Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 511




Trần Nhân Thanh đúng là tên phá hoại,

Sau khi nói câu này, Kiều Dịch Nhân không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, trái lại còn có chút miệt thị. Thái độ tùy tiện này không hẳn là lựa chọn sáng suốt với một người là Bí thư Tỉnh ủy như ông ta. Sơ sót một ly lỡ để ủy viên thường vụ khác có ý kiến thì uy tín của Bí thư Tỉnh ủy cũng tan thành mây khói.

Dẫu vậy Kiểu Dịch Nhân cũng hiểu rõ, Trần Nhân Thanh hấp tấp như vậy mục đích cũng chỉ là muốn tác động đến quyết định của ban ủy viên thường vụ tỉnh.

Sở dĩ nói Trần Nhân Thanh là tên phá hoại vì nếu là nơi có tình hình như thành phố Vọng Hải thì Bí thư thành phố vẫn còn danh là ủy viên thường vụ cấp cao trong Đảng, còn có người khiếp sợ. Nhưng với ủy ban thường vụ tỉnh thì cái danh của Trần Nhân Thanh vẫn chưa đủ khiến người khác phải nể. Hơn nữa cái ghế của Nhiếp Chấn Bang ở cấp bộ phó, cần phải được Trung ương phê chuẩn. Các lãnh đạo tỉnh ủy trong tỉnh chắc chắn sẽ không vì chuyện cỏn con này mà đi đắc tội với Nhiếp Chấn Bang. Dù gì quyền quyết định không nằm trong tay họ, phủ quyết có ý nghĩa không? Lỡ như lúc đó Trung ương lại chọn Nhiếp Chấn Bang thật thì chẳng phải tự tát mặt mình?

Ủy viên thường vụ tỉnh, Trưởng ban Tổ chức Tôn Vũ Châu cũng ôn tồn nói:

-Tôi thì lại thấy đồng chí Nhiếp Chấn Bang có thể làm một trong những ứng cử viên do tỉnh Phúc Kiến chúng ta đề cử lên Trung ương. Còn trên Trung ương chọn ai thì cứ để ý từ phía trên rồi báo thẳng xuống xem thế nào.

Tôn Vũ Châu chọn giải pháp an toàn, tỉnh ủy Phúc Kiến tiến cử hai ứng cử viên, còn cụ thể là ai thì không thuộc quyền quản lý của tỉnh Phúc Kiến.

Lời vừa dứt, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Hướng Thu Dung, Phó chủ tịch tỉnh Triệu Khải Minh cũng vội vã bày tỏ thái độ, ủng hộ ý của Tôn Vũ Châu. Kiều Dịch Nhân cũng chậm rãi nói:

- Tôi cũng thấy Trưởng ban Tôn nói đúng. Tỉnh ủy chúng ta chỉ có quyền tiến cử người vào vị trí Chủ tịch thành phố Vọng Hải chứ không có quyền quyết định. Tôi thấy nếu như tranh luận mãi không xong thôi thì suy nghĩ lại, tạm thời gác sang bên, bàn chuyện chọn thêm một ứng cử viên nữa, chúng ta tiến cử hai người lên trên để Trung ương quyết định.

Trong ủy ban thường vụ nhất thời xuất hai phe lưỡng lập. Một bên là Phó chủ tịch hội đồng thường trực tỉnh kiên quyết phản đối, bên kia Chủ tịch tỉnh đương nhiệm, Phó chủ tịch hội đồng thường trực, Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Tuyên giáo lại tỏ ý ủng hộ.

Đề nghị này được Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải Lý Thái Thạch đưa ra, dĩ nhiên ông ta phải ủng hộ. Như vậy, Nhiếp Chấn Bang đã có được năm phiếu ủng hộ.

Dị Minh Dương suy ngẫm tình hình, nhìn thái độ hai bên kiên quyết, ông mỉm cười nói:

- Bí thư Trần, Chủ tịch Kiều, theo tôi thấy hay là cứ an toàn một chút theo đề nghị của Trưởng ban Tôn, tiến cử hai người lên trên?

Trần Nhân Thanh nghe Dị Minh Dương nói vậy cũng không tỏ thái độ thêm. Nếu ngay cả người mới đến như Dị Minh Dương cũng có ý ủng hộ thì chuyện này khó nói tiếp được. Đến lúc đó vẫn là mất thể diện bản than. Nghĩ vậy, Trần Nhân Thanh cũng tiện đà hạ giọng, gật đầu nói:

- Ừ, Bí thư Minh Dương đã nói như vậy rồi, tôi thấy làm vậy cũng được.

Dứt lời, Trần Nhân Thanh thản nhiên liếc nhìn Tôn Vũ Châu, nói:

-Trưởng ban Tôn, ông đại diện nói chuyện với các cán bộ khác của thành phố Vọng Hải nhé, đợi đến lúc chọn được ứng cử viên cho vị trí Chủ tịch thành phố Vọng Hải thì ông sẽ cùng tuyên bố.

Văn bản nghị quyết của Ủy ban thường vụ Tỉnh ủy Phúc Kiến đã được chuyển tới chỗ Trưởng ban Tổ chức Trung ương Vu Thắng Đông. Vừa thấy tên Nhiếp Chấn Bang, Vu Thắng Đông lặng người đi. Ông biết sự thăng tiến của Nhiếp Chấn Đông là do hắn lập được nhiều công lao. Nhưng chưa đến ba mươi tuổi mà đã lên cấp bộ phó, hơn nữa không phải là bộ phó bên trong bộ ủy mà Chủ tịch cấp bộ phó ở tỉnh thành phố. Vu Thắng Đông cũng thấy nan giải khó quyết.

Suy nghĩ một hồi, Vu Thắng Đông lấy tài liệu trên bàn rời khỏi văn phòng, gặp thư ký nói:

- Tiểu Hạ, sắp xếp đi rồi chuẩn bị xe đến chỗ Tổng bí thư Viên.

Vu Thắng Đông là ủy viên bộ Chính trị Trung ương, Trưởng ban Tổ chức Trung ương nên trên xe riêng có đủ các loại giấy thông hành đặc biệt, Chỉ một loáng thông qua các trạm kiểm tra, chiếc xe của ông đã đỗ bên ngoài nơi ở của Tổng bí thư Viên.

Nơi làm việc của Tổng bí thư Viên nằm trong Tử Cấm Thành. Vu Thắng Đông vừa xuống xe đã thấy Tiểu Tiền, cảnh vệ bên Tổng bí thư viên qua đón.

Những cảnh vệ này đi ra từ trong cục Cảnh vệ Trung Nam Hải, nên hàm dưỡng thân thủ và chiến thuật đều lão luyện hơn các đơn vị quân đội khác. Quan trọng hơn là, những cảnh vệ đặc biệt này đều được rèn luyện kỹ thuật bảo vệ cao siêu, thậm chí có thể lấy thân đỡ đạn vào lúc then chốt.

Nhìn thấy Tiểu Tiền, Vu Thắng Đông cũng có phần khách khí, mỉm cười:

- Tiểu Tiền, thủ trưởng có đang bận không? Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo thủ trưởng.

Với thân phận của Vu Thắng Đông, ông vốn cũng là thường khách bên Tổng bí thư Viên. Chỉ lát sau, Vu Thắng Đông đã đi vào bên trong. Tổng bí thư Viên lúc này đang ngồi trước bàn chăm chú xem một quyền sách dày. Nhìn thấy Vu Thắng Đông bước vào, Tổng bí thư Viên buông một câu đùa hiếm hoi:

- Đại bộ trưởng hôm nay sao vậy, trông sốt ruột thế kia? Bộ dạng này không giống phong cách thường ngày của ông.

Vu Thắng Đông cảm nhận được sự hòa hợp trong mối quan hệ của Tổng bí thư và mình, mỉm cười đáp:

- Thủ trưởng, có chuyện này quả thực khó quyết nên tôi đến xin ý kiến của anh.

Dứt lời, Vu Thắng Đông lấy tài liệu đặt lên bàn, giải thích:

- Đây là tài liệu ở thành phố Vọng Hải, tổ chuyên án vụ điều tra vụ buôn lậu Á Hải hiện tại cũng coi như đã rút rồi. Bây giờ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến tiến cử hai người cho vị trí Chủ tịch thành phố Vọng Hải. Một là đồng chí Hạ Hồng Binh, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh đương nhiệm, hai là Phó chủ tịch thường trực thành phố Vọng Hải hiện giờ, đồng chí Nhiếp Chấn Bang.

Nói tới đây đã rõ, tình hình nào khiến cho Trưởng ban Tổ chức Trung ương, chủ quản công tác nhân sự trong tổ chức cả nước, có thể nói là người nắm giữ tất cả các vị trí cán bộ các cấp trong cả nước cảm thấy khó giải quyết, chắc cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang.

Tổng bí thư Viên lúc này cũng trầm tư. Tình hình lúc này trong thế cửu đỉnh, Trang Ái Quốc chắc chắn sẽ vui vẻ với việc này, bởi Trang Ái Quốc và Nhiếp gia còn có mối tình duyên hương hỏa bên trong. Việc Nhiếp Chấn Bang lên chức, ông ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình. Ngoài ra phía bên đồng chí Vân Ba có lẽ cũng ủng hộ. Trong hai đại hội, đồng chí Vân Ba còn cố ý mời gặp Nhiếp Chấn Bang, đây có lẽ cũng là một tín hiệu.

Thực ra bản thân ông cũng muốn ủng hộ. Nếu không Kiểu Dịch Nhân không thể nào ra sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang, và Nhiếp Chấn Bang cũng không thể nào được tiến cử lên.

Tuy nhiên, chuyện chính trị không thể muốn thế nào là được như vậy. Lần này Lý gia đã thua thiệt lớn ở thành phố Vọng Hải. Cố nhiên họ có cái dũng khí quyết đoán không dây dưa. Nhưng việc kẻ đại thù Nhiếp Chấn Bang được lên cấp bộ phó mà Lý gia không làm loạn thì phi thực tế. Các phe phái gia tộc khác ở kinh thành cũng cần được cân bằng. Bây giờ Tổng bí thư Viên cũng cảm thấy khó nhằn.

Nhiếp gia đã hưởng không ít lợi ích từ lần này. Nhiếp Quốc Đống vào cuộc, còn đảm nhiệm chức phó Quân ủy. Nhiếp Quốc Uy cũng được bổ sung làm ủy viên Ban chấp hành Trung ương, đảm nhiệm cả Chủ tịch tỉnh Ba Thục. Ba Thục là tỉnh lớn ở Tây Nam, nhân khẩu đông nhất nước nhưng kinh tế không phát triển. Nếu làm tốt thì đây sẽ là nơi ghi nhận công lao của hắn. Nói trắng ra thì đó là chuẩn bị sẵn cho Nhiếp Quốc Uy ở kỳ sau, vì Nhiếp Quốc Uy hiện tại mới 48 tuổi. Gia tộc nào ở kinh thành cũng đều nhìn rõ điểm này. Hiện giờ nếu để Nhiếp Chấn Bang lên bộ phó. Một bộ phó chưa tới ba mươi tuổi, có khi nào sẽ khiến các gia tộc khác liên kết lại công kích.

Đúng là khó nghĩ! Tổng bí thư Viên hiểu rõ phải thông qua bộ Chính trị thảo luận. Điều đó đơn giản. Nhưng nếu muốn dập tắt ý nghĩ của các gia tộc trong kinh thành thì lại khó. Trầm ngâm một chốc lát, Tổng bí thư Viên gật đầu nói:

- Đồng chí Thắng Đông, vấn đề này tạm thời để đấy cho tôi suy nghĩ thêm. Cán bộ cấp cao ba mươi tuổi đúng là mới có lần đầu trong nước. Ngoài công lao khai quốc thời kỳ dựng nước ra thì cơ bản là không thể, cần phải xem xét cẩn thận.

Trong Tử Cấm Thành, có một căn tứ hợp viện tầm thường ở bên mé hồ. Nhưng đó lại là nơi đồng chí Nam Tầm an hưởng tuổi già.

Không giống với các lãnh đạo quốc gia khác, sau khi nghỉ hưu, tư cách của Nam Lão vẫn không ai có thể bì, cũng không ai dám động.

Nam Lão giống như một cây định hải thần châm. Có con người mộc mạc ấy ở đây thì phương hướng phát triển của đất nước không bao giờ bị lệch khỏi quỹ đạo.

Lúc này, Nam Lão vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tinh thần sảng khoái. Bên trong thư phòng của Nam Lão, cho dù Tổng bí thư Viên ở đây cũng phải dè dặt chờ đợi bác sỹ hoàn thành kiểm tra sức khỏe chiều xong cho Nam Lão.

Tổng bí thư Viên bấy giờ mới nói:

- Thủ trưởng, lần này tôi tới vì có một chuyện khó giải quyết, liên quan đến Nhiếp Chấn Bang, cháu nuôi của ông.

Nghe vậy, đáy mắt của Nam Lão lóe lên tia sắc lạnh, nhưng giọng nói vẫn bình thản:

- Ồ? Đứa cháu đó hả, làm sao? Lại gây ra chuyện rồi hả? Tôi hiểu tính của Chấn Bang, chẳng bao giờ tự sinh chuyện đâu. Chắc người bên nhà nào chủ động gây chuyện với hắn. Tôi nghĩ thì mấy kiểu con em nhà thế gia cũng nên phải chỉnh đốn lại đôi chút.

Lời nói của Nam lão thoạt nghe dường như không thấy liên quan, câu nói không dễ nghe giống như mắc chứng bệnh xao nhãng của người già. Nhưng Tổng bí thư Viên vẫn có thể cảm nhận thâm ý bên trong. Tổng bí thư Viên cũng thật sự kinh ngạc, không ngờ Nhiếp Chấn Bang trong lòng Nam Lão lại có địa vị như vậy.

Tổng bí thư Viên lập tức cười nói:

- Thủ trưởng đừng hiểu lầm, không có chuyện này đâu. Chủ yếu là đồng chí Nhiếp Chấn Bang là Phó bí thư Thành ủy ở thành phố Vọng Hải, giờ còn được cân nhắc làm Chủ tịch thành phố. Một cán bộ cấp phó mới ba mươi tuổi. Chuyện này e là mấy gia tộc trong kinh thành sẽ không được yên.

Vừa dứt lời, Nam Lão trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói:

- Đồng chí Khang An, anh là Tổng bí thư. Chuyện này lão già như tôi vốn không nên thêm lời vào. Giờ anh hỏi tôi thì tôi cũng nói cách nghĩ đơn giản của mình thôi. Người có trí không ở tuổi cao, mà người không có trí đến trăm tuổi thì vẫn sống vô ích. Thời cổ đại còn có Cam La mười hai tuổi đã làm thừa tướng. Tôi vẫn hay nói, chúng ta bây giờ cải cách mở cửa, cần phải có bước đi lớn hơn. Vấn đề trẻ hóa cán bộ cũng có thể mạnh dạn một chút. Chỉ cần làm việc theo nguyên tắc thì còn sợ ai nói gì? Thái Tổ cũng từng nói rồi, những phe phái phản động đều là con hổ giấy thôi.