Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 398: Đánh rắn đánh giập đầu




Giờ phút này, trong phòng họp cũng là một không gian im lặng, những thành viên của Cục Tài chính cũng biết ý , không dám trả lời. Lúc này, nhìn thái độ của chủ tịch Thành phố Nhiếp, ai nói người đó là thằng ngốc. Hơn nữa, có một số người trong lòng cũng đang suy nghĩ, Cục Tài chính bên này, Liễu Thanh Tuyền chỉ sợ là muốn lên rồi. Đợi đến khi chính thức nắm vững được thực quyền, vẫn không bằng hiện tại dựa dẫm vào Liễu Thanh Tuyền. Tục ngữ có câu rất hay: con chim dậy sớm mới có sâu ăn.

Nếu Nhâm Dũng biết các thành viên ban tổ chức đảng dưới này còn có những ý nghĩ như vậy, chỉ sợ không ngăn cản được khoản tiền của Cục Công an thành phố.

Hơn nữa, Nhâm Dũng không ngờ Nhiếp Chấn Bang không chú ý đến thân phận mà nhúng tay vào sự vụ của Cục Tài chính. Thông thường mà nói, phân công công việc trực thuộc cục, trong thành phố sẽ không nhúng tay vào, đều là do ban tổ chức đảng trên đơn vị bàn bạc quyết định.

Bởi vì, nếu trong thành phố đến cái này cũng nhúng tay vào thì tính chất liền thay đổi rồi. Ví dụ như Cục Tài chính bên này, mình là người của bí thư Phạm, Liễu Thanh Tuyền là người của Nhiếp Chấn Bang, vẫn còn có phó cục trưởng khác cũng có cách hỏi đường của chính mình.

Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang nhúng tay điều chỉnh nội bộ nhân sự của Cục Tài chính. Tiếp theo, Phạm Thường Thắng cũng có thể trông mèo vẽ hổ, lại đây một chuyến, lại đem việc phân công công việc này đổi lại. Như vậy không phải là không kết thúc sao?

Biểu hiện bên ngoài, Nhâm Dũng chắc là sẽ không chống lại Nhiếp Chấn Bang, dù sao chịu tội chống đối lãnh đạo cũng là không nhỏ. Trong lòng cười nhạt một chút, cho dù Nhiếp Chấn Bang không nói quy củ phép tắc, đến lúc đó ông cậu mình tự nhiên có thể đến một lần như vậy. Nếu cho rằng chính mình thỏa hiệp thì chính là phạm lỗi lớn rồi.

Nghĩ đến đây, Nhâm Dũng tỏ vẻ tiếp nhận, rất cung kính nói:

- Chủ tịch Nhiếp phê bình là đúng, là chúng tôi vẫn chưa hiểu được ý của cấp trên. Trong công việc, có chút cứng nhắc, về sau bộ máy Đảng ủy Cục Tài chính chúng tôi nhất định tăng cường học tập phương diện này.

Nói xong, Nhâm Dũng nhìn đồng hồ, vẻ mặt tươi cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài xem, cũng sắp mười giờ ba mươi rồi. Chúng tôi bên này cũng chuẩn bị xong tiệc rượu rồi, hay là ngài ở lại đây dùng cơm rồi hãy về?

Mặc kệ Nhâm Dũng là người của phe nào, một số phép tắc quy củ nên nói vẫn là nhất định phải nói. Những thứ cần thiết này đều không có, như vậy truyền ra ngoài, người khác sẽ nói mình không hiểu phép tắc, trong mắt không có lãnh đạo, đây là điều Nhâm Dũng không thể gánh vác được trách nhiệm. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang không nể mặt Nhâm Dũng, tự mình đến Cục Tài chính, chính là đến gõ đầu Nhâm Dũng đây. Hơn nữa, cho dù dám ra tay, Nhiếp Chấn Bang cũng có hậu thuẫn của mình. Lập tức đứng dậy nói:

- Cơm thì không ăn rồi, việc trong thành phố nhiều, cục trưởng Thanh Tuyền về sau công việc của Cục Tài chính, anh phải giúp đỡ nhiều cho Nhâm Dũng nhé.

Nói xong, còn vỗ vai Liễu Thanh Tuyền. Mặc dù, tuổi của Nhiếp Chấn Bang so với những người ngồi ở đây đều là nhỏ hơn, nhưng cấp bậc ở trong này. Giờ phút này xem ra đều là có muôn hình muôn vẻ.

Liễu Thanh Tuyền cũng gật đầu, để lộ vẻ mặt cảm kích:

- Chủ tịch, cứ yên tâm, tôi nhất định toàn lực giúp đỡ cho công việc của cục trưởng Nhâm, làm tốt công việc của Cục Tài chính, quyết không gây cản trở cho thành phố.

Nhiếp Chấn Bang lên xe, đuôi xe vừa mới đi ra khỏi sảnh của Cục Tài chính. Bên này, các thành viên ban tổ chức đảng Cục Tài chính liền thấy sắc mặt tái mét của Nhâm Dũng, cũng đang lái xe đi tới.

Căn cứ theo phép tắc mà nói, cán bộ cấp phòng ở huyện thông thường đều không được trang bị xe chuyên dụng và thư ký. Nhưng, phép tắc đã mất rồi, người thì vẫn đang sống. Một số lãnh đạo cơ quan trực thuộc thành phố vẫn còn tốt một chút, chỉ có trang bị thêm thư ký, nhưng ở dưới huyện thì gan to hơn nhiều.

Xe chuyên dụng của Nhâm Dũng cũng là Audi đời mới, một xe của địa phương tự nhiên đều có bản sắc của địa phương đó. Lãnh đạo nơi đó thích nhãn nhiệu này, vậy thì, nhất định rồi, những cán bộ cấp dưới đều sẽ như vậy, lãnh đạo làm tấm gương để noi theo.

Nhìn thấy xe của Nhâm Dũng chạy ra phía cửa chính, một trong các phó cục trưởng cũng nhỏ giọng nói với Liễu Thanh Tuyền:

- Lão Liễu, xem ra Nhâm Dũng đi ra thành ủy rồi.

Văn phòng thành ủy bên này, Nhâm Dũng còn có dáng vẻ thở phì phò, ngồi trên ghế sofa, nhìn Phạm Thường Thắng nói:

- Cậu, Nhiếp Chấn Bang rõ ràng là đã làm rồi, như vậy không hiểu phép tắc. Nếu đều làm giống như hắn, thành phố còn tranh giành vị trí gì nữa. Toàn bộ đều cho cấp phó quản ý hết rồi. Nhiếp Chấn Bang rõ ràng không coi cậu ra gì.

Nói chung, tâm trạng của Nhâm Dũng vẫn chưa nghiêm trọng lắm, còn biết dùng từ tôn trọng.

Lúc này, sắc mặt của Phạm Thường Thắng rất trầm ngâm, nhìn không ra có ý nghĩ gì, chỉ biết lúc này tâm trạng của Phạm Thường Thắng có chút khó chịu. Đây là bình thường, bất cứ ai nghe thấy có người làm sai quy tắc đều sẽ không có tâm trạng tốt. Hơn nữa, Cục Tài chính, đây là lợi thế trong tay của Phạm Thường Thắng, cân bằng thế lực quan hệ khác. Động viên cấp dưới thậm chí bị kẹt ở cái cổ của người khác, miệng của Cục Tài chính đều có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Nơi này, là độc chiếm của Phạm Thường Thắng, không để cho người khác giẫm đạp lên được.

Trầm ngâm một chút, Phạm Thường Thắng nhíu mày nói:

- Đều nói với cháu rất nhiều lần rồi. Trong công việc, không nên kéo quan hệ gia đình gần lại, đây là cơ quan đảng ủy chính quyền. Cháu là công chức, là cán bộ của đảng, không phải là cán bộ của cậu.

Nhâm Dũng có chút không rõ. Hôm nay vì sao không những không có được sự ủng hộ mà còn bị mắng một trận, có chút không phục, ngẩng đầu nói:

- Cậu, à không, bí thư Phạm, việc này ngài xem.

Phạm Thường Thắng xua xua tay, trầm giọng nói:

- Cháu về chuẩn bị một chút, ngày mai không được, ngày mai cậu còn phải tiếp đoàn đại biểu doanh nghiệp của Mỹ. Như vậy, sáng ngày kia cậu đi đến Cục Tài chính xem một chút.

Phạm Thường Thắng hơi trầm tư liền đưa ra quyết đoán. Nhiếp Chấn Bang mày đã không nể mặt, như vậy, Phạm Thường Thắng này đương nhiên cũng không cần phải khách khí với mày. Mọi người đều là trái với quy tắc đến là được. Cùng lắm thì hôm nay mày đổi người, ngày mai tao đổi người. Đây chính là một thái độ của Phạm Thường Thắng, tính quan trọng của Cục Tài chính làm cho Phạm Thường Thắng cũng không dám bỏ qua dễ dàng.

Uỷ ban nhân dân thành phố bên này.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang ở văn phòng tiếp Trần Nhạc, nhìn dáng vẻ của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cười mắng:

- Trần Nhạc, vì việc của anh, tôi đã làm tất cả rồi, việc phá bỏ nguyên tắc cũng đều làm. Hai triệu cũng chuyển đến tài khoản Cục Công an các anh rồi. Lần này, bất kể nói thế nào, anh phải làm cho đẹp mọi chuyện đấy, nếu không thì trong năm nay Cục Công an các anh đừng có mong được cấp bất cứ khoản gì nữa nhé.

Trần Lạc giờ phút này đứng lên, mặt cũng bắt đầu có thái độ mỉm cười, rất nghiêm túc nói:

- Chủ tịch, ngài yên tâm. Tất cả mọi việc đã điều tra rõ ràng. Lần này tuyệt đối bảo đảm làm cho ngài hài lòng.

Phá hỏng quy tắc, đây không phải là tự mình muốn vậy, nhưng lúc này chỉ là vừa hay đúng dịp mà thôi. Cho dù không có việc này của Cục Công an, ra tay với Cục Tài chính cũng là việc sớm muộn. Nhưng vị trí cục trưởng Cục Tài chính mình cũng muốn, rốt cục Nhâm Dũng nhậm chức chưa lâu, muốn đổi lại cũng cần có lý do, hoặc là đề bạt hoặc là điều động, tóm lại đều cần có một cái cớ. Hoặc là thành tích nổi trội, hoặc là phạm sai lầm, nhưng hai việc này đều chẳng có quan hệ gì với Nhâm Dũng. Thay đổi con đường này tự nhiên là không đi được, hơn nữa, mặc dù có cớ đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã được đảng ủy thông qua. Vì vậy, suy nghĩ kỹ càng, Nhiếp Chấn Bang mới quyết định để Liễu Thanh Tuyền tiếp nhận quyền lực bộ phận của Cục Tài chính, trong đó khoản tiền quan trọng phải nắm trong tay mình.

Nhưng mình tùy tiện hành sự, Phạm Thường Thắng cũng có thể dùng cách giống như vậy đòi lại, về sau sẽ tạo thành giằng co.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Nhiếp Chấn Bang không có hành động, mà hiện tại Nhiếp Chấn Bang vẫn là chuẩn bị hành động. Bởi vì, Nhiếp Chấn Bang nhìn đúng mạch máu của Phạm Thường Thắng.

Phạm Thường Thắng có hai đứa con gái. Con trai luôn ở thành phố Giang Châu cùng với mấy đứa công tử, tiểu thư của lãnh đạo Tỉnh ủy. Con gái Phạm Thường Thắng vẫn luôn ở bên cạnh. Hiện tại, mục tiêu của Nhiếp Chấn Bang chính là một câu lạc ăn chơi nhất, nơi giải trí lộng lẫy do Phạm Lệ Lệ mở.

Có bố là Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa, chỗ ăn chơi lộng lẫy thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Lisa của Phạm Lệ Lệ, là nơi nổi tiếng và sôi động nhất ở thành phố Lương Khê. Bên trong, muốn cái gì có cái đó như ca sỹ, vũ công...tầng một là quán bar, tầng hai đến tầng năm là karaoke. Bên trong có mấy trăm tiểu thư ngồi bàn. Tầng sáu, tầng bảy là trung tâm tắm hơi. Đương nhiên cũng cung cấp một số dịch vụ đặc biệt. Tầng tám lại là một sòng bạc lớn. Tầng chín đến tầng mười sáu là phòng khách sạn.

Những trường hợp này, ở thành phố Lương Khê cũng là thuộc loại bí mật công khai, căn bản không cần dùng sức là có thể điều tra được rõ ràng.

Cho nên, mục đích của Nhiếp Chấn Bang lúc này rất rõ chính là thông qua đột kích kiểm tra nơi giải trí lộng lẫy này, từ đó là cho Phạm Thường Thắng vì con gái mà phải tự mình thỏa hiệp. Đó chính là chỗ tồn tại bảy phần mạch máu của Phạm Thường Thắng.

Lúc này, trong phòng họp lớn của Cục Công an thành phố Lương Khê, các chi đội trực thuộc thành phố, một số người đứng đầu của các phân cục các địa phương đều ngồi trong phòng họp.

Thời điểm ở chỗ Nhiếp Chấn Bang Trần Nhạc mặc dù vẻ mặt vui mừng nhưng bây giờ thể hiện sự uy phong của nhân vật số 1 Cục Công an thành phố.

Nhìn xung quang mọi người một chút, trải qua mấy tháng chỉnh đốn, toàn thể Cục Công an từ trên xuống dưới không nói là đất nước thùng sắt , cũn được xem là nhà mình hậu viện rồi.

Hành động tiếp theo là hệ thống công an thành phố Lương Khê có đủ độ nghiêm khắc bắt đầu hành động, hành động tối nay, phàm là tham gia lực lượng cảnh sát, đúng năm giờ, tất cả đều có mặt ở sân để luyện tập, thu được tất cả thông qua phương tiện thông tin, nghiêm cấm bất kỳ ai, và bên ngoài lai vãng, kỷ luật tôi không cần lập lại. Tin rằng mọi người vẫn có giác ngộ này. Phía dưới, sau khi tan họp đều về tập trung ở trước đội cảnh lực báo cáo, nhiệm vụ cụ thể sau khi đến bên đó sẽ sắp xếp lại.

Trần Nhạc ban bố rất nghiêm túc hành động kỷ luật và thời gian.

Năm giờ chiều, tất cả cảnh sát nhân dân tham gia hành động đều đã tập hợp, trên bãi tập đội ngũ, vì hành động lần này, Trần Nhạc hạ khí thế mạnh mẽ, dùng bốn trăm lực lượng cảnh sát, đồng thời còn Hoàn Nhượng Phong dẫn dắt một bộ phận người tin cẩn trước tiên mai phục ở bên trong nơi giải trí lộng lẫy.

Tiếp theo, tập thể ăn cơm, sau khi nghỉ ngơi ba mươi phút, toàn bộ tập trung ở trên bãi tập. Vài lãnh đạo của cục thành phố và mấy giám sát điều tra đi đến thu lại phương tiện truyền tin, điện thoại di động và máy nhắn tin.

Tám giờ tối, đúng là thời điểm hoàng kim thích hợp nhất ban đêm, là thời điểm cuộc sống về đêm chuẩn bị bắt đầu. Trần Nhạc đi ra, bốn phía, mấy chục xe cảnh sát đợi lệnh. Nhìn xung quanh nhất loạt cảnh sát, Trần Nhạc trầm giọng nói:

- Xuất phát.