Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 452: Vị khách bất ngờ




Nghe thấy lời của Thiệu Thiên Hanh, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn Lý Siêu Nhân bên cạnh, không hổ là người giàu nhất Đông Cảng, đúng là không phải người thường. Lúc này, lại đứng ra đại diện Đằng Long, đầu tư 2,5 triệu. Số cổ phần này thật không phải bình thường, tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không cần quan tâm. Về ngành truyền hình và điện ảnh, mình thật ra cũng chẳng có cách nào chen chân vào.

Sau khi đạt được thỏa thuận bằng miệng, chính quyền thành phố Lương Khê và Lý Siêu Nhân, nhân viên công tác mà Bao Thuyền Vương và Thiệu Đại Hanh dẫn tới cũng bắt đầu bận rộn việc tuyển chọn hạng mục việc kí kết hạng mục. Còn nữa, đại biểu thần bí của tập đoàn Đằng Long sẽ tới, những việc vụn vặt kiểu này đều phải xử lý.

Buổi chiều, trong đại sảnh ký kết của trung tâm triển lãm quốc tế Lương Khê có hơn trăm phóng viên tụ tập ở đó. Nhiếp Chấn Bang và Triệu Đại Hanh lần lượt đại biểu phía nhà đầu tư và phía chính quyền ký tên lên bản ghi nhớ của hạng mục. Điều này chứng tỏ, hai bên đã đạt được thỏa thuận ban đầu.

Số tiền đầu tư 10 tỷ, trong thời gian diễn đàn phát triển Đông Bộ lần này cũng không phải là nhiều. Ví dụ, hiệp nghị đầu tư mà Hoa Hạ Thạch Hóa và chính quyền tỉnh Lỗ Đông ký kết đã vượt qua con số này. Cao tốc Lỗ Đông – Thượng Hải do bất động sản Lý đầu tư cũng vượt xa con số này.

Nhưng, số đầu tư kia, hoặc là phân tán ra toàn Lỗ Đông, hoặc đầu tư vào xây dựng cơ bản, là xây dựng cơ bản liên quan tới ba tỉnh thành. So với thành phố Lương Khê số tiền 10 tỷ toàn bộ đều tập trung đầu tư ở đây, thì không thể vang dội như lần hợp tác này của thành phố Lương Khê.

Ngày hôm sau, Diễn đàn phát triển Đông Bộ, quan chức năm tỉnh phía Đông và chính quyền đặc khu Đông Cảng đã mở cuộc họp nghiên cứu với chủ đề chính là “Trận chiến cơ hội phát triển đưa đến thắng lợi tổng thể…” Sau khi cùng bàn bạc trao đổi một vài vấn đề khó khăn mà quá trình cải cách mở cửa và xây dựng kinh tế phải đối mặt, trao đổi một số vấn đề mà doanh nghiệp quốc doanh gặp phải trong cải cách, quyết định kỳ hai diễn đàn phát triển Đông Bộ cũng định sẽ mở cuộc họp vào thời điểm này sang năm tại Thượng Hải.

Ngày thứ ba trong năm ngày của kỳ diễn đàn. Đã tiến hành tới giai đoạn giữa. Lúc này, không ít doanh nghiệp của chính quyền địa phương đã tìm hiểu kỹ về nhau trong một ngày này, chính là thời kỳ bùng nổ ký kết. Đại sảnh ký kết nằm ở lầu một, gần như chật đầy. hôm đó cũng là một ngày đỉnh cao về số tiền ký kết của diễn đàn lần này. Tổng cộng ký kết thành công 125 hạng mục, liên quan tới hóa chất, xây dựng, luyện kim, sinh vật chế dược, du lịch và xây dựng cơ sở thành phố, bất động sản, phân bố ở năm tỉnh phía đông và đặc khu Đông Cảng, tổng số tiền ký kết lên tới 130 tỷ, bình quân một hạng mục đạt hơn một tỷ.

Ngày thứ tư, tuy không còn tăng mạnh, nhưng cũng ký kết được gần 80 hạng mục, kim ngạch lên tới 40 tỷ.

Được như vậy hầu như lãnh đạo chính quyền những địa phương này đều mặt mày hớn hở. Thu hoạch khổng lồ như vậy, họ thật không ngờ, số tiền này thật là một chiến tích rất lớn.

Bên phía Nhiếp Chấn Bang, lúc này đang bận trong phòng làm việc, chỉ còn một ngày mai, buổi tối sẽ diễn ra nghi thức bế mạc diễn đàn. Là chủ nhà, tuy nói có Tỉnh ủy chủ quản, nhưng không ít vấn đề công tác chi tiết đều cần thành phố Lương Khê xử lý, Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh chỉ quản việc lớn.

Lúc này, Hoàng Húc Dương đột nhiên đi từ bên ngoài vào. Nhiếp Chấn Bang không ngẩng đầu, liền nói:

- Húc Dương, chẳng phải tôi nói sao? Không có việc gấp thì đừng quấy rầy tôi.

Hoàng Húc Dương lúc này cũng thấp giọng nói:

- Chủ tịch, trưởng phòng Tô đến.

Những lời này khiến Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu lên. Trưởng phòng Tô, trong vòng nhóm của mình, chỉ có một người tên là Trưởng phòng Tô, đó chính là thư ký của Ninh Thủ Thường - Tô Toàn Quốc.

Nhiếp Chấn Bang lập tức dừng việc, đứng lên. Tuy cấp bậc của Tô Toàn Quốc không cao, nhưng Tô Toàn Quốc lại là người bên cạnh Chủ tịch tỉnh. Có gọi là thơm lây quan lớn, đây là motojt hứ truyền thống của Trung Quốc. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không lên mặt.

Lúc này, Tô Toàn Quốc từ cửa đi vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, làm việc phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi hợp lý là rất cần thiết, đừng tưởng hiện tại còn trẻ, đến già, cơ thể sẽ phiền đó.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:

- Anh Tô, anh đừng trêu tôi. Thời gian này diễn đàn phát triển kinh tế Đông Bộ tổ chức ở Lương Khê, đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt, mà cũng là một chuyện xấu. anh Tô anh lần này đặc biệt tới không biết có chuyện gì quan trọng?

Nói tới chính sự, sắc mặt Tô Toàn Quốc cũng trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:

- Chấn Bang, lần này chuyện của cậu phiền toái rồi. Chiêu này của Bí thư Thẩm quá quang minh chính đại, biết rõ là cạm bẫy, cũng không thể không nhảy xuống.

Hiện tại, cậu buông lại công tác một chút, Chủ tịch tỉnh muốn gặp cậu.

Sau khi đám người Phó chủ tịch Thẩm đi, Ninh Thủ Thường liền ở trong sân số một của Thành ủy. Sau khi Phó chủ tịch Thẩm đi, Thẩm Ngôn Thạc cũng quay về Giang Châu, ngày mai bế mạc, mới có thể quay lại.

Nhưng, từ sau khi Tô Văn Quốc ra khỏi cửa, Nhiếp Chấn Bang liền thấy điều gì không đúng, trực tiếp đi xuyên qua trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đi lên chừng 300m là tới khu nhà ở Thành ủy, nhưng xe lại quẹo phải.

- Anh Tô, đi đâu thế? Sao vậy? chủ tịch không ở khu nhà ở Thành ủy?

Nhiếp Chấn Bang nghi hoặc hỏi.

Lúc này trên mặt Tô Toàn Quốc mang theo một tia cười, trả lời:

- Chấn Bang, đừng quản nhiều, đi theo tôi là được.

Ở phía sau phố đi bộ Lương Giang, dừng ở cửa một trà lâu cổ kính, nơi đó rất yên tĩnh, cửa cũng không có nhiều nhân viên. Nhiếp Chấn Bang đi lên phòng riêng số một trên tầng hai cùng với Tô Toàn Quốc.

Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang ngẩn người. Lúc này trong phòng ngoài Ninh Thủ Thường còn Phó bí thư Tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân ngồi đối diện. hai người đang nhỏ giọng trao đổi gì đó.

Đối với Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang cũng không xa lạ gì. Trong đầu nghĩ tới lý lịch của Kiều Dịch Nhân. Ở thủ đô, Kiều gia cũng là một gia tộc khá lớn. Ông cụ Kiều gia thì thôi không nhắc, nhưng Kiều Dịch Nhân thì rất giỏi, là thủ trưởng số một trong tương lai.

Kể ra những kinh nghiệm của Kiêu Dịch Nhân thực sự là tự mình có được. Những người có bối cảnh gia đình tương đương thì không nói, Kiều Dịch Nhân luôn là tầng cơ bản, từng bước vững chắc đi lên từ chủ tịch huyện. càng khó hơn là, mặc dù hiện tại Kiều Dịch Nhân không hiển sơn lộ thủy, nhưng làm người làm việc luôn rất khiêm tốn, đây là điều mình cần học.

Mình làm việc vẫn thiếu chút khéo léo đưa đẩy và biến báo. Có một số việc, khi xử lý cách làm quá non nớt.

Bình tĩnh lại, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:

- Chủ tịch tỉnh, chú Kiều.

Câu này khiến Ninh Thủ Thường ngây người. Lẽ nào Kiều Dịch Nhân có quan hệ với Nhiếp Chấn Bang sao? Cũng khó trách người thân phân như Ninh Thủ Thường cũng không biết, Kiều Dịch Nhân làm việc khiêm tốn, cũng không nhiều lời về bối cảnh mình. Từng ấy năm, thêm cả sự khiêm tốn của Kiều gia, người thực sự biết thân phận của Kiều Dịch Nhân có thể nói là vô cùng ít. Chỉ một vài gia tộc ở thủ đô, Ninh Thủ Thường là dân thường, gần đây mới dựa vào Nhiếp gia, không biết cũng là bình thường.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ninh Thủ Thường, Kiều Dịch Nhân mỉm cười giải thích:

- Chủ tịch Thủ Thường, tôi từng học cùng trường với cha Nhiếp Chân Bang cho nên Chấn Bang nó gọi tôi là chú.

Ninh Thủ Thường không tin lắm, nhưng với sự thông minh của mình, đương nhiên sẽ không xen vào chuyện rối rắm này. Nhìn Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:

- Chấn Bang, lần này, thực ra là Phó bí thư Kiều tìm cậu. Tôi chỉ là kíp nổi ở giữa thôi. Bên kia tôi còn có một số việc, hai người đã quen rồi thì cứ thoải mái nói chuyện. Tôi đi trước.

Biểu hiện này của Ninh Thủ Thường khiến Nhiếp Chấn Bang trầm tư. Xem ra lần này chủ yếu là tìm mình, chỉ e chính là Kiều Dịch Nhân. Nhưng trước kia và hiện tại, giữa Kiều gia và Nhiếp gia, mặc dù không có hiềm khích gì, nhưng cũng không coi là thân. Kiều Dịch Nhân tìm mình là có ý gì? Vì chuyện Vọng Hải?

Trong lúc trầm tư, Kiều Dịch Nhân cũng cười nói:

- Chấn Bang, lần này, chuyện cậu đối phó với Lý gia là quá kích động và không xét tới hậu quả. Hiện tại cậu khiến mình bị ngã vào theo.

Nói đến chuyện này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, trầm giọng nói:

- Chú Kiều, người sinh ra trên đời, có việc nên làm, có việc không nên làm. Việc gì không thể chỉ nghĩ tới lợi ích và tiền đồ của mình,. Loại người như Lý Quốc Hoa, quyền lực càng lớn nguy hại càng lớn. Không phải tôi già mồm cãi láo, nếu chọn lại, tôi sẽ vẫn làm vậy.

Câu này khiến Kiều Dịch Nhân rất vừa lòng. Lần này tới, Kiều Dịch Nhân cũng là có ý định. Năm đó mình từng làm Phó chủ tịch thành phố Vọng Hải. Kiều Dịch Nhân rất rõ chuyện của Vọng Hải. đây chính là một cái hố sâu không đáy. Trong cái hố đó, mạng lưới quan hệ cực kì lớn. thậm chí, bên trong bộ máy ủy viên thường vụ tỉnh Phúc Kiến cũng có một số lãnh đạo tham gia. Đây là nguyên nhân khiến Kiều Dịch Nhân suy nghĩ.

Vừa hay, lúc này Nhiếp Chấn Bang lọt vào tầm ngắm của mình, qua nghiên cứu và điều tra về Nhiếp Chấn Bang, cho thấy hắn làm người không phải cương trực công chính, nhưng cũng rất có nguyên tắc. Điểm khó có được hơn là, Nhiếp Chấn Bang làm việc rất chu đáo. Trên cơ bản, hoặc là hắn không làm gì, nhưng vừa làm, thì sẽ là thiết án. Hơn nữa kinh nghiệm công tác hai năm của Nhiếp Chấn Bang ở Uỷ ban kỷ luật khiến Kiều Dịch Nhân hài lòng.

Nhìn Nhiếp Chân Bang, Kiều Dịch Nhân lạnh nhạt nói:

- Chấn Bang, để cho cậu đi Vọng Hải nhậm chức cậu có ý kiến gì không?