Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 473: Bí thư Thạch nổi giận




Tập đoàn Á Hải, trong lầu Hồng Vận, giờ phút này, tại căn lầu tường ngoài màu đỏ, ở tầng sáu, nơi đây chính là nơi xa hoa nhất của lầu Hồng Vận.

Một quán bar nhỏ nằm ẩn mình kín đáo, quầy bar được thiết kế tinh xảo. Trong tủ rượu, các loại rượu cao cấp nhất sản xuất từ Châu Âu được bày lần lượt ở trong tủ. Tại vị trí bắt mắt nhất, hai bình sứ đựng rượu Mao Đài cung ứng đặc biệt được ủ trên năm mươi năm vẫn là quý giá nhất.

Bình thường cũng không có nhãn hiệu nào khác, trên bình rượu, hai chữ Mao Đài, cũng đã nói lên danh tiếng của rượu. Loại rượu chuyên cung cấp đặc biệt này, năm đó lúc kiến quốc, chính là rượu sản xuất đặc biệt để mừng thắng lợi. Vào thời điểm đó để có thể được phân phối loại rượu này, đều là khai quốc cấp bậc Bộ trưởng.

,

Cần biết rằng, dù là Tổng bí thư Viên, vào năm đó, cũng chỉ là một nhân viên kỹ thuật của nhà máy mà thôi, càng không thể nói đến có tư cách được phân phối.

Vào năm đó, cả nước, cán bộ cấp Bộ trưởng mỗi người được hai bình hạn ngạch phân phối. Cán bộ cấp Thứ trưởng mỗi người một bình. Cán bộ cấp Phó quốc gia mỗi người một thùng, cũng chỉ sáu bình. Cả nước cộng lại, mặc dù là tính cả cán bộ quân khu của quân đội, số dư để lại cũng không nhiều. Huống hồ, đa số đều dùng hết vào lúc đấy rồi.

Toàn quốc giải phóng, giành được thắng lợi cả nước. Từ Thái tổ cho tới người dân bình thường đều vui mừng hớn hở. Đây chính là rượu thắng lợi, rượu chúc mừng, về cơ bản đã dùng hết. Lâm Chính Tinh còn có thể giữ lại hai bình, đủ để chứng minh sự quý báu trong loại rượu này.

Quan trọng hơn, đây chứng tỏ cho thấy bối cảnh thế lực của Lâm Chính Tinh.

Trên ghế sa lon, Thạch Nghị Vũ nhắm mắt cho lại sức, gương mặt không chút biểu cảm. Bên cạnh, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Tư Tồn, Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Triệu Định Quang, cùng với Lâm Chính Tinh của tập đoàn Á Hải đều ngồi ở bên cạnh.

Lúc này, Lâm Chính Tinh hướng về phía Lưu Tư Tồn đưa mắt ra hiệu, Lưu Tư Tồn cũng ngầm hiểu ý gật gật đầu, lập tức hạ giọng nói:

- Bí thư, hiện tại Nhiếp Chấn Bang ngày càng coi trời bằng vung. Ngài càng không lên tiếng, thành phố Vọng Hải này sẽ bị hắn làm cho đảo loạn.

- Lãnh đạo, Trưởng ban Thư ký Tư Tồn nói không sai. Lần trước, điều tra Hoàng Lương Văn, chúng ta liền phản đối, phải thận trọng, phải thận trọng. Kết quả, Hoàng Lương Văn tự sát. Bây giờ như vậy rồi, ngày hôm nay Tề Tư Nguyên và Nhiếp Chấn Bang đã cùng với nhau rồi. Bây giờ, điều tra cán bộ, ngay cả hội nghị thường vụ thủ tục đều không làm được. Trực tiếp điều tra Phó Cục trưởng thường vụ Cục Công an thành phố - Ngưu Siêu. Cơ bản trong mắt bọn họ đều không coi ngài ra gì rồi.

Triệu Định Quang cũng lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa.

Lúc này Thạch Nghị Vũ mở mắt, ra vẻ thâm trầm nói:

- Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Xem ra gần đến giờ rồi, không ai nhớ ra tôi rồi.

- Bí thư Thạch, ông nói đi đâu vậy. Nhiếp Chấn Bang chẳng qua cũng chỉ là đồ tiểu nhân hung hăng bắng nhắng. Lần này, may mắn có mấy cơ hội thị thực di dân đi Úc. Đây cũng là thông qua mấy người bạn hải ngoại vất vả mới làm được. Nghe nói, Thạch công tử luôn muốn ra nước ngoài học hỏi. Tôi thấy, lúc này là tốt nhất.

Lâm Chính Tinh hơi mỉm cười, dường như nói không phải ý khác, giống như một lần đi du lịch bình thường.

Phần lễ lộc lớn đưa ra, lời Lưu Tư Tồn và Triệu Định Quang đều có chút hâm mộ. Đối với những người này mà nói, tài sản, người thân đều rất quan trọng. Ở trong nước vừa xảy ra chút việc, tài sản nhất định khó mà giữ được. Cho nên, đối với thủ tục di cư ra nước ngoài, trên thực tế, không ít quan chức đều vô cùng ham muốn.

Đây không phải là thị thực Đài Loan Ma cao hay Hong Kong, cũng không phải của Indonesia, Malaixia... cũng không phải là giấy chứng nhận của các nước nhỏ Đông Nam Á. Mà là di cư sang Úc.

Lúc này Thạch Nghị Vũ có chút biến đổi sắc mặt, người nhà ra đi, tài sản cũng ra đi, cho dù bản thân có toi đời, vậy thì ra sao? Cuộc đời một người, không phải vì bản thân, vì gia đình mà sống sao? Ở trong nước, mặc dù tiền có nhiều đi chăng nữa thì thế nào, cũng không dám dùng.

Lập tức Thạch Nghị Vũ gật đầu nói:

- Lâm tổng, ông thật là suy nghĩ thấu đáo hơn cả cha mẹ tôi. Việc của Thạch Xung, nhưng lại làm phiền ông rồi.

Lâm Chính Tinh bật cười ha hả, tiền vàng, sắc đẹp, danh lợi lại thêm chiêu bài di cư. Những điều này, chính là bốn công cụ hữu hiệu Lâm Chính Tinh lôi kéo và làm sa đọa cán bộ. Sự thật qua lại cũng đã chứng minh đầy đủ tác dụng cực lớn của những thủ đoạn này. Căn cứ vào những lời Lâm Chính Tinh mà nói, đó chính là không có qua lại mà không có lợi. Mấy loại thủ đoạn này, phát huy ra, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

- Bí thư Thạch quá khen rồi, quan hệ giữa chúng ta, mấy điều này đều là việc tôi phải làm. Thạch công tử ở bên đó, tôi ở Sydney vừa khéo có một ngôi biệt thự, nếu Thạch công tử không chê, sau khi qua đó tôi có thể làm thủ tục sang tên cho Thạch công tử.

Ở tình huống này, Thạch Nghị Vũ đã nhận một cái thị thực di dân rồi. Như vậy cũng chỉ còn thiếu căn biệt thự nữa thôi.

Quả nhiên, Thạch Nghị Vũ hơi trầm ngâm, liền vui vẻ gật đầu nói:

- Lâm tổng đã có thành ý như vậy, không nhận, hóa ra không phải là tôi nhỏ mọn sao.

Nói xong, Thạch Nghị Vũ lại hướng về Triệu Định Quang nói:

- Định Quang à! Lần này, cái chết của đồng chỉ Hoàng Lương Văn, thật là…, một cán bộ tốt của Đảng, lại bị mấy người kia đổ oan chết. Trong lòng sợ hãi quá. Ở phương diện này, tôi thấy, hoàn toàn có thể dùng cái này để làm gương. Trong phạm vi toàn thành phố có thể mở một cuộc họp lớn giáo dục tư tưởng

Đây chính là Thạch Nghị Vũ đối với Lâm Chính Tinh có qua có lại mới toại lòng nhau. Đã nhận bao nhiêu quà cáp rồi, không làm ra vẻ một chút đương nhiên là nói không được.

Bên cạnh, Triệu Định Quang trong nháy mắt đã hiểu ý của Thạch Nghị Vũ, chính là cần lợi dụng cái chết của Hoàng Lương Văn để làm. Tuy Nhiếp Chấn Bang luôn miệng nói Hoàng Lương Văn đã nói ra không ít sự tình, nhưng chuyện trên quan trường, ai nấy đều rõ, lời nói Nhiếp Chấn Bang kia, lừa người thân của Hoàng Lương Văn là được rồi. Ít nhất, ở chỗ Thạch Nghị Vũ, Hoàng Lương Văn chết rồi, không thể đối chứng. Nhiếp Chấn Bang có thể nói đây chính là lời thú tội của Hoàng Lương Văn, tự mình cũng có thể nói đây là kết quả của việc nhục hình bức cung. Hoàng Lương Văn chính là vì chịu không nổi tra khảo đánh đập tàn khốc, lúc này mới không chịu nổi gánh nặng mà tự sát.

Lập tức, Triệu Định Quang gật gật đầu nói:

- Dạ, chỉ thị của Bí thư Thạch, tôi nhất định chấp hành nghiêm túc. Mặt khác, tôi thấy, về phương diện tuyên truyền trong thành phố, cũng cần thống nhất quan điểm. Hiện giờ, trong thành phố không ít truyền thông vẫn đang hát bài ca khen ngợi Nhiếp Chấn Bang. Việc này quả là không tốt. Tôi đề nghị, nhất định cần chỉnh đốn một chút.

Thạch Nghị Vũ gật gật đầu, quay sang Lâm Tư Tồn nói:

- Tư Tồn, tôi thấy thế này, cậu sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn gặp mặt Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Mặc Hàn. Tôi thấy, bắt buộc phải thống nhất lại một chút ở hội nghị Thường ủy , làm như vậy, có thể là ra vấn đề lớn đấy.

Lâm Chính Tinh giờ này cũng mỉm cười há miệng gật đầu nói;

- Bí thư Thạch, đã đến đây rồi thì ở chỗ tôi chơi một lát rồi đi. Biết Bí thư Thạch thích ca hát. Chỗ tôi đây hệ thống âm thanh karaoke hiện đại…

Nói xong, Lâm Chính Tinh vỗ vỗ tay, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc sườn xám xẻ cao tà đi đến, dẫn ba người chia nhau đi vào trong ba khu riêng biệt. Rốt cuộc là hát hay là làm việc gì khác, Lâm Chính Tinh cũng không thể đến hỏi. Nơi này, nói là tổng bộ của tập đoàn Á Hải, trên thực tế đây chính là nơi lôi kéo tha hóa cán bộ Đảng viên.

Những nhân viên phục vụ này, đều đã được tuyển chọn và huấn luyện nghiêm khắc. Uống rượu, ca hát cùng khách mấy việc này chẳng qua chỉ là trò của con nít. Chỉ cần khách yêu cầu làm bất cứ việc gì cũng không vấn đề.

Đợi sau khi ba người đi khỏi, Lâm Chính Tinh lập tức đứng lên vỗ tay gọi, một người đàn ông có vẻ là giám đốc đi đến, hạ giọng nói:

- Đại ca.

Vẻ mặt của Lâm Chính Tinh giờ đây đã không còn dáng vẻ tươi cười lúc nãy, trở nên vô cùng nghiêm túc, gật đầu nói:

- Vẫn làm như cũ, tất cả đều ghi hình lại. Anh thấy, tình hình này càng ngày càng không yên ổn rồi. Nhiếp Chấn Bang đến đây phá chúng ta. Nắm trong tay nhiều chứng cứ để tránh đến lúc đó đám chính khách đòn xóc hai đầu trở mặt không quen biết.

Theo sự sắp xếp của Thạch Nghị Vũ, trong khoảng thời gian này, chiều hướng truyền thông của Vọng Hải Phong lập tức thay đổi. Ngày mười tám tháng mười một, Thạch Nghị Vũ tháp tùng đến quận Vọng Hạ tham gia lễ truy điệu Phó chủ tịch quận Hoàng Lương Văn. Ở lễ truy điệu, Thạch Nghị Vũ tỏ ra hết sức cao giọng, đánh giá cao Hoàng Lương Văn, còn nói đồng chí Hoàng Lương Văn là cán bộ tốt của Đảng, lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng. Và còn tỏ vẻ mập mờ, bây giờ ở thành phố Vọng Hải, có một số cán bộ lãnh đạo có dụng tâm khác, làm một vài việc nhỏ nhặt, phá hỏng đại cục phát triển kinh tế hiện nay của Vọng Hải. Điều này tuyệt đối không cho phép..

Ngày hai mươi hai tháng mười một, là ngày thành phố Vọng Hải mở cuộc họp Đảng ủy theo thường lệ. Chín giờ sáng, trong trụ sở làm việc của Thành ủy thành phố Vọng Hải, tất cả các ủy viên thường vụ đều đã ngồi vào vị trí của mình. Sau khoảng thời gian này, sự thay đổi thế cục thành phố Vọng Hải cũng là để cho tất cả các ủy viên thường vụ đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng so với trước đây.

Đúng chín giờ, Thạch Nghị Vũ chậm rãi đi vào phòng họp, ngồi vào ghế của mình, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn khắp lượt mọi người, lập tức mở lời:

- Bắt đầu họp. Đầu tiên là nói về việc, thời gian này, thành phố Vọng Hải, sau khi đồng chí Hoàng Lương Văn bị Ủy ban Kỷ luật điều tra và dùng cái chết để tỏ rõ chí hướng. Trong thành phố, lòng người lo âu sợ hãi, các cán bộ ở dưới oán thán nổi lên bốn phía. Một số đồng chí lãnh đạo, hoàn toàn không để ý đến đại cục xây dựng kinh tế của Vọng Hải, không để ý đến sự đoàn kết ổn định của thành phố Vọng Hải. Thế này cần phải làm thế nào? Đối với đồng chí phía dưới, triển khai điều tra, muốn làm là làm là ý gì? Trong mắt của hắn, còn có Bí thư thị ủy là tôi hay không, còn có tổ chức hay không?

Giọng Thạch Nghị Vũ lạnh băng, các ủy viên thường vụ khác, lúc này cũng đều im lặng không nói lời nào. Tề Tư Nguyên điều tra Ngưu Siêu là dùng Trưởng phòng Giang của phòng quản lý xuất nhập cảnh Cục công an thành phố. Việc này, giấu giếm được cán bộ ở dưới, hoàn toàn không thể giấu được các vị ngồi ở đây.

Tề Tư Nguyên làm như vậy hoàn toàn phạm vào sự phẫn nộ của dư luận. Đặt mình vào địa vị ấy để suy nghĩ, lần này Tề Tư Nguyên dám làm như vậy, lần sau lúc tự mình đối mặt với loại việc như thế, có thể cũng làm như vậy không? Vậy quyền lực của Tề Tư Nguyên trong Thường vụ Thành ủy có thể khống chế được không? Đầu năm nay, thời buổi này còn có thể loại điều tra như vậy hay sao?

Nhìn thấy trạng thái tâm lý của các Ủy viên thường vụ khác đã bị mình thay đổi. Thạch Nghị Vũ cười khẩy một tiếng, đấu với tao, Nhiếp Chấn Bang mày vẫn còn thua kém xa lắm.