quốc Hoa. Đường đường một Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố, cán bộ được hưởng chế độ cấp Cục trưởng, nói song quy là song quy. Thân là nhân vật số một Thành ủy, trước đó cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì, đây rõ ràng là tát vào mặt người mình rồi. Lần này nếu mình không làm cái gì, e là thành phố Lương Khê sau này, không có ai biết đến chính mình nữa rồi.

Trong lòng tức giận thì tức giận, bên ngoài Phạm Thường Thắng lại rất thản nhiên nói:

- Quốc Hoa, bình tĩnh chớ nóng vội. Chuyện này Lôi Định Quốc mặc dù có trách nhiệm, nhưng cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của ông ta, chút quyền lực tự chủ này, Ủy ban Kỷ luật thành phố vẫn là phải có.

- Bí thư Phạm, tôi nói một câu không khách sáo đi, đây là đã cưỡi lên cổ chúng ta rồi. Nếu còn không phản kích, vậy thì sau này chúng ta chỉ có bị động mà thôi.

Lý Quốc Hoa một lần nữa lên tiếng.

Trong tay Phạm Thường Thắng cầm chiếc bút máy, ngón tay xoay tròn như một bông hoa, chiếc bút máy không ngừng chuyển động giữa ngón cái và ngón trỏ. Trò nghịch bút này là những người đi học hoặc những cán bộ này chơi được ra thôi. Dân chúng bình thường ngày ngày đều là vì cuộc sống mà bôn ba mệt nhọc, làm sao mà biết có tâm trạng nhàn rỗi như thế này.

Tuyệt chiêu này của Phạm Thường Thắng cũng là công phu rèn luyện gần ba mươi năm. Trầm ngâm một lát, Phạm Thường Thắng cũng chậm rãi nói:

- Quốc Hoa, bình tĩnh, lúc này, điều cậu cần nhất là bình tĩnh, hiểu không? Chuyện này không phải đơn giản như bề ngoài đâu…

Nghe lời nói của Phạm Thường Thắng, Lý Quốc Hoa lúc này cũng bình tĩnh lại. Lý Quốc Hoa vốn không phải là người ngu dốt. Năm đó, ở câu lạc bộ Vương Triều thủ đô, có thể ép Nhiếp Chấn Bang đến cái loại hoàn cảnh như vậy, dù rằng lúc đó cũng có một chút nguyên nhân và sự đắn đo của bản thân Nhiếp Chấn Bang, nhưng tóm lại thì, năng lực của Lý Quốc Hoa người này vẫn là không tệ.

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Quốc Hoa cũng ngồi xuống ghế sô pha, sau hồi lâu, Lý Quốc Hoa mới nói:

- Bí thư Phạm, anh là nói, đây là hai người Nhiếp Chấn Bang và Lôi Định Quốc cố ý hạ bẫy chúng ta.

Lúc này, Phạm Thường Thắng cũng gật gật đầu, chuyện nghĩ thấu rồi thì không còn cảm giác lòng đầy căm phẫn lúc đầu nữa. Phạm Thường Thắng thích cảm giác nắm trong tay tất cả này, lập tức nói lạnh nhạt:

- Chiêu này của Nhiếp Chấn Bang không đơn giản, chúng ta tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Chuyện của Quách Chấn Bảo, tôi dám khẳng định, trong tay Nhiếp Chấn Bang và Lôi Định Quốc nhất định có chứng cớ xác thực. Lúc này bọn họ e là còn ước gì chúng ta ngăn cản đâu. Như vậy, làm không tốt thì cả cậu và tôi đều phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, theo quy định, Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến hành điều tra, bọn họ cũng có cơ sở pháp luật. Dù sao thì công việc của Ủy ban Kỷ luật, cho dù là Đảng ủy cũng không thể có can thiệp quá nhiều, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc. Nếu chuyện gì cũng cần Thành ủy quyết định, vậy Ủy ban Kỷ luật cũng mất đi ý nghĩa vốn có của nó rồi. Vì vậy, từ mặt này, chúng ta không tìm được lỗ hổng, ngược lại còn hại thân. Tuy nhiên, bất luận thế nào, uy tín của chúng ta đều bị tổn hại, chiêu này chơi rất hay.

Sự việc qua phân tích của Phạm Thường Thắng liền giống như trong phim ảnh, lần nữa hiện lên. Lúc này, Lý Quốc Hoa cũng trở về bình thường, cả người trở lại phong độ đại khí như trước.

Trầm mặc một lúc, Lý Quốc Hoa nhìn Phạm Thường Thắng nói:

- Bí thư Phạm, Hội đồng nhân dân lần này anh có ý kiến gì không? Tôi lại nghe nói, Bí thư Thẩm đối với việc này đã đề nghị lên hội nghị Tỉnh ủy.

Câu này lại khiến Phạm Thường Thắng trong lòng hồi hộp. Thẩm Ngôn Thạc có nói qua một lần về vấn đề bầu cử trong hội nghị Tỉnh ủy, nhưng theo Phạm Thường Thắng thì đó chỉ là thủ tục mà thôi. Nhưng bây giờ Lý Quốc Hoa lôi ra để nói, đây là ý gì? Bảo mình tổ chức lực lượng, đi kéo phiếu một chuyến cho Nhiếp Chấn Bang sao?

Kéo phiếu bầu, trong thể chế mà nói, đây là chuyện nghiêm trọng nhất, ác liệt nhất. Nói một cách khó nghe, đây chính là điển hình của việc không nghe theo sự lãnh đạo và chỉ huy từ Đảng, điều này liên quan đến tiền đồ chính trị của bản thân. Hơn nữa, mặc dù nói, Bí thư Thẩm cũng coi như là theo phe họ Lý, nhưng muốn bảo Phạm Thường Thắng hi sinh bản thân để thành toàn cho Lý Quốc Hoa, chuyện như vậy Phạm Thường Thắng quyết sẽ không làm. Cùng lắm thì đường ai nấy đi, Bí thư Thẩm cũng sẽ không làm gì mình, cả tỉnh Giang Bắc có không ít nhân mã của Thẩm Ngôn Thạc, nếu mình bị hi sinh như vậy, thì Thẩm Ngôn Thạc sau này cũng khó làm người.

Còn về Lý hệ, mặc kệ nó hùng mạnh cỡ nào, bất luận gia tộc thế nào, đối với Phạm Thường Thắng mà nói đây vẫn là quá xa xôi. Trầm mặc một lúc, Phạm Thường Thắng cũng trầm giọng nói:

- Chuyện này trước tiên không vội. Còn có một khoảng thời gian nữa, trước tiên nhìn kỹ rồi nói. Bây giờ điều phải suy nghĩ vẫn là làm thế nào để xoay chuyển tình hình bất lợi sau khi Quách Chấn Bảo bị song quy. Nếu thật sự cứ để mặc như vậy, công tác sau này của chúng ta sẽ không dễ triển khai đâu.

Ngay khi Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa thảo luận chuyện này, ở một điểm công tác tại nhà khách quân khu thành phố do Ủy ban Kỷ luật thiết lập.

Nơi này là địa điểm mà Ủy ban Kỷ luật thành phố xác định, một nơi công tác, bình thường khi không có án, nhà khách có thể mở cửa kinh doanh như bình thường, một khi có chuyện, mọi lúc đều có thể để trống ra.

Tại tầng cao nhất của nhà khách, toàn bộ một tầng đều được Ủy ban Kỷ luật thành phố bao hết luôn. Lúc này, trong một phòng trống, một chiếc bàn, Hồng Thiên Chính và một nhân viên công tác ngồi trước chiếc bàn, đối diện khoảng ba mét, Quách Chấn Bảo với vẻ mặt suy sụp ngồi trên chiếc ghế.

Từ lúc vừa bắt đầu bước vào, người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đã khiến cho Quách Chấn Bảo bị áp lực cao độ lớn, liên tục oanh tạc đến kiệt sức. Sau khi xem qua bức thư tố cáo, Quách Chấn Bảo lúc này ruột đều hối hận xanh cả ra, sớm biết như vậy mình còn tham chút ít tiền đó làm gì?

Quách Chấn Bảo lại rất nhanh gọn, trực tiếp khai hợp đồng bằng miệng giữa mình và Trương Đức Bảo, và bảo đảm, lập tức sẽ trả lại mười lăm nghìn còn lại cho Trương Đức Bảo.

Tuy nhiên, Hồng Thiên Chính lúc này lại cầm một cuốn sổ ghi, giơ giơ lên nói với Quách Chấn Bảo:

- Quách Chấn Bảo, ông thật giảo hoạt. Nhưng ông chưa từng nghĩ qua sao? Lên núi nhiều thế nào cũng gặp hổ. Lần này ông muốn ra ngoài đã là không thể rồi. Hãy thành thật khai báo chuyện ông từng làm trong thời gian ông đảm nhiệm đội trưởng đội trị an và Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố đi. Nếu ông biểu hiện tốt, vẫn có thể có cơ hội xét xử khoan hồng, nếu không, ông cứ đợi ngồi tù cả đời đi.

Tố chất tâm lý của Quách Chấn Bảo vốn không được tốt, nếu không, khi Ủy ban Kỷ luật đưa ông ta đi, Quách Chấn Bảo cũng sẽ không sợ đến nỗi đứng không vững như vậy.

Lúc này bị Hồng Thiên Chính dọa như vậy, Quách Chấn Bảo cả người liền suy yếu, run lẩy bẩy giống như gậy trúc đảo cái sàng, toàn bộ đều khai ra hết.

Nghe được trong nhà Quách Chấn Bảo còn có số tiền đặt cọc hơn hai trăm nghìn, Hồng Thiên Chính cả người đứng lên, sắc mặt không chút biểu hiện cũng nở một nụ cười.

Hồng Thiên Chính lập tức đi ra khỏi phòng, vẫy tay với người bên cạnh, Hồng Thiên Chính liền nói:

- Tiểu Ngô, lập tức phái người đến nhà của Quách Chấn Bảo điều tra, có kết quả gì lập tức thông báo cho tôi.

Có lãnh đạo như Hồng Thiên Chính và Lôi Định Quốc, sức chiến đấu của Ủy ban Kỷ luật thành phố vẫn là rất hùng mạnh. Không đến nửa tiếng, điện thoại của Hồng Thiên Chính liền vang lên, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh vui mừng, quả nhiên dưới gầm giường trong nhà Quách Chấn Bảo thu được số tiền hai trăm ba mươi nghìn sáu trăm tệ. Nghe được tin này, Hồng Thiên Chính cũng yên tâm. Có những thứ này, án này chính là án thép rồi!